← Ch.235 | Ch.237 → |
Nằm trên chiếc khăn trắng trãi trên bãi cát, hai đứa tắm nắng với một trạng thái thoải mái. Tất cả mọi mệt mỏi, căng thẳng đều đang được xả ra để tinh thần thư thái, sảng khoái chuẩn bị cho cuộc chiến lớn.
Gương mặt hai thiên thần bãi biển là cái kính đen to bản để che ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mắt, bên cạnh còn có cả ly cocktail mát lạnh. Thật sự thì chắc chắn không có phương p... háp xả stress nào tuyệt vời như thế này.
Mặc kệ đám đàn ông xung quanh cứ liếc nhìn, cả hai vẫn cứ ung dung như không. Có sắc mà không để người khác ngắm thì ở nhà cho rồi, còn vác cái mặt ra ngoài đường làm gì?
- Ha...thoải mái thật! Quyết định đi Hawaii sớm vài hôm đúng là chính xác! - Vi vui vẻ nói.
- Hết nhớ chồng rồi à? - Nó hơi cười.
- Hừ...cái tên trời đánh đó nhớ làm gì? Hắn ta đi hơn cả tháng có thèm gọi về một lần đâu! - Vi cáu gắt.
- Oh...thật là không nhớ chứ? Tao thấy mày suốt ngày chui rúc vào phòng không thèm ra ngoài lấy nửa bước, toàn ôm ảnh chụp mà ngắm lại bảo là không nhớ à? - Nó bĩu môi.
- Tao thế bao giờ? Chẳng qua...là...
- Là sao? Nhớ thì nói thẳng nhé! - Nó cười gian.
- Mệt! Ừ thì nhớ! Mà mày thì sao, cũng nhớ muốn chết mà bày đặt! - Vi gắt.
- Hừ...tao không thèm quan tâm hắn. - Tơi lượt nó nhăn mặt.
- Không quan tâm...nói nghe ngon quá ha. - Vi lườm nó.
- Ừ đấy. - Nó kênh mặt.
- Mà công nhận đi biển không có mấy tên đó cũng sướng thật.
- Sao lại sướng? - Nó chớp mắt.
- Có tên Khánh đi theo tao chẳng dám mặc áo tắm. Mà mày biết tao rồi...đi biển mà không mặc áo tắm thì đi đề làm gì chứ? - Vi khó chịu ra mặt.
- Thế thì về mặc đi qua đi lại cho tên đó ngắm cũng được mà? - Nó đùa.
- Tao không có biến thái nhé. Hắn ta có nước thịt tao luôn thì có. - Vi rung mình. Ai chứ Khánh thì dám lắm, sói thế còn gì?
- Oh...hai cô em đẹp quá! - Một anh chàng tóc vàng nán lại gần.
- Anh là ai vậy? - Vi nghe tiếng nói thì kéo cái kính đen xuống nhìn người đứng cạnh.
- Tự giới thiệu...tôi tên là Michael. - Anh chàng thân thiện nói bằng tiếng Anh. Rõ ràng là một anh chàng người nước ngoài.
- Oh...hân hạnh. Tôi tên Ellie. - Nhỏ mỉm cười đáp trả. Cũng bởi Vi sống khá thoáng (không có nghĩa là lẳng lơ đâu nhé), lại thêm một khoảng thời gian ở Anh nên việc tiếp chuyện với người khác giới ở bãi biển cũng khá bình thường.
- Vậy còn cô gái bên cạnh em? - Michael hướng mắt nhìn snag nó.
- À...là bạn em, tên Venus. - Vi nhìn sang nó.
- Venus sao? Một cái tên khá lạ nhỉ?
- Vâng. - Vi gật đầu.
- Mà em có biết là hai người nằm đây khiến bao nhiêu tên thiếu máu rồi không? Thật sự thì đây là lần đầu tiên anh thấy người đẹp như cả hai đấy. - Anh chàng cười híp mí.
