← Ch.041 | Ch.043 → |
Mưa ngớt dần, tôi cũng ngáp mấy cái, Vân Cự và Ninh Hương trước mặt vẫn lải nhải nói chưa xong, hơn nữa khóc một hồi, nói một hồi, ầm ĩ đau cả đầu.
"Nói đơn giản một chút đi!" Tôi không nhịn được gào lên, cái móng nhọn cào mạnh lên mặt đất, tỏ vẻ nếu không nói trọng tâm thì sẽ tức giận, hai người bọn họ run rẩy một lúc, nhìn nhau một lúc, Vân Cự cướp lời nói:"Tôi rời khỏi núi Nhạn ngao du bốn bể yêu Ninh Hương kết hôn với cô ấy trở thành vợ chồng, không ngờ con hồ ly mặt đen Từ Thạch Quân đi ngang qua nói Ninh Hương giống người vợ đã chết của anh ta nên muốn cướp mang đi, vợ chồng chúng tôi không chịu, anh ta liền dùng các thủ pháp tà đạo để bức ép, không biết làm sao nên chạy trốn đến đây."
"Đây là chuyện nhỏ. Thật vô vị!" Tôi lại tiếp tục ngáp:"Lấy thì lấy, chẳng qua hai người đi cùng anh ta thì có vấn đề gì?"
Mặt Vân Cự đột nhiên trắng bệch, Ninh Hương tức giận đứng dậy nói:"Đại Vương tại sao lại nói như thế! Liệt nữ không có chuyện lấy hai chồng! Tuy ta là yêu tinh hồ ly cũng biết đạo lí này."
Tôi bị mắng hơi chột dạ:"Không được sao?"
Vân Cự vội vàng kéo Ninh Hương nói:"Miêu Đại Vương địa vị được tôn sùng, sẽ không để ý chuyện của nhân thế, em đừng lo ảnh hưởng đến thai nhi."
Tôi xoa đầu, nhìn bọn họ, lại đưa ra lời đề nghị thứ hai:"Thế thì ngươi đi làm thịt con hồ ly mặt đen đó không được sao?"
"Con hồ ly đó rất lợi hại, sau lưng nó có người chống đỡ... Nghe nói đó là một con yêu quái rất lợi hại." Vân Cự thấp thoáng niềm vui nhưng ngược lại khẩu khí hơi lo lắng.
"Dẫn đường, dẫn đường." Tôi lười biếng nói với bọn họ.
Nhìn thấy bên ngoài động đã bớt mưa, muốn nhanh chóng giải quyết việc này.
Không ngờ tôi còn chưa nói xong, ngoài cửa đã vọng lại tiếng gầm:"Ninh Hương ra đây! Về với ta!"
"Anh ta đến rồi!"
Ninh Hương vội vàng trốn vào trong động, Vân Cự nhìn tôi với ánh mắt van xin.
Thế là tôi đứng dậy, tôi biến thành người, giơ tay, lắc lư đi ra ngoài, nhìn thấy người trước mặt:"Ngươi là con hồ ly mặt đen phải không?"
"Ngươi và hai tên kia có quan hệ gì?" Người trước mặt thân hình cao lớn, gầy gò, da hơi đen, mặc áo giáp màu đen, tay cầm cái thương dài, vẻ mặt hung ác, ngược lại phảng phất lo lắng, "Ta chỉ cần Ninh Hương, ngươi cút đi!"
"Ta là mẹ nuôi của con Ninh Hương." Tôi vội vàng dùng cái mối quan hệ mới biết được để phản kích, bất mãn với cái thái độ hung hãn của anh ta, hít một hơi, chuẩn bị tung chưởng.
Trước mặt Từ Thạch Quân đờ đẫn ra một lúc, đột nhiên lớn tiếng cười ha ha:"Hai con hồ ly đó được đấy, nhận mẹ nuôi lúc nào thế? Con mèo ngu ngốc này, ngươi bị lừa rồi đấy!"
