Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoa Nhỏ - Chương 11

Hoa Nhỏ
Trọn bộ 12 chương
Chương 11
Phiên ngoại 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Lazada


Cho dù là sắp hết xuân, thời tiết trên đỉnh núi vẫn là có chút lạnh, khi vào đêm lại càng rõ ràng, cho nên ban đêm Mộc Sách sau khi để lại trên mặt bàn một ngọn đèn xong, việc đầu tiên làm khi lên giường đó là đem Tô Mặc ôm vào trong ngực, lại đem chăn của nàng bọc chặt kín, không cho một chút lạnh giá nào có thể chạm vào người nàng.

"Nô nhân a nô nhân, chàng đừng suốt ngày đều dính lấy ta như vậy." Tô Mặc còn chưa có buồn ngủ, sau một hồi gối lên trên cánh tay của hắn, quyết định vẫn là nên đem việc này nói lại với hắn.

Hắn cẩn thận tránh để tóc của nàng bị đè lên, nhẹ giọng hỏi: "Có gì không ổn?"

"Trừ bỏ ân sư ra...... Mỗi người đều oán giận chàng làm việc rất không đàng hoàng." Nàng lấy ngón tay chọc chọc ngực hắn, có chút khó hiểu cau mày, "Trước kia ta chưa từng thấy chàng ngừng làm việc a, như thế nào sau khi thành thân chàng liền trở nên lười biếng như thế?" Kỳ thật cho dù bọn họ không hướng nàng nói, nàng cũng sớm đã nghĩ hỏi Mộc Sách một chút, nhưng Mộc Sách da mặt dày, cho dù tất cả mọi người nhìn bọn hắn chằm chằm, hắn cũng có thể làm như không thấy.

Mộc Sách dừng một chút, dụng tâm kín đáo nói.

"Như vậy a, bọn họ có oán hận sao?" Tốt, hắn đều còn chưa có phát tác, bọn họ liền cướp phần làm khó dễ trước?

Nàng có chút kinh ngạc, "Di, bọn họ cũng chưa đối với chàng nói qua sao?" Rõ ràng đều đã oán lên đến tận trời, chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa có đủ can đảm dám đối mặt nói rõ với hắn điều đó?

"Bọn họ nào dám?" Mộc Sách thản nhiên hừ nhẹ, sau đó nghĩ nghĩ, "Sao lại như thế, lão sư còn chưa có hành động gì sao?" Trách không được hắn cảm thấy trong nhà còn thiếu cái gì đó, nguyên lai chính là thiếu một người đến góp vui.

"Ân sưđại nhân?" Tại sao lại liên quan đến ông ấy?

Mộc Sách tự nhủ gật gật đầu, "Cũng đúng, theo tính tình lão nhân gia ấy, cho dù thật muốn xuống tay, cũng phải nắm chắc mười phần thắng mới dám gây chuyện." Ít nhất cũng phải chờ tòa nhà chỗ sườn núi sửa lại cho tốt đã, để cho đến khi cừu bị đưa đến miệng hổ không có chỗ chạy nữa mới được. (^^ Trò nào thày ấy mà, anh Sách nhà mình k ra tay đâu, để Mai yêu nghiệt ra tay giùm cơ. Hiểm chưa!!)

"Nô nhân?" Tô Mặc không hiểu ra sao vươn năm ngón tay ở trước mặt của hắn khua khua.

"Không có việc gì." Hắn cầm tay nàng, nhanh chóng ở lòng bàn tay của nàng ấn xuống nụ hôn cũng dời đi lực chú ý của nàng, "Ta quấn quít lấy nàng như vậy, chính là vì tâm tình có chút thay đổi."

"Thay đổi thế nào?" Trừ bỏ trong nhà dân cư nhiều hơn một chút ra, cuộc sống có gì thay đổi đâu?

"Trước kia, thân phận của nàng là ân nhân cùng lão bản của ta, mà hiện nay, nàng là vợ của ta." Mộc Sách liền lay động ánh nến, cảm thấy mỹ mãn lấy ngón tay mơn trớn ánh sáng trên mặt mày nàng, quả thật cảm giác được đang ôm nàng trong ngực, không phải một giấc mộng cũng không phải mơ hồ xa xăm như kính hoa thủy nguyệt*.

*Kính hoa thủy nguyệt: Hoa trong gương, trăng trong nước - là những thứ mơ hồ, phù phiếm không có thực.

"Cho nên?" Nàng không hiểu nhìn lại bộ dáng quyến luyến của hắn, tổng cảm thấy từ khi thành thân tới nay, hắn đối với nàng, không chỉ nâng niu như châu như ngọc, mà còn thành kính giống như đang cầm một khối ngọc lưu ly sợ rơi vỡ.

Hắn thấp giọng than nhẹ, "Ta không biết những nam nhân khác thành thân nghĩ như thế nào, nhưng từ khi thành thân, ta liền cho rằng nàng là một phần cốt nhục cùng huyết mạch không thể chia lìa của ta, hơn nữa, nàng làm cho ta sinh bệnh."

"Bệnh?" Nàng sửng sốt, cuống quít cầm lên tay hắn thay hắn xem mạch, "Bệnh gì, như thế nào ta cũng không biết?"

"Tâm bệnh." Mộc Sách đè lại tay nàng, trấn an hôn ở my tâm của nàng, "Ta luyến tiếc rời khỏi nàng, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn có thể thấy nàng, chớp mặt lại muốn ôm nàng một cái, nếu nếu có thể, ta thật muốn đem nàng trói chặt ở trên người ta."

Sau khi quen biết nàng, hắn từng đối tình yêu nam nữ trong lúc đó có cái định nghĩa mơ hồ, nhưng đến sau khi thành thân, cùng nàng cơ thể giao triền, tâm tri kỷ cùng nhau sinh hoạt, hắn mới phát hiện, với hắn mà nói, trong mắt hắn Tô Mặc là loại đáng yêu không bỏ xuống được, khó có thể dứt bỏ ưu ái, không đành lòng chia lìa một lát liên tình mật yêu*.

*Liên tình mật yêu: Tình yêu ngọt ngào như mật hoa.

Một chữ yêu này cũng quá trêu cợt người, vì tình yêu mỗi một ngày lại thêm sâu sắc, hắn mới hiểu được cái gì gọi là bệnh nhập cao manh*. Hắn muốn cùng nàng từng hơi thở, từng nhịp đập con tim, những gì hắn thấy bây giờ đều là những thứ xinh đẹp.

*Bệnh nhập cao manh: Bệnh hết thuốc chữa.

Hắn thường xuyên cảm thấy, trái tim của hắn như tồn tại một cái động, chỉ cần không có nàng ở bên người hắn, nơi ấy liền trống trải đến đáng sợ. Dù thế nào hắn cũng phải chính mắt nhìn thấy nàng, tự mình sờ sờ tay nàng, lấy lòng bàn tay vuốt ve mặt của nàng, hắn mới cảm thấy tim của hắn bình ổn một chút, nếu không có nàng nó sẽ như một cái hàng sâu không đáy.

Ánh nến nhập nhòe cách đó không xa, hoa đèn cháy bùng nhẹ kêu vang vang, mà Tô Mặc nghỉ ở trong lòng hắn cũng không nói một câu nào, Mộc Sách nhịn không được cúi đầu đến nhìn xem là chuyện gì xảy ra.

"Tam cô nương?"

Đợi hắn nâng mặt của nàng lên, hắn lúc này mới phát hiện không chỉ là hai tai của nàng, mà cả khuôn mặt nàng đều hồng thấu, còn hai tay nhanh thu ở trên áo của hắn không buông.

"Nương tử?"

"Chờ, đợi lát nữa......" Nàng đỏ mặt nâng lên một tay, tổng cảm thấy hai má thiêu nóng lợi hại, "Trước để cho ta bình tĩnh lại đã......"

Từ khi hai người bọn họ nhìn vừa mắt rồi thành thân đến nay, trước đây vị quan Trạng Nguyên họ Mộc này, chưa từng cùng nàng nói qua những lời bộc bạch tìm cảm như thế, liền ngay cả lúc trước khi hắn dỗ dành nàng, nàng cũng không có nghe thấy hắn đưa ra cái lí do gì. Không giống như đêm nay, hắn cũng không chú ý đem lời nói ở đáy lòng nói đều sủng nịnh nói ra ở trước mặt nàng, này, này khiến nàng làm sao có thể chuẩn bị kịp?