- Cảm ơn anh đã khen. - Vi gãi đầu cười ngượng mặc cho phía xa xa sau lưng có ngọn núi lửa sắp phun!
- Mà em bao nhiêu tuổi rồi? - Michael hỏi.
- A...em mới 17 thôi. - Vi gãi đầu.
- Vậy sao? Anh cứ tưởng em 20! - Michael hơi abt61 ngờ.
- Dạ... - Vi cười như mếu, ý nói nhỏ già trước tuổi à?
- Lâu quá không gặp. - Thêm một giọng nói xen ngang vào giữa cược trò chuyện, nhưng có vẻ lần này, giọng nó ấy cũng thu hút sự chú ý của nó.
- Chào hai người. - Thêm một người đứng cạnh lên tiếng.
- Hai người... - Nó đấy gọng kính xuống nhìn hai kẻ vừa mới đến, ánh mắt không giấu nỗi sự bất ngờ.
- Sao anh ở đây? - Vi mở căng mắt nhìn.
- Khoá tập huấn diễn ra ở Hawaii, hai người không biết à? - Một người nói.
- Không. - Vi với nó đồng thanh lắc đầu ngơ ngác.
- Sao em ăn mặc thế này? - Người còn lại nhìn chằm chằm Vi.
- Hơ...Khánh...em ...em... - Vi gãi đâu, không ngờ lại gặp người yêu trong hoàn cảnh này.
- Này...bạn trai em à? - Michael nhìn Vi hỏi nhỏ.
- Sao...sao anh biết? - Vi trợn mắt.
- Ánh mắt anh ta nhìn anh có hai ngọn lửa, chứng tỏ anh chàng đang ghen lắm đấy. - Michael hất mặt về phía Khánh.
- Thật xin lỗi anh... - Vi ái ngại.
- Không sai, người có lỗi là anh mới phải vì đã nói chuyện với người đã có bạn trai. Thôi, bye em, có duyên thì gặp lại! - Michael tiếc rẻ đứng dậy bỏ đi mất.
Khi Michael đi mất thì không khí giữa bốn con nguòi chùng xuống hẳn. Đảm bảo là hai anh chàng giận lắm đây. Người yêu mặc bikini ra biển cho cả khối thằng ngắm nghía thèm thuồng thì thẳng nào không tức? Nếu muốn mặc bikini thì về nhà mặc cho một mình tụi hắn xem là được rồi!?! (Để hai anh thịt hai chị ấy à???)
Khánh lột cái áo thun đang mặc trên người thảy xuống cho Vi, cậu đang bốc hoả trước ánh nhìn của lũ đàn ông ngoài kia. Vi rõ ràng đã là người yêu của cậu thì ai cho nhìn chứ? Nhìn tiếp chắc chắn Khánh sẽ nhào ra cho mỗi thằng một phát nhập viện.
- Anh đưa em làm gì? - Vi giơ cái áo lên trước mặt Khánh.
- Mặc vào! - Khánh không thèm nhìn nhỏ lấy một cái.
- Nhưng để làm gì? - Nhỏ vẫn ngô nghê không hiểu. (Hay không thèm hiểu?)
- Anh bảo em mặc thì cứ mặc đi! - Khánh gắt.
- Anh sao kì vậy? - Vi dùng dằng đứng dậy trừng mắt với Khánh.
- Em... - Khánh tức không chịu nổi, đành giật lấy cái áo trên tay Vi rồi mặc luôn vào cho nhỏ. Xong thì kéo nhỏ đi thẳng.
- Anh bỏ em ra! - Vi cố gắng giật tay ra khỏi tay Khánh.
- Em còn nói một tiếng nữa thì đừng nhìn mặt anh! - Khánh quay lại hăm doạ nhỏ rồi tiếp tục kéo nhỏ đi.
← Ch. 235 | Ch. 237 → |