Truyện:Hoa Thiên Cốt - Chương 29

Hoa Thiên Cốt
Trọn bộ 45 chương
Chương 29
Trấn hồn huyết thạch (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-45)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thấy Đông Phương Úc Khanh không chịu nổi đã phải khuỵu chân xuống mặt đất, Hoa Thiên Cốt lòng nóng như lửa đốt, không thèm để ý gì hết, bay thẳng về phía hắn. Bảy luồng chưởng từ các hướng khác nhau cùng tấn công một lúc, nàng gầm lên giận dữ, yêu khí quanh người tăng vọt, hất văng mấy người kia ra.

Nàng vội bay tới bên cạnh Đông Phương Úc Khanh, muốn giúp hắn đỡ tảng đá lên, nhưng không ngờ vừa dồn sức một chút, tảng đá đã nặng hơn mấy phần, lại đè nặng xuống. Hoa Thiên Cốt hoảng hốt, không ngừng xuất chiêu, muốn đánh nát tảng đá nhưng tất cả đều bị hút vào trong đó.

Thấy tảng đá ngày càng to chực ép Đông Phương Úc Khanh xuống dưới đất, Hoa Thiên Cốt biến ra một chiếc cọc gỗ lớn cùng chống đỡ, định lôi Đông Phương Úc Khanh ra. Không ngờ tảng đá kia như dính lấy hắn, cọc gỗ cũng không chịu nổi gãy luôn.

Hoa Thiên Cốt đành phải dùng hai tay nâng tảng đá lên, lực chống càng lớn tảng đá càng nặng, bất kể nàng có dốc sức thế nào cũng không thể đẩy nó lên, nhưng nếu buông tay, Đông Phương Úc Khanh sẽ bị đè chết.

Nếu cứ thế này phía sau sẽ không phòng thủ được, Hoa Thiên Cốt mở một kết giới lớn, ngăn bảy người kia ở bên ngoài, môi dưới đã cắn đến rướm máu. Thất Tinh Quân cũng không cố tấn công, im lặng đứng bên cạnh. Phá Quân Tinh Quân khẽ lẩm bẩm, như thể đang truyền âm với ai đó. Một lát sau, bảy người nhìn nhau gật đầu, cất đá Thôi Tinh vào trong tay áo, nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng.

Hỏng bét, Tiểu Nguyệt bị họ đưa đi rồi!

Hoa Thiên Cốt muốn đuổi theo, nhưng lại không thể buông tay, nhắm mắt niệm chú, muốn dùng khẩu thuật, không ngờ mới phóng ra được hai bước đã bị trận pháp ép quay về cơ thể.

Đông Phương Úc Khanh như bị đè dưới núi, Hoa Thiên Cốt không nhìn thấy hắn, phải hét lên: "Đông Phương, huynh không sao chứ?"

"Ta không sao, đừng để ý, mau đuổi theo đi. Nếu không muộn mất!"

Hoa Thiên Cốt nào dám thả tay, dồn toàn lực nâng tảng đá kia lên, chỉ biết nếu không đẩy được tảng đá ra thì Đông Phương sẽ bị đè chết.

"Có cách nào đẩy tảng đá này ra không?"

Đông Phương Úc Khanh chống hai tay trước ngực, cười bất đắc dĩ: "Không ngờ sư phụ nàng lại nghĩ ra cách này để giam ta chặn nàng, thật đúng là..."

Hoa Thiên Cốt vội hét lên: "Nặng lắm à? Huynh có sao không?"

"Không sao, vẫn chịu được."

Chân khí ào ạt truyền vào hai tay, tảng đá kia dường như có sinh mệnh, ngừng tăng thêm sức nặng, nhưng mỗi khi Hoa Thiên Cốt định dồn sức thì nó lại nặng thêm nhanh hơn khiến nàng không dám làm càn, mà khi chân khí của Hoa Thiên Cốt thưa đi thì nó lại nhẹ hơn một chút.

Một kẻ bị đè một kẻ không dám buông tay, cứ thế ở bao ngày trong Thất Tinh trận. Nàng thử tất cả mọi cách nhưng vẫn không đẩy nổi tảng đá đó. Truyền âm, thổi còi để cầu viện binh cũng không thể truyền ra khỏi trận. Ngũ Tinh Diệu Nhật sắp tới, Hoa Thiên Cốt như kiến bò trên lòng chảo.

Xung quanh mịt mờ tuyết trắng, không thấy ranh giới, là hư không cũng là ảo ảnh.

Bạch Tử Họa chăm chú nhìn cậu bé ngây ngô đang ngủ say trong khối đá Thôi Tinh rất lớn trước mắt, nước da trắng ngần, vô cùng mịn màng.

"Nam Vô Nguyệt." Bạch Tử Họa khẽ gọi, âm thanh tản trong không trung, tựa như khói bếp. Gõ nhẹ lên mặt đá, ánh sáng lóe lên, Nam Vô Nguyệt dần tỉnh lại, mở đôi mắt sáng mù mờ nhìn hắn, rồi nhe răng cười, trong trẻo như tiếng chuông gió.

"Sư phụ của Hoa Hoa!"

Mi tâm Bạch Tử Họa lộ vẻ ấm áp hiếm thấy: "Ngủ ngon không?"

"Dạ có, con vừa nằm mơ thấy Hoa tỷ tỷ nấu cho con ăn."

Bạch Tử Họa đưa tay lên, không hề bị cản trở xuyên vào trong đá Thôi Tinh, đưa tới trước mặt Nam Vô Nguyệt, lật tay, bỗng lòng bàn tay hiện ra một miếng bánh hoa đào.

"Đây là món trước kia Hoa tỷ tỷ của ngươi làm."

Nam Vô Nguyệt nâng hai bàn tay nhỏ bé, cực kỳ cẩn thận cầm lên bỏ vào miệng, ngọt ngào tới mức lòng nở hoa. Nó ăn ngấu nghiến xong rồi lại trông mong nhìn Bạch Tử Họa.

Bạch Tử Họa hơi sửng sốt: "Hết rồi, chỉ còn mỗi miếng này thôi." Những miếng khác hắn đã ăn rồi.

Nam Vô Nguyệt không cam lòng phồng má, luyến tiếc mút đầu ngón tay.

"Hoa Hoa tỷ tỷ đã về rồi ạ?"

Bạch Tử Họa gật đầu, ngẩng lên nhìn chuỗi phật châu đeo trên chân nó.

"Nhưng nàng không cứu được ngươi, cũng không thể cứu ngươi. Đại nạn của ngươi đã tới rồi, có sợ không?"

Nam Vô Nguyệt tựa vào vách đá mỉm cười nhìn hắn: "Không sợ, Hoa tỷ tỷ từng nói cái chết không hề đáng sợ. Sau khi ra ngoài sẽ có rất nhiều người muốn giết con, tuy con không có lỗi, nhưng người khác cũng không sai. Tỷ ấy bảo tuyệt đối đừng hận, trong lòng có hận thì sẽ thành ma. Con không sợ chết, cũng không hận, chỉ không muốn xa Hoa tỷ tỷ mà thôi. Sư phụ của Hoa Hoa à, con có thể gặp tỷ ấy lần cuối không?"

Bạch Tử Họa không nói gì, khẽ chạm vào đá Thôi Tinh, Nam Vô Nguyệt lại chìm vào giấc ngủ.

Cơ thể hắn hóa thành một làn khói tản dần, sau đó lại bay ra từ cây tiêu bạc của Sênh Tiêu Mặc rồi biến thân trở lại.

"Ngày mai đệ và sư huynh chịu trách nhiệm áp giải Nam Vô Nguyệt tới Côn Luân."

Sênh Tiêu Mặc cất tiêu vào trong khư đỉnh, chăm chú nhìn Bạch Tử Họa: "Huynh không đi? Chẳng lẽ là không đành lòng nhìn Nam Vô Nguyệt chịu hình? Nếu đám Thiên Cốt tới cướp người thì sao? Sức mạnh của nàng bây giờ rất khó lường, nếu bộc phát thì chưa chắc chúng ta đã đối phó được."

"Nàng không đến đâu. Nàng sẽ không vì cứu Tiểu Nguyệt mà bỏ rơi Đông Phương Úc Khanh."

Sênh Tiêu Mặc bất đắc dĩ lắc đầu: "Sao huynh không nói thẳng với nàng, Nam Vô Nguyệt được tạo ra trong trời đất, dù sinh từ cái ác nhưng trong sạch như hoa sen, hơn nữa lại được Thiên Cốt dạy dỗ thành người tốt bụng ngây thơ, nên có đủ ba hồn bảy phách. Cái huynh muốn diệt chỉ là thân thể Yêu Thần của nó, để sức mạnh Yêu Thần như rắn mất đầu. Còn hồn phách của Nam Vô Nguyệt sẽ được huynh dẫn độ, nhập vào luân hồi, sống lại một lần nữa. Huynh nói rõ với Thiên Cốt thì chắc chắn nàng sẽ hiểu, không nóng nảy tới cướp người."

Bạch Tử Họa lắc đầu: "Đệ không hiểu nàng. Chúng ta đã nhìn thấu sinh tử, dẫu mất thân thể nhưng chỉ cần một hồn phách vẫn còn thì cùng lắm là đầu thai rồi tu luyện lại từ đầu. Cái tôi còn đó, không gì thay đổi. Nhưng chấp niệm của nàng quá nặng, sao có thể nhìn thấu được? Đối với nàng mà nói, chết chính là chết, cơ thể hay kí ức đều tan thành mây khói. Mà với nàng mạng sống của Nam Vô Nguyệt vừa quan trọng vừa là duy nhất, nàng tuyệt đối không dễ dàng buông tay."

Sênh Tiêu Mặc nhíu mày, quả thực để một linh hồn sống lại lần nữa cũng không thể thay đổi thực tế bọn họ đã giết một đứa bé trói gà không chặt.

Ma Nghiêm đẩy cửa vào, mặt lạnh tanh. Sênh Tiêu Mặc khó hiểu nhìn hắn, Bạch Tử Họa thì lại hiểu ngay.

"Không còn nữa à?"

Ma Nghiêm gật đầu: "Đừng nói là người, ngay cả đảo cũng không thấy, như thể đã tan biến hoàn toàn vậy, không tìm được bất kì tung tích nào."

"Bao người như thế không thể bốc hơi khỏi nhân gian, chắc là dùng dị thuật ẩn nấp rồi." Hoa Thiên Cốt ra khỏi man hoang, Bạch Tử Họa đương nhiên đoán được những người khác cũng sẽ ra theo. Sắp xếp bao lâu định bắt gọn một mẻ, không ngờ bọn họ lại thoát được.

"Quân không tướng như hổ không đầu, bọn chúng đều khó tự bảo vệ mình an toàn, chắc sẽ không tới Dao Trì gây chuyện."

"Không thể lơ là, bất kì ai trong số đó mà ra ngoài đều có thể khiến đất trời rung chuyển, huống chi đông như thế, còn hơn cả mười vạn thiên binh thiên tướng. Nếu Đông Phương Úc Khanh có thể đoán được chúng ta sẽ lên đảo tập kích bọn họ, còn biết chúng ta dùng cách nào thì chẳng gì đảm bảo hắn chưa chuẩn bị cho ngày mai. Tuy hắn ta không ở đó nhưng vẫn phải cẩn thận, không được để xảy ra sơ suất."

"Yêu nhân kia khó đối phó như thế, ngày nào còn chưa diệt thì sẽ trở thành đại họa. Ta không hiểu sư đệ đã giam hắn thì sao không giết luôn đi. Chẳng lẽ lại sợ con nhóc kia sẽ hận hay sao?"

Bạch Tử Họa hờ hững quay người không đáp, đi ra ngoài.

***

Hoa Thiên Cốt và Đông Phương Úc Khanh vẫn bị giam dưới tảng đá lớn. Tuy là lúc nguy hiểm, nhưng hai người họ trước nay chưa từng ở bên nhau lâu đến vậy, Đông Phương Úc Khanh cảm giác được phúc trong họa, trước khi chết lại có dịp ở bên nàng lâu thế này.

Không làm được bất kì chuyện gì, điều duy nhất có thể là liên tục nói chuyện. Hoa Thiên Cốt có sức mạnh của Yêu Thần, Đông Phương Úc Khanh dù sao cũng chỉ là một người phàm nên không cầm cự được lâu, phần lớn sức nặng của tảng đá là Hoa Thiên Cốt đỡ. Hơn mười ngày liên tiếp, hai người không ăn không ngủ đều đã sức cùng lực kiệt, hơn nữa Hoa Thiên Cốt lại lo cho Tiểu Nguyệt.

"Thật sự không có cách sao?" Hoa Thiên Cốt hận không thể lấy răng cắn tảng đá.

"Tảng đá này tên là Trấn Hồn, vốn chuyên dùng để chế ngự yêu hồn và tiên ma. Huống hồ sư phụ nàng lại làm phép bên trên, càng khó hóa giải."

Hoa Thiên Cốt khóc không ra nước mắt, sư phụ muốn giữ nàng ở đây, chờ tới khi giết xong Tiểu Nguyệt rồi tới bắt nàng?

"Đừng lo, sẽ có người tới cứu chúng ta."

"Nhưng chúng ta không có cách cầu cứu, làm gì có ai biết chúng ta ở đây?"

"Người có tâm tất sẽ tìm đến." Giọng Đông Phương Úc Khanh thoáng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn thoải mái tự nhiên, không hề lo lắng như trước.

"Ai cơ? Sát tỷ tỷ?" Hầu như mỗi lần nàng gặp rắc rối đều là Sát tỷ tỷ tới cứu nàng.

Đông Phương Úc Khanh bỗng không nói gì, nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng lộ ra ý cười.

"Người đó đến rồi."

Hoa Thiên Cốt nhìn xung quanh nhưng không thấy gì. Nhưng cũng cảm nhận được phía Đông có điểm khác thường, quả nhiên một bóng người đã hiện lên giữa hai vì sao. Áo xanh bay bay, gương mặt khiến người khác sợ hãi, không phải Trúc Nhiễm thì là ai.

"Trúc Nhiễm!" Hoa Thiên Cốt có chút kích động, sao gã tìm được tới đây.

"Thần tôn." Mặt Trúc Nhiễm lộ một nụ cười như có như không, kính cẩn khom người.

"Ngươi tới bằng cách nào?"

"Ngày mai chính là Ngũ Tinh Diệu Nhật, thuộc hạ thấy Thần tôn mãi không về nên đi tìm khắp nơi, nhưng không sao cảm nhận được hơi thở của người. Sau đó Vân Ẩn nói cho thần biết Thần tôn và Dị Hủ Quân đã vào Thất Tinh trận. Thần đoán có thể hai người đã bị nhốt nên nghĩ cách xông vào."

"Những người khác đâu? Bọn họ thế nào rồi?"

"Thiên Đình có phái đại quân tới tiêu diệt, mặc dù bày thiên la địa võng nhưng may Dị Hủ Quân đã có đối sách nên mọi người đều bình yên vô sự, cũng không trực tiếp giao đấu. Qua một tháng điều trị, pháp lực của phần lớn mọi người đều đã hồi phục như xưa. Tuy có chút bất an nhưng Đấu Lan Can tiền bối ở đó nên không ai dám gây chuyện."

"Chân của ông ấy sao rồi?"

"May nhờ có cao dán bằng máu mà Thần tôn tặng nên đã khá hơn nhiều. Bây giờ nhìn khắp Lục giới, e rằng không có mấy người là đối thủ của ông ấy."

Hoa Thiên Cốt muốn hỏi Lam Vũ Lan Phong có đi tìm ông ta không và đã nói những gì, sau đó ngẫm lại cứ tạm gác sang bên, sau này gặp hỏi trực tiếp thì tốt hơn.

"Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị, chờ Thần tôn về hạ lệnh san phẳng Côn Luân, phong tỏa Tiên giới."

Hoa Thiên Cốt nhíu mày, nàng phải cứu Tiểu Nguyệt, bây giờ không còn thời gian nữa, chỉ có thể lên thẳng Côn Luân cướp người. Nếu mang theo đại quân thì rõ ràng có ý đối địch với Tiên giới, chuẩn bị tuyên chiến còn gì?

Nàng thoáng bối rối: "Đông Phương đang bị đè dưới đá Trấn Hồn, nghĩ cách cứu người đã rồi bàn sau."

Trúc Nhiễm gật đầu, đột nhiên rút dao ra rạch tay Hoa Thiên Cốt, lại bị chân khí trên người nàng hất văng ra.

"Thần tôn, cho thần mượn máu."

Hoa Thiên Cốt khóc không ra nước mắt, lại là máu của nàng, có thể đổi sang thứ khác được không, đâu thể suốt ngày cắt thịt chứ.

Trúc Nhiễm lấy bút từ trong khư đỉnh ra, nhấp nước thiên hà, hòa với máu của Hoa Thiên Cốt bắt đầu phết một lớp lên bùa chú trên tảng đá. Hai thứ vừa dung hợp lại vừa xâm phạm lẫn nhau như thể vô số huyết trùng đang giao chiến. Chẳng mấy chốc đã khô cong, bong ra khỏi đá, hóa thành tro bụi.

Không còn bùa chú, bởi vậy nên đá Trấn Hồn nhẹ hơn rất nhiều, nàng khẽ hừ một tiếng, tập trung yêu lực, dồn toàn sức, cuối cùng cũng nâng tảng đá lên được. Đá Trấn Hồn to như ngọn núi ngày càng nhỏ đi, rồi hóa thành một hòn đá bình thường rơi xuống thiên hà.

Lúc này tay chân Đông Phương Úc Khanh đã cứng đờ, được Hoa Thiên Cốt từ từ đỡ dậy, gương mặt lấm lem trông mà buồn cười.

"Ngươi thật lợi hại, dám dùng cấm thuật để giải bùa của Bạch Tử Họa."

Mỗi lần dùng cấm thuật đều phải trả giá bằng máu, Yêu Sát trận lần trước dùng máu của mấy nghìn người, còn lần này lại là máu của Hoa Thiên Cốt.

Trúc Nhiễm cười nhạt, không nói gì.

"Có điều ngươi cũng thật kiên nhẫn, chần chừ ở Cửu Trọng Thiên lâu như thế, phải chờ tới khoảnh khắc cuối cùng mới tới cứu chúng ta."

Ý cười trên mặt Trúc Nhiễm càng sâu.

Hoa Thiên Cốt thấy Đông Phương nói thế lập tức hiểu rõ, thì ra hành tung bấy lâu nay của nàng đều nằm trong tay Trúc Nhiễm. Tâm tư gã thâm sâu khó lường, hơn nữa lại am hiểu tà thuật. Đông Phương Úc Khanh biết gã không đời nào trơ mắt nhìn mình bị nhốt mà làm hỏng cả kế hoạch nên chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu nàng. Nhưng đồng thời gã cũng muốn nàng đưa quân tới Côn Luân, vì Nam Vô Nguyệt mà trực tiếp giao chiến với Tiên giới, cho nên cố ý kéo dài tới phút cuối mới xuất hiện.

Mà hiện giờ quả thật không kịp nữa rồi, chỉ bằng mình nàng chắc chắn không thể cứu Tiểu Nguyệt khỏi mười vạn thiên binh, đành phải mang mọi người theo. Uy hiếp cũng được, đe dọa cũng được, chiến tranh cũng được, nàng nào có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nguyệt chết oan?

Trúc Nhiễm biết nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác, khẽ vung bút đỏ lên: "Thần tôn, hai người đứng yên đã, đừng nhúc nhích. Thần giúp hai người giấu hơi thở, lát nữa ra khỏi Thất tinh trận mới không bị phát hiện. Bạch Tử Họa cho rằng hai người vẫn bị nhốt dưới đá Trấn Hồn ở trong Thất tinh trận thì số thủ vệ ở Dao Trì sẽ giảm đáng kể, chúng tiên cũng sẽ không quá đề phòng. Đặc biệt là Thần tôn, máu của người ở trong cơ thể Bạch Tử Họa quá nhiều, cho dù Bạch Tử Họa không biết thì cũng có thể cảm nhận được, cần phải giấu thật kĩ."

Hoa Thiên Cốt gật đầu, gỡ da mặt xuống, để Trúc Nhiễm viết rất nhiều phù chú trên trán. Sau khi hơi thở của hai người đều bị che giấu, Trúc Nhiễm lại lấy một vật từ trong khư đỉnh ra.

"Tinh Cung bàn?" Hoa Thiên Cốt và Đông Phương Úc Khanh đều giật mình, bảo vật này đã thất truyền rất lâu.

"Đây là vật mấy năm trước thần tình cờ lấy được, có điều pháp lực không đủ, không thể điều khiển, cũng không biết cách, bình thường chỉ có thể làm đồ chơi. Lần này phải phiền Thần tôn và Dị Hủ Quân rồi."

Hoa Thiên Cốt không có thời gian suy nghĩ, cầm lấy Tinh Cung bàn, theo khẩu quyết và hướng dẫn của Đông Phương Úc Khanh, dùng yêu lực kích thích các vì sao trên bàn. Bảy ngôi sao như vầng thái dương dần thay đổi vị trí, trong lúc các vì sao dịch chuyển, ba người đã tìm được lối ra khỏi trận pháp.

Xuống Cửu Trọng Thiên, ba người bay thẳng về đảo. Giờ đây trăm dặm quanh hòn đảo nhỏ được một bong bóng cực lớn bao phủ, bay lơ lửng giữa tầng mây, nhưng nhìn từ bên ngoài vào lại trong suốt không thấy gì.

Đông Phương Úc Khanh vừa tập trung mọi người, cả hòn đảo như một chiến hạm bay về phía Côn Luân, vừa cố ý điều Trúc Nhiễm đi, ngầm muốn gã mang một số người tới Trường Lưu cản Bạch Tử Họa.

"Bạch Tử Họa không có mặt ở Dao Trì, nhưng một khi biết chuyện chắc chắn sẽ tới ngay lập tức. Bất kể thế nào cũng phải ngăn hắn lại, hay kéo dài thời gian cũng được. Ngươi cũng biết tình cảm mà Cốt Đầu dành cho hắn, chỉ cần hắn không tới, trận này ta nắm chắc phần thắng. Nhưng hắn mà tới, tình huống có thể vượt khỏi tầm kiểm soát. Nếu ngươi thật sự muốn báo thù Ma Nghiêm thì phải nhớ kĩ, tuyệt đối không thể để Bạch Tử Họa xuất hiện ở Côn Luân!"

Tuyết chưa tan, đất trời vẫn phủ một màu trắng xóa, ánh trăng bàng bạc treo trên cao, luồng sáng không dịu như bình thường mà lại có chút lóa, xung quanh còn có một vầng đỏ trông vô cùng yêu dị, càng tỏa sáng càng khiến đêm khuya tĩnh mịch.

Lại là trăng tròn.

Hàng lông mày luôn ngả ngớn của Sênh Tiêu Mặc xuất hiện vẻ lo lắng hiếm thấy, nghĩ tới Quần Tiên yến ngày mai, dự cảm xấu trong lòng càng mạnh hơn. Bỗng cảm thấy yêu khí ngập tràn khắp tiêu, hắn vội vàng kết vài phong ấn lên đó, ngăn cản yêu khí phóng ra ngoài.

Một năm nay, cứ đến ngày trăng tròn là Nam Vô Nguyệt lại biến thân, tập trung linh khí thiên địa và tinh hoa của đêm trăng tròn, có thể bỏ đi hình dáng đứa bé, hóa thành cơ thể thiếu niên. Số yêu lực ít ỏi còn sót lại trong cơ thể nó tăng mạnh, trí tuệ so với người trưởng thành chỉ có hơn chứ không kém, rất khó xử lý. Trấn an sự bất ổn và rối loạn trong tiêu, mày Sênh Tiêu Mặc nhíu càng sâu.

Lúc này cơ thể của Nam Vô Nguyệt ở trong đá Thôi Tinh đã dần xảy ra biến hóa, đau đớn khiến thằng bé tỉnh lại trong cơn ngủ say. Đá Thôi Tinh bị yêu khí đục ngầu vây kín xung quanh. Không phải gương mặt trẻ con ngây thơ như trước nữa mà thay vào đó là khuôn mặt thiếu niên nho nhã tuyệt đẹp, trong vẻ hồn nhiên mang theo chút yêu dã phản nghịch, trong đôi mắt vô tội lại mang theo chút độc ác và gian xảo. Chỉ cần chau mày hay cúi đầu cũng đều toát lên vẻ ma mị thấu xương.

Nó khẽ vặn người trong khối đá, chỉ có tiếng xương răng rắc vang lên.

Ngủ cũng đủ lâu rồi, cuối cùng cũng tới lúc kịch hay lên sàn. Mắt nó sáng quắc tập trung nhìn về phương xa, vẻ mặt tuyệt đẹp đầy ý cười.

Hoa tỷ tỷ, đệ đang chờ tỷ tới cứu đây.

***

Hòn đảo lớn lững lờ trôi bồng bềnh trên không, tựa như là ảo ảnh trong bóng đêm.

Hoa Thiên Cốt đi một vòng, thấy ba nghìn người về cơ bản đã chuẩn bị xong xuôi. Lửa hận, dã tâm và đủ loại sắc thái rực cháy trong mắt, chỉ mong tới Côn Luân đại chiến một trận với Tiên giới.

Luồng sát khí và áp lực khổng lồ này khiến nàng không thể thở được. Tuy Đông Phương Úc Khanh và Trúc Nhiễm đều tự tin nhưng nàng lại không có chút lòng tin nào. Thậm chí tới giờ phút này nàng vẫn còn do dự.

Nhưng hôm nay cũng giống như trộm thần khí, biết rõ là sai nhưng vẫn không thể không làm, biết rõ trước mắt là Trường Lưu, là Tiên giới, thậm chí là sư phụ, nhưng không thể không đấu tranh.

Tiểu Nguyệt là con của nàng, thế gian này không ai có thể trơ mắt nhìn con mình chết.

"Cái đó là gì? Gỡ xuống." Hoa Thiên Cốt nhìn chiến kì trên cao viết một chữ "Hoa" mà giật mình. Bọn họ đi cứu người chứ đâu phải xuất chinh.

Đấu Lan Can hiểu ý nàng, sai người bảo Trúc Nhiễm hạ chiến kì xuống.

"Mấy hôm trước gặp Lam Vũ Lan Phong, vãn bối đã nói với ả rằng ngài đã ra khỏi man hoang, ở ngay trên đảo, ả có tới tìm ngài không?" Do dự hồi lâu, Hoa Thiên Cốt vẫn không nhịn được hỏi. Sau khi trở về Đấu Lan Can vẫn y như trước đây không thay đổi gì nên nàng đoán chắc Lam Vũ Lan Phong vẫn chưa tới.

Quả nhiên Đấu Lan Can sững sờ một lát, chậm rãi lắc đầu: "Không có."

Thì ra cảm giác có người ở đưới đáy biển nhìn trộm mình không phải ảo giác, quả nhiên là người đó.

"Nàng không dám tới gặp ta, cũng không muốn gặp ta."

"Nhưng trước kia ả đã vì ngài..."

"Tính nàng vốn kiêu ngạo, không thích nợ ai, đó chẳng qua chỉ để trả nợ thôi. Thấy ta bình yên chắc cũng an lòng rồi."

"Hai người xa nhau lâu như thế, khó khăn lắm mới gặp lại, không thể bỏ qua tất cả, bắt đầu một lần nữa ư?"

"Ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu. Không gì có thể thật sự bỏ qua, bao nhiêu năm rồi, bãi bể nương dâu, hai chúng ta đã không thể quay đầu lại. Tựa như những vết thương trên người ngươi vậy, dẫu có khỏi thì sẹo vẫn còn đấy. Thời gian có thể mang đi tất cả những nỗi đau, nhưng đã xảy ra thì vẫn là đã xảy ra, có cố bù đắp cũng chẳng làm gì được. Chuyện đã tới nước này, ngươi cho là còn quay về như xưa được sao?"

Ông vốn đã lấy lại phong độ, khí chất không giận mà uy như xưa, lúc này lại hiện lên vẻ đau thương và bất lực, chậm rãi xoay người bỏ đi.

Hoa Thiên Cốt ngồi trên cỏ ngẩn người nhìn ánh trăng. Bọn họ cũng không thể quay lại...

Một bàn tay ấm áp bỗng đặt lên vai nàng, là Đông Phương Úc Khanh.

"Mệt mỏi mấy ngày qua, khó khăn lắm mới về được, sao nàng không ngủ đi?"

"Ngủ làm sao được, Đường Bảo đâu?"

"Đang ngáy khò khò trên giường nàng ấy."

Hoa Thiên Cốt nhíu mày lắc đầu nói: "Đáng nhẽ ta phải đến Côn Luân một mình mới phải, không nên liên lụy tới quá nhiều người như thế này. Nếu hai bên khai chiến, chắc chắn sẽ chết rất nhiều."

"Nàng nghĩ rằng chỉ dựa vào một mình nàng mà có thể chống đỡ được cả Tiên giới và cứu Tiểu Nguyệt ra sao? Ta biết nàng thật sự muốn cứu thằng bé để nó được bình an vô sự, không thẹn với lòng. Nàng cũng biết, chúng ta dẫn quân đi không phải muốn giao chiến với bọn họ mà chỉ để uy hiếp thôi. Nếu không, chúng ta căn bản không có tư cách đòi Tiên giới trả người. Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, biết hai thế lực ngang bằng, sẽ không dễ dàng khai chiến để hai bên cùng chết, bá tánh lầm than. Mà những người ở man hoang cũng không vì nàng mới lên Côn Luân, bọn họ đi chẳng qua là để đấu tranh cho sự sống sau này của mình. Mỗi bên đều có mục đích, nàng không phải áy náy hoặc để tâm."

Hoa Thiên Cốt khẽ thở dài: "Ta chỉ sợ mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, lòng người nào có thể khống chế dễ dàng. Nếu thật sự đánh nhau, ta không muốn thấy bên nào có thương vong gì. Ta có thể chết, nhưng không muốn liên lụy tới nhiều người như vậy."

"Nếu nàng chết mà có thể cứu Tiểu Nguyệt thì ta không khuyên nàng nữa. Có điều chuyện này không giải quyết đơn giản như thế đâu, thương vong là khó tránh."

"Chỉ tại ta quá yếu, nếu ta..."

Đông Phương Úc Khanh cười kéo nàng vào trong lòng: "Đúng vậy, ai cũng muốn mình có đủ khả năng để bảo vệ người mình yêu quý, vì Tiểu Nguyệt nàng nhất định càng phải mạnh lên, nếu tới chiến trường mà còn do dự vậy chúng ta chắc chắn sẽ thua, thua cả sinh mạng của Tiểu Nguyệt lẫn tự do của ba nghìn người. Thế nên dù trận này có đánh hay không, chúng ta cũng nhất định phải thắng. Ta biết nàng sợ chúng tiên biết chuyện nàng mới là Yêu Thần thực sự mà trách tội Bạch Tử Họa bao che, làm hỏng thanh danh của hắn. Đến đó nàng chỉ cần nhìn thôi, không cần ra tay, lại để Trúc Nhiễm làm thêm phép, chắc là đủ ẩn thân không bị chúng tiên phát hiện."

"Như vậy sao được!"

"Yêu lực của nàng tuy mạnh nhưng khi vẫn còn bị phong ấn thì không thể một mình xoay chuyển Càn Khôn. Mà một khi mọi người biết sức mạnh Yêu Thần ở trong người nàng, không những giết Tiểu Nguyệt mà còn tạo nên một làn sóng tranh đoạt mới, ai cũng muốn đưa nàng vào chỗ chết. Nàng tội gì phải xung đột trực tiếp với Tiên giới, giao hết cho bọn ta là được rồi. Huống chi còn có Sát tỷ tỷ của nàng giúp nữa."

"Sát tỷ tỷ cũng tới à?" Hoa Thiên Cốt ngẩn ra.

"Dị Hủ các báo lại, đại quân yêu ma đã áp sát Côn Luân, Sát Thiên Mạch đã quyết giao chiến với Tiên giới ngay lúc này. Chúng ta đông như thế nhất định sẽ cứu được Tiểu Nguyệt. Có điều Cốt Đầu, tâm ma của Sát Thiên Mạch quá nặng, chấp niệm quá sâu, ta sợ nếu hắn điên lên thì mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Tam giới sẽ gặp đại nạn."

"Sát tỷ tỷ ngày càng nhập ma ư?" Hoa Thiên Cốt lo lắng.

"Cốt Đầu, nàng không phải áy náy, lòng hắn đã có ma chướng từ lâu rồi, không phải vì nàng mới thành ra thế này, nàng chỉ là một trong những nguyên nhân thôi. Hắn vốn quá tự phụ, càng dốc sức bảo vệ nhưng bảo vệ không được thì càng dễ rơi vào trạng thái cực đoan."

"Ta biết Sát tỷ tỷ có ý tâm lý che chở rất mãnh liệt với ta. Tuy rằng Thế tôn hiểu lầm chúng ta thông đồng, bọn Xuân Thu Bất Bại cũng nghĩ Sát tỷ tỷ thích ta, nhưng ta có thể cảm nhận được tình yêu thương mà Sát tỷ tỷ dành cho ta là tự đáy lòng. Sát tỷ tỷ vừa là Ma Quân vừa là Yêu Vương, còn cao xa hơn chúng tiên trên trời rất nhiều, sao lại có thể thích ta chỉ qua một lần gặp trên Mao Sơn được. Tuy Sát tỷ tỷ làm gì cũng tùy hứng, nhưng thái độ dành cho ta, tin tưởng tới mức liều lĩnh, dường như đang dốc sức bù đắp thứ gì đó vậy. Đôi khi nhìn ta nhưng trong mắt lại không phải ta, mà như thể đang nhìn người khác. Mấy lần ta không nhịn được muốn hỏi, nhưng thấy vẻ mặt rạng rỡ của tỷ ấy mỗi lần ở bên mình, ta lại không nỡ rạch vết thương của tỷ ấy ra nữa. Một người kiêu ngạo như thế sẽ không cho phép mặt mình có một vết xước, càng không cho phép lòng mình lại có vết thương."

Đông Phương Úc Khanh kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ nàng không biết chuyện gì hết, nhưng lại hiểu rõ từ lâu.

"Nếu nàng nhìn thấu tình yêu mà Hiên Viên Lãng và Sát Thiên Mạch dành cho mình chỉ là sự cố chấp và ảo giác, vậy ta thì sao? Nàng có nghĩ tình cảm ta dành cho nàng là tình cảm như thế nào không? Trong lòng nàng, ta có vị trí gì?"

Hoa Thiên Cốt bất giác lùi một bước, gian nan lắc đầu: "Ta không biết..."

Đông Phương Úc Khanh vẫn cười dịu dàng như thế, tựa như cây dương liễu bên bờ sông mùa xuân.

Tình không biết nở từ khi nào mà ngày càng đậm sâu. Hắn muốn hỏi rất nhiều chuyện, bởi vì nếu không hỏi thì sẽ không kịp nữa. Mang theo trí nhớ ngàn năm luân hồi, từ lâu hắn đã học được cách buông tay, làm việc theo lí trí, vậy nên không quá đau khổ. Hắn có thể biết tất cả mọi chuyện, nhưng vì sao yêu nàng thì lại không biết? Nhưng không phải chuyện gì trên thế gian này cũng cần biết đáp án. Cứ vĩnh viễn không biết, vĩnh viễn mang ít nhớ mong và khao khát như thế này là được rồi.

Đông Phương Úc Khanh khẽ vỗ đầu Hoa Thiên Cốt, mau trưởng thành, mau mạnh mẽ để đủ sức bảo vệ bản thân, đừng để Bạch Tử Họa thương tổn, đừng làm ta lo lắng không nỡ buông tay.

Hoa Thiên Cốt nhìn nỗi đau ẩn hiện trong mắt Đông Phương Úc Khanh, lòng nàng quặn thắt. Nàng tóm chặt tay áo hắn, tựa như chỉ khẽ buông tay thì sẽ đánh mất. Chỉ có mình nàng biết, Đông Phương quan trọng với mình tới mức nào.

***

Quần Tiên yến năm nay khác với những năm trước, không có ca múa hát hò, khắp nơi đều mang vẻ tiêu điều xơ xác.

Yêu ma xâm phạm là chuyện nằm trong dự kiến, thiên binh thiên tướng trên núi Côn Luân vây ba tầng trong ba tầng ngoài, nơi nơi đều có kết giới và phong ấn. Chúng tiên tự cho nhất định cản được đám người Sát Thiên Mạch, nhưng không ngờ bên Hoa Thiên Cốt lại có một đại quân khác xông tới.

Trong Dao Trì vẫn ấm áp như mùa xuân, hoa rơi như mưa đổ. Nước Dao Trì rực rỡ dợn sóng, giữa mặt nước là một cây gỗ khô to nhẵn bóng chọc thủng trời. Theo truyền thuyết đây là cây gỗ thông lên trời đã bị Thượng Đế hạ lệnh chặt từ thời thượng cổ, từ đó thần và người vĩnh viễn xa cách.

Nam Vô Nguyệt sẽ bị trói lên cây cột đó, đợi tới Ngũ Tinh Diệu Nhật chịu thiên hỏa đốt người và thiên lôi xuyên tim, hóa chân thân Yêu Thần bất tử thành tro tàn.

Sắp tới lúc hành hình, Sênh Tiêu Mặc giải phong ấn thả Nam Vô Nguyệt ra khỏi tiêu. Thấy mây đen phụt đầy ra ngoài, chúng tiên đang ngồi đó ai cũng tập trung phòng bị.

Đám khói chậm rãi tụ thành hình trên mặt đất, lúc này đá Thôi Tinh đã bị tà khí ăn mòn hết. Trong tinh thể trong suốt quấn đầy những sợi tơ màu đen.

Sênh Tiêu Mặc thầm giật mình khi nhìn thấy hình dáng thiếu niên của Nam Vô Nguyệt mà không phải bộ dạng bé con, mặt đầy ý cười nhìn hắn.

Sao lại thế này? Rõ ràng trăng đã lặn, sao Nam Vô Nguyệt vẫn có thể duy trì hình thái?

Sênh Tiêu Mặc thầm than không ổn, bước tới định tăng thêm một tầng phong ấn lên đá Thôi Tinh, đã thấy Nam Vô Nguyệt đứng dậy trong tảng đá, nắm chặt tay vung lên cao, đá Thôi Tinh lập tức vỡ tan thành nghìn mảnh quanh người nó, phản xạ ánh sáng mặt trời, bỗng chốc cả Dao Trì đều lấp lánh rực rỡ.

Chúng tiên kinh hoàng, hoảng hốt lùi về phía sau, tưởng rằng Yêu Thần đã khôi phục pháp lực, có thể phá tan vòng vây trở ra. Riêng Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm biết Nam Vô Nguyệt chỉ có thân thể của Yêu Thần mà không còn sức mạnh. Hai người bay lên, định bắt nó vào lao một lần nữa.

Yêu lực trên người Nam Vô Nguyệt mặc dù không bị phong ấn nhưng cũng không còn mấy, nhưng chư tiên liên thủ vây kín mà vẫn không làm gì được nó. Nam Vô Nguyệt chỉ cần dùng một tay đã có thể hóa giải toàn bộ tất cả công kích.

Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc cũng không kìm được mà sợ hãi, không ngờ sức mạnh Yêu Thần lại tới mức đó, vậy nếu phong ấn trên người Hoa Thiên Cốt được hóa giải hoàn toàn thì hậu quả sẽ thế nào?

Càng đáng sợ hơn chính là một mình Bạch Tử Họa sao có thể phong ấn và áp chế được sức mạnh kinh khủng đó mãi vẫn không bị Hoa Thiên Cốt phá. Chẳng qua nàng sợ Bạch Tử Họa bị thương hoặc vẫn còn bận lòng thôi. Vậy nếu có một ngày nàng không còn để ý tới tình thầy trò thì sao?

Nam Vô Nguyệt vừa đối phó với địch, vừa nhìn cảnh đẹp xung quanh, cười hờ hững, tựa như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không đáng nhắc tới.

Bỗng thấy một tiên tì nhỏ tuổi, trông khá giống Hoa Thiên Cốt đang vô cùng hoảng sợ chui xuống dưới bàn lánh nạn, thuận tay hút tới, bóp lấy cổ nó.

Ánh sáng tán loạn trên không trung, thỉnh thoảng có vài vị tiên trúng chiêu ngã xuống đất. Chúng tiên xếp hết hàng này tới hàng khác chắn trước người Ngọc Đế và Vương Mẫu.

Sênh Tiêu Mặc muốn cứu tiên tỳ kia nhưng lại không thể tới gần Nam Vô Nguyệt.

Nam Vô Nguyệt nhíu mày nhìn con bé, bĩu môi: "Chẳng giống tí nào." Nói xong siết chặt tay, máu văng khắp nơi, ngay cả hồn phách của tiên tỳ kia cũng đã bị bóp nát.

Chúng tiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười hồn nhiên như xưa, không nhịn được rùng mình.

Nam Vô Nguyệt không có bất kì mục tiêu nào, những người này nó chẳng biết ai, trông cũng chẳng có gì khác nhau, nên thong thả bay qua bay lại trong Dao Trì, thấy kẻ nào thì tiện tay giết luôn kẻ đó. Cực kì tàn nhẫn, máu văng đầy đất, cánh hoa đào cũng vương ra đó, mùi máu và mùi hoa quyện vào nhau tạo thành một mùi hắc kì lạ, khiến chúng tiên vốn quen sạch sẽ đều cảm thấy buồn nôn.

Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc đều lạnh sống lưng, một Yêu Thần đã mất sức mạnh còn dễ dàng đùa bỡn những vị tiên cao cao tại thượng trong lòng bàn tay, điều này ai mà chả sợ, nào có thể không giết!

Nam Vô Nguyệt hệt như một đứa trẻ vừa mới tới thế giới này, vừa ứng chiến vừa chạy khắp nơi, cầm chiếc chén tinh xảo làm bằng ngọc lưu ly, giật đái gấm, ngọc bội của người nào đó xuống xem. Hoặc là cắn một miếng đào, nhấp một hớp rượu Vong Ưu, thỉnh thoảng còn lè lưỡi làm mặt quỷ.

Chẳng mấy chốc đã có hơn mười người bị nó đánh hồn bay phách lạc. Pháp bảo nào cũng không có tác dụng, chúng tiên đành phải vây Nam Vô Nguyệt vào trong trận pháp.

Đúng lúc sắp hết cách, Nam Vô Nguyệt bỗng dừng bước, nhìn lên trời, miệng mấp máy như đang thì thào.

"Nhanh thế đã tới rồi à, ta còn định dùng chút sức tàn giết thêm vài tên Tiên giới thối tha trút giận cho tỷ tỷ mà! Haizz, thôi quên đi, không chơi với các ngươi nữa."

Ánh sáng quanh người Nam Vô Nguyệt nhạt dần, cơ thể bỗng mềm oặt, nửa hôn mê tựa gốc đào ngã xuống.

Chúng tiên nghĩ Nam Vô Nguyệt giả vờ, do dự mãi vẫn không dám tiến lên. Ma Nghiêm đoán nó đã dùng hết năng lượng tích tụ bao lâu nay, bèn tung vách sáng giữ chặt thằng bé lại.

Hắn bước lên điểm liên tiếp rất nhiều huyệt của thằng bé, kết phong ấn nặng rồi quay lại nói với Thái Bạch Kim Tinh: "Mượn khóa Tru Tiên của ngài một lát."

"Đại sư huynh!" Sênh Tiêu Mặc nhướng mày. Ma Nghiêm lại tự cầm khóa lên, đâm xuyên qua cổ tay và mắt cá chân của Nam Vô Nguyệt.

Máu chảy tới đâu đất khô tới đấy. Nam Vô Nguyệt mê man híp mắt cười, nhưng lại không hề rên một tiếng, như thể không cảm thấy đau. Mi mắt khép hờ, ánh mắt lưu chuyển, mê hoặc nói không nên lời. Da thịt mềm mại mỏng manh như tờ giấy ở cổ tay và mắt cá chân làm nổi bật màu máu đỏ tươi, cực kì chói mắt. Rất nhiều tiên nhân không đủ định lực nên thần trí nhất thời mông lung, thất hồn lạc phách, bỗng có cảm giác thương tiếc. Đúng lúc không đành lòng, đang định ra tay ngăn cản, Ma Nghiêm hét lớn một tiếng mới bừng tỉnh, lại nhớ tới cảnh thảm sát đẫm máu lúc nãy, không khỏi hổ thẹn.

Làm mấy lớp gông xiềng cực nặng, Ma Nghiêm mới hơi yên lòng. Là tại Ma Nghiêm này không trông được nên mới xảy ra chuyện bi thảm lúc nãy. Hắn phải tự mình áp giải Nam Vô Nguyệt tới Kiến Mộc.

Bước chân của Nam Vô Nguyệt hơi lảo đảo, tay và chân kéo theo sợi xích dài, phía cuối sợi xích nằm trong tay Ma Nghiêm. Máu liên tục ứa ra, tiếng kéo xích lanh lảnh vang dội khiến người khác không đành lòng.

Giẫm lên nước Dao Trì như trên vùng đất cạn, Ma Nghiêm dùng xích cột chặt thằng bé vào Kiến Mộc, sau đó đứng bên cạnh canh giữ không rời một phút. Trời càng lúc càng sáng, cũng sắp tới Ngũ Tinh Diệu Nhật rồi.

Sênh Tiêu Mặc nhìn nụ cười hồn nhiên như có như không luôn hiện trên mặt Nam Vô Nguyệt, lòng càng bất an hơn. Rõ ràng nó đã trúng pháp thuật của sư huynh, lại còn bị nhiều người phong ấn như thế mà vẫn dễ dàng vùng ra. Trước đó rõ ràng nó có thể trốn, sao lại không trốn? Bây giờ càng có thể đi, sao lại ngoan ngoãn cúi đầu chịu trói? Không thể chỉ đơn giản là đã dùng hết yêu lực.

Đám tiên tỳ vẫn còn hoảng sợ vội vàng dọn dẹp sạch sẽ xung quanh, khôi phục như lúc đầu. Nhưng trong không khí vẫn thoang thoảng mùi máu của Nam Vô Nguyệt và chư tiên, quẩn quanh mãi không chịu tản đi.

Bỗng một luồng sáng bạc vọt lên trên Kiến Mộc, mọi người nhìn chăm chú, Nam Vô Nguyệt từ dáng vẻ thiếu niên khôi phục lại hình thái đứa trẻ. Tứ chi bị khóa Tru Tiên xuyên thủng găm lên cao cực kì đau đớn, bắt đầu òa khóc.

Mặc dù biết đó là Yêu Thần biến thành, nhưng nhìn một đứa trẻ phải chịu như thế, mọi người vẫn không kìm được áy náy.

Lúc này có tin báo đại quân yêu ma đã tới Côn Luân, đang hỗn chiến với thiên binh thiên tướng. Sát Thiên Mạch và Xuân Thu Bất Bại liên tiếp phá vòng vây, sắp tới Dao Trì rồi.

Chúng tiên nóng nảy nhìn trời, chỉ mong mau diệt được yêu nghiệt này, trong lòng cũng ít giày vò hơn.

Còn Hoa Thiên Cốt đang thống lĩnh mọi người, thông qua con đường Dị Hủ các mở, liên tiếp đột phá kết giới. Lúc chạy thẳng tới Dao Trì đã thấy cảnh Nam Vô Nguyệt nhỏ bé tay chân đều bị xuyên thủng, máu dính đầy người, đang hấp hối trên Kiến Mộc.

Hoa Thiên Cốt kinh hãi, suýt nữa ngã từ trên trời xuống, ruột đau như sắp đứt rời. Nam Vô Nguyệt từ khi vẫn là một đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ, nàng đã xem thằng bé như châu báu, nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Nay lại bị trói trên Kiến Mộc chờ xử tử! Bình thường chỉ ngã nhẹ một cái thôi thằng bé đã đau tới phát khóc rồi, bọn họ lại dùng tiên khóa kia khóa xương thằng bé lại! Cơn đau như thế một đứa trẻ con làm sao chịu được!

Rõ ràng nó đâu làm sai chuyện gì, chỉ là một đứa bé ngây thơ, nhưng tại sao lại bị Tiên giới đối xử như thế? Một năm không có nàng bên cạnh, rốt cuộc thằng bé đã bị tra tấn chịu khổ sở tới mức nào?

Bên tai vọng tới tiếng nức nở của Tiểu Nguyệt, thoi thóp khóc gọi: "Tỷ tỷ cứu em..."

Trước mắt Hoa Thiên Cốt lại hiện lên cảnh chịu hình ở trụ Tru Tiên trước kia, nỗi đau khắc cốt ghi tâm do đinh Tiêu Hồn tạo thành chưa bao giờ biến mất. Lúc này nàng thấy Nam Vô Nguyệt, càng giống như phải chịu nỗi đau gấp trăm ngàn lần lúc trước.

Hay cho cả Tiên giới! Chẳng nhẽ chuyện gì cũng phải tàn nhẫn không chừa lối thoát như thế sao?!

Giết nàng đày nàng cũng không sao! Nhưng không kẻ nào được làm hại người nàng yêu quý!!!

Hoa Thiên Cốt bất chấp tất cả bay thẳng về phía Nam Vô Nguyệt, lại bị Đông Phương Úc Khanh giữ chặt.

"Cốt Đầu! Đừng sốt ruột! Ta biết nàng nôn nóng muốn bảo vệ thằng bé, nhưng lúc này có xúc động cũng không làm được chuyện gì! Không thể cứu được thằng bé!"

Tay Hoa Thiên Cốt nắm chặt thành quyền, vì khó thở mà run bần bật, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù có phải diệt cả Tiên giới này, diệt cả thiên hạ này, ta cũng phải cứu Tiểu Nguyệt ra!"

Đông Phương Úc Khanh nhìn vẻ tàn nhẫn và căm thù lần đầu tiên hiện trong mắt nàng, không khỏi sững sờ.

Đám Sát Thiên Mạch tới sớm hơn bọn Hoa Thiên Cốt một bước, nhưng lại không thể phá được kết giới trên không mà chúng tiên hợp lực tạo thành. Vốn tất cả đều nằm trong dự đoán của Ma Nghiêm, dùng thiên binh thiên tướng ngăn đại quân yêu ma trên núi Côn Luân, sau đó dùng kết giới cản chúng lại bên ngoài. Chỉ cần qua Ngũ Tinh Diệu Nhật xử tử Nam Vô Nguyệt thì yêu ma không làm gì được nữa.

Mười hai nguyên thần, mười tám vị La Hán, hai mươi chư thiên, hai mươi tám chòm sao, ba mươi sáu thiên tướng... Để chắc chắn, Quần Tiên yến lần này mở tiệc chiêu đãi tất cả các vị Tiên, Phật trong Cửu Thiên. Hợp sức chúng tiên tạo thành kết giới, bọn Sát Thiên Mạch chắc chắn không thể phá vỡ.

Ma Nghiêm đứng bên Nam Vô Nguyệt cười lạnh lùng, mặc cho yêu ma bên ngoài kết giới điên cuồng tàn sát, định phá kết giới thế nào, đầu cũng chẳng thèm ngẩng.

Đúng lúc này, những người ở man hoang lại như một khoảng mây đen bay tới bầu trời Dao Trì. Hơn ba ngàn người đông nghìn nghịt, mặc dù không trật tự như quân đội, nhưng lại không hề hỗn loạn. Chúng tiên đều sửng sốt.

Hiên Võ Thánh Đế đảo mắt đã liếc thấy Hủ Mộc quỷ đang đắc ý ngoắc mình, các vị tiên khác cũng thấy những tiên ma có thù oán với mình hoặc bị chính mình đày tới man hoang. Trong đó còn có thú Hanh Tức cao lớn, bước trên đám mây rực rỡ như ngọn lửa, uy phong lẫm liệt gầm lên giận dữ, nước Dao Trì không ngừng nổi sóng.

Chư tiên đang ngồi tức khắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dẫu thế nào cũng không ngờ bọn họ lại có thể trốn khỏi man hoang. Bao nhiêu ân oán dây dưa mờ ám, bao kẻ chột dạ, những tiên nhân sức có hạn sợ bị trả thù, lặng lẽ rời khỏi chỗ.

Trên Dao Trì nháy mắt tối sầm, không trung đều là yêu ma đang nhe nanh múa vuốt gào thét muốn phá tan kết giới.

Crypto.com Exchange

Chương (1-45)