← Ch.042 | Ch.044 → |
Đại sảnh nhất thời im ắng trở lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở
"Vào phòng tắm sửa sang lại, rồi đến thư phòng, ta có lời muốn nói cùng ngươi" Lôi Vệ Cảnh ko cho nàng có cơ hội nói chuyện, chỉ mở miệng nói xong lập tức liền nâng bước hướng về thư phòng
Lôi Dĩnh chẫm rãi bước đi, chịu đựng đau đớn, nâng bước hướng phòng tắm mà đi, nhìn qua gương, nàng thấy tóc tai mình hỗn độn, mặt sưng đỏ in rõ năm dấu ngón tay, khóe miệng còn động lại tơ máu!! Hình ảnh trong gương thảm hại như thế, đáng thương như thế, tại sao nàng lại ko có dũng khí bắt bẻ lại hắn?
Xoay vòi nước ấm, nước "ào ào" chảy ra, lấy tay hứng nước, nàng hắt nước lên mặt, sửa sang lại bộ dạng của mình, điều chỉnh tâm tình thật tốt, lôi Dĩnh trở vào thư phòng
"Ngài đem tôi gọi về nhà có chuyện gì ko?" Lôi Dĩnh vừa vào cửa, liền hỏi rõ
Lôi Vệ Cảnh cũng ko nói thêm cái gì đã nói thẳng "Ta cần tiền"
Quên đi giọng điệu cứng rắn cùng bộ mặt lạnh lùng như băng của phụ thân, Lôi Dĩnh trào phúng hỏi "Sao vậy? Hắn đưa cho ngài ko đủ tiền sao?"
"Đây là giọng điệu ngươi dùng để nói chuyện với phụ thân sao?" Lôi Vệ Cảnh ngồi ở ghế da, tức giận trừng mắt nhìn nàng nói
"Vậy thì sao? Ngài hi vọng tôi nên nói thế nào!?" Lôi Dĩnh hai mắt trống rỗng nhìn hắn
"Ngươi......quên đi, ngươi chỉ cần thuyết phục Cung Thần Hạo cho ta 1 triệu đô là được, những chuyện khác cũng ko cần hỏi nhiều" lôi vệ cảnh cũng ko muốn ơối mặt nàng, nếu ko cần nàng, hắn căn bản sẽ ko nhớ rõ sự tồn tại của nàng
Một triệu??Hắn mở miệng muốn có bao nhiêu tiền thì sẽ có bấy nhiêu sao? Hắn cho rằng Cung Thần Hạo là tên ngốc sao?? "Phụ thân, thỉnh ngài nhớ kỹ 1 chút, tôi bị ngài bán làm cô dâu hợp đồng, ở trước mặt hắn, tôi ko có quyền lên tiếng"
"Ngươi là đang cự tuyệt yêu cầu của ta sao?" Lôi Vệ Cảnh híp mắt nhìn nàng
"Ko phải, tôi chỉ nói ra sự thật thản nhiên" Lôi Dĩnh phản bác
"Sự thật?? Sự thật chính là ta gả ngươi đi, vì muốn cứu vớt công ty, bẳng ko chuyện ta gả ngươi cho hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì" Lôi Vệ Cảnh tức giận nói
"Vậy, theo ngay từ đầu, tôi đã hiểu được tình cảnh của tôi, cho nên xin ngài có chừng mực, tôi là tôi, ko phải là con rối" Lôi Dĩnh hướng hán nói, đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt hắn, biểu lộ ý nghĩ chân thật của nàng
Lôi Vệ Cảnh nghe lời nàng, cơn tức càng lên cao, đáp trả bằng lời nói lạnh lùng đến cực điểm "Ở trong mắt ta, ngươi bất quá cũng chỉ là 1 công cụ để lợi dụng"
