Bán vào lầu xanh
← Ch.035 | Ch.037 → |
Trở về do dự hỏi Bích Thanh Thần Quân, làm thế nào mới có thể kiếm được tiền, có thể tìm cái gì ở Huyền Thanh Cung đem đi bán. Bích Thanh Thần Quân ngược lại bảo với tôi cuộc sát hạch tu hành ở trần gian là không được nhờ người khác giúp đỡ, phải tự mình động não. Oa Oa quyết định đề nghị tôi bán thịt chuột, cô ta lén lút kiến nghị:"Thực ra dựa vào đôi tay mình, tùy ý chọn việc gì đó để làm, dù sao bọn yêu quái chúng ta vấn đề ăn uống rất dễ giải quyết, làm thế nào để kiếm được một ít tiền, ta năm đó bán thân làm giúp việc cho nhà người ta để kiếm tiền."
Cẩm Văn rất không có lòng tin với tôi, cô ấy nói:"Nếu khó khăn thì ngươi đến bờ sông giả vờ tung lưới, tôi lùa cá đó vào, sau đó đem đi bán."
"Tuy người bình thường không nhìn thấy hình dáng của chúng ta, nhưng gặp phải yêu ma lợi hại khác, cũng có thể xảy ra nguy hiểm." Trước khi đi, Lam Vũ Thần Nữ giao cho chúng tôi mỗi người một cái lông vũ màu xanh, nói mang nó bên người người khác nhìn thấy chúng tôi đều cảm thấy chúng tôi giống người bình thường, nếu xảy ra vấn đề gì thì vò nát lông vũ, bà ấy sẽ đến cứu. Bích Thanh Thần Quân thì dặn dò đủ điều, tu hành thất bại không được lo lắng, quan trọng nhất mỗi tối phải liên lạc với anh ta, báo cáo tình hình trong ngày, không được làm xằng làm bậy, không được ăn trộm lung tung, không được làm bị thương người khác, càng không được để người khác trêu ghẹo...
Tóm lại... Sự an ủi của bọn họ đều rất tâm giao, biện pháp tôi tự dùng đôi ban tay mình kiếm ra tiền vẫn chưa nghĩ ra, thời gian đến rồi, thế là mông lung nhảy xuống trần gian.
Tất cả Ấu Yêu sau khi xuống trần gian đều rất phấn khởi, tự giải tán hành động, Tiểu Tử thương xót nói với tôi:"Miêu Miêu tỷ tỷ, nếu ngươi kiếm tiền không được, tiền em bán phấn hoa sẽ chia cho chị một nửa được không?"
Tôi lời lẽ nghiêm túc cự tuyệt chủ ý rõ ràng xem thường mèo, hạ quyết tâm dựa vào đôi tay mình để hoàn thành khóa tu hành! Nhân lúc chưa hối hận nhanh chóng xoay đầu bỏ chạy rất xa, tôi biến thành người, chọn một thị trấn rất đông người ra vào, rón ra rón rén đi vào, lính thị vệ canh cổng nhìn thấy tôi, hét to một tiếng:"Từ đâu đến?! Có giấy tờ thông hành không?"
Tôi bị dọa đến nỗi lông đuôi chổng ngược lên, vội vàng quay đầu, mắt mở trừng trừng nhìn anh ta, không biết xảy ra chuyện gì. Hai tên lính nhìn tôi thân thiết, động tác của bọn họ đột nhiên biến thành tượng gỗ, trên mặt càng lúc càng đỏ, lời nói cũng không súc tích:"Cô... Cô... Nương... Cô... Cô...Cô từ đâu đến?"
"Trên trời, Huyền Thanh Cung." Tôi thật thà trả lời.
"Cô... Cô nương chính xác là ở trên trời à..." Tên lính canh vẫn tiếp tục lắp bắp, còn chảy mấy giọt nước bọt, "Cần... Cần... Giấy tờ... Phòng thân..." Nói xong thì lần mò sờ lên người tôi.
Tôi nghiêng người tránh, nhìn thấy người này dường như không muốn cho tôi vào, thế là áp dụng chiêu làm nũng thường ngày, ai oán vô cùng, đáng thương nhìn anh ta nói:"Tại sao?"
Đám người vây bên cạnh vốn rất đông, có mấy người đàn ông mang theo đao kiếm và quần áo sang trọng lập tức nhảy ra dáng vẻ hung dữ, lớn tiếng quát mắng:
"Bảo vệ các ngươi đáng chết, chỉ biết bắt nạt người lương thiện! Hôm nay ta Mân Tây Đại Hiệp Uy Chấn thiên phải thành toán bọn ngươi!"
"Bừa bãi! Các ngươi có biết ta là ai không? Con gái của đệ đệ tam thúc ta là phu nhân của con trai phủ Thượng Thư đương nhiệm! Cẩn thận ta lên kinh thành bẩm báo các ngươi ức hiếp con gái nhà lành!"
"Tuy Vương Nhị Hổ ta là người thô lỗ! Nhưng có thể lấy cái mạng này, cũng không để các ngươi có hành vi bắt nạt cô gái đáng thương này!"
"Dưới Phổ Thiên này còn có vương pháp không?"
Đám người càng lúc càng ùa đến, lớn tiếng la hét, rất nhiều đại nương và cô nương đứng ở vòng ngoài nhìn tôi chỉ trỏ, mắng chửi:"Hồ ly tinh như cô ta mà cũng có đức hạnh sao?"
"Phù! Hồng nhan đa họa thủy, đong đưa nhìn đàn ông nhà người khác thì họ cũng không thoát ra được."
"Khuôn mặt nghệt ra, nói không chừng trí tuệ kém."
"Lại không phải là kẻ đi chợ, lại không giống thiên kim nhà có tiền, mặc lên người không biết là để khiêu gợi ai?"
"Hi hi~ khiêu gợi đàn ông nhà người sao?"
"Nói linh tinh! Cẩn thận ta đánh ngươi đấy!"
Tất cả những lời thầm thì đấy đều lọt vào đôi tai thính của tôi, nghe thấy vậy trong lòng rất buồn... Miêu Miêu rõ ràng là mèo, làm sao lại là hồ ly chứ!
Không nhịn được mấy lần giơ móng vuốt ra định đánh người, nhưng nghĩ đến lời của Bích Thanh Thần Quân, nên cố đè nén lại, uẩn khúc trong lòng, khó chịu muốn chết, những người đàn ông bên cạnh bất ngờ vây lại, xung quanh rất lộn xộn, sự nhiệt tình của họ khiến tôi sợ hãi, ngay cả cổng thành cũng bị đóng lại, khiến cho người không thể vào được.
Thế là tôi nhân lúc lộn xộn đó chạy sang một bên, trước khi họ vẫn chưa truy đuổi, cúi gập người biến thành mèo, sau đó lắc lư đi qua người bọn họ, lại không dám đến thị trấn này nữa, bỏ đi rất xa.
Thị trấn tiếp theo tôi rút kinh nghiệm, đầu tiên đi xung quanh tường thành một vòng, tìm ra được một cái lỗ, bám vào thành biến thành người, nhưng vẫn sợ những người đó đến vây bắt tôi, thế là sau khi lén lút trốn vào một căn phòng cũ nát len lén nhìn ra đường. Những người bán hàng rong như bán bánh bao, bán màn thầu, bán lạc, bán đậu phụ, bán khoai tây, bán bắp cải, bán gạo...nối đuôi nhau đi qua, mùi thơm bay đến... Tôi ao ước mâm cơm đầy thịt cá mà Cẩm Văn làm, gặm từng món từng món một, mắt nhìn quán cơm, suy nghĩ, liệu ăn trộm một con gà quay được không?
Trên đầu rơi xuống những cánh hoa mận bé nhỏ, tôi đau khổ ngồi ở mái hiên của căn nhà cũ nát này, nghiên cứu con đường phía trước đi như thế nào? Quy định tu hành ở trần gian khắc chế toàn bộ sở trường của mèo, tôi chưa từng hoang mang như thế. Trong lúc đang do dự, bên cạnh vọng đến âm thanh dịu dàng:"Cô gái, cô lạc đường rồi."
Tôi ngẩng đầu lên, là một bà lão mặc quần áo giản dị, tóc trắng trên đầu cài một cái trâm gỗ đơn giản, mặt phúc hậu hiền hòa nói với tôi.
"Meo~" Tôi kêu gào thảm thiết, sau đó lắc lắc đầu nói:"Tôi không lạc đường."
Bà lão nhìn thấy con ngươi của tôi, hơi giật mình, cười dịu dàng:"Thế, cô nương tìm người thân à?"
Tôi lại lúc lắc đầu:"Miêu Miêu không có người thân."
"Nhà ngươi đến đây làm gì?" Bà lão ngồi xổm xuống, "Có gì khó khăn, bà lão có thể giúp đỡ ngươi."
Thiên hạ có người tốt như vậy sao? Tôi nhảy lên vui sướng, nắm lấy tay áo của bà và hỏi:"Bà biết đi đến đâu có thể kiếm được tiền không?"
Bà lão lại thoáng giật mình, bà ấy giơ tay ra nhè nhẹ nâng mặt của tôi lên ngắm nghía một lát, hài lòng gật đầu:"Có cần ta đưa ngươi đến chỗ kiếm được tiền rất dễ rất nhanh không?"
Tôi vội vàng gật đầu liên tục, bỗng nhiên khen ngợi bà ấy là người tốt, bà ấy cười không nói, giơ tay dắt tôi đi đến một cái hẻm nhỏ rất sâu, dường như hiểu được suy nghĩ của tôi, không đi đường lớn, mà là đi trên đường hẹp ngoằn nghèo ở giữa con hẻm, cuối cùng dừng lại phía trước cổng sau một tòa nhà có kiên trúc hoa lệ, gõ cửa, đồng thời không ngừng an ủi tôi, phải kiên nhẫn đợi, phải nghe lời, ở đây nhất định có thể kiếm được tiền. Tôi vội vàng bày tỏ thái độ, lòng kiên nhẫn của mình rất tốt, cũng rất nghe lời.
"Tại sao bà lại đến? Mỗi lần đều ném đến cho Tây Phượng Lầu chúng tôi hàng rách nát không ai cần." Giọng nói không kiên nhẫn vọng lại, một đại nương mặc quần áo giản dị đi ra từ trong phòng, bà ta nhìn thấy tôi lập tức giãn mặt ra cười, đột nhiên kêu lên với bà lão:"Ai dô, bà Tống, hàng lần này rất đẹp! Đẹp! Đẹp!"
Tôi nhìn thấy vậy rất hài lòng, hình như họ đồng ý để cho tôi kiếm tiền, bỗng nhiên an tâm đi theo bọn họ, điểm chỉ đỏ lên một tờ giấy, đại nương đó lấy ra một đống đồ sáng lóa giao cho bà Tống, bà Tống cười lộ hết cả lợi, lại đột nhiên nói:"Hàng tốt thế nghe lời thế, thực ra nên cho nhiều hơn một tí."
Đại nương lườm bà ta mấy cái, lại nhìn tôi nói:"Nhưng cô ta là đứa ngốc, cầm kì thi họa đều không biết."
"Làm nghề này không phải dựa vào khuôn mặt sao?"
"Được được được, cho bà thêm mấy lượng."
Tôi hiếu kì đi đến chỉ vào đống đồ ở trên bàn hỏi:"Đây là cái gì?"
"Của tôi!" Bà Tống vội vàng nhét tất cả vào người, bà ta suy nghĩ một lát, và khó chịu lấy ra một miếng trong số đó giao cho tôi, cười nói:"Số tiền này đủ năm lượng, nhiều hơn bình thường rất nhiều, ta rất khoan dung với ngươi."
Tôi cầm lấy số ngân lượng, đột nhiên nhớ đến quạ trắng, thấy vật nhớ người, trong lòng cảm thấy hơi buồn, thế là cắn mạnh một miếng lên trên bề mặt, phát hiện hơi mềm mềm, không cứng, và trả lại:"Tôi không cần ngân lượng, tôi cần tiền."
Bà Tống vội vàng thu lại ngân lượng mà tôi vừa cắn, lôi lấy ra mấy đồng xu từ trong người nhét vào tay của tôi, tôi xăm xoi rất lâu, xác nhận rất giống tiền đồng mà Hoàng tiên sinh đưa ra cho chúng tôi xem, cuối cùng giãn mày ra cười, trong lòng rất cảm kích bà ấy, và vui hơn hớn muốn khoe khoang số học của mình hỏi:"Có cần tôi giúp bà đếm ngân lượng không? Miêu Miêu đếm rất chuẩn!"
"Không cần, tôi đếm rất chính xác." Bà Tống đứng dậy, cầm lấy túi đựng tiền bọc toàn bộ số ngân lượng, và đứng thẳng người vui vẻ bước đi ra cổng, vừa đi vừa dặn dò tôi:"Ngươi ngoan ngoãn nghe lời của Cốc Nhạn ma ma nhé, chuẩn bị phát tài to."
← Ch. 035 | Ch. 037 → |