← Ch.061 | Ch.063 → |
Đợi đến khi trời sắp tối, Ngân Tử cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Anh ta quay sang liếc nhìn tôi, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn, tỏ vẻ đau khổ nói:"Bảo bối của ta, làm lợi cho cái thứ như hắn rồi."
"Ai là hắn?" Tôi không hiểu.
"Sao Bích Thanh Thần Quân lại có thể để nàng học những thứ này... Sao hắn ta lại có thể vô liêm sỉ đến thế..." Nước mắt Ngân Tử rơi lã chã, "Nàng còn chưa thành thân với hắn, đã phải học nội công phòng the, nếu như không đáp ứng được hắn, há chẳng phải sẽ bị thất sủng sao?"
Cái gì? Nội công phòng the không tốt sẽ bị thất sủng? Tôi thất sắc kinh ngạc, vội vã nói với Ngân Tử chuyện mình lén lút ăn trộm cuốn sách, mong đợi anh ta sẽ nói cho mình một phương án giải quyết.
Ngân Tử nghe xong liền im lặng một hồi, sau đó chỉ tay vào mũi tôi hỏi:"Ý nàng là Thần Quân không để cho nàng xem cuốn sách này, sau đó nàng đã ăn trộm cuốn sách?"
"Nội công phòng the chẳng phải là một môn võ lợi hại sao?" Tôi vội vàng thanh minh, "Miêu Miêu chỉ muốn mình lợi hại hơn mà thôi!"
Lời nói còn chưa kịp dứt, trong đầu tôi đã cảm nhận được một sự đau đớn. Hóa ra Ngân Tử đang đấm lên người tôi, vừa đấm vừa mắng:"Con mèo ngu ngốc đáng chết này, sao có thể ngốc đến mức như vậy! Chuyện phòng the sao có thể là một môn võ được! làm ta nghĩ rằng nàng phải hầu hạ cái sự thú tính của Bích Thanh Thần Quân! Thật đáng trách! Hóa ra là do nàng loạn ngôn lừa gạt người khác!"
"Đừng đánh nữa! Ta đâu có lừa gạt ai!" Vội vàng tránh đòn của anh ta, tôi cảm thấy rất oan ức. Tuy rằng con quạ này chẳng có tí sức mạnh nào, đánh người khác cũng không thấm vào đâu, nhưng tôi lại không dám đánh trả. Chỉ một chưởng của tôi thôi sẽ làm anh ta bắn ra ngoài sân, thương tích đầy mình, rồi sẽ lại trách mắng tôi.
Ngân Tử sau khi đã thấm mệt, cuối cùng cũng dừng lại, nghiến răng tức giận nói với tôi:"Có một số thứ không hiểu nàng cũng không nên nói bừa, nhất là chuyện nội công phòng the! Nàng sau khi thành thân hãy đưa cho nàng một cuốn sách sơ cấp dạy cho người mới nhập môn mà học."
"Đây thực sự không phải võ công?" Tôi do dự hỏi:"Ngươi khẳng định?"
"Thực sự không phải! Ta khẳng đinh!"
"Sư phụ sẽ dạy ta?"
"Sẽ dạy..."
Ngân Tử tím mặt định đánh tiếp, tôi vội vàng cúp đuôi chạy mất...
Về đến Huyền Thanh Cung, trời cũng chập tối, bốn bề là một màn đêm tĩnh lặng.
Bích Thanh Thần Quân đang ngồi trong phòng đọc sách, tôi mò mẫm cuốn "Xuân Cung Đồ" trong người, thấy hay là không để anh ta biết vẫn tốt hơn. Bèn khẽ nhón chân định lén vứt bỏ, đi tới vườn hoa phía sau đào một cái hố chôn xuống.
Không ngờ lại bị anh ta phát hiện, còn nở nụ cười chào hỏi tôi:"Về rồi sao? Chắc vẫn chưa ăn tối?"
Không còn cách nào khác, tôi vội vàng quay đầu lại trả lời:"Vẫn chưa ăn."
"Bữa tối của nàng bọn họ đã mang tới đây rồi." Bích Thanh Thần Quân tiếp tục nói, "Lại đây ta cùng ăn tối với nàng."
"Meo woo..." Mùi thơm của thức ăn bay tới làm tôi phân vân một hồi lâu.
Bích Thanh Thần Quân như đoán được suy nghĩ của tôi, lập tức bước tới, sau khi quan sát một hồi, thấy tôi đang vã mồ hôi như tắm, anh ta bỗng nhiên hỏi:"Nàng lại vừa làm việc xấu đúng không?"
Tôi đoán sự việc đã bị bại lộ khi nghe anh ta hỏi như vậy. Tôi sợ hãi đến nỗi lông đuôi dựng cả lên, vội vàng ngoan ngoãn móc cuốn sách trong người ra, rồi giơ tay lên thề:"Miêu Miêu sẽ không bao giờ ăn trộm sách nữa."
Bích Thanh Thần Quân nhìn nhìn cuốn sách rồi lại nhìn tôi, dường như hiểu ra vấn đề hỏi:"Nàng thực sự muốn học cái này?"
Chỉ vì không muốn mình bị thất sủng mà tôi gật đẩu tỏ vẻ mình muốn học nội công phòng the.
Bích Thanh Thần Quân liền kéo tôi vào trong phòng, còn nói tôi hãy đi tắm nước nóng, rồi lại nhanh chóng chạy ra phía bên ngoài, nhìn ngó xung quanh. Triệu tập Tiểu Lâm tới rồi căn dặn anh ta việc gì dường như rất quan trọng, tuyệt đối không cho bất kì ai vào phòng, Tiểu Lâm nở nụ cười rồi cáo lui.
Tôi không hiểu được tại sao anh ta lại cẩn thận như vậy, liền cởi bỏ trang phục rồi vào bồn suối nước nóng tắm rửa, chờ anh ta quay lại.
Tắm được một hồi, cuối cùng anh ta cũng quay trở vào trong phòng, vội vàng khép cửa lại, dụi tắt ngọn đèn cầy đi, rồi lại lấy mười viên Dạ Minh Châu sáng lấp lánh đem trang trí khắp phòng. Sau đó cởi trang phục của mình ra, bước tới trước mặt tôi, đôi mắt xanh biếc như ngọc bích đang nhìn về phía tôi, một hồi lâu sau mới nói:"Nàng chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị cái gì?" Tôi vội vàng định đứng lên, nhưng lại bị anh ta ấn xuống.
Bích Thanh Thần Quân nhẹ nhàng tiến tới ngồi xuống cạnh tôi, đôi bàn tay đang mò mẫm vuốt ve đôi chân tôi trong nước, giống như đang vuốt ve thưởng ngoạn một viên bạch ngọc vậy. Tôi vội vàng lấy tay chắn lại, liền bị anh ta túm lấy cổ tay, rồi hôn nhẹ lên giữa ngón trỏ và ngón giữa, sau đó tiếp đà hôn lên cả cánh tay tôi, làm khô cả những giọt nước còn đọng trên đó.
"Buồn..." Toàn thân tôi run rẩy vì một cảm giác kì lạ đang xâm chiếm trong cơ thể, liền lùi lại phía sau, muốn rút tay về để anh ta không hôn được nữa.
"Đừng chạy." Bích Thanh Thần Quân không để cho tôi thoát lui, cương quyết kéo tôi lại, bế tôi vào lòng rồi tiến lại chỗ giường lớn, nhẹ nhàng đặt tôi xuống.
Tôi nằm lên một tấm chăn mềm mại, rồi duỗi người một cái. Lại nhìn thấy ánh sáng êm dịu của những viên dạ minh châu, ánh trăng lờ mờ phản chiếu lên khuôn mặt của Bích Thanh Thần Quân. Anh ta tỏ vẻ rất nghiêm túc cũng rất kiên quyết, lấy tay vén mái tóc đang ướt sũng của tôi ra, để lộ cái trán bóng loáng cùng toàn bộ khuôn mặt tôi.
Anh ta cúi đầu xuống, toàn bộ sức nặng trọng lượng cơ thể anh ta đang dồn lên tôi, ghì chặt lấy tôi, tôi vội vàng mở lời:"Sư phụ... Đừng đè ta lúc ngủ như vậy, rất khó chịu."
"Đừng nói gì cả." Bích Thanh Thần Quân liền hôn lên môi tôi, còn không ngừng quấy rầy hàm răng tôi nữa.
Trước tình cảnh này, tôi dường như đang có trăm vạn câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại không thể mở miệng ra, chỉ thuận theo nhịp điệu của anh ta mà đáp lại.
Lưỡi của chúng tôi cứ cuốn lấy nhau, không khí đặc quánh lại làm cho lồng ngực tôi như khó thở, bỗng phát hiện ra trang phục tắm của mình đã bị cởi ra từ lúc nào không hay.
"Sư phụ.... Chàng muốn cùng ta sinh con sao?" Tôi cẩn trọng xác nhận lại.
"Ừm." Biểu hiện của Bích Thanh Thần Quân vẫn không có chút biến chuyển, anh ta chỉ nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo đang mặc ra, alfm lộ ra thân hình vạm vỡ của mình.
Tôi chỉ cảm thấy có chút gì đó không phải, tiếp tục hỏi:"Vậy bây giờ, chúng ta phải làm như thế nào..."
"Có thể sẽ có chút đau đớn, nàng đừng cử động là được." Bích Thanh Thần Quân tiếp tục cởi đồ ra.
Tôi ngoan ngoãn nhúc nhích nhẹ thân thể, không dám cử động mạnh, chỉ tập trung nhìn anh ta đang ngây người ra.
Bích Thanh Thần Quân cuối cùng cũng cởi bỏ toàn bộ trang phục ra rồi áp thân thể vào người tôi, tôi nở nụ cười uốn éo người, chuẩn bị học cách ỏn ẻn khẽ kêu lên vài tiếng mà Cẩm Văn đã dạy cho, sau đó chờ anh ta hành động.
Thế nhưng! Đúng vào giờ khắc này! Tôi đột nhiên mở to mắt, phát hiện ra có gì đó không đúng! Là một việc rất sai trái! Tại sao sư phụ lại có một con rùa?! Anh ta chẳng phải từng nói là không có sao?!
Tôi thất kinh phi thân nhảy lên, suýt chút nữa thì va vào mặt Bích Thanh Thần Quân. Anh ta tỏ vẻ buồn chán ấn vai tôi xuống hỏi:"Có chuyện gì xảy ra?"
"À à..." Tôi bị kích động nên nói khônh thành lời, chi run rẩy giơ tay chỉ vào con rùa hỏi:"Vì... vì sao lại có cái đó? Đó là cái gì?"
"Có ... Có cái gì không đúng sao?" Bích Thanh Thần Quân cảm thấy khó xử.
"Đương nhiên là không đúng!" Tôi căm giận tố cáo, "Chàng rõ ràng đã từng nói bản thân không có con rùa nào! Sư phụ sao lại có thể nói dối ta!"
"Cái gì mà nói dối nàng? " Bích Thanh Thần Quân có chút sốt ruột khi thấy tôi tức giận, "Nàng nói rõ hơn một chút!"
"Chàng là đồ dối trá!" Tôi một lần nữa chỉ tay về phía con rùa, tỏ vẻ buồn bã nói:"Cái này... lần trước chàng đã nói chàng không có nó."
Tất cả chìm vào im lặng, rất lâu sau, hàm răng của Bích Thanh Thần Quân bắt đầu phát ra tiếng kèn kẹt, dường như có chút tức giận. Rồi anh ta túm lấy vai tôi, bắt tôi phải xoay người lại, sau đó nhả từng câu từng chữ hỏi:"Nàng quan tâm đến con rùa này? Nàng đã từng nhìn thấy?"
Tôi liên tục gật gật đầu.
Sắc mặt Bích Thanh Thần Quân càng khó chịu hơn:"Nàng nhìn thấy ở đâu?"
"Không phải quan tâm!" Tôi lập tức lăn ra đất ăn vạ, "Dẫu sao ta cũng không thích rùa!"
"Vì sao?" Giọng nói của Bích Thanh Thần Quân như bật ra ngoài.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi ngang ngược nói:"Dẫu sao... Miêu Miêu ghét rùa! Rùa rất xấu!"
"Đàn ông toàn thiên hạ này đều có!" Bích Thanh Thần Quân tức đến nỗi toàn thân đều run lên.
Tôi có chút chột dạ, bèn tỏ vẻ nũng nịu nói:"Nhưng chàng nói dối ta... nói chàng không có."
"Ta làm sao biết nàng lại quan tâm đến con rùa này!" Bích Thanh Thần Quân đã thực sự trở nên nóng nảy, "Nàng nói mau! Trước đây đã từng thấy ở đâu?"
"Là lần ở Tây Phượng Lầu... Chẳng phải có một người đàn ông ở trần đó sao?" Tôi có chút sợ hãi, lập tức thành khẩn trả lời.
Bích Thanh Thần Quân lúc này mới có chút nguôi giận, dang tay ra kéo tôi lại nói"Đây không phải là con rùa."
"Vậy thì là cái gì?" trong lòng cảm thấy có điều không hay, tôi lập tức ngọ nguậy để lùi lại phía sau, "Chàng đừng đánh vào mông ta!"
"Ta không đánh."
"Chàng đừng nhốt ta lại!" Sau khi nghĩ ngợi tôi nói tiếp, "Miêu Miêu sẽ giận đó."
"Ta không nhốt."
Lời nói vừa mới dứt, anh ta liền lấy tay ấn tôi ngã ra giường, hung dữ cắn một cái lên vai tôi, thấy tinh thế không hay, tôi liền van xin:"Đừng cắn nữa! Không phải là rùa không phải là rùa, chàng đừng tức giậnm quá lắm là ta sẽ không ghét bỏ con rùa xấu xí của sư phụ nữa."
"Nàng ngậm miệng lại cho ta!" Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân trông có vẻ rất đáng sợ.
Tôi thật sự rất sợ hãi, sau đó... Chịu không nổi nữa bèn biến thành hình dạng mèo, làm anh ta bổ nhào về phía trước. Sau đó lợi dụng thời cơ chui tọt vào gầm giường trốn, sống chết không chịu chui ra.
Bích Thanh Thần Quân quát như ra lệnh về phía gầm giường:"Ra đây!"
"Không... bộ dạng của chàng lúc này làm ta sợ hãi." Tôi cố sống cố chết không chịu ra, "Như là muốn ăn thịt người khác vậy!"
"Nàng còn không chịu chui ra, ta sẽ thực sự ăn thịt nàng!" Bích Thanh Thần Quân liền nhấc cả chiếc giường lên, làm tôi chẳng có chỗ nào trốn
← Ch. 061 | Ch. 063 → |