Truyện:Hoa Tư Dẫn - Chương 56

Hoa Tư Dẫn
Trọn bộ 60 chương
Chương 56
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chàng im lặng một lát, đột nhiên một tay bế bổng tôi lên: "Được rồi, hôm nay em nghịch cả ngày, cũng khóc mệt rồi, ngủ sớm đi". Nói xong đặt tôi lên giường, còn kéo chăn đắp cẩn thận. Bị bất ngờ bắt ép như vậy, tôi quên mất mình vừa nói gì.

Thấy chàng định đi ra, tôi vội níu áo: "Chàng ở lại với em lát nữa, nếu không em không ngủ được".

Chàng cúi xuống: "Em đã nói tôi rất đáng ghét cơ mà?".

"Ai nói...". Tôi ngoẹo đầu: "... Nhưng cũng không phải không khiến người ta ghét, vậy chàng đi đi".

Chàng cười một tiếng, nằm xuống bên cạnh, ôm tôi qua lần chăn: "Miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo".

Tôi quay đầu nhìn khuôn mặt chàng kề sát: "Đợi em ngủ rồi chàng mới được đi, em muốn ở bên chàng thêm lát nữa".

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, lòng nhẹ nhõm như cất được gánh nặng, cuối cùng, cuối cùng vẫn làm được, chàng nằm nghiêng, nửa người tắm trong ánh trăng, thì ra nếu gặp nhau trước khi tôi tuẫn tiết cùng Vệ quốc, chúng tôi sẽ như vậy.

Cảm thấy ánh mắt tôi, chàng cười, dùng ngón tay úp lên mắt tôi, môi chạm nhẹ vào trán tôi, giọng thầm thì như tiếng gió: "Ngủ đi".

Đó là câu tôi muốn chàng nói nhất, thầm thì bên tai, A Phất, ngủ đi, vậy là tôi có thể thỏa mãn ngủ không tỉnh lại nữa.

Ngày hôm sau, sáng sớm vừa mở mắt đã nhìn thấy Mộ Ngôn ngồi bên mép giường, chống tay bóp trán. Tôi hơi mơ hồ, không biết là thực hay là mộng, có ánh sáng nhẹ chiếu vào, nhưng không giống ánh mặt trời, phân vân hồi lâu mới nhìn thấy ngọn nến vẫn cháy, vậy là vẫn chưa sang ngày hôm sau.

Tôi khẽ động đậy, khi ngước mắt, bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng của Mộ Ngôn, tôi dụi mắt, "Bây giờ là canh mấy rồi? Sao không về ngủ đi? Em đã nói em ngủ là chàng có thể về cơ mà?". Lại nắm tay chàng, "Hay là chàng cũng không ngủ được?".

Không thấy chàng có phản ứng gì, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.

Tôi ngẩn ra: "Sao thế?".

Chàng giơ tay vén món tóc xõa trên trán tôi, cứ thế nhìn tôi đăm đăm: "Em còn dối tôi đến bao giờ, A Phất?".

Tôi nắm chặt một góc chăn: "Sao?".

Chàng chậm rãi: "Đây chỉ là một giấc mộng phải không? Tại sao em dệt mộng cho tôi, chạy vào giấc mộng của tôi là muốn giữ tôi ở lại đây sao? Vì thế mới muốn tôi lập tức yêu em? Dùng một người giả là em trói buộc tôi vĩnh viễn ở đây? Đúng không?".

Ngực đột nhiên chấn động, nhất định là tôi đang mơ, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi. Nhắm mắt, lại mở ra, không được, lại nhắm, lại mở, vẫn không được. Chàng lại nắm tay tôi, ép tôi đối diện với chàng: "A Phất, có phải thế không?".

Tôi lắc đầu lia lịa, thở hổn hển phản bác: "Không phải, không phải. Đây không phải là mộng cảnh gì hết, em ở đây, em đích thực đang ở đây, Mộ Ngôn, nhìn em đi, là em thật mà".

Chàng nhìn tôi: "Sau khi em ngủ, tôi đã nghĩ rất nhiều, những gì không hiểu, tôi đi hỏi Quân Vỹ. Em nói đúng, em là thật". Chàng dừng lại, "... nhưng tôi lại là giả".

Trán toát mồ hôi lạnh, tôi lắp bắp: "Không... không thể, không ai có thể, xưa nay chưa từng có, chàng... chàng, sao có thể biết được... không, chàng nói dối em...".

Chàng ngắt lời tôi, ánh mắt buồm thảm: "Trước đây em đã nói với tôi, mỗi người đều bị ám ảnh bởi những ước nguyện không thành. Mỗi khi tôi nhìn em, những ký ức không nên thuộc về tôi lúc này lại giằng xé tôi. Em muốn dùng hư ảo để trói tôi ở đây, em tưởng trên đời không có ai có thể nhìn thấu Hoa Tư mộng ư, A Phất, đó là em tưởng vậy thôi".

Tôi ngước nhìn chàng, cuối cùng bình tĩnh lại: "Rốt cuộc chàng biết bao nhiêu?".

Ánh nến mờ dần, giọng chàng rất nhẹ: "Tất cả. Đủ để tôi thoát ra khỏi giấc mộng em đang dệt cho tôi".

Trong phòng đột nhiên nổi gió, mang đi ánh nến cuối cùng, từ xa hình như có tiếng móng ngựa đạp trên lá khô, nhưng tôi biết không phải, đó là mộng cảnh đang tan vỡ.

Tôi không nhìn thấy Mộ Ngôn, mảnh chăn gấm trong tay biến mất, đầu choáng váng, đột nhiên cảm thấy một tia sáng chói mắt. Cố mở mắt, cùng với hơi thở và khứu giác biến mất, tôi nhìn thấy không biết bao nhiêu những mỏm băng nhấp nhô, đây là băng động của Trần cung. Mộ Nghi tròn mắt nhìn tôi và Quân Vỹ từ trên không rơi xuống cùng với Tiểu Hoàng đang ngủ gật, cô kinh ngạc không nói lên lời, phải một lúc lâu sau mới nói: "Mới canh năm, nến cũng mới cháy được một nửa, lẽ nào...".

Tôi giơ ngón tay, chạm vào cây đàn đã đứt hết dây, gật đầu: "Muội đoán không sai, thất bại rồi".

Viên giao châu trong ngực lại không vỡ tan như tôi đã nghĩ, thật là chuyện thần kỳ, có lẽ chưa từng có ai thoát khỏi Hoa Tư mộng Tý Ngọ, cho nên không ai biết thoát khỏi sẽ ra sao. Có lẽ tôi vẫn còn có thể sống thêm hai tháng nữa?

Mộ Nghi khẽ ối một tiếng, lại vội bịt miệng: "Vậy ca ca...".

Hơi lạnh thấm vào da thịt, tôi quấn chặt áo lông chồn vào người, "Chàng sẽ tỉnh lại, những chuyện xảy ra trong mộng có lẽ chàng sẽ không nhớ được, thôi vậy, coi như tôi chưa dệt cho chàng giấc mộng đó, đành vậy, muốn ra sao thì ra".

Quân Vỹ im lặng nãy giờ mới lên tiếng: "Huynh không muốn nói với anh ta, nhưng anh ta đã đoán ra gần hết".

Tôi lắc đầu: "Không phải lỗi của huynh".

Quân Vỹ thu lại cây đàn đồng mộc đứt dây: "Vẫn còn hai tháng, muội không muốn ở bên anh ta sao?".

Tôi cúi xuống đánh thức Tiểu Hoàng, trầm ngâm rất lâu, vẫn nói: "Chàng không biết muội còn sống trên đời, để chàng nhìn thấy hy vọng, rồi lại tuyệt vọng, chi bằng...".

Không biết là vật gì rơi xuống, sau lưng có tiếng động nhẹ và tiếng bước chân quen thuộc, toàn thân tôi đột nhiên cứng đờ, thầm nghĩ sao có thể như vậy, nhưng trên nền băng trơn sáng như một tấm gương trước mắt đã hiện lên rõ ràng bóng Mộ Ngôn. Mái tóc chưa búi, áo chùng tơ trắng tuyết, một chiếc áo rộng khoác hờ trên vai: "Em nói chi bằng thế nào?".

Mộ Nghi giơ tay ra hiệu cho Quân Vỹ, cả hai đi khỏi, Tiểu Hoàng xem chừng không bằng lòng, bị Quân Vỹ kéo đi. Còn tôi sững sờ nhìn Mộ Ngôn, cặp mày đậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, một khuôn mặt đẹp hiếm có in trên nền băng tuyết lại như tỏa hơi lạnh.

Tôi tưởng ánh mắt nhìn chàng lúc tiệc tàn sẽ là lần cuối cùng tôi được nhìn chàng trên trần thế, không ngờ lại còn cơ hội này, vốn nên rất vui, nhưng nỗi buồn ập đến lớn hơn niềm vui... tôi giơ tay che mắt, không biết nên làm thế nào. Mộ Ngôn, không biết chàng có hiểu lòng em lúc này.

Nghe thấy tiếng băng vỡ.

Chàng ôm tôi từ phía sau. Ôm thật mạnh, cả người bị vòng tay chàng khóa chặt, như muốn hòa hai cơ thể làm một. Buông bàn tay che mắt, trên mặt băng trơn láng tôi nhìn thấy chàng nhắm mắt, mái tóc đổ sau lưng, áp má vào má tôi, mặt không biểu cảm, từ hàng mi khép chặt lăn ra... một giọt lệ.

Tôi không thể nói, cảm thấy cơ thể run rẩy dữ dội, lát sau nghe thấy giọng chàng khàn đặc: "Trong giấc mộng đó tay em rất lạnh, khi tỉnh lại tôi nghĩ là em sẽ ở đây".

Tôi vội ngắt lời: "Chàng nhớ được ư?".

Chàng nhìn tôi, "Chỉ một ít". Chàng kéo tôi vào lòng, "Quân Vỹ nói với tôi, em muốn dùng giấc mộng đó để tôi quên em. Có phải đó là điều em muốn?".

Tôi há miệng, nhưng không thể cất lời, vùi đầu vào ngực chàng, cuối cùng tôi nghẹn ngào bật ra: "Không, em không muốn chút nào, nhưng thấy chàng đau buồn như vậy, Hoa Tư điệu Tý Ngọ không phải là cách tốt, nhưng nó có thể khiến chàng quên em, sau này chàng sẽ có hạnh phúc, em cũng yên tâm".

Tay chàng để trên đầu tôi: "Nếu quên em, người đó chỉ là Tô Dự, không còn là Mộ Ngôn, nếu tôi đã không còn là tôi nữa, theo em tôi có hạnh phúc? Em có yên tâm?".

Làm sao tôi biết, lúc đó tôi không còn trên đời nữa, chàng luôn thích đưa ra những vấn đề nan giải như vậy, nhưng không câu nào tôi có thể trả lời. Tôi sịt mũi: "Nhưng chàng biết không, em chỉ còn hai tháng nữa. Tại sao chàng không coi đó chỉ là một giấc mơ, tại sao còn đến tìm em?".

Người chàng bỗng cứng đờ, bàn tay vuốt tóc tôi cũng dừng lại. Tôi không biết chàng sẽ phản ứng như vậy, tưởng chàng đến tìm tôi là chàng đã nghĩ thông mọi chuyện.

Lát sau tôi lại tiếp: "Nhưng đây là sự thực, chàng không muốn chấp nhận ư?".

Lâu như chờ đợi một cái cây ra hoa, chàng khàn giọng: "Có lúc tôi vẫn hoài nghi, rốt cuộc có phải chính bàn tay này đã đâm kiếm vào em. Là tôi đã giết em. Hai lần, một lần tôi bức em nhảy từ tường thành Vệ quốc, một lần...".

Tôi ôm chặt chàng: "Không phải lỗi của chàng. Có lúc em rất hận số phận đã khiến chúng ta nhầm lẫn, có lúc em lại cảm kích nó, không có nó khai ân em sẽ không được gặp chàng, cho nên cuối cùng cũng không phân định rõ hận bao nhiêu, cảm kích bao nhiêu. Em vốn nghĩ để chàng quên em sẽ tốt hơn, nhưng chàng cho là em sai. Vậy thì em sẽ cùng chàng, chúng ta sẽ để lại những hồi ức đẹp, cho dù hai tháng sau em...".

Người chợt nhẹ bẫng, chàng đã bế bổng tôi lên, giọng điềm tĩnh khiến người nghe yên lòng: "Không chỉ có hai tháng, tôi sẽ tìm cách". Không biết chàng an ủi tôi hay là an ủi chính mình. Ngừng một lát lại tiếp: "Em coi hồi ức là quan trọng, nhưng đối với tôi, hiện tại và tương lai quan trọng hơn quá khứ rất nhiều. Bây giờ em vẫn sống, không có gì tốt đẹp hơn điều này, quan trọng hơn điều này. Tôi sẽ tìm được cách, mặc dù em luôn không chịu tin tôi".

Tôi phản bác một cách bản năng: "Không phải em không tin chàng". Vừa nói vậy đã cảm thấy đó là lời nói dối.

Tôi quả thực không tin chàng, nếu tin, một khắc trước đã không trốn chàng. Bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ chàng có thể tìm được cách gì, tôi đành tuân theo số phận. Thực ra ngay đến bây giờ, tôi cũng không tin chàng sẽ tìm được cách gì. Nhưng chàng đã thoát khỏi Hoa Tư mộng, tìm thấy tôi. Chàng không thích tôi lựa chọn cho chàng, cuối cùng lại là chàng lựa chọn cho tôi.

Tôi phấn chấn tinh thần, vòng tay ôm cổ chàng: "Chàng định đưa em đi đâu?".

Chàng dịu giọng: "Về đi ngủ, em không mệt sao?".

Tôi lắc đầu, "Em vẫn khỏe, giấc mộng đó rốt cuộc chàng nhớ được bao nhiêu? Có nhớ em nấu ăn cho chàng, còn nữa, chúng ta đến Hình gia ở Dĩnh Xuyên để cầu bảo kiếm. À phải rồi, chàng còn ghen nữa, nhớ không?".

"... Không nhớ".

Tôi nghiêm túc nhắc chàng: "Chàng ghen với Quân Vỹ, rõ ràng em trang điểm đẹp như vậy, chàng tưởng đó là vì Quân Vỹ, mới ám chỉ bảo em trang điểm không đẹp".

"... Không nhớ".

Tôi càng nghiêm túc nhắc lại: "Thấy em và Quân Vỹ chơi lại trò chơi hồi nhỏ, chàng đã ghen, còn bảo em muốn chơi cũng không nên tìm Quân Vỹ, mà nên...".

Chàng bất lực ngắt lời tôi: "Thôi, tôi nhớ rồi, em không cần nhắc lại".

Nhưng tôi không kìm được hưng phấn: "Hơn nữa, chàng đối với em không tốt tí nào, lúc đó chàng lạnh lùng vô cùng, lại còn trách em không biết trân trọng cơ thể được cha mẹ ban cho, em không biết tự trân trọng, làm sao người khác trân trọng, đúng là quá đáng".

"Được rồi, tôi hơi quá đáng".

Một mảnh trăng lưỡi liềm đơn độc cuối trời, đêm đã tàn, trời sắp sáng, tiếng côn trùng cuối thu lẫn trong gió, hoa trong vườn bông nở bông tàn. Một chặng đường dài đã qua, tôi hồi tưởng lại những ngày tháng dường như đã rất xa xôi cùng với những ký ức đẹp. Sau lưng là ánh trăng lai láng, không biết nhiều năm sau, chuyện giữa tôi và chàng sử sách sẽ viết thế nào, những ngày hạnh phúc vô ưu, vui tươi đấu khẩu như vậy còn được bao lâu?

Crypto.com Exchange

Chương (1-60)