← Ch.06 | Ch.08 → |
Bích Tình đang canh giữ ngoài cửa phòng Cảnh Trình Ngự kinh giật nhìn hai người ái muội đi tới, nhịn không được há hốc miệng.
"Chuẩn bị nước ấm giúp Vương gia tắm rửa." Quan Ninh Nhi đột nhiên đối nàng nói.
Tắm rửa? Bích Tình tự dưng hóa ngốc. Nàng rất muốn hỏi vì sao, nhưng Vương phi hạ lệnh nàng không dám không theo.
Hai người đứng ở trước cửa phòng, Cảnh Trình Ngự tức giận giật tay khỏi Quan Ninh Nhi. Nữ nhân này thật to gan!
Quan Ninh Nhi quay đầu liếc hắn một cái, không nhìn lửa giận của hắn, không nhanh không chậm lại kéo cổ tay hắn.
Hắn lại bỏ, nàng lại kéo, tựa như hai cái đứa nhỏ bướng bỉnh, ai cũng không chịu nhường ai. (Sal: ôi ta chết cười vs 2 con người này! =)))
Cuối cùng, Cảnh Trình Ngự bỏ tay đến mệt mỏi, buông tha không giãy dụa, (Sal: ồh, ra là vì mệt nên mới để yên cho chị nắm tay! =))), hắn muốn xem nữ nhân này đến tột cùng muốn làm cái quỷ gì.
Nội thất trong tẩm phòng có cái thùng gỗ lớn, đó là nơi hắn tắm rửa, Bích Tình là cái nha đầu tay chân gọn gàng, khi bọn họ đi vào trong phòng, thùng gỗ đã đầy nước ấm.
"Vương gia, chân đau biện pháp tốt nhất, chính là pha bồn nước ấm tắm, đánh người chỉ có thể phát tiết không vui trong lòng, đối thân thể khó chịu không có nửa điểm có ích." Không nhìn biểu tình một bộ muốn giết người của hắn, Quan Ninh Nhi đóng cửa, giúp hắn thay quần áo.
Cảnh Trình Ngự đứng thẳng người, đầu gối đùi phải phát ra trận trận đau đớn, làm cho hắn cơ hồ khó có thể nhẫn nại, mỗi khi trời đầy mây hoặc trời mưa, hắn đều phải chịu đựng loại tra tấn này.
Nàng nói sai một sự kiện, thân thể thực đau hoàn toàn so ra kém hận trong lòng hắn, tàn tật này thỉnh thoảng nhắc nhở chính mình, muốn hắn nhớ kỹ cừu hận.
Quần áo của hắn toàn bộ cởi xuống, chỉ để lại trung y ở trên người, Quan Ninh Nhi tuy là nương tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, nhưng gả tiến vương phủ đã hơn một tháng, vợ chồng hai người lại thủy chung chưa viên phòng.
Mỗi người đều nói Quan gia tam tiểu thư là cái ngốc tử, nhưng ngốc không ngốc, chỉ có chính nàng biết.
Thất vương gia tiếng tăm lừng lẫy khắp Nam Nhạc, lại trước mặt văn võ bá quan cướp nàng khỏi tay An Lăng vương, việc hôn nhân này cũng không làm cho nàng vọng tưởng nghĩ hắn là thực muốn nàng.
Nhập phủ một tháng, hắn chưa từng chủ động đến xem nàng, này chính là thuyết minh trong mắt hắn không có sự tồn tại của nương tử là nàng.
Nếu nói nàng một chút cũng không khổ sở, đó là giả, nhưng nàng biết khổ sở cũng vô dụng, cho nên lựa chọn yên lặng chấp nhận.
Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng xẹt qua trước ngực hắn, dây lưng trung y thực tùng, ngón tay nàng dừng lại một lát, chậm rãi buông.
"Vương gia, thừa dịp nước còn nóng người mau ngâm một lát đi. Nếu người còn nghĩ muốn tức giận tiếp tục đánh người, chờ ngâm rồi tắm xong, người muốn đánh thế nào đều được. Thần thiếp ở ngay bên ngoài, Vương gia nếu có gì cần phân phó thì kêu một tiếng là được."Nói xong, nàng xoay người muốn đi, lại bị một cỗ lực cường đại xoay trở về.
"Ngươi đã như vậy thích xen vào việc của người khác, việc tắm này, bổn vương làm sao có thể tắm một mình?"
Một tay ôm lấy nàng ném vào thùng nước ấm, không chờ nàng thét chói tai, hắn đã nhanh chóng vất trung y xuống, nhảy vào thùng. May mắn thùng gỗ đủ lớn, đủ để chứa hai người.
Đối với Cảnh Trình Ngự mà nói, đem nàng quăng vào thùng gỗ ẩm ướt, chính là trả thù nhanh nhất dành cho nàng.
Quần áo trên người Quan Ninh Nhi sau khi bị thấm nước, bên ngoài thể hiện hết không bỏ sót những đường cong hứng thú, y bào dính sát thân hình, nàng xem vậy kỳ thật không hề béo.
Bọt nước bắn ra tung tóe làm ướt tóc nàng, hai gò má, trên mặt nàng lộ ra vết đỏ ửng không bình thường, môi nhỏ hơi chu, hai tròng mắt mở to.
Rốt cục biết sợ hãi rồi sao? Không biết vì sao, đáy lòng hắn dâng lên một cỗ xúc động không hiểu nổi, một phen ôm bả vai nàng, nâng gáy nàng, đối với cánh môi run run kia mà hôn mạnh.
Hắn chính là nghĩ muốn dọa nàng, mà thân mình nàng mềm mại tựa như một khối bánh bao mềm, ôm vào trong ngực cảm giác thực kỳ diệu, hơn nữa khi hai luồng mềm mại trước ngực cách manh vải dệt mỏng manh của nàng ma sát trong ngực trần trụi của hắn, hắn khó kìm lòng nổi sinh ra dục vọng.
Cảnh Trình Ngự không phải thánh nhân, hắn cũng chưa bao giờ tự áp lực chính mình, hơn nữa ngâm dưới nước ấm, bệnh trạng đau đớn của tật ở chân đã chậm rãi biến mất, nụ hôn man dại kia dần dần phóng hoãn, nhẹ nhàng rút đi quần áo của nàng, trước mắt rõ ràng xuất hiện một mảnh phong cảnh đẹp.
Hai má Quan Ninh Nhi đỏ lên, vội vàng né tránh, hắn lại một tay lấy nàng lao trở về, oán hận trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, "Không triệu ngươi thị tẩm, không phải bổn vương có vấn đề, chính là bổn vương khinh thường, về phần hợp hay không hợp, còn phải thử qua mới biết được, "
Nàng trợn tròn hai mắt, không dám tin giương cái miệng nhỏ nhắn. Nàng cùng bọn nha đầu nói qua nói lại, hắn làm sao có thể biết?
Hắn lạnh lùng cười, giống như hiểu được nghi vấn của nàng, "Vương phủ này to như vậy, ở trước mắt bổn vương không có gì bí mật."
Đêm đó, Vương phi bị triệu thị tẩm, hai người một đêm triền miên.......
Vào đêm sau, bên ngoài mưa một trận lớn, đánh vào cửa sổ trên mái nhà phát ra tiếng vang tí tách.
Vốn đã ngủ say Cảnh Trình Ngự đột nhiên cảm thấy bên người có vật khác thường tồn tại, dơ chân đá một cái, bị hắn ép buộc mệt đến cực điểm Quan Ninh Nhi liền như vậy bị đá xuống giường.
Hắn nhấc mí mắt, không kiên nhẫn ra mệnh lệnh: "Về phòng ngươi đi!" Xoay người lại tiếp tục ngủ.
Quan Ninh Nhi chỉ phải bất đắc dĩ lấy xiêm y mặc vào, ở ngoài trời mưa to chật vật quay trở về phòng.
Hôm sau, toàn bộ vương phủ liền lưu truyền tin đồn Vương phi đáng thương bị Vương gia một cước đá xuống giường.
Ai bảo đêm đó mưa to, một màn Vương phi chỉ mặc áo khoác đội mưa to chạy về phòng, vừa vặn bị hộ viện tuần tra nhìn thấy, tin tức bởi vậy để lộ.
Sáng tinh mơ, Tề Dương, phụng mệnh Vương gia đi điều tra tình hình Vương phi ở Quan gia, trở lại vương phủ, hướng chủ tử kể lại báo cáo.
Cảnh Trình Ngự thế mới biết Quan Ninh Nhi ở Quan gia cũng không được sủng ái, còn thường xuyên bị hai tỷ tỷ cùng đệ đệ duy nhất khi dễ, may mắn nàng tính tình ôn hòa, an an phận phận tránh ở sân nhà mình không tranh không nháo, mới có thể bình an vượt qua mấy năm nay.
Về phần cái kia bị An Lăng vương cho rằng là bảo tàng gì đó, là một cái gương đồng mà mẹ nàng trước khi mất để lại, truyền thuyết gương đồng kia có được năng lực kỳ dị kính chiếu yêu, nhưng mà chân tướng như thế nào, không có ai biết rõ.
Từ đầu tới đuôi, Cảnh Trình Ngự thực sự chỉ nghe, chưa nói một câu.
Cuối cùng, Tề Dương nhìn nhìn sắc trời bên ngoài đã muốn trong, ngượng ngùng nói: "Lại nói tiếp, hôm qua ban đêm mưa thật sự là thật lớn a."
Ngụ ý chính là, sau khi Vương phi bị ngài đá một cước xuống giường, mạo hiểm mưa to trở về phòng, tốt xấu người ta cũng là một cô nương, Vương gia làm như vậy, cũng quá tàn nhẫn.
Cảnh Trình Ngự hiếm khi lộ vẻ mặt xấu hổ.
Hắn có thói quen ngủ một mình, hơn hai mươi năm qua không có kinh nghiệm cùng người đồng giường cộng tẩm, tối hôm qua hắn mơ hồ ngủ, cảm thấy bên người có nhiệt độ không rõ ràng, hắn một cước đá tới, rõ ràng chướng ngại, sau nhớ lại, mới cảm thấy hành vi của mình có chút quá đáng.
Nhưng này thì thế nào? Không quen chính là không quen, tuy rằng hắn không bài xích ôm nàng, cũng rất bài xích có người xâm nhập lãnh địa của mình.
Trong đầu đột nhiên hiện lên dung mạo Quan Ninh Nhi—tròn tròn nộn nộn, trên mặt luôn lộ vẻ tươi cười.
Cảnh Trình Ngự nhớ tới nàng bị hắn coi làm nha đầu sai vặt mà không hề có một câu oán hận, vì giấc ngủ của hắn mà để tâm pha chế trà hoa, không để ý lời nói lạnh nhạt của hắn lôi kéo hắn đi pha nước ấm tắm, thân mình kiều nhuyễn uyển chuyển hậu hạ ở dưới thân hắn......
Lơ đãng, nữ nhân bị hắn lợi dụng cưới về, vị trí (của nàng) ở trong lòng hắn lặng lẽ sinh ra biến hóa kì diệu.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |