← Ch.08 | Ch.10 → |
Phía sau có người ồn ào hai tiếng, lập tức bị tiếng đánh nhau cắt đứt.
Lúc này ta mới hoàn hồn, lập tức lui ra một chút, nhường chỗ, để Ngụy Liệt đi lên.
Ngụy Liệt leo lên thuyền, cẩn thận lau cây trâm cho ta.
Ta chạm vào ánh mắt của hắn, như bị thiêu đốt một chút.
Tựa như ánh mắt khi ngậm que gỗ ta ném ra ngoài của chú chó hoang Đại Hắc ta nhặt được từ rất nhiều năm trước. Tranh công đòi thưởng, ánh mắt lại chuyên chú nhìn ta.
Chỉ là sau đó, ta không bảo vệ được nó, khiến nó bị mẹ kế đánh ch.
Cả người Ngụy Liệt vẫn còn đang nhỏ nước tí tách.
Hắn vuốt mái tóc ướt át ra sau tai.
Quần áo ướt đẫm dán lên người, phác họa dáng người hắn.
Vai rộng eo hẹp, cơ n. g. ự. c so với nữ tử bình thường còn lớn hơn chút, tám khối cơ bụng như ẩn như hiện.
Ta theo bản năng tránh ánh mắt của hắn, nhận lấy trâm cài.
Ngụy Liệt đi vào khoang thuyền thay quần áo.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên ý thức được một chuyện.
Vì sao Thẩm Duật cứu ta, chỉ ướt quần áo, không ướt tóc?
8.
Ngụy Liệt đưa ta về nhà.
Ta hành lễ với hắn, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe hắn nói: "Hôm...hôm, hôm nay, nàng có hài lòng không?"
Ta quay đầu nhìn hắn.
Ánh chiều tà chiếu trên mặt hắn, mang theo chút đỏ sậm.
Người này lúc đối đầu với Thẩm Duật, không phải rất biết ăn nói sao? Sao lúc nói chuyện với ta, không phải câm thì là nói lắp?
Hắn tựa hồ còn muốn mời ta, ta khéo léo cự tuyệt nói: "Đa tạ Ngụy tướng quân đã tiếp đãi, đáng tiếc mấy ngày sau, ta muốn cùng người nhà đi Đại n tự dâng hương..."
Đôi mắt hắn hơi mở to: "Nàng đang báo cáo với ta sao?
Ta: "......"
Sợ hắn còn nói ra lời gì kinh người, ta vội vàng cáo từ.
Ta đi vội vàng, không thấy Ngụy Liệt đứng bên ngoài hồi lâu, mới hốt hoảng rời đi.
Ngụy Liệt, cũng đáng để gả.
Nhưng ta cũng không chuẩn bị đánh đổi nửa đời sau chỉ để thử.
Ta từng dựa vào lập gia đình mà thoát khỏi được Vương gia.
Ta đã thử phương pháp này một lần và thất bại.
Kiếp này, làm sao ta có thể lại giẫm vào vết xe đổ?
Kiếp trước, mười năm tình người ấm lạnh, như người uống thuốc độc giải khát, ta há có thể không biết?
Ta tránh tai mắt của Thẩm mẫu mẫu, tìm mọi cách tìm hiểu thế giới bên ngoài.
Cao môn quý nữ, không biết kế sinh nhai phố phường, tựa như chim thú bị nhốt trong lồng giam, cố gắng cảm nhận ngoại giới.
Ta phải tính toán cho bản thân sau khi rời khỏi Thẩm gia.
Trần quốc không có nữ quan, nếu ta muốn tự lập môn hộ, tìm một công việc rất khó.
Thế sự khó lường, Thẩm mẫu thúc giục muốn có con.
Bà không biết trong lòng Thẩm Duật có người khác nên ta mới mỗi lần đều uống thuốc tránh thai.
Bà cho rằng là do ta đố kỵ, không chịu mang thai còn không cho Thẩm Duật nạp thiếp.
Sau khi Thẩm mẫu nghiêm khắc lên tiếng, số lần Thẩm Duật tới nhiều hơn, còn cấm thuốc tránh thai của ta.
Ta bảo thị nữ len lén ra ngoài bốc thuốc, lại bị Thẩm mẫu phát hiện.
Bà ta bán thị nữ đi, gi*t gà dọa khỉ.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |