← Ch.226 | Ch.228 → |
Cứ như thế, cả bốn đứa liên tiếp bước lên những ô gạch hình hoa hồng để bước sang bờ bên kia. Khi nó vừa đặt chân lên đến trước cửa rời căn phòng này, những ô gạch phía sau lưng nó bắt đầu vỡ ra hàng loạt.
Nó thì đã đặt chân lên phần bờ nên không lo sập, chỉ còn ba đứa kia thì vẫn đang gấp rút nhảy trên từng ô vuông.
Vanessa theo sau nó cũng nhanh chóng nhảy lên được phần gạch đứng trư... ớc cửa nhưng khi cô nàng vừa chạm đất an toàn cũng là lúc có một tiếng động lớn phát ra.
"RẦM"
- Á! - Tiếng Ellie và Jersey vang lên cùng một lúc.
- Chị! - Vanessa hoảng hốt chồm người tới trước nắm lấy tay Jersey.
- Ellie! Jersey! - Nó cũng giật mình nắm chặt tay Vanessa.
Tất cả những viên gạch đều vỡ vụn, để lại cái khe sâu tăm tối ngăn cách hai cánh cửa ở giữa phòng.
Tình hình hiện tại của tụi nó khá nguy hiểm.
Jersey và Ellie do không kịp đặt chân sang tới bờ bên kia nên khi những ô gạch bị sập cũng ngã theo đó mà rơi tự do. Vanessa thấy cảnh đó thì nhanh chóng chụp lấy tay Jersey còn Jersey thì đang cầm chặt tay Ellie. Nó thấy Vanessa chồm người ra trước thì cũng nhanh tay nắm chặt lấy tay cô nàng kéo ngược lại. Tuy nhiên, sức nặng của cả Jersey và Ellie khiến Vanessa cũng bị kéo theo thế nên cô nàng cũng ngã ra ngoài. Cũng may là còn nó ở đó nắm tay kéo cả ba nên vẫn chưa sao nhưng sức nó thì làm sao mà giữ lâu được? Tình hình có vẻ không mấy khả quan.
- Hư...mấy người...nên về nhà...giảm cân đi! - Nó khó khăn nói, cánh tay nhỏ bé đang phải chịu sức nặng của cả ba con người.
- Bỏ tay ra đi Venus, mày không chịu nổi đâu! - Vanessa lo lắng nhìn nó, mắt ngân ngấn nước.
- Điên! Mày im đi, có chết tao cũng không bỏ lại đồng đội của mình chết ở đây. - Nó gắt.
- Venus...nhưng cứ tiếp tục, em không chịu nổi đâu, bỏ ra đi! - Jersey nhìn cô em gái kết nghã, tuy không ruột thịt họ hàng gì nhưng với cô, tính mạng nó còn quan trọng hơn của mình.
- Phải đó, mày bỏ ra đi! - Ellie cũng ngước nhìn nó đầy cầu khẩn.
- Tất cả im đi! Tôi nói trước, ai dám chết ở đây thì sau này, dù có bình an trở về thì cũng đừng nhìn mặt tôi nữa! - Nó quát.
- Mày cứng đầu vừa thôi, nếu cứ thế thì mày cũng chết luôn đấy! - Vanessa khóc.
- Nhưng tao không muốn bạn bè chết trước mặt mình. - Nó lắc đầu kiên quyết.
- Đừng mà Venus, bỏ tay đi. - Jersey bặm môi nhìn nó.
- Đã bảo là không! - Nó hét.
- Mày không chịu bỏ thì tao bỏ! - Ellie ánh mắt cương quyết nhìn lên nó.
- Mày điên à? Tao cấm mày làm điều đó! - Nó trừng mắt.
- Nhưng nếu vậy thì mày sẽ không chết. Nếu tao bỏ tay ra, mày sẽ có sức kéo hai người kia lên và cả ba sẽ được an toàn. Nếu tao chết mà cả ba người vẫn còn sống thì tao cũng chấp nhận. - Ellie cắn răng nhìn nó.
- Không. Tao nhất định sẽ kéo cả ba lên. - Nó lắc đầu.
- Không được đâu, mày không đủ sức kéo hết đâu. Nghe lời tao, cho tao hi sinh vì mày lần này đi! - Ellie mím môi, nước mắt trào ra.
- Mày hi sinh cho tao quá nhiều rồi, tao không muốn mày làm thế. - Nó bật khóc.
- Ngốc...bấy nhiêu tao làm cho mày có là gì đâu? Tao, Vanessa hay Jersey, cả ba đều nợ mày một mạng, thế thì chút ít này có là gì? - Ellie mỉm cười.
- Nhưng tao không quan tâm. Mày không được bỏ tay ra. - Nó khóc nấc lên.
- Xin lỗi mày... - Ellie nhìn nó, buông 3 tiếng rồi mỉm cười.
- ELLIE! - Nó hét lên.
- Đừng mà! - Vanessa khóc to.
- Không được...Ellie! - Jersey cố gắng chồm người xuống hơn đề chụp lại bàn tay nhỏ bé vừa rời khỏi tay mình nhưng không được.
Ellie buông tay Jersey ra, để cho cơ thể mình bay tự do trong không trung. Chết thì sao chứ? Chết thì hết thôi, mặc dù ở nơi đây, nhỏ còn luyến tiếc sự sống lắm. Nhỏ còn ba mẹ, anh trai, bạn bè và cả Khánh kia mà? Nhỏ có tất cả mọi thứ thì cớ gì phải từ giã cỡi đời sớm như vậy?
Tất nhiên là nhỏ không muốn chết, nhưng nếu nhỏ không làm vậy thì sẽ kéo theo ba người còn lại mất. Thôi thì nhỏ hi sinh một chút để cả ba an toàn, như vậy nhỏ cũng sẽ cảm thấy vui và không hối hận khi đã quyết định làm vậy.
- Sống tốt và nói với Khánh là tao yêu anh ta nhiều! - Ellie hét lên.
- Không mà! Ellie! - Nó hét to, khóc lớn.
Tất cả mọi thứ dường như dừng lại ở đó, nó khóc và nấc lên liên tục. Tại sao Vi lại làm vậy chứ? Hi sinh cho nó được sống hả? Nó không cần nhỏ làm như vậy! Là đồng đội trong lúc làm nhiệm vụ, là bạn bè trong cuộc sống hàng ngày, là đồng nghiệp khi cùng nhau làm việc và hơn hết...là người thân khi sống trong gia đình!
Từ phía trên cao, lại thêm một chiếc camera đang hoạt động. Tất cả mọi thứ dường như đều được thu vào trong ống kính ấy, cả tình cảm cao đẹp và sự hi sinh cho người mà bản thân yêu quý cũng được thu gọn vào đó. Trong khi những giọt nước mắt đau khổ đang rơi bên dưới thì chiếc camera ấy vẫn đều đều hoạt động một cách vô tình.
...
← Ch. 226 | Ch. 228 → |