Truyện:Juliet Thành Bạch Vân - Chương 52

Juliet Thành Bạch Vân
Trọn bộ 75 chương
Chương 52
Huyết thống
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Tướng công...."

Thanh âm run rảy như gió thoảng qua, nữ nhân một thân xiêm y cùng áo choàng lông trắng thấm máu tựa người bên gốc tuyết tùng thì thào. Làn mi rung động nhè nhẹ nhìn theo hai bóng người loang loáng giữa khoảng rừng trống vung vẩy những máu huyết cùng xác người chồng chất, đôi môi tái nhợt khép vào mở ra cố gắng lên tiếng nhưng không thể. Đầu óc nàng quay cuồng choáng váng, cố gằng tìm kiếm lại sự thanh tỉnh để nắm bắt mọi thứ xung quanh. Cánh môi bị hàm răng ngà nghiến vào đau nhói, nhưng vẫn không đau bằng vùng thắt lưng cùng bụng dưới của nàng lúc này. Cảm giác xót xa cùng sói mòn từ đấy mà ra, giống như khi đánh đổ ly nước trên nền đất khô cằn. Sức lực, sự thanh tỉnh cùng hơi ấm dần dời xa cơ thể nàng, chậm rãi bị hút vào trong nền đất lạnh.

Dùng hết sức lực hít vào một hơi dài, làm căng hai buồng phổi. Không khí khô lạnh tràn vào đột ngột khiến thân thể vốn mất nhiệt của nàng càng thêm buốt giá, nhưng nó lại giúp cho nàng thanh tỉnh phần nào. Nàng biết rằng mình đang trong tình trạng shock giảm thể tích máu khiến cho tim phải đập nhanh hơn, dẫn đến cung lượng tim giảm, lượng oxi trong tế bào hạ thấp do bị giảm tưới máu. Tình trạng giảm oxi trong tế bào dẫn đến tổn thương các nội tạng, làm cho cả người rơi vào trạng thái lờ đờ chuẩn bị rối loạn ý thức, thân nhiệt giảm nhanh. Cố gắng tập trung vào nhịp thở của mình, để cho nó dài ra và sâu hơn. Bàn tay nhỏ bé giống như bị treo một vật vô cùng nặng, run run luồn vào trong vạt áo, cố gắng nắm lấy chiếc lọ ngọc vẫn luôn được nàng giữ bên mình. Mới chạm được vào chất ngọc nhẵn mịn, đột nhiên bàn tay nàng bị nắm lấy, cả người rơi vào một vòng tay hết sức khẩn trương. Tiếp theo hơi thở mang theo hương hàn mai một lần nữa bao bọc lấy nàng, gấp gáp và còn có cả hương huyết tinh tanh ngọt.

Nhẹ nhàng...

Trên môi nàng bỗng có một cảm giác vô cùng mềm mại bao phủ, có lẽ lúc bình thường nàng sẽ thấy có chút mát lạnh nhưng trong tình trạng này nàng lại cảm nhận được hơi thở ấy ngập tràn ấm áp. Ngay khi mới chỉ vừa ý thức được chuyện gì đang diễn ra thì đôi môi khô đã bị tách mở, vật nhỏ mang theo cả vị của máu cùng dược hương được chiếc lưỡi trơn ướt đẩy vào trong miệng, ép nàng nuốt xuống. Sau lưng cảm nhận được bàn tay to, thô ráp luồn vào trong áp sát với da thịt đồng thời bắt đầu thông qua tiếp xúc rót vào trong người nàng một dòng chẩy ấm áp. Dòng chẩy ấy đi theo huyết mạch, từ từ sưởi ấm cùng đem theo cả cảm giác đến cho cơ thể trĩu nặng cùng tê dại. Tầm mắt có chút thanh tỉnh, lay động nhìn lên gương mặt vẫn kề sát bên mình thì thào.

-.... tướng...công....

Bạc thần vẫn dán bên thái dương của nàng ngay lập tức mấp máy lại trả lời nàng, trong giọng nói đã không còn nửa điểm thản nhiên cùng băng giá của mọi khi.

- Shisss, nàng làm ơn đừng nói, Đoạt thần y sẽ đến ngay.... ta đưa nàng đi.

Diệp Cô Thành thậm trí không thèm nhìn đến Cung Cửu với nửa thân người bết máu với một bên bả vai trống không nằm ngửa trên nền tuyết mà lao đến bên nàng, vội mớn cho nàng một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, điểm huyệt cầm máu và truyền chân khí bảo hộ tâm mạch. Nhìn dòng máu thắm thấm ướt làn váy của nàng, nhìn gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc cùng vẻ thất hồn lạc phách trong đôi mắt nàng, tâm hắn cũng không thể chịu nổi mà run rảy khi nghĩ đến.... đứa nhỏ. Đứa nhỏ mà chỉ khi mất đi rồi hắn mới biết đền sự tồn tại của nó, đứa nhỏ thậm trí còn chưa hoàn chỉnh hình người, còn chưa biết đến cái gọi là cảm giác hay...đau đớn. Mặc dù biết rằng hài tử ấy không còn nữa nhưng hắn không thể khống chế được mà nghĩ đến, nếu như hắn bảo hộ mẫu tử của bọn họ chu toàn hơn, nếu như hắn đến sớm hơn dù chỉ là nửa khắc thì sang năm mới sẽ có một hài tử nhỏ xíu mở to đôi mắt tròn đen láy mà nhìn hắn, bàn tay với những ngón tí hin sẽ nắm lấy đầu ngón tay hắn, khuôn miệng xinh xinh hồng hồng rồi sẽ ngọng nghịu gọi hắn hai tiếng "phụ thân". Suy nghĩ ấy giống như một loại cây bất tử, mỗi một giây một khắc trôi qua đều lớn dần lên cắm rễ sâu vào trong trí não của hắn. Càng muốn rứt ra thì lại càng không thể, càng muốn gạt bỏ lại càng hiện lên rõ ràng hơn. Hắn đời này tưởng rằng mình dứt bỏ được hết tất thẩy để đạt được tới cảnh giới vô cảm nhưng.... vì nàng hắn một lần nữa lại có cảm xúc, nghẻn cười khi thấy nàng cười, nhíu mày khi thấy nàng không vui, lo lắng khi thấy nàng yếu đuối. Đau lòng khi thấy nàng khổ sở và đến bây giờ là vụn vỡ khi phải chia lìa với máu thịt của mình... Hắn dù chưa có một ngày với đứa nhỏ, hắn dù chỉ mới biết đến sự tồn tại của nó trong vài khắc nhưng tâm của hắn vẫn không chịu nổi mà phải chao đảo.

Đó phải chăng chính là huyết thống tương liên, là bản năng phụ tử?

Có lẽ chính bởi vì như vậy một kẻ lãnh huyết vô tình, kẻ có thể hái đầu người xuống còn dễ hơn bẻ một nhành hoa như hắn mới không xuống tay với Cung Cửu, không phải không nỡ mà là...không thể, không thể xuống tay tay với kẻ cũng mang huyết thống Hoàng Phủ như hắn. Đời này hắn chưa từng làm điều gì cho hoàng huynh của mình trừ việc giữ lời hứa sẽ bảo hộ cho triều đình Hạo Long quốc trong khả năng có thể, vì giữ lời hứa ấy thậm trí hắn có thể bồi mạng của mình cũng không tiếc. Nếu như thời điểm một năm trước hắn sẽ lập tức lấy mạng Cung Cửu không một tia do dự, nhưng giờ đây nhìn dòng máu xối xả chảy ra từ người đứa cháu này cháu này của mình hắn lại nghĩ đến hài tử còn chưa thành hình của bọn họ. Cung Cửu dù làm bao nhiêu chuyện động trời, dù muốn tàn sát huynh đệ lung lạc triều chính, thậm trí muốn lấy mạng, muốn đoạt ái thê, đã giết hài tử của hắn nhưng y cũng là một trong những đứa con của hoàng huynh, của tiên hoàng. Đã động đến tình phụ tử, hắn không thể ra tay. Hắn không muốn hoàng huynh của mình ở dưới suối vàng phải gặp lại nhi tử trong hoàn cảnh nồi da sáo thịt này. Vì vậy một kiếm chặt đứt Hắc Long, theo đà bổ xuống hoàn toàn có thể chẻ đôi người Cung Cửu lại lệch ra, lấy đi cánh tay phải của y. Từ nay y chính là một phế nhân, còn muốn tiếp tục xử trí thế nào sẽ do hoàng đế hiện tại, thân đệ của y, Long Vân định đoạt.

