Truyện:Juliet Thành Bạch Vân - Chương 59

Juliet Thành Bạch Vân
Trọn bộ 75 chương
Chương 59
Người đàn ông băng giá
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


- Mẹ?

Cô gái ngẩng lên từ trong lòng đồng chí Hoàng Minh, dụi dụi mắt ngơ ngác nhìn la sát nữ vương đang bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị nhẩy vào "quyết chiến" hỏi.

- Mẹ đang làm gì?

Bà Bích Thuỷ ngay khi thấy con gái mình tỉnh liền lập tức kéo cô từ trong lòng "thằng ranh con biến thái" kia lại, đẩy ra phía sau lưng mình cảnh giác cộng gườm gườm.

- Thằng kia, mày định làm cái trò gì mà vác.... à bế con gái tao diễu vòng quanh thế hả?

Thuỷ Linh đen mặt từ phía sau nhô ra nhìn Hoàng Minh đang nhặt mấy cọng rau muống cùng vỏ kẹo từ trên đầu xuống, tiện tay phủi đi đám xương gà mắc ở quân hàm trên vai. Mặc dù một thân có thể nói là khá chật vật nhưng vẫn rất lịch sự, chân khép lại lưng vai thẳng, tay phải đưa lên chạm trán, khửu tay vuông góc 45° theo đúng tiêu chuẩn của nhà binh. Mặt mũi nghiêm túc, giọng nói sang sảng rõ ràng y như khi báo cáo thành tích.

- Báo cáo mẹ vợ, con là Trần Hoàng Minh, thiếu uý phòng điều tra trọng án trực thuộc công an thành phố A. Mặc dù bây giờ không phải lúc thích hợp nhưng con vẫn muốn xin phép mẹ cho con được kết hôn với Thuỷ Linh vào tháng sau, mặc dù thời gian có chút gấp gáp nhưng con xin đảm bảo đám cưới sẽ không hề sơ sài hay có gì uỷ khuất cho bà xã của con.

- Cái gì? Cậu đùa tôi hả?

Bà Bích Thuỷ không thể tin nhìn chằm chằm chàng trai trẻ tuấn tú trước mắt mình, lúc này bà mới nhìn đến bộ quân phục thẳng ly mầu xanh lá mạ cùng quân hàm đỏ hai vạch vàng với ngôi sao bạc trên cầu vai của anh. Quay lại trợn mắt nhìn con gái của mình, bao nhiêu lâu hỏi nhất định nói tại sao bây giờ tự dưng lại nhảy từ đâu ra một ông con rể thế này? Lại còn cưới gấp vào tháng sau?

- Thưa mẹ, con hoàn toàn nghiêm túc và...nếu mẹ không chê xin cho con lên nhà để thưa chuyện cùng gia đình ạ.

Hoàng Minh nghoẻn cười, tươi sáng đến khiến cho không ai có thể cầm lòng được mà cũng phải mỉm cười theo. Bà Bích Thuỷ liếc mắt nhìn đám người rõ ràng lúc nãy còn ngồi trong phòng bảo vệ giờ đã bắt đầu mon men đến gần xung quanh, không còn cách nào khác đành phải gật.

- Cậu đưa con bé lên nhà trước đi và ngồi đấy đợi tôi.

- Mẹ có cần con giúp gì không?

Thuỷ Linh không hiểu sao lại thấy chột dạ, mon men đến gần bà liền bị bà trừng một cái đành phải cun cút nắm lấy ống tay áo Hoàng Minh kéo vào trong thang máy đi lên nhà.

- Bà xã, anh làm tốt chứ?

Cửa thang máy vừa đóng lại, Hoàng Minh lập tức lôi bộ mặt cợt nhả của mình ra, tiện tay khoác vai cô nhe răng cười hỏi.

- Bỏ cái móng heo của anh ra, sao không gọi em dậy? Thật là mất mặt mà!

Cô lườm anh, không chút lưu tình tét một cái rõ mạnh vào bàn tay đang khoác trên vai mình.

- Oan cho ông xã, rõ ràng bà xã đã tự động ngả vào vòng tay đầy sức mạnh này của anh nha. Mà rõ ràng anh mới mất mặt, bà xã ngủ thật ngon đâu có để ý gì đến ai chứ?

Hoàng Minh vừa khoa trương xuýt xoa vuốt vuốt cái tay bị cô đánh, vừa la lên oai oái như thể thật sự là nỗi oan tày trời khiến cô đỏ bừng mặt.

