← Ch.051 | Ch.053 → |
Nhà họ Nhan lúc này đang học nhóm rất náo nhiệt, mà nhà họ Kỳ vì có hai anh em Kỳ Trạm và Kỳ Hoan nên cũng náo nhiệt không kém.
Sáng sớm, Kỳ Trạch thức dậy đúng giờ như mọi ngày, sau đó cậu thay một bộ đồ thể thao rồi xuống khu nhà tập thể dục với ông nội. Đây là thói quen đã duy trì được tầm mười năm của hai ông cháu, nhưng từ năm lên cấp ba Kỳ Trạch bận học nên chỉ có thứ bảy chủ nhật là cậu mới tập thể dục với ông nội được.
Cho nên nhìn Kỳ Trạch tuy có vẻ gầy, nhưng tinh thần lại khỏe mạnh hơn nhiều so với mấy tên nam sinh suốt ngày vùi đầu vào học.
Lúc hai ông cháu tập thể dục về thì Kỳ Trạm Kỳ Hoan mới rời giường trong sự thúc giục của mẹ, nhìn bố chồng và người con riêng, mẹ kế Kỳ Trạch không khỏi phiền muộn với hai đứa bé kia. Lúc ở nhà thì còn có thể dung túng hai đứa, nhưng bây giờ trước mặt bố chồng, bà thật không biết nên làm gì cho phải.
Ăn xong bữa sáng, mấy người trong nhà không đi đâu cả mà ở nhà với ông Kỳ.
Bởi vì Kỳ Trạm Kỳ Hoan còn phải đi học, chẳng qua chỉ tranh thủ thứ bảy chủ nhật về thăm ông mà thôi, cho nên bọn họ đã đặt vé về thành phố S trong tối nay rồi, có thể nói là vội đến vội đi.
Bố Kỳ Trạch gọt táo cho cha, tiếp tục lên tiếng khuyên: "Bố, bố và Kỳ Trạch cùng tới thành phố S với bọn con đi, cả gia đình ta ở chung một chỗ thì con mới yên tâm được. A Trạch tuổi còn nhỏ, lại phải đi học, một mình bố ở nhà, nhỡ xảy ra chuyện gì mà lại không có người bên cạnh, đến lúc đó phải làm sao?"
"Anh chê tôi già rồi có phải không?" Ông Kỳ bất mãn nói.
Bố Kỳ có phần ấm ức, rõ ràng là cha đã già rồi, sao lại tức giận khi nghe ông góp ý như vậy chứ? Nếu không phải vì cha ông kiên quyết không muốn thì ông đã sớm đưa hai ông cháu đến thành phố S rồi, như vậy ông sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa cha ông đã lớn tuổi, rất dễ phát sinh bệnh tật, mà bệnh viện ở thành phố S tốt hơn thành phố N rất nhiều, nếu xảy ra chuyện cũng dễ dàng chữa trị hơn.
"Ông nội, ông nội, ông và đại ca cùng đến ở với bọn con đi mà."
"Đúng đó, ông nội, chẳng lẽ ông không thích ở với chúng con sao?"
Kỳ Trạm Kỳ Hoan trái phải vây quanh ông nội, hi vọng ông nội và đại ca sẽ đồng ý tới thành phố S sống với mình.
Ông Kỳ cười nhìn hai đứa cháu, bất giác cũng mềm lòng, mặc dù ông rất thương yêu hai đứa bé này, nhưng không thể thay đổi ước nguyện ban đầu của ông được, "Nơi này là nhà của Kỳ gia chúng ta, tôi đã ở đây suốt một đời rồi, những người bạn già cũng đều sống ở đây cả, tôi quen rồi. Hơn nữa tôi đã già, bây giờ chuyển tôi đến một nơi xa lạ, ra cửa không có người bầu bạn nói chuyện thì làm sao tôi vui được, chẳng lẽ anh muốn tôi phải cô đơn một mình thì anh mới vui vẻ sao?"
Mặc dù biết cha nói đúng, nhưng bố Kỳ vẫn không thể yên tâm. Mấy năm nay ông làm ăn ở thành phố S, hai đứa con cũng được sinh ra ở đó, có thể nói là cắm rễ ở thành phố S rồi. Cho nên, ông hi vọng cha và con trai ông sẽ qua đó sống cùng, ngày lễ ngày tết thì về đây cũng được.
"A Trạch thì sao?" Bố Kỳ nhìn về phía con trai, "Sang năm con phải thi đại học rồi, đã suy nghĩ qua là sẽ học trong nước hay đi du học chưa? Nếu muốn du học thì chuyển trường tới thành phố S đi, sau đó bố sẽ giúp con tìm hiểu một chút."
Kỳ Trạch đáp: "Còn sớm mà bố, con vẫn chưa nghĩ đến."
Ông Kỳ nói: "Trong nước hay nước ngoài cũng như nhau cả thôi, A Trạch có thể tự mình làm chủ, anh đừng làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của nó."
Cháu của một người bạn ông đi Mỹ du học, sau đó yêu một cô gái ngoại quốc rồi trực tiếp định cư ở bên đấy luôn. Ông Kỳ luôn quan niệm rằng lá rụng về cội, ở nước ngoài có tốt đẹp bao nhiêu chăng nữa thì sao có thể bằng được quê hương mình? Cho nên ông chưa bao giờ muốn cho cháu trai đi du học...
Còn với Kỳ Trạch, ông nội ở đâu thì cậu ở đó, nếu như ông mất thì cậu mới suy nghĩ lại, cho nên dù bố cậu có khuyên mỏi cả miệng thì cậu vẫn sẽ không thay đổi chủ ý.
Bố Kỳ thấy khuyên nhủ không có tác dụng gì, đành thất vọng cùng vợ và hai đứa con trở về thành phố S.
*
Đầu tháng mười một đã tới, kỳ thi tháng lần thứ hai cũng bắt đầu.
Nhan Họa ngồi xích đu trên ban công nhà, nhìn bầu trời có phần u ám, trong lòng không khỏi cảm thấy trống trải.
Hôm nay chỉ có một mình cô ở nhà, bố mẹ sáng sớm đã đi ra ngoài, căn nhà vắng vẻ chỉ có tiếng nhạc nhẹ vang lên. Nhan Họa vẫn như mọi ngày đọc sách, làm bài tập, học tiếng anh, tuy bận rộn nhưng vì chỉ có một mình nên cảm thấy rất vô vị.
Quả nhiên bầu không khí rất ảnh hưởng đến tinh thần học tập.
Cho đến gần trưa, mẹ Nhan mới về nhà để nấu cơm cho cô.
Cơm trưa hầu như chỉ là những món đơn giản, thịt thái chỉ xào đậu cô ve, thịt ba chỉ lát mỏng rán và rau muống xào tỏi. Nhan Họa cầm đũa chọc chọc miếng thịt ba chỉ có màu sắc rất hấp dẫn, nhưng lại không muốn ăn chút nào, thấy vậy mẹ Nhan cau mày nói: "Sao không ăn đi?"
"Béo lắm, con không muốn ăn." Cô đáp, sau đó uống một ngụm canh gà đã được nấu từ sáng sớm.
Mẹ Nhan buồn cười nói: "Đây là miếng ba chỉ ít mỡ nhất rồi đấy, nếu thịt nạc quá thì rán sẽ khô, lúc đó con thể nào cũng nói là khó ăn cho xem. Xem con kìa, không thích ăn mỡ nên mới gầy như vậy, vốn đã gầy lắm rồi, chẳng lẽ con muốn thành da bọc xương hả?"
"Mẹ, mẹ đừng phóng đại lên nữa!" Nhan Họa nói, "Ngày nào con cũng uống canh mà, trong canh cũng có mỡ."
Mẹ Nhan trừng mắt nhìn cô, càm ràm cô là người khó hầu vân vân, nhưng vẫn thừa dịp con gái không chú ý mà gắp thức ăn vào bát cho con ăn.
Đến bốn giờ chiều, chuông cửa nhà Nhan Họa vang lên.
Mẹ Nhan cứ nghĩ là Kỳ Trạch tới, không ngờ lại là Nhan Vân và bạn trai cô tên Triệu Vũ Trì tới thăm Nhan Họa.
"Khó có dịp các cháu đến đây, công việc có bận không?" Mẹ Nhan vui mừng nói rồi mời bọn họ vào nhà, khách sáo nói với Triệu Vũ Trì: "Vũ Trì, A Vân lại làm phiền cháu có đúng không?"
"Dì, dì nói gì vậy?" Nhan Vân giận nói, "A Họa ngã gãy chân phải ở nhà, anh ấy là anh rể đương nhiên phải đến thăm rồi."
Triệu Vũ Trì là một người đàn ông có làn da trắng và đôi mắt một mí, vóc người cân đối, thoạt nhìn rất lịch sự nho nhã, là giáo viên của một trường trung học quý tộc. Nghe nói gia đình anh có dòng dõi thư hương, ba đời đều làm giáo dục, mặc dù không quá giàu có, nhưng cả gia tộc đều có lý lịch trong sạch cao quý. Nếu đem so sánh thì Nhan Vân kém hơn rất nhiều, mọi người đều cảm thấy bọn họ yêu nhau là điều rất khó tin.
"Dì, chiều nay cháu không có lớp nên muốn cùng A Vân đến thăm Nhan Họa ạ." Nói xong anh liền đưa quà tới, "Mấy ngày trước bận quá nên chúng cháu không đến đây được, mong dì đừng trách chúng cháu."
"Trách cái gì mà trách, hai đứa vào nhà đi."
Mấy anh chị em trong nhà họ Nhan đều có quan hệ rất tốt với nhau, Nhan Vân làm việc ở thành phố N, lúc rảnh rỗi sẽ chạy tới nhà chú hai ăn một bữa cơm, hoàn toàn không cần khách khí, cho nên lúc này cứ quen cửa quen nẻo mà dẫn bạn trai lên tầng trên gặp Nhan Họa.
Thấy Nhan Họa đang ngồi trong thư phòng đọc sách, Nhan Vân liền bó tay nói: "Nghe dì nói là gần đây em ép buộc bản thân hơi quá, cẩn thận cơ thể chịu không nổi. Nghe chị nói này, con gái nên biết quan tâm đến mình một chút, đừng luôn căng thẳng quá, nên chơi thì chơi nên hưởng thụ thì hưởng thụ, kẻo lúc già lại hối hận đó."
Nhan Họa cười chào hỏi chị và bạn trai, không có ý kiến gì với lời góp ý của chị. Tính cách của chị họ cô là vậy, cho nên sau khi tốt nghiệp cấp hai chị mới trực tiếp chạy đi học chuyên môn rồi đi làm luôn. Chị ấy luôn cho rằng học quá nhiều chỉ tổ tốn thời gian, lúc đó rất nhiều người khuyên chị thi cấp ba rồi học đại học, nhưng chị vẫn nhất quyết đi theo con đường mà mình đã chọn.
Nhan Vân là một người phụ nữ rất biết chăm sóc cho mình, luôn hưởng thụ cuộc sống, cho nên mới cảm thấy là Nhan Họa đang quá khắt khe với bản thân, cơ thể trông gầy yếu vô cùng.
"A Vân, sao em lại nói vậy?" Triệu Vũ Trì nhìn bạn gái nói, "A Họa biết phấn đấu là tốt." Anh rất vui mừng nhìn Nhan Họa, cảm thấy cô bé đang làm rất đúng.
Nhan Vân đánh nhẹ anh một cái, méo miệng nhịn xuống không đôi co với anh, sau khi Triệu Vũ Trì rời đi thì cô mới nói với Nhan Họa: "Lại thế rồi, cái người kia đầu óc đúng là có vấn đề, cho rằng phụ nữ cần phải có nội hàm gì gì đó, thậm chí còn bắt chị đi học cao đẳng thậm chí là đại học, chị sắp bị anh ấy làm phiền muốn chết rồi."
Nhan Họa biết về hoàn cảnh gia đình của Triệu Vũ Trì nên chỉ thở dài nói: "Chị à, nhà họ Triệu người ta có truyền thống về giáo dục, người nhà họ đều có học vị cao, cho nên yêu cầu đối với con dâu cũng không thể thấp, sau này chị gả vào nhà họ thì biết làm thế nào?"
"Biết thế!" Nhan Vân cầm táo lên cắn một miếng, "Cho nên hiện giờ chị đang rất do dự không biết có nên chia tay anh ấy hay không, tam quan mà không hợp thì khó sống với nhau lắm. A Họa, em nên biết rằng, kết hôn ấy, ít nhất phải tìm được một người thích hợp để sống chung, còn tình yêu thì thật ra cũng không quan trọng lắm đâu."
Hình như đây là lần thứ hai cô nghe thấy điều này rồi, Nhan Họa có chút ngây ngốc nhìn chị.
Nhan Vân thấy dáng vẻ của cô em gái, lo là mình nói chuyện làm nó sợ nên lại cười nói: "Đương nhiên là, nếu như tình cảm sâu đậm, có thể vượt qua được thử thách của thời gian, thì cho dù có không phù hợp để sống chung, cũng có thể từ từ làm quen được, hai người có thể nhường nhịn nhau một chút. Em tuổi còn nhỏ, có thể yêu sớm cũng được, tình cảm thời niên thiếu là chân thành nhất, nói không ngừng sau này lại cưới nhau đó."
"Chị này!"
Nhan Vân còn muốn nói thêm nhưng Triệu Vũ Trì lại đúng lúc bưng nước và trái cây vào, nên cô đành phải nói sang chuyện khác.
Khoảng hơn năm giờ chiều thì Kỳ Trạch tới.
Hôm nay là ngày thứ nhất của kỳ thi tháng, cho nên Kỳ Trạch mới tới muộn hơn ngày thường một chút, mẹ Nhan vừa trông thấy cậu thì cười đến híp cả mắt. Kỳ Trạch lễ phép chào hỏi mẹ Nhan, lúc cầm sách vở đi lên gác tìm Nhan Họa, thấy hai vị khách trẻ tuổi đang ngồi trong thư phòng thì không khỏi sửng sốt.
"Đây là chị họ và anh rể tương lai của mình."
Nhan Vân hai mắt sáng lên, cười nói: "Em là bạn của Nhan Họa đúng không? Chị là chị họ của nó, em cứ gọi chị là chị Vân, gọi anh ấy là anh Triệu, em đến thăm A Họa à?"
Kỳ Trạch rất thoải mái chào hỏi, sau đó đáp: "Hôm nay ở trường có kỳ thi tháng nên em tới đưa đề thi cho bạn ấy ạ."
Khó có dịp bắt gặp một cậu con trai đến gặp em gái mình, hơn nữa cậu bé này còn rất đẹp trai, khí chất cũng có thể cho điểm max luôn, cho nên Nhan Vân cảm thấy khá thú vị, sau khi hỏi thăm biết lý do Kỳ Trạch tới đây, cô thầm nghĩ tuy có vẻ như việc này là để đền ơn, nhưng ẩn sâu trong đó thì có vẻ không phải như vậy.
Bởi vì trong nhà có khách nên mẹ Nhan đương nhiên là muốn làm một bữa thật ngon để chiêu đãi, cho nên Kỳ Trạch lại một lần nữa bị giữ lại nhà Nhan Họa ăn cơm tối.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |