Truyện:Hoa Thiên Cốt - Chương 11

Hoa Thiên Cốt
Trọn bộ 45 chương
Chương 11
Quỷ môn mở (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-45)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Liệt Hành Vân vung tay, quan binh ùa lên như nước. Bọn Hoa Thiên Cốt đành phải rút kiếm ra tự vệ. Cấm vệ quân không giống quan binh bình thường, huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt, ai cũng có võ nghệ cao cường. Mà bọn Hoa Thiên Cốt lại không thể tổn hại người thường, cho nên vô cùng vất vả.

Lạc Thập Nhất than thở, lũ nhóc con này sao không ai chịu nghe lời hắn hả? Kẻ làm sư phụ này quá thất bại, quá thất bại.

Hoa Thiên Cốt nhìn xung quanh, quan binh ngày càng nhiều, cạnh đó còn cả cung thủ. Bọn họ không thể sử dụng pháp lực, không thể cưỡi kiếm, cũng không thể đột nhiên biến mất, bằng không sẽ gây hoảng loạn cho tất cả mọi người ở đây.

Thôi cứ xem như là chuyện môn phái giang hồ gây rối, trước tiên cần đoàn kết, an toàn rút lui rồi tính tiếp.

Nghĩ xong nàng phi người, hóa thành vô số ảo ảnh, thần không biết quỷ không hay lướt qua đám quan binh đông như kiến, xuyên qua khe hở đến phía sau Liệt Hành Vân. Nàng không dám dùng Đoạn Niệm, sợ kiếm khí làm những người vô tội bị thương, vì thế lấy tay bóp cổ Liệt Hành Vân, nháy mắt khống chế hắn. Chỉ có điều nàng không đủ cao, nên hành động vô cùng khó khăn.

Hoa Thiên Cốt vận nội lực, hét lớn: "Dừng tay!"

Mọi người dừng lại nhìn hai người bọn họ, quan binh thấy Liệt Hành Vân bị bắt, không dám làm gì thiếu suy nghĩ.

Hoa Thiên Cốt liếc mắt ra hiệu, bảo đoàn người khẩn trương vào thành, nhanh chóng đi qua.

Liệt Hành Vân không ngờ mình cầm binh nhiều năm, võ công cái thế, lại không thể phát hiện ra một nha đầu mười ba, mười bốn tuổi, còn bị nó khống chế, lửa giận bèn ngút trời.

"Bắt hết cho ta, không được để ai chạy thoát!" Liệt Hành Vân trừng mắt.

"Tuân lệnh." Cung thủ khắp nơi bao vây bọn họ.

Hoa Thiên Cốt không thể tin hắn ta chẳng màng đến an nguy của bản thân, liều chết bắt bọn họ. Vừa sơ sảy, kiếm của Liệt Hành Vân đột nhiên tuốt khỏi vỏ đâm vào nàng. Đường Bảo trong lỗ tai không kiềm được hét toáng lên "Cẩn thận!". Nàng không kịp trở tay liên tục lui về phía sau, nhưng vẫn bị kiếm sượt qua, rạch một đường ngang áo.

Đám Lạc Thập Nhất và Sóc Phong kinh hãi, không thể ngờ rằng phàm nhân cũng biết điều khiển kiếm điệu nghệ như thế. Suy nghĩ vừa lóe, bèn chuẩn bị dùng pháp thuật phá vòng vây.

Nhưng đột nhiên kẻ đã giải vây được kia lại xoay người cung kính hành lễ với Hoa Thiên Cốt, lớn tiếng nói: "Ngô hoàng tại thượng, thiên thu thánh minh!"

Quan binh xung quanh cũng ngây người, vội vàng quỳ xuống theo, lớn tiếng hô: "Ngô hoàng tại thượng, thiên thu thánh minh!"

Tiếng hô vang vọng tứ phương, truyền tới phương xa, khiến tất cả mọi người đều choáng váng.

Hoa Thiên Cốt hoảng sợ, giật nảy cả mình, vỗ vỗ ngực, quả tim kia đang đập loạn tùng phèo.

Cái gì thế, nhiều người quỳ trước mặt nàng như vậy để làm gì?

Bọn Lạc Thập Nhất và Nghê Mạn Thiên sửng sốt. Hoàng đế đến đây sao? Ở đâu? Ở đâu?

Liệt Hành Vân cúi đầu nhặt miếng câu ngọc Hoa Thiên Cốt không cẩn thận làm rơi lên, hai tay cung kính dâng cho nàng.

"Thấy câu ngọc như thấy hoàng thượng đại giá quang lâm, tại hạ không biết, có điều mạo phạm, xin các hạ thứ tội."

Hoa Thiên Cốt thấy hắn ta cung kính với câu ngọc như thế, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ đến lời Lãng ca ca nói khi đưa câu ngọc cho nàng:

"Cho ngươi một miếng câu ngọc, sau này nếu gặp rắc rối cần giúp đỡ thì có thể tìm quan binh địa phương hỗ trợ, bọn họ thấy vật này ắt nghe lệnh ngươi."

Hóa ra là như vậy, biết thế lấy sớm ra có phải đỡ được bao nhiêu phiền toái không!

"Được rồi, được rồi." Nàng chớp mắt, "Bây giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ?"

"Đương nhiên là được." Liệt Hành Vân cúi đầu, trong lòng cực kì thắc mắc, những người này rốt cuộc lai lịch ra sao.

Hoa Thiên Cốt ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó vênh mặt ưỡn ngực, nghênh ngang dẫn một đoàn người vào thành.

Đang đắc ý thì thấy Lạc Thập Nhất nghiêm khắc răn dạy Nghê Mạn Thiên, nàng lại càng đắc ý. Chúng đệ tử tưởng nàng nhanh trí biến hóa ra khối ngọc dọa người nọ, càng bội phục chưởng môn nàng đây.

Sau khi vào thành, bọn họ thấy bên trong canh phòng càng chặt chẽ, quan binh ba tầng trong ba tầng ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì. Để phòng có biến, mọi người mua chút lương khô và mấy thứ khác, không nán lại lâu mà tiếp tục lên đường ra khỏi thành.

"Mảnh câu ngọc đó ai đưa cho muội?" Lạc Thập Nhất cau mày.

"Nghĩa huynh của muội đấy!" Hoa Thiên Cốt ngắm nghía miếng ngọc, không ngờ linh lực đã bị sư phụ phong ấn rồi mà vẫn còn hữu ích như vậy. Nàng đưa tới bên miệng cắn một nhát, ôi, cứng quá!

"Nghĩa huynh của muội là ai?"

"Nghĩa huynh của muội là nghĩa huynh của muội thôi, huynh ấy tên Hiên Viên Lãng, là phó chưởng môn của Thái Bạch vô địch, nói không chừng chúng ta tới Thái Bạch Sơn thì có thể gặp đó!" Hoa Thiên Cốt kích động vui sướng, đã năm năm rồi!

"Thái Bạch vô địch môn?" Có thật sao? Chẳng lẽ là nhánh phụ của Thái Bạch Sơn? Nhưng họ Hiên Viên? Hay là...

Dọc đường đi bọn họ nghe dân chúng nói chuyện với nhau, thế mới biết hoàng đế bệ hạ vì Giang Nam đại hạn nên đích thân đi thị sát tình hình, đóng quân trong thành, do đó mới canh phòng cẩn mật như thế.

"Nghe nói hoàng đế bệ hạ năm nay mới hai mươi, không có một phi tần nào!"

"Đúng thế, nghe nói hoàng đế bệ hạ chỉ thích đàn ông, ai khuyên người nạp phi tần đều bị chém đầu đấy!"

"Hả? Vậy chẳng phải sẽ tuyệt hậu sao?"

"Chứ còn gì nữa! Bà nói phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng của chúng ta anh minh như thế, nhân gian hiện giờ hỗn loạn, tất cả đều phải trông cậy vào người! Nếu bệ hạ không chịu lập hậu thì hỏng mất!"

"Haiz, hoàng đế bệ hạ còn trẻ, có lẽ mấy năm nữa người sẽ thay đổi quan điểm thôi."

"Hy vọng là như thế..."

Hoa Thiên Cốt nghe những lời đồn đại bên đường, miệng cười khúc khích. Hóa ra hoàng đế bệ hạ của bọn họ bị gay! Ha ha ha, vui quá đi mất!

***

"Mọi chuyện là vậy, thưa bệ hạ!"

"Sau đó ngươi để bọn họ đi?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên phía sau màn, ngữ điệu ngày thường vốn cao quý trầm ổn nay lại mang theo chút vội vã.

"Dạ vâng, nàng có câu ngọc, thần không dám kháng lệnh, nhưng thần vẫn phái người đi theo, nhìn bọn họ ra khỏi cửa thành."

"Người cầm ngọc trông thế nào?"

"Là một tiểu cô nương khoảng mười hai, mười ba tuổi, diện mạo rất bình thường, nhưng linh khí bức người, hơn nữa lại có võ công cao cường."

"Tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi?" Không đúng, không phải là cậu ta. Thiên Cổ là con trai, tính ra năm nay cũng mười bảy, phải có dáng vẻ thiếu niên rồi. Nhưng tại sao mảnh ngọc lại ở trong tay kẻ khác? Chẳng lẽ...chẳng lẽ thằng nhóc đó đã gặp chuyện gì bất trắc?

Không thể, sư phụ rõ ràng đã nói với hắn cậu ta rất bình an, còn trong họa được phúc trở thành chưởng môn của Mao Sơn, bảo hắn không cần lo lắng.

Trước kia trong cung có phản loạn, hắn về chưa bao lâu đã đăng cơ, sau đó thiên hạ xảy ra một loạt hiện tượng kỳ lạ, lại còn một đống chuyện triều chính cần giải quyết, không thể dành chút thời gian tới thăm Thiên Cổ, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ mãi không quên. Gần đây yêu ma hoành hành, vì thần khí mà hai giới tiên, ma chém giết nhau, hắn không biết nên làm gì mới tốt. Không được, không thể cứ ngồi đợi như thế này, dù sao cũng phải trông thấy cậu ta hắn mới yên tâm.

"Bọn họ đi về hướng nào?"

"Hình như là Thái Bạch Sơn."

Quả nhiên, lại là vì chuyện thần khí.

"Bệ hạ, theo thần thấy, bọn họ có lẽ là người tu tiên."

"Trẫm biết rồi. Ngươi lui xuống đi, xử lý xong chuyện ở đây, mười lăm tháng Tám bãi giá tới Thái Bạch Sơn!"

Liệt Hành Vân sửng sốt: "Thuộc hạ tuân chỉ."

Tiểu Cốt vừa đi, Tuyệt Tình điện bỗng trở nên trống trải. Bạch Tử Họa tỉnh lại từ trong nhập định, nhớ đến Hoa Thiên Cốt đột nhiên lại cảm thấy bất an, bấm đốt tay tính, dường như sắp có một kiếp nạn lớn giáng xuống. Nhưng mệnh của nàng từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nhìn rõ, đám người Lạc Thập Nhất có lẽ cũng sẽ rơi vào cảnh khó khăn, đoàn người đi đường sẽ gặp nguy hiểm.

Thế nên Bạch Tử Họa gọi ngay Hỏa Tịch và Thanh La đến.

"Tôn thượng có gì sai bảo?"

"Hai người cấp tốc đến Thái Bạch Sơn một chuyến, trong vòng ba ngày phải tụ hợp được với đoàn người của Lạc Thập Nhất."

"Đệ tử tuân lệnh."

Bạch Tử Họa trầm ngâm nhắm mắt lại, quanh người như có vạn sợi tơ bạc tung bay uốn lượn cuộn trong lòng bàn tay, tập trung vô số ánh sáng, chói lóa mắt.

Vũ Thanh La và Hỏa Tịch cùng kinh hãi: "Đàn Phục Hy!"

Tuy rằng chỉ thấy ánh sáng, không thấy thần khí, nhưng chỉ cần liếc một cái hai người đã nhận ra ngay đó là đàn Phục Hy mà Trường Lưu Sơn bảo vệ.

"Hỏa Tịch, ngươi cất kĩ thứ này vào khư đỉnh, gặp Hoa Thiên Cốt thì đưa cho con bé."

"Nhưng Tôn thượng, cây đàn này sao có thể tùy tiện mang ra khỏi Trường Lưu Sơn, ngộ nhỡ bị yêu ma đoạt mất, hậu quả thật không thể tưởng tượng... Trách nhiệm lớn lao như thế, sao đệ tử có thể đảm đương nổi!" Vũ Thanh La vừa nghe mặt lập tức tái mét. Hỏa Tịch thì ngơ ngẩn mê muội nhìn ánh sáng rực rỡ của cây đàn.

"Không sao, ta đã hạ phong ấn lên cây đàn này, chỉ có thể phá giải khi ở trong tay Tiểu Cốt, với người thường thì chỉ nhìn thấy ánh sáng thôi."

"Tôn thượng, phải chăng trên đường nhóm của Thập Nhất sư huynh gặp phải đại nạn gì cần dùng đàn Phục Hy chống đỡ?"

"Phải, các ngươi mau đi đi, chuyện này không được để người khác biết. Sau khi giải quyết xong chuyện này thì bay tới Lao Sơn."

"Đệ tử tuân lệnh!"

***

Trong khe núi, Hoa Thiên Cốt cầm một chiếc rổ, ngắt lá cây, hái nấm.

"Bên kia, bên kia, có một cây đó Cốt Đầu, bên này, bên này nữa...." Đường Bảo đội một chiếc mũ cỏ nhỏ lên đầu, ngồi trên búi tóc của Hoa Thiên Cốt, liên tục chỉ huy.

Nhân lúc nghỉ ngơi giữa đường, Hoa Thiên Cốt tìm chút thức ăn để buổi tối nấu cho mọi người. Tuy rằng cực kì không muốn nhưng Nghê Mạn Thiên cũng phải thừa nhận nàng làm thức ăn rất ngon. Ngoài miệng nàng ta bới móc, nhưng ăn cũng không ít hơn người khác.

Hoa Thiên Cốt mệt mỏi ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, lấy bức tranh vẽ Bạch Tử Họa từ trong khư đỉnh ra, nhìn hồi lâu, lâu thêm chút nữa, lại lâu thêm chút nữa.

"Cốt Đầu, mẹ đang ngẩn ngơ gì đó?" Đường Bảo vừa nói vừa phun một đống bong bóng.

"Ta đang nhớ tới sư phụ. Ta không ở đó, người chắc chắn sẽ không ăn gì, thật ra ăn nhiều cũng tốt mà, chân khí sẽ mạnh lên. Nếu cuộc đời mà không có đồ ăn ngon thì niềm vui sao toàn vẹn được."

"Còn con nếu không được ngủ thì cuộc đời này chẳng còn vui vẻ gì nữa."

Một cái bong bóng đáp lên mũi Hoa Thiên Cốt.

"Đường Bảo, ngươi đang làm gì đấy, có phải cá đâu mà sao cứ nhả bong bỏng thế hả?"

"Con đói bụng nên ăn vụng một cây nấm trong giỏ, không biết tại sao cứ nói là bong bóng lại bay ra."

"Đó là nấm bong bóng, phải nấu chín thì mới ăn được. Con sâu tham ăn nhà ngươi cứ phun bong bóng thêm vài ngày đi!" Hoa Thiên Cốt cười sằng sặc nói.

"Đừng mà..." Đường Bảo khóc lóc thảm thiết.

Sau khi trở về, dù Lạc Thập Nhất có chọc nó, dỗ dành nó thế nào, có chết nó cũng không chịu mở miệng nói chuyện, hại Lạc Thập Nhất sợ hãi nghĩ rằng mình lại làm gì khiến nó tức giận. Hoa Thiên Cốt cũng tranh thủ trêu nó, lấy tay chọc chọc lên cái thân mũm mĩm, nhưng nó liều mạng chịu đựng nhịn cười. Chỉ có điều canh nấm quá ngon, không cẩn thận uống no, Đường Bảo vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo ợ một cái, miệng liền phun ra một bong bóng nhỏ, khiến mọi người đều buồn cười.

***

"Thập Nhất sư huynh, chỉ cần mấy ngày nữa là đến Thái Bạch Sơn đúng không?"

"Ừ, sắp đến rồi." Sáng sớm tỉnh dậy Lạc Thập Nhất đã thấy bất an, nhíu mày, cẩn thận quan sát xung quanh.

Khe núi này vừa hẹp vừa dài lại còn cao ngất, nếu có yêu ma, rất dễ bị mai phục.

Tâm thần không yên, Lạc Thập Nhất quay đầu lại nói: "Khe núi này rất kỳ lạ, mọi người điều khiển kiếm nhanh chóng bay qua đi."

Mọi người đều cưỡi kiếm, tập trung cảnh giác.

Đột nhiên một làn sương mỏng màu xanh nhẹ nhàng bay đến. Chẳng lẽ là khí độc? Mọi người vội vàng tránh xa, Lạc Thập Nhất dùng gió thổi hết đi, không ngờ màn sương màu xanh lại chia thành tám hướng, bay thẳng đến phía mọi người.

Nhất thời một tiếng chuông trong trẻo réo rắt như mộng ảo vang lên, dường như có cả nghìn loại âm điệu, bao hàm thanh âm của tất cả nhạc cụ trên thế gian này, thậm chí có rất nhiều âm nàng chưa bao giờ nghe, hay vô cùng, nó mang theo rất nhiều nỗi buồn thương bi ai mà tai con người không thể chịu đựng.

Hoa Thiên Cốt quay đầu nhìn Lạc Thập Nhất, kinh ngạc nói: "Thập Nhất sư huynh, sao huynh lại khóc?"

Lạc Thập Nhất khoát tay lên mặt, quả nhiên mặt đẫm nước mắt. Hắn nhất thời hoảng loạn, nhìn mọi người xung quanh, không ai biết nước mắt đang chảy ào ạt trên mặt mình. Chỉ có mình Hoa Thiên Cốt ngỡ ngàng nhìn mọi người, không hiểu gì hết.

Đường Bảo bị tiếng chuông đánh thức, cũng khóc hu hu.

Lạc Thập Nhất vội thét lên: "Hỏng bét! Là chuông Thôi Lệ! Mau phong bế thính giác lại!"

Mọi người vừa nghe, sắc mặt liền tái nhợt, chuông Thôi Lệ là một trong mười sáu món thần khí đã bị yêu ma cướp đi.

Tiếng chuông như xa như gần bay đến, xung quanh càng lúc càng nhiều sương mù, càng lúc càng nhiều màu khói. Nó biến thành các hình dạng khác nhau, lúc giống đám mây trên bầu trời, xoay múa trong không gian như có sinh mệnh, lúc lại quấn quýt quanh mọi người. Khi thì như tơ, khi lại giống sương mù. Làn sương len lỏi vào trong tai, mũi, miệng của bọn họ, dù có làm thế nào cũng không chặn được tiếng vang. Thì ra chuông kia không chỉ có tiếng, mà có cả hình.

"Yêu nhân nào quấy phá, lăn ra đây cho ta!" Hai mắt Nghê Mạn Thiên đỏ sậm, không ngừng khóc vì đau lòng. Nàng vận nội lực hét lớn, nhưng tiếng chuông không lui chút nào.

Một cô gái hiện ra giữa không trung, trên cổ tay lẫn bên hông đều mang đầy những chiếc chuông bạc nhỏ lay động trong gió, phát ra từng hồi gọi nước mắt.

Mọi người nhìn kĩ, da nàng ta tái nhợt, khuôn mặt vốn thanh tú lại mang theo vẻ bệnh tật lạ kỳ. Nàng ta mặc một chiếc váy ngắn màu tím không biết làm từ chất liệu gì, trên ngực quấn thêm một mảnh nhỏ nữa, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn cùng bầu ngực trắng như tuyết.

Nàng ta cười với mọi người như một đứa bé ngây thơ, ánh mắt dại ra không chút ánh sáng, giống như một người mù. Trên người nàng ta dường như có một sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến người khác thấy miệng lưỡi đều khô nóng, tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn.

Lạc Thập Nhất giật mình: "Một trong Thập yêu? Mạc Tiểu Thanh!"

Mạc Tiểu Thanh nghiêng đầu cười ngọt ngào với hắn: "Ngươi biết ta? Được, ở đây ngươi đẹp trai nhất, ta sẽ không giết ngươi, ngược lại sẽ giấu ngươi đi. Ngươi theo ta chứ?"

Nghê Mạn Thiên không nói gì, vô số hạt lệ hóa thành băng, phóng thẳng về phía Mạc Tiểu Thanh, tiếng chuông bên người nàng ta tạo thành một tấm khiên, dễ dàng hóa giải.

Mọi người đồng loạt xông lên, nước mắt không ngừng rơi xuống làm họ muốn mau chóng dừng tiếng chuông kia lại. Mạc Tiểu Thanh không cần cử động, tiếng chuông đã hóa giải tất cả các đòn công kích cho nàng ta.

Lạc Thập Nhất nói: "Chỉ có thể dùng âm để chế ngự âm."

Vì thế mọi người đều lấy nhạc cụ từ trong khư đỉnh ra: Đàn, tiêu, huân, sáo, trống, chuông, hinh, nhất thời tiếng nhạc rộn lên giữa không trung. Tuy chỉ như muối bỏ biển, nhưng tất cả vẫn hợp lực chống lại chuông Thôi Lệ.

Mạc Tiểu Thanh mới có được chuông Thôi Lệ, còn xa mới khống chế được thần khí, nhưng vẫn có uy lực mạnh đến không ngờ.

Lạc Thập Nhất nuốt máu lại gắng gượng tấn công, chớp mắt đã bay đến trước mặt Mạc Tiểu Thanh, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.

"Vì sao lại chặn đường của bọn ta?"

"Tiên giới các ngươi chia làm năm đường hỗ trợ, chúng ta cũng phân thành năm trạm gác, tới một người giết một người, tới cả đám giết cả đám!"

"Ngươi cho rằng dựa vào thực lực của các ngươi mà đòi ngăn cản bọn ta?"

"Đương nhiên chúng ta không ngăn được, nhưng thần khí thì sao, không sử dụng được thì chúng ta đi đoạt thần khí tiếp theo làm gì? Tuy mỗi món chỉ giải được một ít phong ấn, nhưng cũng quá đủ để đối phó với các ngươi!" Mạc Tiểu Thanh khẽ cười duyên: "Không chơi với ngươi nữa, chốc nữa Thôi Ngôi sẽ đến đây, nếu thấy ta vẫn chưa giải quyết xong các ngươi thì chàng sẽ giận mất."

Vừa dứt lời, hàng loạt chuông trên eo, trên mắt cá chân, trên tay đột nhiên dấy lên, phát ra ánh sáng màu xanh cực mạnh.

Nhạc cụ trong tay mọi người nháy mắt bị tiếng chuông lấn át, hóa thành tro bụi. Chỉ có Hoa Thiên Cốt là không bị sao cả, đàn Linh Cơ ngầm rung lên.

Mạc Tiểu Thanh kinh ngạc: "Ngươi không có nước mắt à?"

Dứt lời nàng ta rung chuông nhanh hơn, mọi người đều che mặt khóc thút thít, ngã xuống khỏi kiếm.

Hoa Thiên Cốt hét lên: "Đi mau!" Sau đó dùng nội lực toàn thân đối kháng, tiếng đàn, tiếng chuông như tiếng vàng, tiếng đá va chạm trên không, mặc dù Hoa Thiên Cốt không chảy nước mắt, nhưng màng nhĩ cũng bị thương nặng, máu từ trong tai ồ ồ chảy ra.

Lúc nàng sắp không chịu được nữa, áp lực bỗng tụt giảm, tiếng hát và tiếng tiêu vang lên, hóa ra là Tiểu Hồng và Tiểu Bạch đứng bên cạnh giúp đỡ, Hoa Thiên Cốt thật cảm động.

Lạc Thập Nhất định dẫn mọi người phá vòng vây, nhưng tiếng chuông bảy màu xung quanh đột nhiên hóa thành những sợi tơ, xếp thành hàng, lao vụt tới như tên bắn. Trong đoàn chỉ có hắn và Sóc Phong là có thể gắng gượng cử động, cố gắng chống đỡ bảo vệ mọi người. Sợ Đường Bảo bị thương, hắn nhét nó vào trong một cái lồng, sử dụng tất cả công lực, đẩy thẳng ra ngoài.

Chuông Thôi Lệ quá mức lợi hại, dây đàn của Hoa Thiên Cốt cứ đứt từng sợi một, không còn chống cự được bao lâu nữa. Tiểu Hồng và Tiểu Bạch cũng sắp kiệt sức, sợ liên lụy đến bọn chúng, nàng dùng chút sức mạnh cuối cùng đưa chúng về địa phủ.

Linh Cơ nứt toác, miệng Hoa Thiên Cốt hộc ra máu, rơi thẳng từ trên không xuống. Mảnh xương ngón út của Sát Thiên Mạch đeo trên cổ vung ra, nàng bất chấp tất cả cố hết sức thổi nó lên.

Tiếng còi đột nhiên vang cao, thảm thiết xuyên qua mây, rồi xuyên qua lá chắn dội thẳng vào người Mạc Tiểu Thanh. Ả không kịp đề phòng, phun ra một búng máu tung tóe.

Chớp lấy cơ hội này, mọi người cưỡi kiếm bay ra khỏi phạm vi của tiếng chuông.

Mạc Tiểu Thanh không ngờ tiếng còi của nàng lại đáng sợ như thế, mặt mày rúm ró, không đợi điều chỉnh lại thân thể liền đuổi theo luôn.

"Bay lên trên, rời khỏi khe núi!" Lạc Thập Nhất ra lệnh. Tiếng vang trong khe núi quá lớn, chuông Thôi Lệ càng trở nên lợi hại hơn.

Vừa ra khỏi khe, tiếng chuông của Mạc Tiểu Thanh đã đuổi tới. Lạc Thập Nhất dùng toàn thân chắn cho đoàn người ở phía trước, thụ thương quá nặng nên ngất luôn, ngã thẳng xuống dưới.

"Sư phụ!" Lúc này Nghê Mạn Thiên cũng không biết nước mắt nàng chảy là vì chuông Thôi Lệ hay vì chính mình. Bỗng nàng thấy Hoa Thiên Cốt bay vụt qua, đỡ được Lạc Thập Nhất, ôm vào trong lòng.

"Đi mau!"

Hoa Thiên Cốt đứng lại ngăn cản, không ngừng thổi còi kéo dài thời gian. Đến lúc dùng hết nội lực, bỗng thấy một luồng khí nóng chảy vào người mình, hóa ra là Sóc Phong truyền nội lực cho nàng.

"Mau đi đi!"

Sóc Phong cười lắc đầu, ánh mắt điềm tĩnh mà ấm áp, trong veo như nước. Hoa Thiên Cốt sửng sốt, tiếp tục dùng toàn lực ngăn cản địch, chỉ cần những người khác chạy càng xa càng tốt!

Mạc Tiểu Thanh bay tới trước mặt nàng, kinh ngạc hỏi: "Ngươi là ai? Sao có thể cầm cự trước chuông Thôi Lệ lâu như thế?"