- Nói điêu, ai thèm ngả vào anh chứ? Người hôi rình, tránh xa em ra một chút.

Cô chối đây đẩy dù biết rõ ràng mình có cái thói quen xấu này, aizzz.... đều là tại ai đó, khi không luôn cậy mạnh ôm cô đi tới đi lui để đến bây giờ tạo thành một loại phản xạ vô điều kiện luôn.

Thật may Hoàng Minh lúc này cũng còn đang bận thật sự kiểm tra lại quần áo của mình bằng không sẽ nhìn thấy được ánh mắt đang lấp lánh bỗng vụt tắt của cô, lúc anh ngẩng lên cũng là lúc thang máy dừng lại. Cửa thang máy vừa mở cô liền lướt qua anh đi ra trước, nhằm thẳng nhà cuối cùng trong dãy hành lang dài mà đi. Hoàng Minh một lần nữa lại mỉm cười bước theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy, dù bao nhiêu năm trôi qua cô vẫn không thay đổi, vẫn là cô bé luôn chạy trốn mỗi khi xấu hổ của thủa nào.

- Thật xin lỗi, tối mai cậu đến nhé! Lúc này có ca cấp cứu nên tôi phải đến viện gấp....

Cả hai vừa ngồi xuống ghế, thậm trí ông Tiêu cũng chưa kịp hỏi điều gì thì bà Bích Thuỷ đã như một cơn gió ào ào vào nhà, trên tay là chiếc điện thoại di động vừa mới tắt máy, khi thấy cô đứng dậy định đi lấy áo khoác bà vừa quấn thêm chiếc khăn len vào cổ vừa xua tay.

-.... không, không con không cần đưa mẹ đi, bác Trúc tiện qua đón mẹ rồi. Sáng mai cho em ăn sáng rồi đưa em đi học hộ mẹ...nó đòi cũng không được bế nó nghe chưa? Chắc khoảng 8 rưỡi giao ban song mẹ sẽ về thôi, nhớ mặc áo ấm cẩn thận, đồ ăn cùng thuốc ngày mai của con mẹ để sẵn trong tủ lạnh rồi.

Thuỷ Linh cười cười nhìn mẹ mình lao ra khỏi nhà nhưng vẫn không quên với lại dặn dò, bà luôn tất bật, luôn bận bịu xoay chuyển giống như chong chóng. Cô chưa bao giờ thấy bà có lúc nào gọi là nhàn tản, có lẽ bản chất của một người y tá tận tâm hết lòng vì công việc, bản chất của một người mẹ lo toan cho những đứa con dù đã trưởng thành của mình là như vậy.

Tít...tít...

Cùng lúc ấy điện thoại trong túi của Hoàng Minh cũng reo, sau khi đọc song tin nhắn vẻ mặt ngơ ngác của anh cũng trở thành nghiêm trọng đứng dậy cúi chào ông Tiêu.

- Con xin lỗi bố, chắc con phải đi luôn có lẽ cũng là đến bệnh viện S nên sẽ đưa đưa mẹ đi cùng...

Nắm lấy bàn tay của cô siết nhẹ, anh nói tiếp, giọng có vẻ cũng bớt căng thẳng hơn.

-.... có một vụ thanh toán nhau giữa các băng đảng, người bị thương đã được đưa vào viện. Đừng lo, anh đến để lấy lời khai thôi. Nghe lời mẹ, cẩn thận em nhé, ngày mai anh sẽ đến trường đón em vào buổi trưa.

Cô gật nhẹ đầu, đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng cao ráo mầu lá mạ nhanh chóng khuất bóng nơi cầu thang thoát hiểm, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng. Liệu rằng đây có phải một cách hay? Cô biết Hoàng Minh là người thế nào, anh nói được nhất định sẽ làm được, hai người dù kết hôn nhưng anh chắc chắn sẽ tôn trọng cô.... có điều cô chỉ sợ rằng mình sẽ trở thành rào cản để anh tìm đến hạnh phúc sau này của chính mình, cô không thể yêu anh, cả hai mới chỉ gặp lại nhau vài lần sau nhiều năm, quyết định của anh có quá vội vàng? Anh là người tốt khi đã nghĩ chu đáo cho cô và đứa bé trong bụng cô nhưng còn anh thì sao? Anh sẽ trở thành người đã có gia đình, đã có vợ dù cả hai biết chỉ là trên danh nghĩa nhưng người ngoài nhìn vào thì sẽ không như vậy. Cô thì không sao nhưng khi ly dị anh sẽ mang tiếng là người đã qua một lần đò, tương lai anh sẽ còn gặp được nhiều người con gái tốt khác nữa, cô sợ đây sẽ là trở ngại cho anh. Ngày mai cô sẽ nói chuyện lại với anh về vấn đề này, cô không đáng để anh hi sinh như vậy....

23h 47′_ Bệnh viện S.

- .... Đồ chó chết chúng nó, dám đến đất của bọn tao mà vểnh cái đuôi chó nhà chúng nó lên à? CMN hôm nay có chết tao cũng sẽ cho chúng nó chết cùng...

- Hôm nay để cho chúng nó vênh váo như thế là nhục mặt đại ca, nhục mặt anh em, phải giết cả họ nhà chúng nó...

-...lũ giòi bọ, lũ súc sinh ấy toàn nhằm vào những thằng bé nhất để chém. Hôm nay bị chúng nó tập kích lần âu phải đòi lại toàn bộ...

@&$¥@£7£>>}%€¥@#$¥, :5£@¥@@@@$£€>%#{]=¥.....

Đây là những thứ đầu tiên đập vào tai ngay khi Hoàng Minh bước vào phòng cấp cứu, bà Bích Thuỷ coi như không có chuyện gì gật đầu cảm ơn anh đã đưa bà đến song cũng nhanh chóng đến phòng thay đồ của nhân viên để đổi sang bộ blue trắng. Hoàng Minh thay vẻ mặt lễ phép của mình trở thành nghiêm khắc cùng lạnh lùng, rút thẻ ngành của mình ra cho người bảo vệ xem sau đó bắt đầu tiến vào trong dãy hành lang chật kín người. Tất cả đều là những tên bặm trợn với những hình xăm dữ dằn trân ngực, vai hay cánh tay, có tên đã phải ngồi trên xe lăn với vết thương sâu hoắm trên đùi, tên thì rõ ràng đã mất đi một vài ngón tay, tên thì vẫn còn đang dùng áo để bịt vết thương trên đầu, sàn nhà lát gạch men trắng tinh lúc này trở thành loang lổ máu cùng những dấu chân đầy bùn. Mùi mồ hôi hôi sì, mùi máu tanh nồng, mùi thuốc lá khét lẹt át hết cả mùi thuốc sát trùng, biến nơi này trở thành lò mổ với những tên đồ tể thì đúng hơn là bệnh viện. Tất cả ồn ào cãi lộn chửi bơi với những lời lẽ cục súc bẩn thỉu nhất được lôi ra, mặc cho bác sỹ cùng bảo an đã rất nhiều lần phải lên tiếng nhắc nhở. Bọn họ thậm trí còn quay ra gầm ghè đe doạ chính cả những bác sỹ đang cấp cứu cho đồng bọn của mình cùng những y tá đang băng bó cho mình.

- Tất cả câm mồm vào, các người coi chúng tôi là tượng đất hả? Đừng tưởng vào phường ngồi một đêm với tội gây rối trị an công cộng là song, tôi sẽ cho các người vào Hoả Lò mà làm đàn anh đàn chị trong ấy.

Một tiếng gầm khủng bố vang lên khiến tất cả đồng loạt giật mình trợn mắt nhìn ra phía cửa, Hoàng Minh cầm quyển sổ trong tay hầm hầm bước vào ánh mắt đảo qua từng người một. Vừa thấy anh, mấy đồng nghiệp trẻ hơn vẻ mặt đang vô cùng khó coi lập tức cũng giãn ra không ít. Đứng bật dậy, thẳng lưng thẳng vai đưa tay lên chào sau đó báo cáo tình hình. Trong khi mấy chiến sỹ công an còn đang trao đổi đột nhiên một tiếng động khủng khiếp từ bên ngoài vọng vào khiến tất cả nhẩy dựng.

Ầm! Xoảng...rào rào...

Một thân người bên bết máu bị ném thẳng vào cửa kính khiến nó vỡ tan tành, tiếp theo không để mọi người kịp định thần thì một đám khoảng hai chục kẻ với đao cùng kiếm ùa vào. Gặp đồ đạp đồ gặp người chém người khiến sảnh bệnh viện rơi vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có, bà Bích Thuỷ vừa mới thay đồ song, tay còn đang bê khay panh kéo cùng chỉ khâu đến cho bác sỹ vô tình đi ngang qua cũng nằm trong tầm tàn phá của bọn chúng. Bà thậm trí còn chưa kịp nhận ra điều gì, chỉ vừa nghe thấy tiếng Hoàng Minh la lên" Nằm xuống!" thì một vật sắc lạnh đã nhằm thẳng người bà mà bổ xuống.

