← Ch.66 | Ch.68 → |
Đến nơi cần đến...
Tuyết Y cúi ném điện thoại ở lại...Cậu móc hết số tiền có trong người của mình đưa cho Qúach giám:
- Cho cậu đấy.
Qúach giám nhận thấy trong vô thức, mặt bần thần nhìn Tuyết Y...lúc tỉnh lại cậu đã đi một đoạn xa mất rồi...
...
- H...a.. Hàn...thiếu...
Hai tên canh chừng đứa bé lắp bắp khi thấy Tuyết Y... rõ ràng cậu đã bị tạm giam chờ ngày đưa lên tù Bộ rồi cơ mà...
Tuyết Y nhìn chúng, cười nhạt
- Súc vậy còn biêt trung thành...thì phải nói tư cách chúng mày sao nhỉ...không bằng chó à...
Bị đụng vào tự ái, hai tên đỏ mặt tía tai:
- Hừ...cô Lý trả chúng tôi rất nhiều tiền...kẻ tức thời mới là anh hùng ...Hàn thiếu hiểu câu...nó...i
Hự...
Tên đó chưa nói hết câu, Tuyết Y đã bất ngờ đạp vào bụng hắn thụt người ra sau...Tên còn lại thấy vậy liền dơ nắm đấm lên, Tuyết Y bắt được tay hắn bẻ quặt ra sau...Tên thứ nhất nhanh chóng bò dậy chạy lại thục cùi trở vào lưng làm Tuyết Y đau điếng buông tay tên kia ra...
Cậu nhìn chúng...đúng là người của ba cậu được việc nhưng lại chọn phải mấy tên bất trung.... Tiếc thật...
Hai tên nhìn cậu rồi vội xông vào cùng đánh...Né đằng nào cũng dính, Tuyết Y liều mình đánh được tên nào thì đánh vậy. Thấy tên tóc dài, Tuyết Y túm tóc hắn giật ngược về sau...co chân thụi gối lên mặt hắn ...
Hự... Một tên đã đuối, cậu vừa mới quay lại đã bị tên kia bất ngờ đấm thẳng vào mặt...Tuyết Y ngã nhào xuống đât...khoé môi rỉ máu, cậu đưa tay quyệt ngang nó đi...Tên đó nắm cổ áo Tuyết Y, nhấc bổng cậu dậy như đô vật chuyên nghiệp WWE thường làm...
Tuýêt Y chênh vênh trên cao, lúc này cậu mà giãy dụa chỉ có ngã thôi...Đành phó mặc số phận vậy...
Cẩm giác như hắn sắp ném mình xuống đất làm Tuyết Y nhắm mắt lại cắn môi để khỏi bật tiếng kêu cho cú tiếp đất không an toàn sắp tới...
Hực...
Tuyết Y ngã chồng lên tên bự con đó, mắt cậu mở hẳn ra...Nhìn hai người vừa xuất hiện giúp mình...
Tuyết Y nhìn lại tên bê mình lúc nãy đang nằm dưới mông, cậu cười cười, thở mệt vỗ vai hắn:
- Ổn chứ...
Hai tên vừa đến mau chóng kéo đỡ Tuyết Y dậy, cậu phủi phủi quần áo nói:
- Tốt, , , Trói chúng nó cho qua một bên...
- Vâng thưa Hàn thiếu...
....
Nghe tiếng động lạ, Nhã Kỳ vội vã khoác đại một chiếc áo khoác mỏng phủ lên váy ngủ...rồi chạy xuống dưới, vừa đi vừa nói:
- Có chuyện...
Mắt cô mở lớn hết sức khi thấy Tuyết Y xuất hiện chỗ này...Bước chân Nhã Kỳ lùi xuống vài bước, cổ họng nuốt nước bọt liên tục không ngừng cho đến khi khô cứng..
Nhìn thấy Nhã Kỳ, Tuyết Y liền hỏi:
- Thằng bé đâu?
Nhã Kỳ cả kinh nhìn hai tên bảo vệ vô dụng nằm hết dưới sàn, là do cô quá chủ quan, bảo mấy tên kia đi chỗ khác không cần tụ quá đông ở đây nên mới xảy ra chuyện này...
- Tôi không biết...
- Nhã Kỳ làm cương nghoảng mặt đi chỗ khác..
- Nó- ở - đâu - Tuyết Y nhíu mày nhìn Nhã Kỳ.
- Chết rồi...- Không còn nước thối lui, thà làm càng còn hơn...Nhã Kỳ cười khan...
Từng nét mặt của Tuyết Y chứa một luồng hàn khí mỗi lúc càng cao theo từng bước chân...tiến về phía Nhã Kỳ...
Cô không tin Tuyết Y giám làm gì cô trong nhà mình cả...mặt vẫn tỏ ra không sợ, vênh vênh tự đắc...
Tuyết Y đứng trước mặt Nhã Kỳ, vẻ mặt dù sặc mùi sát khí nhưng lời nói vẫn từ tốn:
- 1 lần cuối. Nó - ở - đâu...
...
Ren bị nhốt trong phòng bị khoá, có tường thạch cao cách âm, nhưng nó vẫn có thể nghe thấy mang máng tiếng bên ngoài...Như linh cảm có người đến cứu mình, nhất là nó nghe được đâu đó giọng nói như sắt đá của Tuyết Y...
Đang ngồi thu thu trong góc, Ren bò tới áp sát tai vào tường để cố nghe rõ hơn...như đã chắc được điều gì đó, Ren cố bò đến cánh cửa, bàn tay nhỏ xíu của đứa bé yếu ớt cứ đưa lên đập vào tường...nó cố hét thật to cho ai đó nghe thấy được... mệt lả đi vì bị bỏ đói hai ngày, người thì đầy thương tích...Đối với một đứa trẻ chịu những điều này thật là quá sức...
Bên ngoài, có một tên đi theo Tuyết Y tai rất thính, hắn như đang nghe thấy tiếng trẻ con đang kêu cứu thì phải...
- Hàn thiếu, tôi nghe có tíêng trẻ con...
Tuyết Y trừng mắt nhìn Nhã Kỳ:
- Cô có chỉ không?
- Không - bao - giờ.
Tuyết Y cắn môi cô vứt cơn tức xang một bên, quay lại nói hai tên kia, chỉ tay vào tên tai thính vừa nói:
- Mau đi tìm hết ngóc ngách trong nhà này - Tuyết Y liếc qua tên còn lại nói - Ở đây trông chừng cô ta.
- Vâng.
- Vâng...
Chính Tuyết Y nói xong đã nhanh chân hơn ai hết chạy hết khắp các phòng của nhà này...
Do tai thính có phần hơn người, hắn nhanh chóng nghe được tiếng kêu dần dần rõ hơn của đứa trẻ...
Như đã chắc là căn phòng đó, hắn mở cửa ra...nhưng...nó đã khoá mất rồi...
Tên tai thính lấy đà đạp tới tấp vào cửa nhưg cũng chẳng xi nhê gì...Hắn liền quay lại chỗ cũ...
Tuyết Y lên tầng hai tìm tất cả chẳng thấy một ai ngoài trừ lão Đổng đang nằm mê man trên giường, cậu liền xông ngay vào trong túm cổ thân già của lão Đổng dậy:
- Xuống đây...
Lão mệt nhọc, người nóng bừng vì sốt cao...đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tuyết Y, như vẫn còn ám ảnh những trò cậu lắm, đang trong cơn sốt nhìn cậu mà lão thấy lạnh hẳn người đi, rối rít gạt tay Tuyết Y để chạy ra ngoài cửa phòng...
Mặt Tuyết Y bần thần ngoái lại nhìn lão Đổng...
...
- Người đâu...ma.. u.. mau...bắt ...n. ó...lại...- Gịong lão thều thào vừa chạy xuống dưới vừa tri hô ...
Đến gần xuống bậc cuối cùng còn trượt chân ngã oạch xuống đất, tên tai thính lắc đầu nhìn thân hình bệ vệ khổ nhọc của lão...
Tuyết Y từ từ đi xuống, nghe có tiếng bước chân gần mình, lão vội vàng ngoái đầu lại, sợ hãi nhìn Tuyết Y...
Nhã Kỳ thấy bộ dạng ba mình, cô càng thấy thù Tuyết Y...
Nhã Kỳ cúi xuống đỡ ông Đổng dậy...
- Hàn thiếu, tôi nghe có tiếng trẻ con ở phòng cuối dãy kia...
Tuyết Y cau mày:
- Vậy nó đâu?
- Phòng đã bị khóa, không vào được...
Tuyết Y quay ngoắt xang Nhã Kỳ, giờ này không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi, cậu quát:
- Khoá đâu..
- Vứt đi rồi - Vừa đỡ ông Đổng, Nhã Kỳ vừa ngang giọng nói...
Tuyết Y dơ tay tát thẳng vào mặt Nhã Kỳ, cậu nghiến răng mà nói:
- Đừng để tôi nói nhiều...tôi không muốn dùng biện pháp mạnh với phụ nữ đâu.
Nhã Kỳ ôm mặt, mắt ngân ngấn nước vì đau, mắt gừom Tuyết Y:
- Anh dám đánh...
Tuyết Y không muốn nói nhiều, cậu kéo mạnh ông Đổng ra khiến ông la oai oái:
- Mày...mày định làm gì tao nữa...thằng giết người...
Tuyết Y chẳng nói chẳng rằng lôi xềnh xệch lão ra giữa sàn...Nhã Kỳ vội vàng kéo ông Đổng lại như dành giật một món hàng:
- Tên khốn này...buông ba tôi ra...
Hai tên kia vội vàng bước đến kéo Nhã Kỳ ra khỏi người lão Đổng...
Miệng lão không ngừng gào thét chử. i bới:
- Buồng ra...thằng chó.. thằng ********.. giết người...
Vừa nói tay lão vừa cố cậy bàn tay Tuyết Y ra khỏi cổn áo mình...
Tuyết Y bực dọc đẩy mạnh lão ngã nhào xuống sàn, cậu phủi phủi tay như vừa sờ vào thứ dơ bẩn nhất vậy...
Tuyết Y ngồi xuống gần lão, khoé miệng chỉ nhếch lên nhẹ nhàng nói nhưng đầy tà khí trong đó:
- Nếu đứa con xinh đẹp của ông không mau thả con tôi ra thì ông cũng sẽ có kễt quả không tốt đâu...
- Mày.. mày...- tay lão run run chỉ thằng mặt Tuyết Y - định làm gì ...tao...
Tuyết Y chau mày nhìn ngón tay ngắn ngủn run lập cập của lão gạt xang một bên, ánh mắt sắc lạnh, miệng gằn giọng:
- Ông đã muốn biết vậy thì...- Tuyết Y bỏ dở câu nói nhìn xang hai tên đang giữ tay Nhã Kỳ - Lấy bao rắn độc chuẩn bị sẵn bên ngoài vào đây...
Hai tên kia vốn được việc, vừ nhìn mặt Tuyết Y là hiểu ý ngay:
- Vâng...
Ông Đổng lẫn Nhã Kỳ tái mét mặt, Nhã Kỳ rú lên:
- Đồ ********, ...
Lão Đổng thì sợ hãi đến bạc mặt, môi tái nhợt:
- Con mau mau...đưa khóa cho nó đi...
Nhã Kỳ cắn môi, cô hiểu được lời nói của Tuyết Y có trọng lượng thế nào, cậu nói là sẽ làm...
Cô hít mạnh hơi, mắt chứa đầy sự thù hận Tuyết Y, miệng phải cố lắm mới xuống giọng:
- Tôi...sẽ...lấy...
Tuyết Y cười nhẹ:
- Sớm thì hai bên đỡ mệt không.
Nhã Kỳ lấy chiếc khoá dưới bình hoa ra, Tuýêt Y đứng dậy đi theo Nhã Kỳ ...
