Đáp trả bằng thân
← Ch.069 | Ch.071 → |
Hôm sau, mọi kế hoạch đã sắp xếp thỏa đáng, chúng tôi bắt đầu "Hành động mèo ngốc tìm chồng".
Mạc Lâm lại điểm vài châm vào đầu Hướng Thanh, Cẩm Văn bê một bát thuốc đã sắc sẵn, bịt mũi chàng rồi đổ vào, chờ Mạc Lâm gật đầu, Ngưu Ma Vương bèn cõng chàng đi ra khỏi khu rừng mê cung. Oa Oa kéo tay tôi dặn dò:
"Miêu Miêu, lần này cô nhất định phải hành động thận trọng, ngoan ngoãn nghe lời Ngân Tử, hắn không cho cô làm gì thì tuyệt đối không được làm, hiểu chưa?"
Tôi hiểu là sự việc này vô cùng trọng đại, sư phụ có cần tôi hay không đều phụ thuộc vào lần này, bởi vậy không dám bướng bỉnh nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Ngân Tử ấm ức mặc chiếc váy xanh có thêu những chú hồ điệp ở viền, tóc búi lên rồi cài trâm, gương mặt được trang điểm kĩ càng, yểu điệu cùng Cẩm Văn đi ra. Hắn ngẩng đầu rất cao, chân tay có vẻ bối rối, hai gò má đỏ bừng, trông như một mỹ nhân mười bốn, mười lăm tuổi đầy e thẹn, khiến ai cũng phải cố nín cười.
"Cười cái gì mà cười? Cười cái con khỉ ý!" Ngân Tử thẹn quá hóa giận, hai tay chống nạnh chửi tôi đang cười to nhất."Nếu không phải là để tiện đi theo hầu hạ con mèo ngu ngốc như cô mà lại không khiến người ta hiểu lầm thì ta việc gì phải hóa trang thành cái điệu bộ nam không ra nam, nữ không ra nữ này."
Giọng nói của hắn vốn đã khó phân biệt nam nữ từ thời thiếu niên, bình thường tu dưỡng rất tốt, nghi biểu nho nhã, mặc trang phục nữ mà trông vẫn tự nhiên, khiến người ta không nhận ra sự khác biệt.
Mọi người thấy Ngân Tử bực thật thì không dám cười tiếp, lập tức tản đi xung quanh, ai làm việc của người đó.
Người làm việc đầu tiên là Mạc Lâm, hắn không còn vẻ uể oải, lười biếng thường ngày, thay một chiếc trường bào rộng rãi, mái tóc dài búi bừa ra sau gáy, tay cầm phất trần, cả người toát lên vẻ tiên phong đạo cốt còn hơn cả mấy ông thầy bói trên đường, vẻ mặt cao thâm khó lường, giống như một tiên nhân giáng thế nhân gian để phổ độ chúng sinh, khiến người ta vừa nhìn đã thấy có thiện cảm. Hướng Thanh nằm trên hòn đá bên cạnh vẫn còn đang hôn mê.
Tôi với Ngân Tử, Ngưu Ma Vương, Kiếm Nam đều hiện nguyên hình, núp trong đám cỏ sau lưng Mạc Lâm, căng thẳng nhìn bước đầu tiên trong kế hoạch được thực thi.
Mạc Lâm rút cây châm sau gáy Hướng Thanh ra, không lâu sau thì chàng dần dần tỉnh lại, hai mắt mơ màng nhìn về đằng trước, sau đó thì dừng lại trên người Mạc Lâm, dường như còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì.
Ừm... cái loại Thất Ức Dược đắng muốn chết ấy đã có tác dụng rồi.
"Vị... tiên sinh này..." Hướng Thanh gắng gượng ngồi dậy, khách sáo hành lễ với Mạc Lâm rồi nói, "Xin hỏi đây là nơi nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với tôi?"
Mạc Lâm hoàn toàn đánh mất vẻ cười cợt hàng ngày, thay vào đó kinh ngạc nói:
"Tiên sinh sao lại nói thế? Vừa mới đặt chân tới vùng đất này, thấy có một con yêu quái đang đánh nhau với tiên sinh, thế là ta vội ra tay tương trợ, sau đó yêu quái bị chúng ta liên thủ đả thương và bỏ chạy, nhưng đầu của huynh bị thương, hôn mê không tỉnh, ta sợ yêu quái lại quay về, thế nên ngồi ở đây chờ huynh tỉnh lại."
Hướng Thanh hoài nghi xoa đầu mình, hỏi tiếp:
"Vì sao ta lại không nhớ chút gì về việc đánh nhau với yêu quái nhỉ? Hơn nữa vì sao lại không mặc áo?"
"Y phục của huynh bị xé rách khi đánh nhau với yêu quái còn gì, vải vụn còn ở kia." Mạc Lâm đưa tay chỉ, sau đó làm ra vẻ vô tội, hỏi lại, "Huynh đã hôn mê một đêm rồi, vì sao lại không nhớ chuyện vừa xảy ra nhỉ? Lạ quá."
"Vì sao xé rách áo mà trên người không có chút vết thương nào?" Hướng Thanh chau mày, vẫn nghi hoặc.
"Hửm... huynh chắc chắn là huynh muốn biết chứ?" Mạc Lâm có vẻ do dự, hắn liên tục đánh mắt ra hiệu về phía chúng tôi, cuối cùng cười nói, "Quả nhiên tiên sinh chẳng nhớ gì nữa rồi. Đó là một nữ yêu quái, thích mỹ sắc của huynh, muốn ép huynh phải thành thân, huynh thà chết không chịu, sau đó lao vào đánh nhau..."
Hướng Thanh nghe nói thế thì toát mồ hôi lạnh, sắc mặt từ đỏ chuyển sang màu đen, rồi lại chuyển sang màu trắng, đảo mắt nhìn quanh một vòng mới lắp bắp nói:
"Thế... thế thì... đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh."
Ngân Tử và Kiếm Nam ở bên cạnh lén nhìn tôi cười mấy tiếng.
Hướng Thanh long trọng cúi xuống hành lễ, Mạc Lâm vội vàng đỡ chàng dậy, lấy một chiếc áo ra khoác lên người chàng, rồi chu đáo nói:
"Vết thương trên đầu tiên sinh quan trọng hơn, hay là để tại hạ đưa tiên sinh tới Y quán của tiểu trấn để khám xem sao?"
"Không sao đâu, từ ngày đi thu phục yêu quái, bị thương là chuyện thường ngày, chút vấn đề nhỏ này mà đã phải đi Y quán thì chẳng ra sao." Hướng Thanh cười cười tạ ơn, rồi lại trao đổi tính danh với Mạc Lâm, sau một hồi khách khí, chàng tìm lại thanh kiếm đã gãy một nửa, định đi sâu vào trong rừng.
"Chắc chắn là hắn không có tiền." Ngân Tử thì thào giễu cợt.
Mạc Lâm vội vàng chặn chàng lại:
"Tiên sinh định đi đâu?"
"Con nữ yêu quái đó to gan lớn mật, chỉ sợ làm hại lương dân, hôm nay tôi phải tiêu diệt nó." Hướng Thanh mặt đầy chính khí.
Tôi xoa đầu, thì thào hỏi Kiếm Nam đang bò ngay bên cạnh:
"Chỗ chúng ta có con yêu quái nào như thế mà chưa đến bái kiến ta nhỉ? Thật là láo toét!"
Ngân Tử dùng đôi cánh đập tôi một cái, ra hiệu bảo tôi im miệng. Mấy người tiếp tục quan sát, chờ hành động bước tiếp theo của Mạc Lâm.
Mạc Lâm giữ Hướng Thanh lại, cười khổ nói:
"Con yêu quái đó rất lợi hại, chỉ sợ không phải là đối thủ của nó, hay là cứ tạm rút trước."
Hướng Thanh do dự giây lát rồi chắp tay nói:
"Đa tạ mỹ ý của tiên sinh, nhưng vì sự an cư của bách tính, ta đã quyết tâm thề chết cũng phải tiêu diệt hết yêu quái nơi đây, xin ngài hãy tránh ra."
"Chuyện này..." Mạc Lâm không cản được bước chân của chàng, lo lắng toát cả mồ hôi, "Con yêu quái đó mang vết thương bỏ đi, chắc đã trốn ở nơi nào đó, e rằng khó tìm được."
"Không sao!" Hướng Thanh an ủi hắn."Ngài cứ về trước đi, ta không muốn vì mình mà liên lụy tới tiên sinh."
Kiếm Nam thấy vậy thì bảo chúng tôi cứ ở yên đó, một mình hắn bò ra ngoài rồi bỏ đi. Không lâu sau, Lạc Lạc tóc bạc trắng run rẩy cầm thanh trường kiếm, đỏ mắt xuất hiện trước mặt họ, gương mặt nàng ta đầy vẻ kinh hãi, lắp bắp nói:
"Nào... ta chính là yêu quái của Lạc Anh Sơn... ta... ta tới để cướp sắc đây."
Mạc Lâm như người sực tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức chỉ Lạc Lạc nói:
"Chính là ả! Chính là nữ yêu quái muốn phi lễ với huynh."
Hướng Thanh nhất thời trở nên căng thẳng, chàng rút thanh đoản kiếm ở thắt lưng ra, thận trọng bảo vệ Mạc Lâm, mắt lộ hung quang, chuẩn bị xông lên quyết đấu với Lạc Lạc.
Lạc Lạc vốn rất nhát gan, thấy cảnh tượng đó, chưa chờ Hướng Thanh tới gần đã sợ hãi tới mức tứ thần vô chủ, nàng ta khóc òa lên, rồi vội vàng bỏ kiếm xuống, sau đó ra sức chạy trốn, vừa chạy vừa khóc to:
"Ta không dám làm trộm làm cướp nữa! Ta sẽ lập tức chuyển nhà khỏi đây! Xin tiên sinh tha mạng! Tha cho tôi với!"
Con thỏ yêu đó khi chạy rất nhanh, chớp mắt đã chỉ để lại một lớp bụi, đi qua mấy ngọn núi, để mình Hướng Thanh ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, lúc lâu sau vẫn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Mạc Lâm lúc này mới lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi.
Cành cây vang lên tiếng rắc rắc, Kiếm Nam bò về, lại còn giơ tay chiến thắng với chúng tôi, Ngân Tử vô cùng cảm kích hắn, nói quay về sẽ thưởng cho Lạc Lạc, nàng ta thật là vất vả...
Yêu quái đã thoát mất, cho dù Hướng Thanh có nghi ngờ thì cũng đành bó tay, Mạc Lâm vội vàng kéo chàng bỏ đi, nói là thể lực của mình bị tiêu hao quá lớn, cần tới trấn để tĩnh dưỡng, đòi chàng đi theo.
Hướng Thanh bất lực, đành phải đồng ý, hai người kết bạn và lên đường.
Chúng tôi thấy việc này đã thành công thì vội vã rút khỏi chỗ đó, đi tới đích đến thứ hai. Nhưng lại nghe thấy trên đường Hướng Thanh nghi ngờ hỏi Mạc Lâm:
"Tiên sinh, ngài có cảm thấy động vật trong rừng đó rất ít không, hay là chúng sợ người?"
Mạc Lâm cười ngây ngô:
← Ch. 069 | Ch. 071 → |