Vay nóng Homecredit

Truyện:Hotgirls Siêu Quậy - Chương 222

Hotgirls Siêu Quậy
Trọn bộ 261 chương
Chương 222
0.00
(0 votes)


Chương (1-261)

Siêu sale Lazada


6g tối

Đưa tay lên quệt đi dòng mồ hôi đang chảy xuống, Trang cắn chặt môi, gương mặt căng thẳng thấy rõ. Vi thì vẫn căng con mắt lên nhìn vào màn hình điện tử đối diện, cái đầu chứa một bộ não siêu phàm đang hoạt động hết công suất. Từng dây thần kinh dường như đang bị thách thức cực độ.

Nó ngồi trên ghế, gương mặt lạnh hơn cả tiền, một tay chống cằm còn tay còn lại gõ liên tục trên b... àn phím laptop. Có thể nói tốc độ gõ của nó còn nhanh hơn cả người thường dùng bằng hai tay. Thảo Anh hết gõ bàn phím đến lướt ngón tay trên màn hình cảm ứng để thu thập dữ liệu, cô nàng chịu trách nhiệm xử lí thông tin.

Máy điều hoà đang ở mức 16 độ, từng đợt gió lạnh lẽo thổi vào căn phòng kín nhưng dường như chẳng thể làm giảm nhiệt độ nơi đây, bằng chứng là đến cả Trang còn đổ mồ hôi kia kìa! Không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ căn phòng, không chừa một ngóc ngách nào.

"Cạch"

Nó nhẹ nhàng dùng ngón tay mềm mịn thon dài gõ vào phím Enter trên bàn phím, gương mặt hoàn hảo bỗng dưng xuất hiện một nụ cười hài lòng.

- Tốt hơn tao nghĩ, không bỏ công 4 tiếng đồng hồ của tao. - Nó ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại thư giản.

- Sao rồi? - Vi quay sang nhìn nó, gương mặt bơ phờ.

- Tạm ổn, xâm nhập vào được mạng lưới hệ thống của lão ta rồi. Mà công nhận, ông già này cũng rãnh hơi thật. Chỉ có một toà dinh thự mà tới 2 mạng lưới, một là an ninh, hai là bẫy. Rõ lắm trò. Nhưng mà... - Nó nhăn nhó.

- Sao vậy? - Thảo Anh gác công việc của mình sang một bên.

- Vẫn không vô hiệu hoá được bẫy. Xâm nhập vào hệ thống chỉ có thể giúp chúng ta tăng thời gian bẫy kích hoạt, đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ có thêm thời gian để thoát ra khỏi cái bẫy đó. Muốn phá hỏng hệ thống bẫy này cần phải làm từ chính máy chủ của mạng lưới mới được. - Nó vò đầu.

- Haiz...lại phải đau đầu tốn chất xám vào mấy cái bẫy vô bổ của lão ta. Đúng là làm nhiều chuyện phi pháp quá nên thiếu gì người căm ghét, thế nên mới sợ mà phòng bị kĩ vậy. - Trang mỉa mai.

- Thế giờ phải làm sao? Đột nhập thẳng à? - Vi xoa cằm.

- Ừ. - Nó gật đầu.

- Thế còn kế hoạch? - Trang xoè hai tay ra trước mặt nó.

- Đây! Chuẩn bị cho đàng hoàng đấy. - Nó hơi lườm Trang rồi đưa cho mỗi người một xấp giấy chi chít chữ và hình ảnh.

- Để xem nào. - Thảo Anh lật từng trang giấy, đôi mắt liếc ngang qua từng con chữ với tốc độ chóng mặt.

- Ổn không? Tao không lo về Minh và Thiên nhưng lại cảm thấy hơi liều lĩnh đấy. Nên nhớ còn có cả Khánh và Đăng. - Vi hởi nó mà mắt vẫn chăm chăm nhìn vào con chữ.

- Không sao đâu, cẩn thận chút là được. Vả lại có Thiên với Minh bên cạnh, tao tin chắc 2 tên đó biết phải làm thế nào. - Nó ngước nhìn trần nhà.

