Vòng ba
← Ch.19 | Ch.21 → |
Sau khi kết thúc thi đấu. Mọi người lần lượt trở về phòng. Riêng Tứ Đại Cung Chủ Tiên Cung và Minh Nguyệt Cung Chủ Nguyệt Vô Thiên cùng tiến tới Vân Nguyệt Điện.
Lúc này, Huyền Thiên Huyễn, Vũ Nguyệt Lam, Ngân Ngạo Tư, Mộng Hạ Thu, Nguyệt Vô Thiên đang nhàn nhã an toạ nhìn bốn người trên chủ vị.
Trên chủ vị ngồi không ai khác chính là Tứ Tôn Bạch Vân Sơn gồm Lưu Thuỷ Thiên Hoàng đồng thời cũng là Phong Hoa Cung Chủ kiêm Chưởng Môn Bạch Vân Sơn Phong Vân Lưu Thuỷ, Nghiêm Tôn Lãnh Tà Trần, Linh Tôn Linh Du Phi, Vũ Tôn Phong Dật Lưu.
" Lưu Thuỷ Thiên Hoàng, bản Cung thật bất ngờ a. Năm nay Tân Sinh Tranh Tài thật đủ bất ngờ a."Huyền Thiên Huyễn lơ đãng nói. Nam tử tuyệt thế tuấn mĩ, ngũ quan tinh xảo như vẽ, khiến người xem qua khó mà quên được, nhất là đôi con ngươi màu đen thâm thẩm như bầu trời, bên trong đôi mắt như có hàng vạn ngôi sao trong đó, lung linh ảo diệu. Mái tóc màu đen búi đơn giản trụ cắm huyền trâm, một thân huyền y bao gọn thân hình hoàn mĩ của y, càng hiển lộ khí chất thần bí, lạnh lùng của y.
" Đúng, đúng. Nhất là nữ đệ tử kia. Tu vi cũng không thấp đâu. Chí ít cũng là Tiên Tông. Còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cao như vậy, thật sự là tiền đồ vô lượng a."Mộng Hạ Thu than thở nói. Y có khuông mặt không khác gì nữ tử, mày ngài như vẽ, mi cong cánh quạt, mắt phượng hẹp dài, mũi nhỏ thẳng dài, môi anh đào khẽ mím lại. Quả là một giai nhân tuyệt sắc, tuy bộ dạng giống nữ nhân nhưng trong nhu có cương, vẫn không dấu được nét khí khái của nam tử. Nhất là đôi con ngươi màu xám tro, xinh đẹp lạnh nhạt, lại ngạo mạn. Một đầu tóc dài màu vàng chảy xuôi như dòng thác nước từ đỉnh đầu qua vai xuống thắt lưng. Không buộc không búi tuỳ ý chạy tán loạn sau lưng. Nhưng kì lạ thay, không những không khiến người ta cảm thấy khó chịu mà còn làm nổi bật vẻ xinh đẹp của y. Một thân kim y thêu chỉ vàng bao trọn dáng người tiêm gầy của y. Tuấn mĩ tuyệt luân, anh tuấn tiêu sái. Nếu không có loại khí chất của nam tử thì nhìn qua ai cũng nghĩ y là nữ tử.
" Này còn không phải sao. Hai mươi tuổi đã là Tiên Tông. Tiền đồ rạng rỡ."Nguyệt Vô Thiên yêu nghiệt cười, như không để ý nói. Nhưng lời y nói ra lại như một quả bom nguyên tử chấn kinh những người có mặt tại đây.
" Nguyệt Vô Thiên, ngươi không nói chơi chứ. Làm sao có thể."Vũ Nguyệt Lam như không thể tin nhìn Nguyệt Vô Thiên hỏi. Này cũng quá biến thái đi. Nam tử sở hữu gương mặt tuấn tú vô song, thân hình cao ráo cân đối, một thân lam y bao trọn dáng người thon dài xinh đẹp của y, càng hiển khí chất phong lưu phóng khoáng.
" Nguyệt Vô Thiên ta nói còn có thể là giả sao. Không chỉ Hoa Lạc Tử Nguyệt nay đã là Tiên Tông, mà ngay cả hai phu thị của nàng ta là Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo cũng đã là Tiên Nhân."Nguyệt Vô Thiên liến mắt khinh bỉ nhìn Vũ Nguyệt Lam.
" Thú vị."Huyền Thiên Huyễn không đầu không đuôi nói một câu. Sau đó lại nói tiếp."Linh Tôn, nữ nhi của ngài quả nhiên không tầm thường a. Còn có hai nam tử bên cạnh nàng ta nữa."
" Huyền Vân Cung Chủ đã quá lời rồi."Linh Du Phi không nóng không lạnh, khiêm tốn lễ độ nói.
" Hừ, đừng vội đắc ý. Nói không chừng..."Mộng Hạ Thu hừ lạnh nói. Tuy không nói hết câu nhưng ý thì ai cũng hiểu.
" Đồ ẻo lã. Ngươi muốn chết."Linh Du Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộng Hạ Thu căm giận nói.
" Ngươi nói ai ẻo lã, đồ thần kinh. Ta cho ngươi nói lại đó."Mộng Hạ Thu cũng tức giận không kém đập bàn đứng dậy hét lên, ngón tay thon dài chỉ thẳng mặt Linh Du Phi. Đời này y ghét nhất là bị người nói là ẻo lã. Tên thần kinh này lại dám.
" Ta nói ngươi là đồ ẻo lã đó, thì sao. Muốn đánh nhau."Linh Du Phi cũng không thua kém, tức giận đứng lên, hừ lạnh nói.
" Thôi, thôi được rồi. Tứ sư đệ. Đệ không cần tức giận, Vô Mộng Cung Chủ ngài cần gì sinh khí. Nghe lời ta, dĩ hoà vi quý, ha."Phong Dật Lưu cười làm lành nói, bất đắc dĩ từ trên ghế đứng dậy hoà giải. Hai người này thật tình. Mỗi lần thấy mặt nhau phải gây lộn là sao chứ. Thật là. Aizz...
" Hừ..."Linh Du Phi trừng mắt nhìn Mộng Hạ Thu. Ngay sau đó không thèm để ý quay mặt đi. Ngồi trở lại ghế. Hừ lạnh nói."Nể mặt tam sư huynh, hôm nay ta tạm tha cho ngươi.
" Làm bộ."Mộng Hạ Thu thầm mắng hai chữ. Bản thân cũng yên ổn ngồi trở lại chỗ.
Những người khác nhìn cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Hai người này cứ như nước với lửa. Hễ gặp nhau không đấu khẩu thì là đánh nhau. Nhìn riết cũng quen. Hai ngàn năm trôi qua cũng chưa từng thay đổi bao giờ.
Phong Vân Lưu Thuỷ như có điều suy nghĩ từ nãy tới giờ luôn trầm mặc không nói.
Ngân Ngạo Tư thì lạnh lùng tựa khối băng. Đương nhiên nếu muốn khối băng mở miệng là chuyện không tưởng.
Lãnh Tà Trần im lặng hồi lâu mở miệng."Các vị, lần này gọi các vị đến là có chuyện cần thương lượng. Hiện tại hai giới Yêu Ma đang có động tĩnh. Chỉ e sắp tới lại sẽ có một trận chiến khốc liệt. Chúng ta cũng nên chuẩn bị mọi thứ."
" Cuối cùng thì tên Ma Lãnh Hàn đó cũng ra tay, xem ra hắn đã hết kiên nhẫn rồi."Vũ Nguyệt Lam hừ lạnh khinh thường nói. Không khó nhận ra hận ý trong lời nói.
" Khi nào thì đối chiến."Huyền Thiên Huyễn nhìn Phong Vân Lưu Thuỷ không mạnh không nhạt hỏi một câu.
" Sau Đại Hội Tiên Kiếm."Phong Vân Lưu Thuỷ nhàn nhạt đáp.
" Vậy là chỉ còn chưa đầy nữa năm."Ngân Ngạo Tư thở dài nói. Nam tử có dung mạo anh tuấn, ngũ quan tinh xảo giống như được gọt dũa tỉ mĩ. Một đôi mắt màu xanh ngọc, lạnh lùng sắc bén, mái tóc dài màu xanh ngọc đơn giản được buộc lại bởi một sợi dây cột tóc màu xanh ngọc. Một thân y phục màu xanh ngọc xinh đẹp lạnh lùng. Xung quanh y như có một tầng băng mỏng ngăn cách với bên ngoài.
" Ta nói, Ngân Ngạo Tư, ngươi đừng nói chuyện giống ông cụ có được không? Không hợp với dung mạo này của ngươi a."Phong Dật Lưu lắc đầu ai thán nói, à không, chính xác mà nói phải là trêu ghẹo.
" Đúng đúng đúng, Ngân Ngạo Tư, ngươi nên cười nhiều một chút. Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ đó. Cười nhiều cho đời thêm vui, phải không? "Vũ Nguyệt Lam gật đầu phụ hoạ nói. Trêu trọc khối băng rất vui a.
Ngân Ngạo Tư trực tiếp xem hai người như không khí, không nghe không nói. Bình thản nhấp trà. Nếu người khác muốn trêu trọc ngươi mà ngươi lại để ý gây gỗ, rất ấu trĩ a. Cách tốt nhất là không quan tâm, trực tiếp lơ đi. Như vậy mới là cách trả thù ác nhất.
Phong Dật Lưu và Vũ Nguyệt Lam hai mặt nhìn nhau. Nha, khối băng không trả lời, không sao. Cứ tiếp tục tự biên tự diễn.
" Chậc, khối băng không thích cười rất khó thành thân a. Ta đoán kẻ nào xui xẻo lắm mới bị y yêu a."Phong Dật Lưu vuốt vuốt cằm nói.
" Tam sư huynh nói không sai, nếu có ngày y có thể vì một người mà cười, vì yêu thành cuồng si, thì đệ sẽ đáp ứng y một điều kiện."Linh Du Phi hứng thú, chỉ sợ thiên hạ không loạn mở miệng cho ra một lời hứa.
Mà cũng chính vì sự tuỳ hứng hôm nay mà tương lai y phải khổ sở không ít.
" Ta không có hứng thú, nhàm chán."Ngân Ngạo Tư khinh thường nói, y trước giờ chưa từng nghĩ đến yêu. Y cũng khinh thường loại tình cảm này.
" Chưa chắc, mọi chuyện đều có ngoại lệ, và cả bất ngờ."Nguyệt Vô Thiên không đầu không đuôi nói một câu, lời nói lại nghe ra mơ hồ bí ẩn.
****** Vân Tâm Điện *****
" Tử Nguyệt, hôm nay cô thật cừ a. Chỉ phất tay một cái đã giải quyết xong đám người. Ta đoán người đứng đầu Tân Sinh Tranh Tài năm nay chắc hẳn là cô rồi."Nam Cung Hồng Liên tỏ vẻ ngưỡng mộ nhìn Hoa Lạc Tử Nguyệt nói.
" Ân. Cô cũng không vừa. Có thể lọt vào top mười."Hoa Lạc Tử Nguyệt nhàn nhạt nói.
" Hì, đó là đương nhiên."Nam Cung Hồng Liên vui vẻ nói. Nàng cũng rất lợi hại a.
" Được tồi, ta muốn nghĩ ngơi, ngày mai còn phải thi đấu nữa. Cô cũng sớm nghĩ ngơi đi."Hoa Lạc Tử Nguyệt lấy tay che miệng ngáp. Hôm nay nàng thật sự rất mệt. Đã vậy suốt dọc đường trở về lại luôn bị Nam Cung Hồng Liên làm phiền.
" Thôi được, Tử Nguyệt nghĩ ngơi đi. Tạm biệt, ngủ ngon."
" Ân, ngủ ngon."
Dứt lời hai người đều trở về phòng nghĩ ngơi.
****** Thất Tuyệt Điện *****
Đêm dài trầm lặng.
Ánh trăng trong màn đêm toả ánh sáng mông lung mờ ảo chiếu xuống Thất Tuyệt Điện.
Thất Tuyệt Điện là nơi cao nhất trong Bạch Vân Sơn, từ trên đây có thể nhìn rõ toàn cảnh Bạch Vân Sơn.
Hoa mai bay đầy trời, trong không khí thoang thoảng hương hoa mai thanh thuần nhẹ nhàng.
Từng gốc hoa mai ở đây đều có tuổi thọ trên vạn năm, không ai biết là chúng được từ đâu, chỉ duy nhất Phong Vân Lưu Thuỷ mới biết sự thật.
Hoa mai trong Thất Tuyệt Điện nở quanh năm suốt tháng, không bao giờ tàn. Đây cũng là điều mà mọi người đều tò mò, tạo hoá tự nhiên, quy luật vạn vật đâu phải ai cũng có thể thay đổi và nắm bắt. Cho dù có thể cũng phải trả giá đại giới.
Tuy nhiên, Phong Vân Lưu Thuỷ lại làm được, y hoàn toàn có thể điều khiển tự nhiên, so với Thần càng giống Thần hơn.
Phong Vân Lưu Thuỷ một thân ngân y phiêu dật xuất trần, xung quanh như có một đoàn sương mù thanh lãnh, lạnh lùng, ngăn cách y với mọi thứ xung quanh.
Y đứng dưới gốc hoa mai ngẩng đầu nhìn bầu trời. Chốc lát lại thở dài.
" Cuối cùng mọi chuyện cũng phải kết thúc."
Thanh âm trong trẻo vang dài trong bóng đêm, theo gió tản dần, cuối cùng hoá thành từng tiếng thở dài.
****** Sáng hôm sau - Quảng Trường *****
" Trận thi đấu hôm nay chắc sẽ rất thú vị."Phong Dật Lưu phe phẩy chiếc phiến hứng thú nhìn một lượt khán đài, kế đó ghé sát vào Phong Vân Lưu Thuỷ nói.
" Ân."Phong Vân Lưu Thuỷ nhàn nhạt ứng tiếng, bộ dạng không thèm để ý.
" Sao vẫn chưa thấy Hạ Âm đến nhỉ."Linh Du Phi một bên khó hiểu nói. Y cùng Hạ Âm vốn là bằng hữu tốt, có thể xem là tri kỉ của nhau. Nay không thấy người đương nhiên phải hỏi thăm.
" Đến rồi kìa."Phong Dật Lưu gấp quạt nói.
Ngay sau tiếng y thì là một giọng thét dài."Hạ Âm Thượng Tiên cùng đệ tử là Hàn Mai Tiên Tử đến."
Tiếp đó hai mạt bóng dáng ngự kiếm xuất hiện trước mắt mọi người.
Nam thì tuấn mĩ tuyệt luân, nữ thì giai nhân tuyệt sắc. Quả là tổ hợp hai người tuyệt đẹp.
" Thiên Hoàng, thực xin lỗi, ta đến muộn."Hạ Âm cung kính hành lễ hướng Phong Vân Lưu Thuỷ. Nam tử có khuôn mặt tinh xảo, từng đường trên mặt đều rõ ràng vô cùng. Phượng mâu lạnh lùng, tóc dài búi gọn trụ cắm trâm ngọc, một thân y phục xanh nhạt tôn lên dáng người cao ráo của y.
" Hàn Mai tham kiến Thiên Hoàng."Hàn Mai nở nụ cười ngọt ngào hướng Phong Vân Lưu Thuỷ hành lễ. Nữ tử xinh đẹp tinh thuần, dung nhan tinh xảo, nhất là đôi mắt đen tuyền xinh đẹp ánh lên tia nhìn thông minh nghịch ngợm. Tóc dài đen tuyền buộc thành đuôi ngựa, một thân y phục cổ trang màu vàng thêu hoa mai, xinh đẹp mà thanh thuần tự nhiên. Y phục cổ trang lại buộc tóc đuôi ngựa trông nam không ra nam, nữ không ra nữ. Trông rất kì cục. Tuy nhiên có vài người nhìn đã quen mắt nên cũng không để ý nhiều.
" Miễn lễ. Hai vị cứ tự nhiên. Trận đấu cũng sắp bắt đầu."Phong Vân Lưu Thuỷ lạnh nhạt nói.
" Đa tạ."Hạ Âm đáp nhẹ một tiếng, Hàn Mai chỉ gật đầu không nói, khoé miệng nở nụ cười ngọt ngào.
" Hạ Âm huynh, đã lâu không gặp."Linh Du Phi tiến tới chắp tay nói.
" Hạ Âm huynh."Hoa Tự Minh Ân cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
" Linh đệ, Hoa mụi, hai người hảo."Hạ Âm cũng cười nói.
" Linh Tôn, Linh Mẫu. Hàn Mai xin thỉnh an."Hàn Mai nhẹ nhàng thi lễ, nở nụ cười ngọt ngào.
" Ân, Mai nhi thật ngoan. Quả là một cô nương hiểu lí lẽ, nhu thuận."Hoa Tự Minh Ân gật đầu hài lòng, không tiếc lời khen.
" Linh mẫu đã quá lời."Hàn Mai cười híp mắt, hơi cúi đầu tỏ ra e thẹn.
Hạ Âm một bên nhìn chợt cảm thấy ác hàn, tiểu tinh nghịch cũng có ngày nhu thuận như vậy sao. Tại sao nàng ta chỉ nhu thuận đối người khác, còn với y thì toàn giương nanh múa vuốt là sao. Trong lòng Hạ Âm Thượng Tiên thật sự là khóc không ra nước mắt.
" Được rồi, có chuyện gì thì đợi sau khi kết thúc thi đấu chúng ta lại tiếp tục ôn chuyện."Hạ Âm nhìn nhìn chợt mở miệng nói.
" Được, đến lúc đó ta và huynh cùng đấu mấy ván cờ."Linh Du Phi cũng cười gật đầu.
" Được, cứ quyết định như vậy."Hạ Âm sảng khoái đáp ứng. Y cũng đã lâu không cùng Linh Du Phi đấu cờ.
" Vân Tâm, mau bắt đầu đi."Phong Vân Lưu Thuỷ nhìn mọi người đã đến không sai biệt lắm liền nhắc nhở Lãnh Vân Tâm.
" Đệ tử tuân mệnh."Lãnh Vân Tâm cung kính lĩnh mệnh.
Phút chốc cả người đã đứng trên khán đài.
" Như các vị đã biết, sau khi kết thúc vòng hai, mười người lọt vào vòng ba đã được xác nhận lần lượt là Đoản Tử Âu, Nam Cung Hồng Liên, Mạc Thiên Kì, Thiên Ngọc Vũ, Tần Thiên Hạo, Vũ Thiên Từ, Vong Tuyệt, Hoa Lạc Tử Nguyệt, Quân Thiên, Bạch Phong. Bây giờ mười người sẽ chia ra thi đấu theo hình thức song đấu. Luật như cũ, mỗi người lên bốc thăm chọn đối thủ cho bản thân."Lãnh Vân Tâm nhìn mười người nói. Trên tay xuất hiện một hộp bốc thăm.
Từng người lần lượt bước lên bốc thăm.
Sau khi công bố kết quả, rất nhanh trận đấu liền bắt đầu.
Trận thứ nhất: Đoản Tử Âu đấu với Mạc Thiên Kì.
Mạc Thiên Kì thật sự là người lạnh lùng, không ra nhiều chiêu thức, vẻn vẹn trong hai chiêu đã đánh bại Đoản Tử Âu.
Trận thứ hai: Nam Cung Hồng Liên đấu với Vũ Thiên Từ.
Vũ Thiên Từ tu vi cũng không kém, ngay từ trận đầu tiên Hoa Lạc Tử Nguyệt đã nhận ra là y giấu thực lực, còn thự lực chân chính thì không kém nàng bao nhiêu. Cũng chính vì vậy mà chỉ trong vòng hai chiêu Nam Cung Hồng Liên cứ như thế mà thua.
Trận thứ ba: Thiên Ngọc Vũ đấu với Vong Tuyệt.
Hai người bạn cùng phòng đấu với nhau chắc hẳn sẽ không tránh khỏi lúng túng, ra chiêu cũng không dứt khoát, chắc chắn trận đấu sẽ rất nhàm chán. Đó là điều mà tất cả mọi người đều nghĩ. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Thiên Ngọc Vũ và Vong Tuyệt không những không nể tình mà chiêu chiêu đều vô cùng sắc bén. Nhưng không may, Vong Tuyệt tu vi vẫn luôn thấp hơn Thiên Ngọc Vũ, chính vì vậy mà Vong Tuyệt thua.
Trận thứ tư: Tần Thiên Hạo đấu với Bạch Phong.
Trận này khỏi phải nói cũng biết kết quả. Bạch Phong làm sao có thể là đối thủ của Tần Thiên Hạo, nên rất nhanh Bạch Phong đã thua.
Trận thứ năm: Hoa Lạc Tử Nguyệt đấu với Quân Thiên.
Hoa Lạc Tử Nguyệt ngự kiếm trên không trung đối mặt với Quân Thiên. Hai người làm tư thế hữu lễ ngay sau đó bắt đầu xuất chiêu.
Hoa Lạc Tử Nguyệt khoé miệng khẽ nhếch. Quân Thiên tuy tu vi cao, lại còn là yêu linh hoá thành. Tuy nhiên so với nàng vẫn còn kém xa.
Chẳng mấy chốc, trận chiến cứ thế kết thúc với chiến thắng thuộc về Hoa Lạc Tử Nguyệt.
Sau khi kết thúc thi đấu vòng ba - Song Đấu.
Mọi người lần lượt nghĩ ngơi cho trận thi đấu vào buổi chiều.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |