Thuỵ dương
← Ch.149 | Ch.151 → |
Sáng hôm sau, tại nhà họ Trương - Anh quốc
Không khí căng thẳng bao trùm lên căn phòng khách sang trọng, lộng lẫy đầy xa hoa. Ngồi đối diện ông bà Trương cùng Bảo Vi là ông bà Triệu cùng cậu con trai quý tử - Triệu Vương Hoàng. Vẻ chững chạc và điềm đạm khiến cậu vượt xa những tưởng tượng ban đầu của Vi một cậu công tử chỉ biết vung tiền và ăn chơi. Khác xa viớ cái độ tuổi 20 c... ủa mình.
Khẽ cười khẩy, Vi dựa người ra sau ghế sofa để thoải mái hơn một chút. Cho dù Hoàng có khác xa với trí tưởng tượng của Vi đi thế nào chăng nữa thì mọi chuyện vẫn sẽ thế. Đúng như Khánh đã từng nói với Vi: "Chỉ có playboy mới hợp với playgirl mà thôi. Chỉ có họ mới thấu hiểu hết được nhau."
- Hôm nay có mặt hai đứa ở đây, ta cũng muốn nói một chuyện. - Ông Triệu lên tiếng.
- Vâng...bác cứ nói. - Vi trả lời rất lễ phép, mặc dù gương mặt không lấy một nét biểu cảm. Lạnh tanh.
- Con không cần khách sáo thế. Có thể gọi ta là pa được rồi. - Ông Triệu cười.
- Cháu không dám, cũng không quen miệng. Vả lại nếu chưa chính thức trở thành người nhà của nhau, cháu không muốn gọi bừa. - Vi chiếu ánh mắt kiên định của mình tới người đối diện.
- Khẩu khí rất đúng của một người làm kinh doanh. Rất kiên quyết. - Bà Triệu gật nhẹ đầu.
- Cháu có thể xem đây là lời khen? - Vi khẽ nhếch môi.
- Có thể. - Bà Triệu cười.
- Con gái...đừng như vậy nữa. Ta gọi mọi người tới đây để nói rằng con và Hoàng sẽ sống chung trong một căn nhà tại Việt Nam. Ta biết con còn nhiều việc ở đó. - Ông Trương nhíu mày nhìn con gái.
- Sống chung? Không tiện. - Nhỏ trả lời thẳng thừng.
- Sao lại không? Trước không tiện thì sau cũng phải quen thôi. Sớm hay muộn vẫn phải tập làm quen với sự có mặt của đối phương. - Bà Trương không đồng tình với ý kiến con gái.
- Pama có cách gì bắt ép được con sao? - Vi khoanh tay, tỏ ý không lo sợ.
- Ta sẽ cho vệ sĩ canh gác ngôi nhà đó cẩn thận. Con không thoát được đâu. Kèm theo là mạng lưới an ninh không một kẽ hở. - Ông Trương nhấp một ngụm trà, nhàn nhã nói.
- Pa! Pa dám bắt nhốt con à? - Nhỏ quay sang nhìn ông.
- Ta chỉ muốn tốt cho con. - Ông Trương nhìn con gái.
- Phải, pa muốn tốt cho con nhưng con biết cái gì tốt ình. - Vi gằn giọng.
- Con gái...đừng bướng nữa. - Mẹ nhỏ cố gắng khuyên can.
- Xin lỗi...con không thể! Vệ sĩ sao? Con biết pama không dám làm liều với nhiều mạng người như thế. Bao nhiêu để có thể cản trở con? Con số 200 vẫn còn là ít. Mạng lưới an ninh không một kẻ hở? Một mối quan hệ tốt với hacker Queen (nó) và hacker East (Thảo Anh, tại cô nàng đảm bảo an toàn đường truyền thông tin của Tứ ma nữ cơ mà) thì việc thoát ra khỏi đó...QUÁ DỄ DÀNG! - Nhỏ nhàn nhạt nói, nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
- Con! - Ông Trương bất bình tĩnh trước lời nói của Vi.
- Mình... - Bà Trương nắm tay chồng.
- Con nói thẳng, con không yêu Triệu Vương Hoàng thì tuyệt đối sẽ không cưới, đường nói tới việc sống chung. - Nhỏ gắn từng tiếng.
- Vậy sao cháu còn đến lễ đính hôn làm gì? - Ông Triệu cau mày lên tiếng.
- Đó không phải lỗi ở cháu. Là mọi người tự sắp xếp và quyết định mà không thèm biết cháu thế nào. Cháu có thể bỏ lễ đính hôn đó được sao? Không phải cháu không biết gì. Thiếu mặt cháu trong buỗi lễ ấy, chẳng khác nào là đang tạo điều kiện để những tập đoàn khác lợi dụng trèo cao sao? Xin lỗi bác...tuy cháu là con gái nhưng cháu không hề thiểu năng. - Vi thẳng thắn.
- Cháu/Con... - Ông Triệu lẫn ông Trương nhìn chằm chằm nhỏ.
- Cháu xin phép đi trước. - Vi đứng dậy, cúi đầu chào rồi bước ra cửa.
- Con dám? Gọi vệ sĩ chặn con bé lại! - Ông Trương đứng bật dậy, quát lớn.
Ngay lập tức, một hàng rào vệ sĩ chật kín được tạo ra ở ngay cửa ra vào. Mặt ai cũng đều lạnh tanh không chút biểu cảm.
- Tránh ra! - Vi gắt.
- Xin lỗi tiểu thư, lệnh ông chủ. - Một tên cúi đầu kính cẩn.
- Mọi người vẫn thích đối đầu với tôi nhỉ? Không sợ à? - Vi nhếch môi.
- Xin tiểu thư quay vào trong. Ông chủ muốn thế.
- Hừ...pa xem con gái pa ra cái gì thế? Gọi cả vệ sĩ ra chặn con sao? - Vi quay nghười, nhìn thẳng và pa mình.
Truyện được chia sẻ tại [. - Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Hãy truy cập san truyen. để đọc chương mới nhất
- Bảo Vi! Con đừng có quá quắt! - Ông Trương tức điên.
- Con xin lỗi. Không yêu thì không cưới, đó là điều tất nhiên. Sao mọi người cứ thích ép buộc con? - Vi mím môi.
- Con hiểu mà Vi. Cuộc hôn nhân này là cần thiết... - Bà Trương đang nói thì nhỏ cắt ngang:
- Cho Ngọc Bảo? Xin lỗi nhưng pama nhầm rồi. Muốn đấu với họ thì phải dùng cái đầu. Một chút cổ phần chẳng giúp ích gì đâu.
- Nhưng ta đã lớn tuổi, không thể đấu lại lão già chết tiệt ấy.
- Thì con và anh hai sẽ bảo vệ Ngọc Bảo bằng mọi giá. Pama nghĩ một mình con không thể sao? Một tay con gầy dựng Vương Hải không cần một đồng vốn, một tay con lo cho tập đoàn D. E. A. T. H với quyền hành chỉ sau Chủ tịch, một mình con tự có thể tham gia vào ngành giải trí mà không cần ai lăng-xê hay quảng cáo. Như thể chưa đủ để con khẳng định mình là ai sao? - Vi lớn tiếng.
- Con à... - Bà Trương khẩn khoản.
- Con không cần biết lý do gì nữa. Con nhất quyết không cưới. Có cản cũng vậy thôi. Còn mấy người, tránh ra! - Nhỏ kiên định.
- Chặn nó lại! - Ông Trương gắt.
- Được. Tuỳ ý pa thôi, xem họ làm gì được con. - Vi ngoan cố.
← Ch. 149 | Ch. 151 → |