Tanh! Lạch cạch....

Khay panh kéo đã được khử trùng bị buông rơi xuống sàn nhà, nẩy lên rồi văng tung toé ra xung quanh.

Bàn tay nắm lấy báng súng nơi thắt lưng của Hoàng Minh khựng lại, cả đại sảnh mấy chục người mới một giây trước còn ầm ỹ nháo loạn giờ im phăng phắc đổ dồn ánh mắt vào chính giữa. Nơi ấy, một người đàn ông cao lớn khoác áo blue trắng dài đến đầu gối, bên trong là bộ đồ phẫu thuật xanh dương vẫn còn dính máu chưa thay, chân vẫn đi dép mềm vô trùng trong phòng mổ, mũ vải cùng khẩu trang chưa tháo. Tay cầm dao mổ lưỡi bầu vừa nhỏ vừa mảnh nhưng lại chuẩn xác nhằm thẳng vào lưng lưỡi kiếm Nhật sắc bén đẩy chệch ra, tay còn lại nắm lấy vai bà Bích Thuỷ kéo lại về phía mình để lưỡi kiếm chỉ cách hai người chỉ vài ly. Nhưng điều làm mọi người lặng ngắt không phải sự xuất hiện đột ngột cũng như kỳ quái của vị bác sỹ phẫu thuật này mà chính là do ánh mắt của anh ta. Đôi mắt tuyệt đẹp với đuôi mắt kéo dài hơi xếch lên, làn mi dài phủ xuống tròng mắt đen thuần như saphia lại sâu thăm thẳm như bầu trời đêm chỉ có điều.... nó lại sắc lạnh đến buốt giá cùng nghiêm nghị khắc nghiệt đến tưởng như bóp nghẹn cả trái tim của kẻ đối diện. Hoàng Minh dù đã tiếp xúc với đủ mọi thành phần tội phạm lẫn người trong ngành hay ngoài xã hội nhưng cũng chưa từng gặt ai có ánh mắt như vậy, lạnh lẽo giống như...không phải của con người.

Tên thanh niên đang cầm chiếc kiếm nhật bị ánh mắt ấy nhìn thẳng vào, lúc này sợ đễn mức toàn thân cứng đờ. Tay nắm cán kiếm run lẩy bẩy tưởng như muốn rơi xuống, mắt liếc sang bên cạnh cầu cứu.

- Nghĩ cũng đừng có nghĩ!

Giọng nói trầm thấp tràn ngập uy quyền vang lên, tay cầm dao mổ nhanh như cắt xoay lại phía cườm tay đâm ra đàng sau.

- Aaaaa.... tay.... tay..... hự....

Tên cầm dao găm lặng lẽ tiếp cận đằng sau lưng bất ngờ bị lưỡi dao mổ chuẩn xác lách qua xương, đâm xuyên qua lòng bàn tay, tiếp theo chân nhấc lên một đạp vào ngực khiến gã bắn thẳng ra khỏi cửa, lăn mấy vòng trên bậc bậc thềm rồi mới rơi xuống vỉa hè bên ngoài bệnh viện.

- Cút!

Vị bác sỹ lạnh lùng nhìn những kẻ còn lại, chúng không tự giác bước lùi ra phía sau nuốt nước miếng nhìn nhau.

- Mẹ nó, chỉ là một thằng bác sỹ chúng mày sợ cái gì?

Tên to con với những hình xăm chi chít trên người có vẻ là thủ lĩnh của cả đám nhổ điếu thuốc trong miệng ra, di chân lên gườm gườm nhìn đàn em của mình. Bước vài bước tiến lên, cố tình đẩy vạt áo rộng ra để lộ báng súng đen ngòm dắt nơi lưng quần. Giật lấy một thanh đao trong tay tên đàn em đứng gần nhất, nhếch mép cười cười.

- Bác sỹ, mày có vẻ khá là nhanh mắt nhanh tay nhỉ. Tay nghề phẫu thuật cũng khá phải không, để tao xem mày có thể tự phẫu thuật gép tay lại cho chính mình không nhé!

Vừa dứt lời hắn lao mạnh lên, nhằm thẳng vào tay vị bác sỹ chém xuống. Bà Bích Thuỷ cùng những nữ y tá, hộ lý khác núp phía sau không kìm được mà thét lên sợ hãi.

Phập! Loảng xoảng.... bịch...

Không ai kịp nhìn thấy gì hết, chỉ thấy bóng trắng mờ ảo lướt qua, ánh bạc như chớp loé lên kèm theo một vật gì đó văng ra ra xa cùng cả tiếng kim loại nặng nề va chạm với sàn gạch.

- Aaaaaaaaa!....

Tiếng thét như heo bị chọc tiết vang vọng, chấn động cả đại sảnh rộng của bệnh viện. Thân người to con quỳ rạp xuống run run ôm lấy một bên cổ tay trống không, vị bác sỹ đứng ở trên cao nhì xuống gã giống như nhìn vào không khí. Thanh kiếm Nhật mới vài giây trước còn ở trong tay gã thanh niên hiện nay ngoan ngoãn bị những ngón thon dài nắm lấy, chúc mũi xuống. Trên lưỡi kiếm sạch trơn không có nổi một giọt máu, gã thanh niên sợ hãi nhìn xuống tay mình, lại nhìn đến thanh kiếm trong bàn tay hờ hững kia. Phịch một tiếng ngã ngồi xuống đất, không còn thần trí mà nhìn đến đàn anh của mình đang rên rỉ ở bên cạnh.

Ngón tay như bạch ngọc dưa lên, nắm lấy khẩu tra kéo xuống để lộ ra gương mặt của một người đàn ông còn hơn cả tuấn tú, phải nói rằng vị bác sỹ này vừa mang vẻ đẹp nam tính lại vừa mang theo vẻ lạnh lùng quyền quý. Đôi mắt tuyệt đẹp hạ xuống nhìn kẻ đang quằn quại dưới chân mình, sống mũi cao thẳng tắp nghiêm nghị, quai hàm cứng rắn, môi mỏng mím lại khắc nghiệt lại càng khiến cho sự lạnh lùng thêm phần xa cách. Hoàng Minh bỗng cảm thấy người đàn ông này có nét gì đó vô cùng quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi mà không thể nghĩ ra. Điều này thực kỳ lạ vì công việc của anh đã khiến cho anh có thể nhận diện được hàng ngàn khuôn mặt dù chỉ gặp một lần, dù người đó là kẻ tầm thường nhất dễ gây nhầm lẫn nhất. Người đàn ông có khí chất cùng vẻ ngoài đặc biệt, hơn xa cả những diễn viên hay người mẫu ngày ngày nhan nhản trên tạp trí hay tivi như thế này vì sao anh lại không thể nhớ được là mình đã gặp ở đâu. Tạm bỏ qua vấn đề này, đôi mày rậm của anh nhíu chặt lại khi những hình ảnh của sự việc vừa rồi lướt qua trong đầu mình. Vị bác sỹ này...phải nói là có tốc độ tay cực kỳ nhanh, để mà so sánh tốc độ rút dao mổ cài trên túi áo ngực hay đoạt kiếm trong tay kẻ bên cạnh của anh ta hoàn toàn hơn cả tốc độ anh rút súng. Anh dám tự tin mình chính là người có bản năng phản xạ của tay và mắt nhanh nhất đội nhưng cũng không thể theo kịp người đàn ông này, chưa kể đến kiểu xuống tay đặc biệt lạnh lùng cùng dứt khoát thêm cả chính xác tuyệt đối của anh ta nữa, nó gợi cho anh nghĩ đến một tên.... sát thủ đã được đào tạo bài bản hơn là một bác sỹ phẫu thuật.

- Thiếu uý, hiện giờ....

Tiếng gọi rụt rè của đồng chí công an trẻ măng bên cạnh khiến anh dứt khỏi uy nghĩ miên man của mình, Hoàng Minh đưa mắt nhìn những kẻ vừa mới rồi còn hùng hùng hổ hổ xông vào giờ bị doạ đến mặt cắt không còn một giọt máu nào hừ lạnh.

- Còn thế nào nữa, bắt tại chỗ với tội gây rối trật tự công cộng cùng cố ý gây thương tích.

3, 4 đồng chí cảnh sát cùng vài đồng chí cảnh vệ lúc này mới lấy lại được tinh thần, gật nhẹ đầu với anh sau đó đồng loạt rút súng chĩa vào những kẻ kia lớn tiếng thông báo.

- Tất cả hạ vũ khí xuống, đặt hai tay lên đầu quỳ xuống sàn ngay lập tức, nếu còn chống cự chúng tôi buộc phải nổ súng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-75)