- Ok. Vậy quyết định thế đi. - Trang gật đầu rồi đặt tập giấy xuống.

- Kế hoạch hay đấy, lão già ấy không biết mình bị xỏ mũi dẫn đi thế nào đâu. Bắt giặc dẫn vào nhà...đúng là chỉ mày mới có thể đoán ra mọi chuyện sẽ xảy ra theo chiều hướng này. - Thảo Anh cười.

- Không, tao có phải thánh đâu mà đoán chắc được? - Nó cười đầy ẩn ý.

- Chứ làm sao em chắc được mọi thứ sẽ diễm ra theo kế hoạch? - Trang gãi đầu.

- Có tay trong nên nắm cũng được không ít thông tin. - Nó liếm môi.

- Tay trong à? Sao vụ này tao không biết nhỉ? - Thảo Anh khẽ nhăn mặt.

- ... - Nó không trả lời. chỉ cười rồi lắc đầu như kiểu không muốn tiết lộ thông tin.

- Hừ...kệ chuyện đó đi nhưng tại sao tao lại là người làm việc đó? - Vi mặt như mếu.

- Mày không biết à? Kayushi vốn cũng là một tay kiếm cừ khôi đấy. Thế nên nếu bắt buộc phải nhập cuộc, ông ta sẽ không đấu tay đôi, không dùng súng hay kim châm mà là kiếm. Vậy nên người phải lãnh trách nhiệm đó là mày thôi chứ ai nữa cưng? - Nó hất mặt làm Vi muốn điên người.

- Ha...nhưng mày cũng biết kiếm mà? Có khi còn hơn tao ấy chứ? Vậy thì mày đảm nhiệm phần đó đi. - Vi kì kèo.

- No no no... nhiệm vụ của tao quan trong hơn nhiều. Vả lại tao có bảo sẽ chơi công bằng với Kayushi sao? Mục đích của một sát thủ là tiêu diệt đối thủ, thế thì còn quan trọng gì nếu chúng ta ăn gian một chút? Tao sẽ không bỏ mày một mình với lão đâu, chúng ta chơi hai người. - Nó cười nhẹ.

- Ý mày là... - Vi hơi nheo mắt, nhỏ dường như đã hiểu ý định của nó.

- Phải! - Nó gật đầu khẳng định chắc chắn.

- Ok...vậy cùng được. - Vi nhún vai.

- Thế chừng nào tiến hành?

- Ừm...cho lão ta sống thêm vài hôm, tận hưởng những ngày cuối cùng trên thế gian trong sự lo lắng đi. Tao chắc là hiện tại lão đang rất sợ hãi, không biết bao giờ ma nữ sẽ ghé thăm nên ăn không ngon ngủ không yên đâu. Để thêm vài ngày nữa cũng hay. Năm ngày nữa xuất phát. - Nó vừa nó vừa xoay người nhìn vào màn hình vi tính, nơi có hình ảnh được truyền từ chiếc camera trong phòng Kayushi mà nó hack được.

Trong đó là người đàn ông trung niên đầu cạo trọc, gương mặt hung dữ có vết sẹo dài trên má. Lão ta mặc một bộ yukata màu đen u uất, hai tay chắp sau lưng đi qua đi lại trong phòng ngủ đầy lo lắng.

Đúng lúc đó, từ trong phỏng tắm bước ra một người phụ nữ...không, là một cô gái rất trẻ. Lớn lắm chỉ hơn tuội nó 2, 3 tuổi là cùng.

- Cô ta... - Vi trọn mắt nhìn cô gái trong màn hình.

- Suỵt. - Nó đưa tay lên miệng ra đấu im lặng. Nhỏ gật đầu như hiểu ý rồi cả đám lại tiếp tục xem.

Cô gái mặc trên người một chiếc váy ngủ hai dây màu tím than mỏng manh dài chưa tới nửa đùi, cử chỉ ve vãn như du dỗ lão già đang đứng trước mặt. Lão ta từ ôm eo cô gái, cúi đầu hít thở mùi hương trên cổ cô rồi nhanh chóng kéo hai sợi dây áo xuống. Một thân hình chuẩn bắt đầu hiện ra dưới đấy mắt lão.