Cạch...
Một thân hình nhỏ bé đổ ngã dưới sàn ra ngoài ngưỡng cửa, Tuyết Y nhìn bộ dạng xướt xát tím bầm của con mà lòng không khỏi đau xót, hai hàm răng cậu cắn chặt lại muốn bình tĩnh cũng không thể được nữa rồi...Tuyết Y ngồi xuống bế xốc đứa bé đã ngất lịm đi...
Nhã Kỳ đứng nhìn Ren ra nông nỗi này không những thấy mình đã quá đáng còn tỏ ra nhơn nhơn đắc ý hả dạ...Khoé môi cười nhạt:
- Đáng đời lắm...
Tuyết Y bế con đứng dậy, nhìn Nhã Kỳ đăm đăm...:
- Cố cười đến sáng mai đi. Sợ cô không còn cơ hội nữa đấy...
Nhã Kỳ dừng ngay nét cười thoả mãn trên môi thay vào đó là nét sợ hãi mơ hồ nào đó...bàn tay có hơi run, chân cũng đứng không còn vững nữa...
Cậu nghoảng mặt bước đi, đôi tay rắn chắc ôm gọn đứa con vào lòng...nhìn thân thể tàn tạ của con làm máu của cậu sôi lên đỉnh điềm...mọi thứ đã cố kìm lại giờ đã bùng phát tất cả...
Hai tên kia nhìn đứa bé xơ xác nằm ngất lịm cũng thấy có phần xót dạ... Dù là một tên không có học phải đi làm bảo kê, lưu manh dùng bạo lực thay lời nói như chúng cũng phải thấy bất mãn về chuyện một người phụ nữ thâm địa như vậy...
Tuyết Y đanh giọng nói:
- Đưa cả hai đến địa chỉ xx
- Vâng - Hai tên cúi đầu.
Nói xong, mắt cậu liếc qua lão Đổng làm lão thót tim nhìn ngay xang chỗ khác...
Tuyết Y bước nhanh như chạy ra ngoài, mau chóng bất taxi đưa Ren vào bệnh viện...
........
Tử Di được tin, cô vội vã phi đến bệnh viện, cả ông Đình và Đan Băng cũng nhanh chóng có mặt ở đó...
Thấy Tuyết Y, Tử Di không kìm chế nổi cảm xúc, cô xông ngay tới tát thẳng vào mặt Tuyết Y đấn túi bụi lên người Tuyết Y:
- An.. h nói tôi yên tâm à...để con tôi ra nông nỗi kia mà...anh dám nói tôi...tin anh à...
Đan Băng vội vã vào can Tử Di ra, Tuyết Y cúi đầu:
- Anh xin lỗi...
- Xin lỗi...- Tử Di vừa nói, mắt vừa tuôn lệ, tay chỉ vào phòng cấp cứu - Con ...tô.. i có mệnh...hề gì, anh có chết cũng.. khôn.. g đền lại được đâu...
Tuyết Y cúi đầu không nói gì...hai bàn tay nắm chặt thành hình nắm đấm ...nhớ đến đứa con đang cấp cứu và cái vẻ mặt thoả mãn của Nhã Kỳ làm cậu không thể nào chờ đợi thêm giây phút nào nữa...
TỬ Di vừa khóc vừa quát:
- Cút đi...anh chỉ toàn mang rắc rối đến cho tôi thôi....
Ông Đình đứng lặng im vì ngại xen vào truyện lớp trẻ, Đan Băng vừa vỗ vai cho Tử Di bình tĩnh lại vừa nói:
- Thôi đi...
- Anh xin lỗi...
Tuyết Y lủi thủi quay lưng bước đi...Lúc này cạu hiểu được Tử Di nhìn thấy cậu sẽ thêm phần kích động...
Tuyết Y đi thật nhanh khuất khỏi cái hành lang nơi gần đây cậu hay phải vào ....
.....
- Tôi cho cô một ơn huệ cuối. Chọn đi...1 trong hai phòng đấy...
Tuyết Y ngồi xuống, hai hàng mày cậu nhướng lên, miệng cười nhạt như chế giễu Nhã Kỳ:
- Nếu đã sợ thì đừng đi gây chuyện...phụ nữ, tôi không muốn chạm đến nhưng với loại súc vật 1 đứa bé cũng không tha như cô thì phải dạy dỗ lại thôi...
Không còn kiên nhẫn để ban ơn nữa, Tuyết Y thô bạo kéo Nhã KỲ vào một phòng, 1 tên cũng đi theo hỗ trợ cậu trói Nhã Kỳ vào chiếc ghế địên có sẵn, , ,
Cô không ngừng dãy dụa kêu lên ...:
- Buông...buô...ng tôi ra...Cứ...u...tôi ...- Cô cố gắng hét thật to hi vọng có một người nghe được.
Hai người trói chặt Nhã Kỳ đến nỗi không cô không thể nhúch nhích 1 tý nào nổi...Tên kia lấy băng dính dán miệng Nhã Kỳ lại cho cái miệng chua ngoa kia khỏi gào rú lên...
Nhã Kỳ lắc đầu nguầy nguật cố chống chế mà đều thất bại...Miệng cô ư ử như con cún sắc nước gạo...
Tuyết Y lại chỗ được dành riêng cho mình, tên kia dính những đường điện vào người Nhã Kỳ từng chỗ một khắp người cô, , , mắt Nhã Kỳ mở trừng trừng mắt đỏ đong đầy nước sợ hãi mà không thể bật lại được....
Trong ánh mắt đó chứa đầy sự cả kinh nhìn về phía Tuyết Y ...
Ư.................... - Nhã Kỳ dạy dụa vì những dòng địên chập chờn dựt vào mình...
Tuyết Y cứ bật công tắc rồi lại tắt...bật rồi tắt.... nhấp nhửng...Khoảng cách giữa các lần không đủ làm Nhã Kỳ thấy nguôi ngoai thì đã bị dòng điện tiếp theo dựt...
Cô muốn kêu...muốn dẫy cũng không được...
Chơi chán một lúc, Nhã Kỳ cũng ngất lịm đi vì dòng địên truyền đến người đã làm cô tê cứng dẫn đến tình trạng chết lâm sàng....
Như muốn cho Nhã Kỳ nghỉ ngơi một lúc,
Một hồi sau Tuyết Y mới nói:
- Lấy nước vào đây...
Tên kia lập tức làm theo, 2 phút sau quay lại với một xô đầy nước. tuyết Y tiếp:
- Gíup cô ta tỉnh táo chút đi.
Tên tai thính rùng mình...giết chết đi cho khoẻ....
Nhã Kỳ mơ mơ màng màng rồi giật mình gịây.. chưa kịp nhận thức gì, một dòng địên khác đã truyền đến người ...hình như vẫn với số vôn ấy nhưng sao giờ nó lại sực mạnh đến thế...là do nước...
Tuyết Y để một lúc lâu hơn so với trước...toàn thân Nhã Kỳ như muốn nổ tung, da thịt cô khô khốc lại vì dòng địên làm nóng...người cô rung lên từng hồi theo dòng địên truyền đến.... miệng cứ ú ớ muốn kêu cũng không nổi...
Tuyết Y tắt công tắc điện, cậu thấy có vẻ hả cơn tức đi một chút...Mới chỉ là một chút thôi nhé...
Nhã Kỳ thở hổn hển, ánh mắt đầy sự sợ hãi đối với Tuýêt Y...cậu còn thâm độc hơn những gì cô đã tưởng...
Tuyết Y lên tiếng:
- Tháo hết mọi thứ ra đi.
- Dạ...
Toàn thân Nhã Kỳ bủn rủn muốn rụng rời hết tất cả các bộ phận trên cơ thể ra từng mảh vậy...hai tay hai chân tê cứng lại, vẫn chưa thể cử động ngay được...
← Ch. 66 | Ch. 68 → |