Hoa Thiên Cốt lớn tiếng nói: "Hoa Thiên Cốt! Đệ tử của Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa!" Nói xong nàng thổi tiếng còi cao vút lên, xé rách màng nhĩ kẻ địch. Nàng sớm nhận ra Mạc Tiểu Thanh bị mù, tất cả đều dựa vào đôi tai để nhận biết sự vật. Nếu ả không nghe thấy tức là cũng không nhìn thấy gì. Nàng đột ngột điều khiển Đoạn Niệm kiếm phóng vụt lên, đâm xuyên qua bụng Mạc Tiểu Thanh.

Ả ta hét thảm một tiếng, liên tục lắc chuông Thôi Lệ trong tay như bị điên. Sóc Phong không chịu được nữa, mắt chảy ra huyết lệ, ngã xuống đất ngất đi.

"Sóc Phong!" Hoa Thiên Cốt đang chuẩn bị liều mạng, bỗng thấy một đám mây đỏ bay từ phía xa đến.

"Hỏa Tịch!"

"Cốt Đầu ngu ngốc! Không muốn sống nữa hả? Đón lấy!"

Một ánh sáng bạc bay thẳng vào trong tay Hoa Thiên Cốt.

"Đàn Phục Hy!" Hoa Thiên Cốt kinh hãi, mắt nóng lên, mũi cay cay, là sư phụ biết bọn nàng gặp nạn nên bảo Hỏa Tịch đến giúp sao? Sư phụ!

Tương truyền đàn Phục Hy là nhạc khí do Phục Hy dùng ngọc thạch và thiên tơ tạo thành, sau đó đem máu thịt của mình nhập làm một với đàn. Tiếng đàn này có thể khiến con người tĩnh tâm, nghe nói nó còn có một sức mạnh thần bí chi phối tâm linh vạn vật.

Hoa Thiên Cốt khẽ vuốt, đàn Phục Hy tỏa sáng rực rỡ, làn sương mang tiếng chuông lập tức bị đẩy lùi.

Mạc Tiểu Thanh lảo đảo, lẩm bẩm: "Không thể nào! Không thể thế được!"

Hoa Thiên Cốt ngồi xếp bằng giữa không trung, dưới thân hiện lên một bông sen cực lớn. Hai mắt khép hờ, trong đầu hiện lên nụ cười khuynh thành của sư phụ trong Quần Tiên yến.

Nàng đặt tay lên dây đàn nhẹ nhàng gảy, sóng âm như gió biển bắn thẳng về phía Mạc Tiểu Thanh. Tiếng chuông tiêu tan, Mạc Tiểu Thanh bị trúng chiêu bay xa mấy chục trượng, miệng không ngừng nôn ra máu. Ả cố gắng chống đỡ, sử dụng tất cả nội lực rung chuông, đám sương bảy màu bỗng hóa thành vô số dã thú yêu ma, lao về phía Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt không tránh, thong thả đánh đàn. Lạnh nhạt, bình thản, mà kiên cường. Tiếng đàn lúc cao lúc thấp, khi thì thê lương mà hào sảng như biển cát cuồn cuộn. Khi thì linh hoạt mà kỳ ảo như tiếng vọng thiên nhiên, tựa đỉnh Thiên Sơn trong mùa đông giá rét, tuyết bay bồng bềnh, một màu trắng xóa.

Tiếng chuông yếu dần, tan biến hết đi.

Mạc Tiểu Thanh thấy không địch lại, muốn chạy thoát thân.

"Nào có dễ dàng như thế!" Hoa Thiên Cốt vừa nghĩ tới chuyện Sóc Phong và mọi người bị thương thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Tiếng đàn nháy mắt trở nên thê lương, trầm đục, Mạc Tiểu Thanh đang định chạy trốn, nháy mắt tâm linh đã bị khống chế.

Mạc Tiểu Thanh từ từ bay về phía Hoa Thiên Cốt, cung kính dâng chuông Thôi Lệ đến trước mặt nàng.

Hoa Thiên Cốt đưa tay, tiếng chuông reo vang, Mạc Tiểu Thanh nước mắt rơi như mưa. Thính giác của ả vốn nhạy hơn người thường, thế nên càng khó để kiềm nén sự bi phẫn và tuyệt vọng trong nội tâm, dưới tiếng chuông Thôi Lệ, ả đột nhiên có suy nghĩ muốn chết, rút kiếm lên định tự sát.

Hoa Thiên Cốt vội vàng dừng tiếng chuông lại, nàng không ngờ chuông Thôi Lệ khi nằm trong tay nàng lại có uy lực gấp mấy lần so với Mạc Tiểu Thanh như vậy.

"Hôm nay tha cho ngươi một mạng, nếu lần sau lại gây ra tội ác gì nữa ta nhất định không thể nương tay!"

Mạc Tiểu Thanh thấy vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, lại còn làm mất thần khí, trở về nhất định sẽ bị trừng phạt, vừa tức vừa hận, ngửa mặt lên trời cười như điên: "Ngươi tưởng ngươi thắng rồi sao? Đàn Phục Hy của ngươi thắng được chuông Thôi Lệ thì sao nào? Đồng môn của ngươi giờ này chắc chắn đã bị Thôi Ngôi bắt. Ngươi tưởng rằng ngươi sẽ thắng được xích Thuyên Thiên trong tay chàng sao?"

Hoa Thiên Cốt thầm kêu không ổn, đỡ Sóc Phong dậy, cùng Hỏa Tịch bay nhanh về phía trước.

"May mà sư huynh tới đúng lúc, bằng không chắc bọn muội tiêu đời rồi." Hoa Thiên Cốt vừa chữa thương cho Sóc Phong vừa thở phào.

"Ngươi là sủng vật của ta, dám tự tiện bỏ chủ nhân lại, cẩn thận ta đánh tan xác!" Hỏa Tịch nhớ lại cảnh lúc nãy cả người Hoa Thiên Cốt bê bết máu mà lạnh run.

"May có Đường Bảo dẫn ta và sư muội tới nơi này, bằng không chúng ta chắc chắn không thể tìm ra mọi người, phạm vi trăm dặm quanh đây đã bị xích Thuyên Thiên phong tỏa hết rồi."

"Ý huynh là?" Hoa Thiên Cốt cực kì hoảng sợ ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ lúc nào bầu trời bỗng trở nên vô cùng u ám, mặt trời cũng biến thành quả cầu màu đen.

"Xích Thuyên Thiên có sức mạnh kì diệu, nghe nói có thể trói buộc mọi vật, dù là yêu ma, thần phật hay thời gian, thậm chí cả trời đất và vũ trụ, đồng thời cũng có sức mạnh hủy diệt kinh người. Nếu tháo xích Thuyên Thiên quá muộn, có thể tất cả chúng ta đều sẽ bỏ mạng nơi này."

"Ở phía trước!" Hỏa Tịch và Vũ Thanh La có thể cảm ứng tâm linh với nhau, rất nhanh đã xác định được vị trí của mọi người.

Trên trời bỗng có tiếng cười lớn đầy đắc ý, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trước mặt mọi người có một ảo ảnh cực lớn. Người đàn ông mặc áo bào đen ngạo nghễ đứng đó, trên cánh tay quấn một sợi xích màu vàng.

Nghê Mạn Thiên, Khinh Thủy, Vân Đoan và Vũ Thanh La đứng trước bảo vệ những đệ tử bị thương, Lạc Thập Nhất vẫn còn đang bất tỉnh.

"Thiên Cốt! Tốt quá rồi, cậu không sao!" Khinh Thủy và Đường Bảo cùng nhào vào lòng nàng.

Ảo ảnh cao lớn ở giữa không trung nhìn bọn họ ngông cuồng cười: "Hay lắm, đàn Phục Hy cũng tới, vừa hay tóm hết một mẻ."

"Đừng hòng!" Hoa Thiên Cốt vừa nghĩ tới xích Thuyên Thiên trong tay hắn đổi bằng tính mạng bao người trên dưới Mao Sơn thì lửa giận nổi lên hừng hực, bắt đầu gảy đàn hòng khống chế tâm linh hắn.

Thôi Ngôi cười sặc sụa: "Đừng ấu trĩ nữa, ngươi tưởng ta ngu ngốc như Mạc Tiểu Thanh sao? Thứ ngươi đang thấy chỉ là ảo ảnh mà thôi, ta sao có thể dùng thực thể bước vào trong xích Thuyên Thiên được chứ?"

Hoa Thiên Cốt biết nếu thực thể của hắn không ở trong này thì đàn Phục Hy sẽ chẳng có tác dụng gì, phút chốc không thể nghĩ ra cách nào khác.

Xích Thuyên Thiên chỉ cần kéo nhẹ mà đất trời rung chuyển, ghìm một cái chẳng phải bọn họ sẽ thịt nát xương tan sao?

Nàng đang không biết làm thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng phượng hoàng lửa kêu từ phía đằng xa. Một thân ảnh cao sừng sững bay vút xuống từ trên thân phượng hoàng rực lửa, chớp mắt đã đứng trước mặt mọi người.

Hoa Thiên Cốt sung sướng tột độ nhìn người kia đang sờ mũi, kích động đến mức rất lâu không cất nổi lời. Hu hu hu.....

Tất cả mọi người đều vì quá kinh ngạc mà ngây ra như phỗng, đầu óc trống rỗng, không thể phản ứng lại.

"Mỹ, mỹ nhân..." Hỏa Tịch như bị một quả cầu lửa lớn đập trúng, máu nóng nháy mắt dâng lên đầu, người như sắp bốc cháy, nước miếng rỏ đầy đất.

Trên đời này lại có người đẹp đến mức đất trời cũng phải đảo điên như vậy ư?

Ngay tại thời khắc sống còn này Sát Thiên Mạch lại đột nhiên xuất hiện, tựa như ánh sáng trong màn đêm, ấm áp đến mức khiến Hoa Thiên Cốt nói không nên lời. Nàng còn tưởng rằng tỷ tỷ không tới được, ai ngờ lại xuất hiện vào đúng lúc quan trọng nhất.

Nàng tiến thêm hai bước nữa định sẽ nhào vào trong lòng "tỷ tỷ".

Nhưng Sát Thiên Mạch lại khẽ nhếch miệng, không thèm liếc nàng một cái, y như người xa lạ, cúi đầu nhìn mọi người cười mỉa: "Không ngờ đệ tử Trường Lưu Sơn cũng có ngày thảm hại như thế, một, hai, ba, bốn... Ồ! Có cả bốn đệ tử của Tam tôn cơ à!"

"Ngươi là ai?" Vũ Thanh La là người đầu tiên phục hồi tâm trí, nhưng ánh nhìn vẫn hơi mất bĩnh tĩnh. Dung mạo đẹp như thế, chỉ cần đôi mắt đó lướt qua thì cũng đủ phát sốt rồi.

"Ta? Ha ha ha ha ha..." Sát Thiên Mạch cười, đất trời ảm đạm, đẹp đến tận cùng, đẹp đến mức không thể nhận ra giới tính.

Trong số đệ tử ở đây chỉ có Lạc Thập Nhất là từng gặp hắn, nhưng giờ vẫn đang hôn mê. Những người khác đều vừa mới vào Trường Lưu Sơn, dù từng được nghe danh cũng chưa bao giờ được thấy người thật.

Thôi Ngôi nhìn thấy hắn lại vô cùng hoảng sợ, dập đầu xuống đất.

"Thuộc hạ tham kiến Ma quân."

Ngay cả giọng nói cũng run rẩy, rõ ràng là ảo ảnh cao lớn ấy, vậy mà chẳng hiểu sao khi quỳ trước Sát Thiên Mạch lại có vẻ bé nhỏ hơn trước rất nhiều.

Mọi người hoảng loạn cực độ.

"Ngươi là yêu nghiệt của Ma giáo, Sát Thiên Mạch!" Vũ Thanh La không tự chủ được lui mấy bước. Đúng rồi, ngoài hắn ra, thế gian này còn ai có thể đẹp đến nhường ấy nữa.

Mồ hôi nàng tuôn như mưa, một chuông Thôi Lệ, một xích Thuyên Thiên đã khiến bọn họ thương vong nặng nề, bây giờ ngay cả Ma quân thống lĩnh hai giới yêu, ma cũng tới, chắc chắn không thể trốn thoát.

"Thôi Ngôi, ngươi quả thật rất tận tâm tận lực với Ma giới đấy, không phải bổn quân đã thưởng cho ngươi một kì nghỉ dài sao, ai ngờ ngươi lại cầm xích Thuyên Thiên chạy đến đây la hét, không sợ làm bọn nhỏ chết khiếp à?"

Trán Thôi Ngôi không ngừng ứa mồ hôi: "Ma quân! Việc cướp thần khí không thể kéo dài thêm nữa! Thuộc hạ, thuộc hạ cũng là vì Yêu Thần có thể nhanh chóng xuất thế, cho nên muốn cống hiến nhiều hơn!"

Sát Thiên Mạch vươn bàn tay ngọc vừa nhỏ vừa dài ra, nhìn những ngón tay tuyệt đẹp của mình: "Cho nên mới không nghe lệnh ta, đi theo mấy tên tiểu tử Xuân Thu Bất Bại, Tử Huân Thiển Hạ, Lam Vũ Lan Phong cùng Sài Du và Khoáng Dã Thiên vạch mưu cướp đoạt thần khí khắp nơi đúng không?"

Hai chân Thôi Ngôi run lẩy bẩy, y biết Sát Thiên Mạch tuy đã làm Ma quân cả trăm năm, nhất thời háo thắng mà đoạt Yêu giới với Yêu vương, hợp Ma giới, Yêu giới lại thành một, nhưng chẳng mấy chốc đã chán ngán quyền lực. Thứ duy nhất khiến Sát Thiên Mạch cảm thấy hứng thú là dung nhan của chính mình, thường thường đi du ngoạn nhân gian tìm thú vui. Thế nên tất cả quyền lực đều rơi vào tay bọn Xuân Thu Bất Bại, Sát Thiên Mạch mắt nhắm mắt mở, lười quản, vì vậy cũng không nhúng tay vào chuyện cướp thần khí.

Dù như thế, nhưng điều tối kị nhất của chúng vẫn là Sát Thiên Mạch. Trong giới yêu ma, hắn có pháp lực cực mạnh, hơn nữa làm việc luôn ngẫu hứng, lòng dạ hiểm độc, không từ bất cứ thủ đoạn nào, lại hay mang thù. Kẻ nào đắc tội với Sát Thiên Mạch thì quả thực vô cùng xui xẻo, thà lập tức tự sát còn hơn rơi vào tay hắn.

Cho dù thế nào Thôi Ngôi cũng không thể ngờ được hắn lại xuất hiện vào đúng lúc quan trọng này. Bình thường Ma quân có bao giờ quan tâm đến mấy chuyện như vậy đâu, Thôi Ngôi trầm ngâm suy đoán dụng ý của hắn, không dám ho he ngẩng đầu lên nhìn gương mặt khuynh đảo chúng sinh kia, đối với người khác có lẽ là tuyệt sắc, nhưng đối với bọn chúng lại đáng sợ hơn tất thảy yêu ma quỷ quái trên đời.

"Mấy vết thương trên người bọn họ đều do ngươi tạo nên?" Sát Thiên Mạch nheo mắt nhìn Hoa Thiên Cốt cả người bê bết máu, khóe miệng khẽ giật. Nàng không biết hắn nghe thấy tiếng còi nàng chưa bao giờ thổi vang lên, tiếng sau càng dồn dập sắc nhọn hơn tiếng trước, xuyên thủng màng nhĩ của hắn, ráo riết giục giã. Hắn hệt như một kẻ điên, cưỡi kiếm, cưỡi gió đều thấy không đủ nhanh, bèn gọi phượng hoàng lửa, bay hết tốc lực tới nơi này. Chỉ cần hắn chậm thêm một lúc nữa, liệu có phải từ nay về sau sẽ không bao giờ được nhìn thấy nàng nữa không?

Thôi Ngôi thấy Sát Thiên Mạch không mang vẻ bông đùa như ngày thường mà gương mặt lạnh tanh, biết ngay là không ổn.

"Bẩm Ma quân, không phải thuộc hạ, là Mạc Tiểu Thanh."

"Mạc Tiểu Thanh? Được lắm!" Đầu ngón tay của Sát Thiên Mạch nhẹ nhàng đặt lên môi, trong mắt hiện lên sự cay nghiệt mà đến cả Hoa Thiên Cốt cũng phải rùng mình. Dáng vẻ cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh thế này của tỷ tỷ nàng chưa bao giờ thấy.

"Giao xích Thuyên Thiên ra, ta cho ngươi toàn thây." Sát Thiên Mạch điềm nhiên mở miệng, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.

"Xin Ma quân tha mạng!" Thôi Ngôi mặt tái mét liên tục dập đầu xin tha.

"Ngươi cũng biết ta không thích nhiều lời, đừng để ta phải thay đổi chủ ý." Sát Thiên Mạch vẫn đang ngắm nghía ngón tay của mình, không thèm ngẩng đầu lên, ngón trỏ này có lẽ nên tỉa lại một chút.

Thôi Ngôi biết khó thoát khỏi cái chết, trong lòng suy đi tính lại, không bằng nhân cơ hội có thần khí trong tay, giết luôn Sát Thiên Mạch đang ở trong phạm vi của xích Thuyên Thiên, đấu một trận như thế nói không chừng còn đường sống.

Ảo ảnh bỗng chốc biến mất, hắn kéo chặt xích Thuyên Thiên định bỏ trốn. Ngay tức khắc rừng rung núi chuyển, mặt đất nứt ra thành những vệt sâu hoắm.

Sát Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng: "Ngu xuẩn!"

Dứt lời mái tóc dài màu tím tỏa ra như thiên nữ rải hoa, xoay tròn lên xuống trên không trung, rồi đột nhiên dài đến vô tận, đâm thẳng vào bầu trời đen kịt. Chỉ một lát sau mái tóc đã thu về, nhưng sợi tóc lại quấn theo một hồn phách vạm vỡ.

"Ngươi nghĩ rằng ta không thể tìm ra chân thân của ngươi? Bản quân niệm tình ngươi bao năm đi theo nên muốn cho toàn thây, ai ngờ ngươi không biết tốt xấu!"

"Ma quân tha mạng!" Thôi Ngôi cố gắng giãy giụa, nhưng Sát Thiên Mạch không thèm chớp mắt một cái, vươn tay ra đập nát hồn phách của y.

Trong chớp mắt y bị hôi phi yên diệt, xung quanh bao trùm tiếng kêu khóc thảm thiết.

Đệ tử Trường Lưu Sơn kinh sợ, tất cả đều rút kiếm chỉ về phía hắn như đại địch. Thầm nghĩ nếu hắn thật sự động thủ, dựa vào phong cách này, sợ là tất cả mọi người sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán.

Sát Thiên Mạch giương giơ cao tay, xích Thuyên Thiên bị hút vào trong tay hắn. Hắn nhìn Hoa Thiên Cốt, sau đó ném sợi xích vàng óng như con rắn nhỏ xuống trước mặt nàng.

"Tỷ tỷ..." Hoa Thiên Cốt cầm lấy, tiến lên phía trước nhìn hắn, bỗng thấy hắn khẽ lắc đầu.

"Xích Thuyên Thiên này vốn là bảo vật của phái Mao Sơn các ngươi, đem về đi."

Hắn cưỡi phượng hoàng lửa, xoay người định bay khỏi. Mọi người đều ngạc nhiên, ai cũng nghĩ hôm nay chắc chắn sẽ chôn thây chốn này.

"Từ từ đã." Một người hô lên.

Sát Thiên Mạch dừng lại, xoay nhìn đứa bé đang xấu hổ phía dưới.

"Ta... tên là Hỏa Tịch." Hỏa Tịch mặt đỏ như gấc, cúi đầu nói.

Mọi người cười sặc sụa.

...

Sát Thiên Mạch nhếch miệng nở một nụ cười quyến rũ, phượng hoàng lửa bay vút đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Hoa Thiên Cốt ôm xích Thuyên Thiên nhìn bóng hắn rời đi, rất lâu sau vẫn không định thần lại được. Không biết vì sao nàng cảm thấy tỷ tỷ hôm nay lại càng đẹp. Không, không chỉ đẹp, lần này còn có gì đó khác hơn, rất nhiều.

Nàng thật không thể ngờ, chẳng những tỷ tỷ tới cứu mà còn giúp nàng đoạt lại xích Thuyên Thiên. Càng ngạc nhiên hơn chính là tỷ ấy luôn tùy hứng nhưng lại đặt mình vào hoàn cảnh của nàng, thay nàng cân nhắc thân phận và hoàn cảnh hiện tại, không để lộ chuyện hai người quen biết, sợ thân phận Ma quân của mình sẽ làm nàng khó nói với đồng môn hoặc gây ra rắc rối nào đấy.

Tỷ tỷ, sao người lại tốt với Thiên Cốt vậy?

Hoa Thiên Cốt ôm xích Thuyên Thiên mà cảm thấy ấm áp như đang ôm mặt trời.

Nàng quay lại nhìn Hỏa Tịch: "Này, sao huynh lại chảy máu mũi?" Nàng vội vàng chạy tới giúp hắn cầm máu.

Vũ Thanh La điên tiết dồn hết sức giẫm mạnh lên chân hắn, hắn vẫn không phản ứng, chỉ ngoác mồm cười ngây dại: "Mỹ nhân... mỹ nhân..."

...

Sau đó đoàn người hành quân vô cùng thuận lợi, Hoa Thiên Cốt đưa chuông Thôi Lệ cho Vũ Thanh La và Hỏa Tịch mang đến Lao Sơn, nếu lại gặp yêu ma có thần khí thì cũng dễ dàng đối phó. Đồng thời nàng viết thư cho sư phụ, kể người nghe những chuyện đã xảy ra trên đường đi, cũng nhắc nhở đồ đệ của các môn phái khác đến hỗ trợ phải hết sức cẩn thận.

Bọn họ còn chưa tới nơi, chuyện đoạt lại hai món thần khí thượng cổ đã truyền khắp Thái Bạch Sơn, thậm chí cả tam giới. Danh tiếng đệ tử Trường Lưu Sơn, chưởng môn phái Mao Sơn của Hoa Thiên Cốt trở nên vô cùng vang dội, không ai không biết.

Ngày bọn họ tới Thái Bạch Sơn, chưởng môn đích thân xuống núi nghênh đón, lễ nghĩa chu đáo quả thật còn hơn cả đón Ngọc Hoàng đại đế. Những đệ tử môn phái khác được điều tới trợ giúp nhìn thấy cảnh này, trong lòng cực kì khó chịu.

Thương thế của Lạc Thập Nhất và Sóc Phong rất nghiêm trọng, may mà lúc xuất môn Hoa Thiên Cốt mang theo rất nhiều hoa cầm máu và Hồi Thanh đan, vì được điều trị kịp thời nên giờ đã không còn gì đáng ngại.

"Cái tên Sát Thiên Mạch kia rốt cuộc là ai? Sao hắn lại giúp chúng ta? Liệu có phải âm mưu gì không?"

Nghê Mạn Thiên chưa bao giờ nghĩ thế gian này lại có người đẹp đến thế, nhan sắc của nàng nhất thời bị dìm không đáng một đồng, vừa giận vừa khó chịu.

Lạc Thập Nhất nói: "Người có địa vị cao nhất trong Thần giới là Thiên đế, Tiên giới là Ngọc hoàng, Nhân gian là Đế vương, Ma giới là Ma quân, Yêu giới là Yêu vương, Quỷ giới là Diêm quân. Sát Thiên Mạch xưng quân với hai giới yêu, ma, đời này không ai không nể hắn ba phần. Hắn tự phụ cho mình tuyệt diễm thiên hạ, không coi người khác ra gì, tính tình lại quái đản, khó hiểu, không có chút dáng vẻ hay trách nhiệm của một Ma quân. Hai giới yêu, ma rất bất mãn việc hắn không có chí tiến thủ, nhưng lại không dám chống lại hắn. Nhiều năm trước trong lúc rảnh rỗi hắn đột nhiên chạy tới Trường Lưu Sơn đòi tỉ thí với Tôn thượng, nói phải giành được vị trí đứng đầu Lục giới. Tôn thượng không chịu ứng chiến, hắn liền xông vào cướp đàn Phục Hy. Sau đó Tôn thượng vẽ một vết thương lên mặt hắn, làm hắn kinh hoàng rồi chuồn mất, từ đó ta không nhìn thấy Sát Thiên Mạch nữa. Không ngờ lần này chúng ta được hắn cứu, còn lấy lại cả xích Thuyên Thiên. Chỉ có điều không hiểu sao hắn lại giúp chúng ta."

Lạc Thập Nhất ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Cốt đầy thâm ý, lại thấy nàng cúi đầu ngẩn người nghịch mảnh câu ngọc trong tay.

"Thiên Cốt, muội đang nghĩ gì?"

"Hu hu hu, Lãng ca ca không ở trên Thái Bạch Sơn này, chưởng môn còn bảo với muội ông ấy chưa bao giờ nghe thấy phái Thái Bạch vô địch."

Lạc Thập Nhất lắc đầu cười, vừa nghe đã biết ngay là thuận miệng nói nhăng nói cuội rồi, chỉ có Hoa Thiên Cốt ngốc nghếch vẫn không mảy may nghi ngờ.

"Thập Nhất sư huynh, có đau không?" Đường Bảo đau lòng nhìn hắn tựa vào đầu giường, nếu lúc ấy hắn không phải phân tâm bảo vệ nó thì đã không bị thương nặng đến vậy.

"Đau, đau lắm..." Lạc Thập Nhất ra sức gật đầu. Thật là trong họa có phúc mà, mấy ngày nay Đường Bảo luôn ở bên chăm sóc hắn không chịu rời nửa bước.

"Huynh muốn ăn nho không?"

"Muốn, muốn chứ..."

Đường Bảo ôm nho bò lên vai Lạc Thập Nhất đút cho hắn ăn, Lạc Thập Nhất chỉ hận không thể cũng nuốt luôn nó vào.

Từ từ nhắm mắt sung sướng nhấm nháp, đây thật là quả nho ngọt nhất hắn từng được ăn!

Đêm đến Đường Bảo ôm một quyển sách nhỏ bằng cái móng tay ngồi trên mũi hắn đọc cho hắn nghe, còn nói tất cả truyện trong cuốn sách này đều do nó vô cùng vất vả mới sáng tác ra được.

Đường Bảo kể chuyện mà Lạc Thập Nhất chưa ngủ nó đã ngủ rồi. Hắn hạnh phúc nhìn tư thế ngủ đáng yêu của nó, ôm mũi mình cọ đi cọ lại, ngắm mãi đến mức lồi cả mắt.

Đường Bảo không an phận lăn qua lăn lại trên mặt hắn, khiến Lạc Thập Nhất cảm thấy ngứa ngứa, trong lòng cũng râm ran.

Cuối cùng Đường Bảo ngã lăn khỏi mặt hắn, Lạc Thập Nhất vội vàng đưa lòng bàn tay ra cẩn thận đón lấy. Hắn đưa lên trước mặt cẩn thận quan sát như đang xem bảo bối, lặng lẽ đưa tay sờ, mềm mềm núc ních thịt, cực tuyệt. Dáng vẻ dẩu mỏ ngái ngủ của nó thật đáng yêu quá sức, hắn không kiềm được đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn.

Cuối cùng, Lạc Thập Nhất đờ ra. Mình đang làm gì thế này, hôn một con sâu? Lại còn hôn trộm nữa?

Điên rồi, điên rồi, xem ra lần này bị thương nặng quá, chấn thương sọ não mất rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-45)