"Cạch"

Nó đóng nắp laptop lại, xem tới đây là đủ, không cần tiếp tục làm gì. Nhiệu đó thôi cũng cho nó thêm chút thông tin. Hoá ra, cô ta là người tình của lão. Nó cho dù thông minh lắm cũng không thể đoán trước được quan hệ của hai người đó là thế này. Hừ...xem ra trò chơi này, nó đã quá xem thường con cáo ấy rồi!

- Sao không xem tiếp? - Vi hơi nhăn mặt.

- Sao thế? Xem vậy là đủ rồi, không lẽ mày muốn xem nữa à? - Nó nhếch môi nhìn con bạn.

- Tao... - Vi trừng mắt nhìn nó, cùng họng không biết phải trả lời thế nào.

- Hehe...muốn thì nói đại đi nhá. Mà mày cũng chẳng cần phải xem thêm làm gì, bảo Khánh một tiếng là anh ta cũng sẽ cố gắng chiều chuộng mày hết đêm thôi? - Thảo Anh cười gian một tiếng.

- Điên! - Vi nhảy dựng lên, mặt đỏ lên lúc nào không biết.

- Vậy là rõ rồi! Nếu em ngại thì thôi, em không cần nói. Chị sẽ giúp em nói với Khánh rằng em muốn... - Trang đang hùa theo chọc Vi thì nhỏ nhảy lên bịt miệng Trang lại.

- Mấy người quá đáng! Không có mà! - Vi hét.

- Hahaha... - Cả đám cười nghiêng ngả, đến nó còn cười đến rớt ghế cơ mà.

"Rầm"

Đất mẹ thân yêu đã nhiệt tình chào đón cái mông nó quay về đoàn tụ. Nó lập tức đứng dậy xoa xoa cái phần vừa bị va chạm mạnh kia, mồm thì luôn miệng than vãn lẫn mắng Vi:

- Au...ái ui...đau chết mất! Hix...cái con vô nhân tính, mất nhân đạo kia. Tại mày mà tao cười rớt ghế luôn đấy...đau quá...

- Tại tụi mày chọc tao đấy chứ! - Vi gắng cổ lên cãi.

- Hừ... - Nó hậm hực ngồi dậy.

- Thôi. Vậy kết thúc ở đây nhé, xem như mọi việc đã giải quyết xong. - Trang chen ngang nếu không muốn nó đóng băng luôn cả phòng.

- Ê này...hay tối nay tụi mình lẻn đi chơi đi. - Thảo Anh nảy ra sáng kiến.

- Đi chơi thì đi thôi, làm gì mà phải lẻn ghê thế? - Vi nguýt Thảo Anh một cái rợn người.

- Hì...tại...tại tao muốn đi một mình không để Thiên theo. Cho họ theo bị kìm kẹp dữ lắm, không thả phanh được. - Thảo Anh nuốt nước bọt một cách khó khăn trước cái nhìn của Vi.

- Ý kiến hay. - Trang búng tay.

- Tao tán thành. - Nó nhún vai.

- Hơ hơ...dẫn Khánh theo để phải ngồi yên à? Tất nhiên là tao sẽ trốn đi rồi. - Vi cười gian.

- Ok. Vậy thì chuẩn bị nhé. Bốn người kia chắc đang ở Vương gia rồi nên chúng ta không cần phải lo phát hiện. Chỉ sợ lúc lấy xe đi thì bị thấy thôi. - Thảo Anh xoa cằm, gương mặt hơi nhăn lại. (Căn hầm của tụi nó là ở dinh thự, với lại ở dinh thự tụi nó mỗi đứa đều có phòng riêng nên có sẵn đồ)

- Tưởng gì...thì cứ đi bộ ra cổng rồi gọi Linda đón thôi. - Nó se se lọn tóc.

- Dễ nhỉ? - Vi nghiêng đầu.

- Ừ...đi thôi. - Nó gật đầu rồi bước vào thang máy đi lên.

...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-261)