Diệp Cô Thành lúc này chỉ có một ý định duy nhất, hoàn toàn dứt khỏi cuộc sống của ân ân oán oán. Hắn muốn bảo hộ thê tử của mình, muốn ái thê không còn vì hắn mà bị quấn vào nguy hiểm, muốn hài tử của hắn được sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh bình thường. Không có tranh đoạt quyền lực, không có huynh đệ tương tàn, không có tham vọng tối thượng. Giống như lời nàng từng nói, trăm năm sau không phải tất cả đều chỉ còn là một nắm cát? Tại sao lại không làm một cái thường nhân bình bình phàm phàm mà trải qua cuộc sống với người bên cạnh mình? Quyền lực, sức mạnh, đam mê, địa vị...tất cả những thứ ấy liệu có đáng để đánh đổi? Liệu có đáng để làm vuột mất thứ quan trọng mình đang có trong tay?

Hắn không cần phải trở thành "Thần" trong nhân loại, bởi "Thần" cũng không thể bảo hộ chu toàn cho ái thê, không thể cứu lại hài tử của mình. Hắn càng không cần là hoàng thân quốc thích sống trong hoàng cung hoa lệ, bởi chính sự hoa lệ ấy cùng sức hấp dẫn của địa vị cửu ngũ trí tôn đã mang hài tử của hắn đi. Hắn thà làm một thường nhân để những rắc rối của danh vọng, của địa vị không tìm đến mình, không ảnh hưởng đến người bên cạnh hắn.

Bởi vậy....

- Linh Nhi, chúng ta đi thôi. Đừng quay trở lại đây nữa.... có được không?

Nàng ngơ ngác hướng đôi mắt mang theo hơi ẩm đỏ hồng của mình về phía hắn, khoé môi khẽ rung động như muốn nói nhưng không có lời nào. Đầu điểm nhẹ một cái coi như đồng ý, sau đó lại ngả đầu vào vai hắn ỷ lại. Hắn vẫn như mọi khi, ôn nhu bế nàng lên ôm vào trong lòng. Cả hai kề sát nhau, lắng nghe nhịp tim của nhau. Có điều lần này bờ vai cường ngạnh lại nhẹ buông xuôi xuống, tuấn nhan như chiếc mặt nạ muôn thủa lạnh lẽo vỡ bung lộ ra sự bi thương sâu thẳm trong lòng. Bạch y nhiễm huyết phiêu động, trâm bạch ngọc trên búi tóc ánh lên trong tia nắng nhàn nhạt, nhẹ cúi xuống tựa trên làn tóc mây bồng bềnh có điểm vài bông tuyết trắng. Mày kiếm buông lỏng, làn mi rủ xuống che bớt đi mục quang hắc ngọc tối đen, hắn cứ như vậy mang theo nàng bước đi. Thậm trí không buồn tránh đi những vũng máu đọng trên mặt đất, giầy trắng cứ vậy giẫm lên, để chất lỏng đặc sánh ấy thấm vào khiến lớp vải tinh khiết lấm bẩn, để lại những dấu chân máu trên nền tuyết.

- Diệp Cô Thành!

Giọng nam nhân dứt khoát vang vọng trong khu rừng, làm trấn động cả lớp băng giá bám đấy trên những cành cây khiến chúng rơi xuống tạo thành những tiếng động trầm trầm. Hắn vẫn không có một chút phản ứng, bước chân đều đều bước đi giống như xung quanh không phải là một bãi chiến trường không có lấy một kẻ còn sống. Mặc kệ Cung Cửu một thân chật vật cố gắng ngồi dậy, một tay ôm lấy bên vai cụt chưa có dấu hiệu được cầm máu tựa vào thân cây tuyết tùng. Một nửa gương mặt của y cũng vấy máu, ánh mắt như muốn rách ra bởi căm hờn và không một chút cam lòng nhìn chằm chằm bóng lưng rộng bước đi. Cánh tay phải còn lành lặn vương ra, run run muốn nắm lại khởi động khoá chốt của cơ quan giấu trong ống tay áo.

Linh...linh...linh...

Từ trên mái tóc mây buông dài, dải lụa hồng đào có những chiếc chuông vàng nho nhỏ tuột ra, rơi xuống lăn vài vòng phát ra những âm thanh vui tai nho nhỏ. Giống như tên của nàng, Linh...Linh ngân vang bên tai y, ngón tay chạm đến chốt rồi lại buông lỏng.

- Các ngươi chết đi!

Ngay khi cánh tay y buông thõng xuống, từ trong đống xác chết của hắc y nhân một bóng người nhỏ nhắn vùng lên. Mặc dù cũng toàn thân vận y phục đen cùng bịt mặt nhưng đôi mắt đẹp cùng giọng nói đầy phẫn hận này đã tố cáo kẻ ấy là ai, Thuý Miên trong chớp mắt đã đẩy những xác người chồng chất phía trên mình ra mà lao lên. Dải lụa một đầu gắn lưỡi dao phiếm hắc trong tay cô ta vung lên nhằm thẳng vào mặt Diệp Cô Thành đánh tới, hắn cũng không có nhiều phản ứng, bạc kiếm vung lên một vòng cung đơn giản gạt ra tiếp tục ôm theo thê tử của mình mày cũng không nhíu mà bước tiếp.

- Không được, ta không cho phép các ngươi có thể bình an mà rời đi, ta không cho phép, chết cũng không được.

Ả thét lên lanh lảnh, dải lụa như một nhuyễn tiên cũng điên cuồng mà đánh đến. Giống như một con rắn bất kể tất cả mà lao vào tấn công, nhưng cũng không được bao lâu, dải lụa bị kiếm khí sắc bén biến thành những mảnh vụn phát tán đầy trên đất. Mũi dao bật ngược lại, lướt qua gò má Thuý Miên đem theo cả khăn bịt mặt cắm ngập vào thân cây gần đấy. Ả trợn ngược mắt giống như không thể tin, tay theo bản năng ôm lấy gò má vừa bị lưỡi dao lướt qua, không có đến một vết xước.

Thay vì dừng lại, ánh mắt của ả lại một lần nữa bừng lên, răng nghiến lại. Cổ tay áo rung động, hai thanh truỷ thủ nữa lại chuồi ra. Dù biết là chỉ giống như thiêu thân lao vào lửa, dù biết khả năng để thành công chính là không có nhưng.... ả bây giờ cũng bất cần mạng của chính mình. Sau khi bị Thuỷ Linh dùng bồ đào làm cho bị dị ứng đến mức mặt mũi trở nên biến dạng, lại bị người của Diệp Cô Thành mang đi ép phải dịch dung thành Thuỷ Linh và nhốt lại trong một biệt viện ả đã bắt đầu hận. Hoá ra Diệp Cô Thành cũng giống như Cung Cửu, tất cả chỉ là lợi dụng ả mà thôi, vậy mà ả đã ngây ngốc nghĩ rằng... Lợi dụng Cung Cửu để tráo người, thay thế một nữ nhân khác vào chỗ của mình ở biệt viện đấy nhằm che mắt người của Bạch Vân thành, ả lại chấp nhận bị Cung Cửu lợi dụng một lần nữa dịch dung thành y dẫn quân đến huyết tẩy Bạch Vân phủ trong kinh thành. Tưởng rằng lần này có thể bắt được Thuỷ Linh nhưng...nào ngờ đây cũng chỉ là kế "phao chuyên dẫn ngọc", dùng ả làm mồi dụ Diệp Cô Thành ra mà thôi. Ả may mắn dùng khả năng dịch dung của mình để trốn thoát một lần nữa, lẩn vào hàng ngũ hắc y nhân chờ cơ hội tiếp theo. Không ngoài sự mong đợi, cơ hội ấy đến khi tất cả theo mật đạo phía dưới hoàng lăng lẩn vào trog hoàng cung. Ả im lặng, ém mình lại giữa những xác người tanh tưởi, chờ đợi... Chờ để huỷ đi những gì mình không thể có được trong tay.

- Diệp thành chủ, cẩn thận.

Nam Cung Triệt vung kiếm gạt một trong những tên hắc y đang có nhiệm vụ vây lấy mình ra lao đến bổ thẳng xuống vai Thuý Miên.

Phập!

Leng keng....

Hai âm thanh nối tiếp nhau, Nam Cung Triệt trân trân nhìn theo Cô Vân kiếm bị thả rơi, nảy lên trên nền đất tuyết, ánh lên ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo của riêng mình. Trường kiếm trong tay cũng không tự chủ được mà run lên, tuột khỏi tay hắn theo thân hình Thuý Miên ngã xuống.

Crypto.com Exchange

Chương (1-75)