Hai má nàng lúc này đã đỏ bừng như con tôm luộc, liền ngay bản thân cả nàng cũng cảm thấy trên mắt mình đã mau hơi nước. Nhưng cảm giác khắc sâu vào trái tim trong ngực kia, lại xưa nay chưa từng có, vô cùng vui sướng toát ra. Nàng không nói nhìn về phía đôi mắt của hắn, khắp nơi tràn ra nhu tình, che giấu không được tình yêu say đắm, nhất nhất lặng thầm viết ở nơi đáy mắt đen sâu thẳm của hắn kia.

Nàng tinh tế thưởng thức lời nói mới vừa rồi của hắn, đem từng tiếng kia trở thành dược liệu nồng tình thượng đẳng, đặt ở trong lò triền miên đun hầm thành một nồi thật lòng, từng ngụm một nuốt xuống.

"Cô nương?" Hắn thu nạp hai tay, cẩn thận nhẹ lay động nàng.

"Ngốc nghếch......" Nàng gắt gao ôm lấy hắn, đem mặt chôn ở trong lòng của hắn cọ xát, rồi sau đó thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ngẩng mặt ở bên tai của hắn cắn một ngụm, tiếp theo rõ ràng cảm giác được thân mình hắn cứng đờ.

Còn không có kịp mở miệng nói cái gì đó, từ trên người nàng đã bị một đôi môi tham lam phủ xuống, chặt chẽ hôn trụ đôi môi của nàng, tiến quân thần tốc lưỡi quấn quít lấy lời lẽ của nàng, từng ngón tay rất không có ý tức vuốt ve thân thể nàng.

Nàng nghiêng mặt đi thở gấp gáp, cảm giác bờ môi của hắn lập tức thấu hướng cổ của nàng, liếm nhẹ, đem cánh môi hợp tại trên làn da trắng mềm kia, hút lấy từng nhịp mạch đập, trên da thịt của nàng ở mỗi một chỗ lại hôn mút một ngụm. Nàng nhịn không được run rẩy, nguyên bản hai tay đang đặt ở cánh tay hắn hiện đang chậm rãi chuyển tới "tiểu Mộc Sách", rồi sau đó dùng sức vuốt căng hắn.

Hắn không chịu nổi kéo xiêm y trên người nàng, lòng bàn tay dao động ở trên người nàng, bức thiết mơn trớn một tấc lại một tấc da thịt.

"Chậm đã......" Tô Mặc ở cuối cùng vớt lấy một tia lí trí đang dần chìm vào dục vọng, miễn cưỡng lấy lại một chút tự chủ, hơi cương quyết đẩy hắn ra một chút.

"Ân?"

"Chàng còn chưa nói chàng định làm thế nào với họ hàng và và mọi người, chẳng lẽ chàng muốn bọn họ cứ oán giận như thế?" Nàng cũng không muốn lại có người không ba thì năm oán giận chạy tới chỗ nàng ca thán. Phu quân nhà nàng vì nàng mà không làm việc đàng hoàng, bởi vậy trước khi hưởng thụ lạc thú vợ chồng, nàng vẫn là nên nói trước hắn phải như thế nào giải vấn đề lớn quyết này.

"Yên tâm, ân sư sẽ giúp ta giải quyết việc nhỏ này." Nói còn chưa hết ý, hắn một tay kéo nàng qua, lười biếng bắt đầu cắn cắn ngón tay thon dài của nàng.

Nàng nhất thời sửng sốt, "Thế là thế nào?" Tại sao lại nhắc đến ân sư nhà hắn?

Mộc Sách thổi tới bên tai của nàng, nói khẽ với nàng kế hoạch đã vạch ra từ lâu, rồi sau đó như hắn sở liệu thấy nàng ngây ngốc sững sờ ở trong lòng của hắn.

Thật vất vả Tô Mặc mới từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, có chút không rõ lắm hỏi lại.

"Chàng, chàng xác định muốn giải quyết vấn đề như vậy?" Nàng chỉ biết hắn là người cực kì khác thường, khi thật sự muốn làm chuyện gì thì đó cũng là chuyện khác thường.

Hắn nói được không chút áy náy nào, "Ân sư ân trọng như núi, thân là đệ tử, ta bất quá là hiếu kính ân sư mà thôi."

Nàng trừng lớn hai tròng mắt, sau đó ngốc lăng trừng mắt nhìn hắn dương lên đôi mắt vô tội rất lâu. Cho đến khi hắn hết kiên nhẫn cúi đầu nặng nề mà hôn nàng một chút, nàng bây giờ mới đem tâm hồn đang lạc đi tứ phía gọi trở về.

"Chàng...... Tính bắt ái đồ nhà chàng đến hiếu kính thay?" Nàng tận dưới đáy lòng vì ái đồ bị hắn làm như cống phẩm dâng lên người mà cảm thán.

"Không phải rất tốt sao?" Mộc Sách vẻ mặt đương nhiên, còn hướng nàng xấu xa cười, "Nàng nói xem, ân sư chúng ta dung mạo ngày thường như thế nào?"

"Thật giống thiên tiên giai nhân." Kia còn phải nói sao? Nhìn vị hoàng đế cùng bao đại thần trong triều xem, không phải là bị mê hoặc đến hơn hai mươi năm? Không cần nói nam nhân, liền ngay cả nàng là nữ nhân này, lúc đầu khi nhìn thấy cũng đều bị dung nhan kiều diễm kia làm đầu óc choáng váng, nếu không có Mộc Sách đúng lúc hé ra mặt xanh mét đem nàng kéo trở về, nàng thật đúng là thiếu chút nữa liền lầm đường lạc lối.

"Nàng có biết vì sao ông ấy đến nay vẫn là độc thân một mình không?"

"Đúng nha!" Nàng cũng không thể ngăn nổi hiếu kì tràn đầy, "Không phải nghe nói trong triều rất nhiều ong bướm đuổi theo bao quanh ân sư đại nhân, liền ngay cả bệ hạ cũng bị ông ấy làm trầm mê cuồng dại một mảnh sao? Như thế nào ân sư đại nhân lại cô đơn chiếc bóng nhiều năm?"

Hiểu rõ mọi chuyện Mộc Sách đối nàng cười, "Vì lão nhân gia hắn sớm có người trong lòng."

Nàng hai mắt lóe sáng, "Là cô nương nhà ai?" Rốt cuộc là giai nhân xinh đẹp phương nào mới có thể lọt vào mắt thiên tiên Mai Đình Nhiên?

"Tiền Uy Vũ tướng quân, Mạc Ỷ Đông."

Vị kia...... Toàn thân cơ bắp vết sẹo rối rắm che kín, trời sinh chính là một bộ dáng thô tục. Không phải là người vừa buông xuống gươm đao chém giết lúc trước lại cầm lấy cuốc làm ruộng ái đồ nhà mình sao?

"Ân sư đại nhân hắn...... Thích người như ái đồ?" Nàng một tay vỗ về cằm, có chút không thể lý giải Mai Đình Nhiên vì sao nhiều năm qua ở trong vạn bụi hoa, lại cô đơn chỉ nhìn trúng Mạc Ỷ Đông là con người thô lỗ khác hắn một trời nam đất bắc.

Mộc Sách híp mắt lại hồi tưởng lúc trước, "Theo như lời của lão nhân gia nói, thì năm đó khi ta mang theo ái đồ đi gặp hắn, hắn lập tức đối đồ tôn nhà mình nhất kiến chung tình. Cho dù ta nói đến rách miệng, lão nhân gia hắn vẫn là mặc kệ không nghe, toàn tâm toàn ý chung tình."

"Ái đồ đối ân sư có cảm giác gì không?"

"Hắn là đầu gỗ, không hề phát hiện." Mộc Sách thở dài lắc đầu, "Mỗi khi vừa nhìn thấy khuôn mặt tựa thiên tiên kia, ái đồ liền cảm thấy toàn thân cũng không bình thường, bởi vậy nhiều năm qua hắn luôn lấy cớ quân vụ bận rộn, có thể tránh liền tránh rất xa."

"Kia......"

Mộc Sách sớm đem rắc rối của cả hắn và người kia giải quyết một lần tốt lắm.

"Tục ngữ nói nước phù sa không rơi ruộng người ngoài, huống hồ ân sư lão nhân gia hắn từ sau khi chuyển lên núi đã ám chỉ ta hồi lâu, nàng nói, ta có thể nào không thành toàn lão nhân gia hắn phần tâm tư này?" Từ đầu khi mới bắt đầu nhìn thấy Mạc Ỷ Đông, Mai Đình Nhiên hai mắt liền đứng ở trên người đồ tôn không chịu đi rồi. Có thể nói bởi vì Mạc Ỷ Đông nhiều năm ở ngoài biên quan, làm hại Mai Đình Nhiên cho dù là muốn xuống tay cũng không có cơ hội, nay thật vất vả rốt cục cũng có cơ hội này, hắn thân làm đệ tử có thể không hoàn thành giấc mộng lâu nay của lão sư sao?

"......" Thì ra hai con sói đã sớm bàn bạc thương lượng xong xuôi rồi sao?

"Nói lại, ái đồ cũng là người cô đơn đã hơn nửa đời rồi." Mộc Sách đem hai má dán tại trên giữa trán của nàng, cảm thấy mỹ mãn ôm sát nàng, quyết định một người vui không bằng mọi người vui, "Kể từ khi ta quen biết hắn, hắn liền giống như đồ đầu gỗ, lại cả trai lẫn gái đều không đem để vào trong mắt. Nếu không vì hắn tính toán một chút, chẳng lẽ để mặc hắn sống cô độc một mình nửa đời còn lại? Ta cũng là sư phụ của hắn, ta còn có quyền thay hắn làm chủ, nàng nói có đúng không?" Cho dù có thể sẽ làm cho cái đầu gỗ kia hoảng sợ. Nhưng hắn tin chắc, cũng sẽ không có người nào sẽ coi trọng ái đồ bộ dạng ngày thường không khác gì thổ phỉ man rợ này.

"Hắn, nếu hắn không muốn thì làm sao?" Tô Mặc sốt ruột một tay ấn hạ trái tim, một tay hơi hơi đẩy hắn ra. Nhìn Mộc Sách trên mặt kia một bộ dáng ngang ngược vô cùng.

Mộc Sách nhíu mày, vẻ mặt không cho là đúng, "Nàng cho rằng hắn có biện pháp chống cự sắc đẹp của ân sư?"

"Ách......" Nàng cảm thấy ngoài trừ việc Mai tướng dùng chiêu trí mạng này ra, Mạc Ỷ Đông xem ra là càng sợ uy lực của sư phụ hắn hơn.

"Đừng để ý bọn họ nữa." Mộc Sách một phen nhìn qua nàng, môi lửa nóng nhắm thẳng xương quai xanh nàng cẩn thận nhẹ nhàng mà cắn cắn lên đó, "Đêm còn dài, nương tử vẫn là nên đối nô nhân thành tâm chút đi."

"Đợi lát nữa......" Nàng hai tay xoa lỗ tai của hắn, "Kia còn họ hàng xa thì sao? Hắn vẫn là sẽ thúc giục chàng xuống núi làm việc a." Chính là cứ cố gắng thay đổi người ngoài cuộc như bọn hắn ở tại đây thì được ích lợi gì? Tìm không thấy người làm việc, Hạng Nam còn không phải sẽ mỗi ngày đều lên trên núi khóc sướt mướt.

"Hắn sẽ không, bởi vì ân sư cũng sẽ thuận đường giải quyết hắn." Cam đoan sau này Hạng Nam lên núi vừa nhìn thấy Mai Đình Nhiên sẽ liền vội vàng trốn xuống núi.

"A?"

"Chuyện bên ngoài, để ý nó nhiều như vậy làm gì......" Mộc Sách thập phần bất mãn khéo léo nâng cằm của nàng lên, ở môi nàng lại hôn lại cắn, "Chuyên tâm một chút."

"Đã nói đợi chút......" Tô Mặc đang chìm đắm trong nụ hôn của hắn đột nhiên vì thương cảm cho bọn người kia mà hồi phục tinh thần lại, hắn tiếp tục nhanh gọn đem thân mình đè ở trên người nàng, cũng không để ý cự tuyệt cầm lấy hai tay của nàng.

"Không thể đợi được nữa......" Hắn lẩm bẩm, cúi xuống hôn lên, đem tất cả kháng nghị của nàng nuốt xuống hết. (>. < Lần nào cũng cắt nhá. Ghét!!)


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-12)