← Ch.049 | Ch.051 → |
Đi ra khỏi cổng chính của bệnh viện. Lôi Dĩnh mê man, mang thai? Nàng đã mang thai, một tia vui mừng hiện lên ở chân mày nàng, nhưng lập tức lại biến mất ko thấy tăm hỏi, hẳn hắn là rất vui vẻ đi! Dù sao trong hợp đồng cũa có ghi chú rõ ràng nàng nên vì hắn sinh con, như vậy xem ra có phải chờ đến khi nàng sinh ra đứa bé, hợp đồng đó sẽ chấm dứt?
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao cao, thấy ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào mắt, Lôi Dĩnh nheo 2 mắt lại, nhẹ tay đặt lên bụng, trong bụng nàng đang có một sinh mệnh nhỏ hình thình, cảm giác này thực kì diệu
Ngoắc ngoắc 1 chiếc ta xi, nàng ngồi vào, nói qua địa chỉ 1 lần, rồi im lặng xoay đầu nhìn ra cửa sổ
Vừa xuống taxi, nàng vừa vặn chặm mặt Cung Thần Hạo, 2 người chỉ cách nhau vai bước chân nhưng khoảng cách lại tưởng chừng như thật xa xăm, Lôi Dĩnh ko ngờ hắn đã về nhà, nàng chỉ nghĩ hắn hôm nay sẽ ko có khả năng trở về, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng nàng đã lập tức bình tĩnh trở lại
Hắn bước lên vài bước đi đến trước mặt nàng, Cung Thần Hạo nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lôi Dĩnh, lửa giận càng bùng, hắn nắm lấy tay nàng lôi kéo bước vào cửa chính, đem nàng nhét vào thang máy
"Em có thể một mình trở về, anh nếu có việc, thì đi trước đi..............." Nàng có ý muốn nói với hắn, nàng vẫn như cũ, tuân thủ điều khoản từ đầu hắn đã đưa ra
"Chết tiệt!! Cô câm miệng lại cho tôi!!" Cung Thần Hạo gầm lên "Đi hay ko chính tôi quyết định!! Còn nữa, em đừng hi vọng tôi rời đi, em ko muốn nhìn thấy tôi?"
Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn hắn, hắn lúc này sao lại chất vấn nàng như vậy? Tại sao lại tức giận như thế?
"Tôi cùng nữ nhân khác ăn cơm, cô thật sự cảm thấy ko sao sao? Ngay cả hỏi một tiếng hỏi cũng ko hỏi, chỉ im lặng gật đầu, hiện tại cô khẫn cấp muốn đuổi tôi đi, cô thật sự ko cần tôi sao?"
Lôi Dĩnh há miệng thở dốc, lại ko phát ra tiếng
"Cô hoàn toàn ko để ý chồng mình ở bên ngoài nuôi 1 đống tình nhân, mỗi ngày vẫn như trước, dương dương tự đắc, sống cuộc sống của mình, tôi thực hoài nghi, cô rốt cuộc có coi tôi là chồng cô hay ko?"
"Anh .............. hi vọng tôi để ý sao?" Lôi Dĩnh mở miệng, sâu kín nhìn hắn
Cung Thần Hạo ngẩn ra, trầm mặc
"Nếu tôi để ý thì sao? Anh sẽ đáp lại như thế nào? Kềm chế bản thân, hay trách cứ tôi ko biết tự lượng sức?" Nàng tiếp tục hỏi
Hắn mím môi, đáy mắt hiện lên một tia ko rõ hờn giận
"Hạo, anh nói cho tôi biết, anh hi vọng tôi như thế nào?"
Hắn ko trả lời bởi vì căn bản hắn ko biết đáp án, chỉ có thể im lặng nhìn con số trong thang máy bay lên
Lôi Dĩnh ko hỏi tiếp, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng. Ở trong này, có một sinh mạng nhỏ đang tồn tài, mà cuộc hôn nhân này....... càng ngày càng tồi tệ hơn
Nàng ko muốn con mình sinh ra sẽ phải sống trong hoàn cảnh bi ai này
Lôi Dĩnh cúi đầu đi theo phía sau hắn
Cung Thần Hạo cởi áo khoác, phủ lên ghế sô pha, tay tùy tiện cởi caravat, ngồi xuống ghế, nhìn Lôi Dĩnh mới bước vào nhà
Lôi Dĩnh ko nhìn hắn, chỉ lẳng lặng đóng cửa lại, cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha treo lên giá áo, sau đó mới hỏi" Tôi giúp anh pha ly cà phê" Nói xong liền nâng bước hướng xuống bếp
"Cô thật ko để ý?" Hắn rốt cuộc nhịn ko được hỏi, hai mắt trừng trừng nhìn nàng, như là muốn thông qua biểu tình trên mặt nàng hiểu rõ nội tâm
Lôi Dĩnh dừng bước, kinh ngạc khẽ nhếch miệng, lập tức mỉm cười, trong nụ cười kia lại có chút cô đơn cùng chua xót, nàng cũng ko tự chủ, nghĩ mình che dấu thật hoàn mỹ
"Để ý cái gì?" Nàng giã bộ vân đạm phong khinh (*mây trôi gió thổi= ý chỉ thản nhiên) làm cho hắn tức giận, nàng ko biết nụ cười của nàng so với khóc khó coi lắm sao? Cũng hay là lúc này nàng quay lưng về phía hắn
"Chuyện gặp được hôm nay" Cơn tức khiến hắn trở nên tàn nhẫn
Hai tay nàng khẽ run lên, thì ra hắn cũng có thể tàn nhẫn như vậy, nàng cuối cùng cũng được lĩnh giáo rồi, nàng quay lại thân mình nhìn hắn
"Tôi để ý thì hữu dụng sao? Anh ko phải có chuyện muốn nói cùng nàng sao? Tôi đây tại sao phải đi chất vấn anh?" Nàng hỏi lại, thấy hắn có chút giật mình, nàng cười cười
"Tôi cũng ko có lừa gạt anh, anh cũng đừng quên hứa hẹn của mình" nàng cố ý tươi cười làm cho hắn có chút bối rối
"Tôi vẫn ghi nhớ trong lòng" nói đúng hơn là nàng muốn quên cũng ko quên được "Cho nên, anh muốn tôi phải như thế nào?"
"Thế nào? Thái độ của cô thản nhiên như vậy, là vì cô căn bản ko cần cho nên mới tỏ ra bình tĩnh hay là, nói trắng ra, trong lòng cô đã chứa người đàn ông khác, nên mới có thể bình tĩnh như vậy?" Cung Thần Hạo hướng tới nàng lạnh lùng nói
Lôi Dĩnh mở to mắt nhìn hắn, hắn sao có thể hoài nghi nàng, rõ ràng chuyện ngay từ đầu chính là lỗi của hắn
Cung Thần Hạo đứng dậy đi đến giá áo, từ túi áo khoác lấy ra 1 phong thư, quăng xuống trước mặt Lôi Dĩnh, mắt lạnh nhìn nàng
Lôi Dĩnh nhìn ảnh chụp rơi lả tả xuống đất, nàng ngồi xổm xuống, nhặt lên từng tấm ảnh dưới chân lên xem, sắc mặt cứng lại 1 chút, sao lại là ảnh chụp của nàng cùng Thiên Mạch? Sau đó nàng rất nhanh cũng nhặt tấm khác lên xem
Đây ko phải là tình cảnh của nàng cùng Thiên Mạch ở quán cà phê sao??Nàng hiện tại, rốt cuộc cũng đã hiểu được, hắn lạnh lùng nói chuyện là do nguyên nhân này, thì ra hắn hoài nghi nàng ko chung thủy, nhìn ảnh chụp 2 người ôm nhau, quả thật rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm, chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu rõ nguyên nhân lúc ấy
Chậm rãi đứng thẳng người, nàng hướng về tầm mắt của hắn "Tôi có lời muốn nói, hắn và tôi là bạn tốt"
"Bạn tốt? Bạn tốt mà lại ôm như vậy sao? Bạn tốt mà cô lại bưng mặt khóc như thế?" Cung Thần Hạo hiển nhiên ko tin nữa chữ của nàng
"Tôi chỉ có thể nói như thế, anh ko tin tôi, tôi cũng ko biết nói gì hơn, tôi giúp anh pha cà phê" Tâm can nguội lạnh, nàng ko muốn sống mệt mỏi như vậy
"Ko cần, về sau tôi ko muốn phải thấy.........những loại ảnh chụp tương tự như vậy nữa" Hắn nói xong liền xoay lưng trở về phòng, thay quần áo, đi ra cửa vẫn thấy nàng ngồi thờ ờ trước bàn ăn, hắn buồn bực mím môi, đi thẳng đến chỗ giá áo, cầm áo khoác rời đi
← Ch. 049 | Ch. 051 → |