Quả nhiên còn mắng ta là ngốc, người này mà ta không tính sổ thì không còn là mèo nữa, anh ta chưa dứt lời, tôi vội vàng tấn công lên phía trước, móng vuốt cào vào mặt anh ta, hai chân đạp lên đất bụi bay mù mịt, hất lên mắt anh ta, Từ Thạch Quân nhìn thấy vậy, xoay tròn cây thương trong tay, múa thành hình tròn, nước cũng không lọt vào được, tránh thoát khỏi đòn tấn công lợi hại.
Tôi nhìn thấy vậy nhảy sang một bên, nhấc hòn đá nặng ngàn cân, ném mạnh qua đó, anh ta không biết làm sao mà lấy cây thương phòng thủ được đòn tấn công và đánh vỡ hòn đá. Tôi đang chờ đợi cái cơ hội này.
Tung chiêu Phá Thiên Trảo ra, làm vỡ nát hòn đá to, phân giải nó ra thành vô số viên đá nhỏ, tất cả các viên đá nhỏ khống chế yêu khí của tôi, Từ Thạch Quân bị công kích từ các phía khác nhau, anh ta đang chân tay luống cuống, tôi giơ móng ra cào vào ngực anh ta, cào rách áo giáp, để lộ ra một vết thương sâu nhìn thấy cả xương, đáng tiếc là không moi được tim.
Từ Thạch Quân lùi lại mấy bước, bịt lấy vết thương nhìn tôi mắng:"Con yêu mèo nhà ngươi, công phu được lắm."
Sau khi nói xong, anh ta cắn răng liều mạng lao lên trước, tôi nhẹ nhàng né tránh và chơi trò vờn chuột với anh ta, cào cho anh ta bị vô số vết thương trên người. Máu của Từ Thạch Quân càng ngày càng chảy nhiều, anh ta nhất định không chiu buông tay, cuối cùng ngã vật xuống dưới đất, tôi nhìn thấy anh ta đã không ổn, thế là chạy đến đá anh ta một cái, chuẩn bị ra đòn cuối cùng.
"Ngư Ca... Ngư Ca..." Trong miệng Từ Thạch Quân không biết gọi tên ai, ánh mắt của anh ta bắt đầu rã rời, chỉ nhìn vào Ninh Hương đang núp sau Vân Cự ở trong động, "Ngư Ca... về đi..."
"Cô ta không phải là Ngư Ca..." Vân Cự nhẹ nhàng nói, trên mặt Từ Thạch Quân là nỗi tuyệt vọng. Anh ta nhắm mắt lại biến thành con hồ ly mặt đen, hình như đang đợi chờ cái chết, thái độ ngoan ngoãn chờ bị giết khiến cho tôi nhất thời không biết nên hay không nên ra tay.
Ninh Hương tiến lên phía trước thở dài nói:"Nếu ngươi buông tha cho vợ chồng chúng ta thì hôm nay chúng ta không giết ngươi, từ ngày hôm nay chúng ta không liên quan đến nhau được không?"
Từ Thạch Quân không nói, tôi giơ Phá Thiên Trảo ra liên tục hỏi bọn họ có phải giết không? Bọn họ đều không trả lời tôi.
"Ca ca! Ca ca!" Giọng nữ yếu ớt từ đằng xa vọng lại, lại là một con hồ ly mặt trắng lao đến, biến thành một người con gái, dáng dấp ngọc ngà, dung nhan yêu kiều nằm phủ lên người con hồ ly mặt đen khóc to, "Lòng dạ các ngươi quá độc ác, quả nhiên ra tay tàn độc."
Tụ tập một ổ hồ ly quấy nhiễu làm phiền lòng tôi, vừa quay lại nhìn Vân Cự và Ninh Hương không có phản ứng gì, thế là mình tôi ngồi lên hòn đá ở bên cạnh nhìn bọn họ thương lượng giải quyết.
Vân Cự nói:"Là anh của ngươi truy sát chúng tôi, bức hại vợ tôi."
Hồ ly mặt trắng nói:"Ta mặc kệ nếu ca ca ta chết, ta sẽ bắt các ngươi đền mạng."
Nói xong cô ta rút kiếm từ thắt lưng ra, đâm mạnh về phía Vân Cự và Ninh Hương, tôi liếc mắt nhìn, cảm thấy công phu của con hồ ly này cũng thuộc hạng bình thường, thâm chí không bằng Vân Cự, cũng không có hứng thú chơi đùa. Đánh được mấy cái, vũ khí của hồ ly mặt trắng bị đánh rơi xuống đất, cô ta khóc to lên:"Nếu các ngươi bắt nạt ta, Đại Vương nhà ta sẽ tính sổ với các ngươi!"
Vẻ mặt của Vân Cự lại thay đổi, anh ta đột nhiên giận dữ nói với cô ta:"Cho dù các ngươi không cho ta con đường sống thì hôm nay ta và các ngươi cùng chết." Sắc mặt của con hồ ly mặt trắng thay đổi, nó khóc lóc dữ dội rất đáng thương, trong miệng liên tục kêu gào:"Đại Vương cứu mạng."
"Đại Vương nhà ngươi là ai?" Tôi không nhịn được nữa buột miệng hỏi.
"Nói ra ngươi lại giật mình." Miệng con hồ ly đột nhiên đanh lại, cô ta đảo mắt, kêu lên với tôi, "Đại Vương nhà ta là Độc Phùng Tây Thiên Diệp Mi Sơn biệt danh là Ngưu Ma Vương Bình Thiên Đại Vương."
Tôi giật mình suýt tí nữa rơi từ hòn đá xuống, cô ta kêu lên:"Yêu mèo ngươi đã làm sự việc như thế này, nếu giết hai mạng này đi cứu mạng ca ca ta, Đại Vương nhà ta sẽ tha mạng cho ngươi, thậm chí còn cho ngươi xưng danh ở ngọn núi này."
Vân Cự và Ninh Hương lo lắng, bọn họ vội vàng nói với tôi:"Miêu Đại Vương ngươi đồng ý cứu chúng ta rồi... Cầu xin ngươi, hi vọng đừng nghe lời con hồ ly đó."
"Meo, meo, quá tốt rồi." Trong lòng rất vui, tôi nhảy đến trước mặt cô ta và nói:"Tên của ngươi có phải là Kiều Kiều – Hồ Ly Mặt Ngọc không? Cái gì nhân tình đó? Ở cùng với Ngưu Ma Vương đúng không?"
Hồ ly mặt trắng bệch liên tục gật đầu, gương mặt đầy nước mắt:"Nếu ngươi biết ta thì quá tốt rồi, mau mau cứu ta."
Lập tức rất vui vẻ nói:"Lần trước chị dâu La Sát còn vì ngươi mắng ta ngốc, nói là muốn tìm nhà ngươi để giết, lần này mà đưa ngươi đến chắc là vui lắm đây."
"La ... La Sát." Hồ ly mặt ngọc sợ đến phát khiếp, khuôn mặt thất sắc, sợ cứng đờ người, "Lẽ nào ngươi là Hoa Miêu Miêu nghĩa muội của Ngưu Ma Vương thường nhắc đến, bị Bích Thanh Thần Quân chiến thần đệ nhất của Thiên Giới thu nhận làm đồ đệ sao?"
Tôi vui vẻ gật đầu, thế là con hồ ly tinh này ngất xỉu luôn... Tôi vốn muốn trực tiếp đánh chết con hồ ly này đưa đến cho La Sát để lập công, nhưng tính đi Hỏa Diệm Sơn xa xôi mà còn bị lạc đường, ngộ nhỡ bỏ lỡ thời gian tu hành ở trần gian, nên nhờ Vân Cự và Ninh Hương đưa đi.
Cái dáng vẻ hung dữ ban đầu của Kiều Kiều không còn nữa, chỉ còn lại vẻ đáng thương cầu cứu:"Tốt xấu gì ta cũng là ái thiếp của anh ngươi, nếu ngươi giết ta thì làm sao ăn nói với anh ta."
Tôi muốn đạp vào một chân của cô ta và nói:"Ngưu Ma Vương đại ca xưa nay không bao giờ nặng lời với ta một câu, khi nào sai quá thì chỉ có nói mấy câu, làm nũng mấy cái thì đều bỏ qua hết, La Sát tẩu tẩu đánh tôi, ngươi cho ta là con mèo ngốc à."
Kiều Kiều thấy vậy vội vàng cầu cứu vợ chồng Vân Cự:"Ta biết ca ca sai rồi... Anh trai ta cũng vì nhớ nhung người vợ đã chết mới làm những việc ngu ngốc này, cầu xin các ngươi, cùng là đồng loại với nhau, bỏ qua cho chúng tôi lần này, sau này nhất định không dám làm phiền nữa."
Vân Cự tức giận:"Khi anh trai ngươi truy sát chúng ta, chúng ta khổ sở cầu xin, tại sao lại không thấy anh ta bỏ qua cho vợ chồng chúng ta." Hồ ly mặt đen nằm trên đất hơi thở yếu ớt ngược lại lắp bắp mắng:" Muốn...Muốn đánh chết không...Không...Không được cầu xin"
"Ca Ca." Kiều Kiều nhin anh ta khóc quên cả bản thân mình, lại quay đầu nhìn tôi cầu xin:" Nếu thật sự giao tôi vào tay La Sát, tôi sợ mình muốn chết cũng không chết được."
Nghe thấy được lời ncầu xin tha mạng, không thấy được lời câù xin chết, lần này khiến cho tôi hồ đồ, , ngược lại Ninh Hương đẩy nhẹ Vân Cự:"Cái này...Chúng tôi thục sự không muốn...Chỉ nsợ phiền phức."
Vân Cự do dự một lát, lên trước kiểm tra vết thương của hồ li mặt đen, puay lưng nói với tôi:"Miêu Đại Vương nghĩa khí cao ngút trời, ra tay cứu giúp, hai vợ chồng chúng tôi cảm tạ vô cùng, chỉ là... Rốt cuộc con hồ ly Mặt Ngọc cũng cùng loài hồ ly, tuy bọn họ vô tình nhưng chúng tôi không được vô nghĩa, lại la ái thiếp của lệnh huynh Bình Ngô Dại Vương, nếu chết lúc này, cho dù Đại Vương không truy cứu trắc nhiệmcủa ngươi nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi bất mãn..."
Ý của ngươi là không giết cô ta phải không?
Nghe anh ta nói những lời tưởng giả đó, tôi cố gắng phân tích hàm nghĩa tronh khẩu khí đó, sau dó lắc đầu nói, "Không được, không được, La Sát biết được ta thấy con hồ ly này mà không giết, chắc chắn sẽ đánh ta."
"Nhưng..." Vân Cựnhếch mep mấy cái nói nhỏ:" Hồ ly mặt đen tu hành một đời đã bị Miêu Đại Vương đánh bại, nếu ngươi lại giết Hồ Ly Mặt Ngọc, bảo chúng tôi đưa đến cho La Sát, Bình Thiên Đại Vương biết được, tuy ông ta không tức giạn ngươi, ngược lại sẽ giết chúng ta trả thù..."
Kiều Kiều nghe nói, lập tức gật đầu như giã tỏi trên nền, tôi thấy dáng vẻ đáng thương của người trước mặt lại nhìn vào bụng của Ninh Hương:"Đứa bé thì sao? Sẽ bị giết phải không?"
"Chúng tôi không biết."
"Vậy thì thôi." Rất nhanh dứt khoát tôi đưa ra một quyết định"Các ngươi nói làm thế nào thì làm thế đó, thả cô ta ra." Tôi nhìn với vẻ uy hiếp Kiều Kiều:"Ngươi không được nói với La Sát là ngươi đã gặp ta nhé." Kiều Kiều từ gật đầu chuyển sang lắc đầu, giống như tay gạt xuống nước."
"Cũng không thể thả như thế được." Vân Cự lại ngăn chặn quyết định của tôi"Nếu bọn họ mà về nói linh tinh thì bọn kia đến phục thù..."
"Thế này cũng không được thế kia cũng không xong, thế ngươi muốn thế nào đây?"Đầu tôi to rồi, phiền muộn nhìn mọi nhười trước mặt, Vân Cự thương lượng với Ninh Hương một lát, bước lên trước cười giả lả:"Miêu Đại Vương chúng tôi đã nghĩ kĩ rồi, hay là người viết một bức thư cho đại ca, nói với ông ta việc này từ đầu đến cuối, xin ông ta đuungf truy cức trác nhiệm của chúng tôi. Tôi bảo Ninh Hương đi đến Hỏa Diệm Sơn trước, tự mình đưa bức thư này với hai con hồ ly kia đến chỗ Bình Thiên Đại Thánh, sau đó lại tụ họp lại với cô ấy, từ đó đi vào nhà La Sát, định cư ở đó, không sợ hai ngươi bọn họ đến cửa gây sự."
Viết thư? Tôi vừa nhận biết được hơn một trăm mặt chữ, mặt dài như cái thuổng.
Ninh Hương trải giấy Tuyên Thành ra, Vân Cự mài mực, lại đưa ra một cây bút lônh thảo, đưa vào tay của tôi, trong đầu tôi trống rỗng, đánh nhau thì chẳng bao giờ chùn bước, tay toát hết mồ hôi và hơi run.
Mười lăm phút trôi qua, gió thổi nhẹ trên đầu, phủi đi những giọt mồ hôi của tôi.
Ba mươi phút trôi qua, những con sóc nghịch ngợm ở trên cây, giật những cánh hoa trắng như tuyết, bay phất phới trên tờ giấy trắng đang bỏ không.
Bốn mươi lăm phút trôi qua, những tiếng tranh cãi ríu rít bên cạnh những chú chim sẻ thu hút ánh mắt của tôi.
Một tiếng trôi qua, cây bút của tôi cưới cùng cũng động đậy, nhỏ xuống từng giọt mực màu đen, sau đó lại đổi giấy...
Cuối cùng tôi cũng nguệch ngoạc viết bức thư từ khi sinh ra đến giờ:"Đại ca, ta la Miêu Miêu, hạ phàm Xđược rồi, tiểu X của ngươi là do ta đánh, không giết sợ ngươi giận, nhưng La XXXXXX Tử ngược lại sẽ tức giận. XXX tử của Vân XXXX người đưa thư là con nuôi của ta, người đừng giết cô ấy cũng đừng bảo Tiểu XXX của người giết anh ta"
Viết xong lá thư cầm lên xem cảm thấy không đến nỗi nào, lại viết cho La Sát một phong thư nữa:"La XXX Tẩu, ta là Miêu Miêu hạ phàm XXX đã được rồi, X tử của Ninh XXX là con nuôi của ta, đi tìm ngươi; đừng giết cô ấy, Tiểu XXX của đại ca ta đánh chết một nửa, không chết, sợ ca ca giận, để cho nhà ngươi giết, cô ta rất đáng giết."
Khó khăn lắm mới viết xong, tôi cảm thấy đầu óc của mình nong lên, Ninh Hương cầm bưc thư lật đi lật lại mấy lần, do dự hỏi:"cái này bọn họ xem có hiểu được không?"
Chỗ nào không hiểu chúng ta giải thích là được rồi, " Vân Cự cầm bức thư hài lòng cực kì, vội vàng bảo tôi điểm chỉ."
Tôi suy nghĩ một lát lại biến thành mèo dùng móng ấn lên một dấu hoa mai đáng yêu ở cuối thư, chứng tỏ thân phận cua r mình, bọn họ từng người một cầm lá thư bỏ vào người giống như lấy được ngọc, ngàn lần đội ơn tôi, và nói phải trở về thay tôi lập bài vị trường sinh, để con cháu đời sau vĩnh viễn nhớ đến tôi.
Tôi không cần bài vị trường sinh, chỉ có yêu cầu sờ mấy cái lên bụng của Ninh Hương, ghé sát tai lắng nghe, ở trong có tiếng nhịp tim rất yếu, dường như rất dịu dàng, rất kì diệu.
Trước đây ở núi Lạc Anh, tuy biết các con vật đều sinh con, nhưng tôi từ xưa đến nay không lưu ý đến quá trình sinh con, nhóa ra là thú vị thế, Ninh Hương nhìn cái bụng của mình cảm thấy rất hạnh phúc, mặt mũi rạng rỡ, nói không nên lời, Vân Cự mặt đầy vẻ trìu mến cái điều này làm cho tôi rất cảm động, khiến cho lòng tôi mềm ra, mkhông biết lúc mẹ sinh Miêu Miêu có dịu dàng như thế không. Đáng tiếc vấn đề này không có đáp án, từ khi tôi có kí ức đến nay, thì chưa từng nhìn thấy bà ấy, cũng không nhìn thấy bố đâu.
Sau khi nêu ra vấn đề này Ninh Hương cười noi với tôi:"Nhất định rất dịu dàng, bbới vì trong ánh mắt của ngươi bây giờ rất dịu dành."
Sau khi có được đáp án, tôi vui vẻ khua tay tạm biệt bọn họ chuẩn bị ra đi. Vân Cự đột nhiên gọi giật tôi, anh ta cúi đầu nói:"Xin lỗi...NHưng đứa bé này sau này nhất định là con nuôi của ngươi, tôi sẽ mbảo nó tôn kính ngươi giống như tôn kính bố mẹ mình vậy."
"nó vốn là con nuôi của ta mà".
Tôi cười nói"Sau này sẽ cùng chơi với nó."
"Có thể dạy nó bắt chim bắt chuôtt không?"
"Cái này không được đâu." Ninh Hương nói.
Sau khi tôi suy nghĩ lại hỏi:"Các ngươi biết làm thế nào kiếm được tiền không?"
"Nó khiến tôi đau khổ." Thế là Vân Cự và Ninh Hương lập tức nhét một đống vàng ngân lượng, Trân Châu cho tôi, tôi phải bê một đống đồ nặng trịch mà không ăn được, buồn rầu nném trả lại toàn bộ, và cầm đi tất cả lương khô của họ, vui vẻ cảm ơn và tiếp tục đi vào thị trấn.
Lần này Miêu Miêu không làm sai chuyện gì nhé, tối nay tôi phải nói cho Bích Thanh Trần Quân nghe! Để cho anh ta khen ngợi tôi, không ngờ là sau khi Bích Thanh Trần Quân khen ngợi...nói với tôi:"Sau khi tu xong trở về, viết lại thư cho ta xem, và viết cho ta một bức."
Tiếp đó cái tin mà Miêu Miêu biết viết thư lan truyên khắp phủ Thần Quân, từ từ lan truyền ra, sau đó Oa Oa, Cẩm Văn, Mạc Lâm, Hoàng tiên sinh, Lam Vũ Thần Nữ, bọn họ đều muốn xem thư của tôi viết, ngay cả Ngao Vân ngoan ngoãn nghe theo tôi nhất cũng không ngoại lệ.
← Ch. 041 | Ch. 043 → |