Công cụ?Ngay cả từ hình dung cũng thật giống nhau, Lôi Dĩnh nở nụ cười, nhìn người phụ thân trước mắt, sau đó nói "Cho nên, từ cái ngày tôi được ngài đem gả đi, tôi đã trả hết toàn bộ nợ cho ngài, tôi ko hề nợ ngài cái gì, có đôi khi tôi thực hoài nghi, tôi có phải là con gái ngài ko? Tại sao ta được ngài đối xử kém xa tỉ tỉ như vậy? Mặc kệ tôi cố gắng nhiều bao nhiêu, ngài vĩnh viễn đều ko để ý tới, từ khi tôi chuyển nhà đi, cho tơi bây giờ ngài có lần nào quan tâm đến cuộc sống của tôi ko? Hai năm nay, tôi giống như người ngoài, khi tôi vui vẻ khi nhận được cú điện thoại ngài gọi về thì ngài căn bản lại cho tôi một cái tin tức ko thể chấp nhận được, nhưng tôi đã nghe lời ngài gả đi, hôm nay ngài yêu cầu tôi trở về nhà cũng chỉ vì tiền, tôi hiểu được nhưng tôi nói cho ngài biết, tôi căn bản ko thể thay đổi được suy nghĩ của hắn" Nói xong, trong lòng nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm, thì ra, đối mặt với hắn nói ra tất cả cũng ko phải là 1 việc khó
Lôi Vệ Cảnh ánh mắt có chút mập mờ, hắn cũng ko cảm thấy hắn có lỗi, mà hiện tại hắn như vậy, tất cả đều là vì mẹ nàng, muốn oán cũng chỉ có thể oán mẹ nàng
"Điều tôi muốn nói chỉ có như vậy, về sau xin ngài đừng quấy rầy tôi" Lôi Dĩnh nói xong liền mở cửa thư phòng cất bước đi ra ngoài, tự do, nàng rốt cuộc cũng cắt đứt mối quan hệ với cái gia đình này
Lôi Vệ Cảnh lúc này căn bản ko chú ý tới nàng đã rời đi, mà chỉ chìm đắm thật sâu vào suy nghĩ, sai lầm rồi sao?? Ko, hắn cho tới bây giờ ko có sai lầm..........
Lúc Lôi DĨnh đi đến cửa xe cũng đã gần 2 giờ
"Thiếu phu nhân?" Lão Lưu nhận thấy vẻ mặt tái nhợt của nàng, tóc cũng có chút hỗn độn, hơn nữa Thiếu phu nhân rõ ràng lúc đi vào, tóc được cột lại, tại sao khi đi ra, tóc lại xõa trên vai?
Lôi DĨnh ko đợi lão Lưu thay nàng mở cửa, đã vội vàng mở cửa xe, tự bước vào trong ngồi
"Lưu thúc, phiền ông đưa tôi đi một vòng, tôi ko muốn về sớm như vậy"
"Được, ko thành vấn đề" Hắn khởi động xe, chạy nhanh
Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bộ tóc dài che hết hơn phân nữa 2 má của nàng, khiến người ko thấy vẻ mặt của nàng
"Thiếu phu nhân? Cô khỏe ko?" Hắn hi vọng vừa rồi là do hắn nhìn lầm chứ ko phải mặt nàng thật sự bị.......
"Ừ, tôi ko sao" Nàng rốt cuộc nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười vô sự, cảm ơn sự quan tâm của hắn, ngẫm nghĩ mấy ngày nay mọi người luôn đối với nàng quan tâm cùng yêu thương, nàng cảm thấy ấm áp đôi chút, tâm tình cũng tốt hơn
Xe chuyển bánh đến hướng khác, vòng qua hơn phân nữa thành phố, vô hướng chạy ra ngoại ô thành phố, cuối cùng mới quay lại con đường về nhà
"Lưu thúc, ông có thể đáp ứng tôi 1 chuyện được ko?"
"Thiếu phu nhân, mời nói, chỉ cần là chuyện tôi giúp được, tuyệt đối ko thành vần đề" Hắn thông qua kính chiếu hậu nhìn nàng
"xin ông giúp tôi, khi trở về, đừng nói cho Hạo chuyện gì"
"Chuyện này.............."
"Làm ơn, tôi ko muốn làm cho hắn lo lắng" đồng thời cũng muốn ở trước mặt hắn có chút tự tôn
"Được rồi, tôi sẽ ko nói"
"Cảm ơn ông"
Nàng mỉm cười ngọt ngào, khiến cho người nhìn cảm thấy............. thật an tâm
Tầm mắt Lôi Dĩnh một lần nữa lại hướng tới cửa sổ, nhìn thấy cảnh vật cùng kiến trúc nhà cửa, hạnh phúc của nàng vì sao chợt lóe lên rồi lại biến mất?
← Ch. 042 | Ch. 044 → |