Cực hình
← Ch.021 | Ch.023 → |
Bích Thanh Thần Quân không để tôi nói nhiều lời với cô ấy, anh ta ôm tôi cưỡi lên con Kì Lân bỏ đi, để Cẩm Văn ở lại chỗ cũ, Mạc Lâm đồng tình để cô ấy lên tiên hươu của mình, và quay lại Huyền Thanh Cung, đưa ra một loại thuốc khó ngửi cùng băng dính, bó tôi thành một cuộn.
Tôi cho rằng sự tình đến đây là kết thúc, không ngờ Bích Thanh Thần Quân tóm lấy tôi và Cẩm Văn ở đại sảnh, nói là lần này những hành động của chúng tôi quá tinh ranh, phải bị trừng phạt nặng.
Trừng phạt cái gì? Nhìn Bích Thanh Thần Quân đang ngồi trên ghế Thái Sư gỗ trầm hương được chạm khắc tinh tế đặt ở chính giữa đại sảnh, Cẩm Văn run lẩy bẩy quỳ bên cạnh, tôi ngồi trên tấm thảm da dê dày, ngơ ngác nhìn anh ta, thầm đoán có phải lại bị đánh vào mông không?
"Trước tiên không nói đến tội chết ăn cắp Tiên đơn, ngươi có biết ăn trộm đáng xấu hổ lắm không?" Bích Thanh Thần Quân hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Bích Thanh Thần Quân nhất thời không nói nên lời, một lát sau anh ta tiếp tục hỏi:"Ngươi phải biết, không phải đồ của ngươi thì không được tùy tiện lấy."
"Nhưng..." Tôi cố gắng suy nghĩ một lúc sau đó hỏi:"Tại sao không được cầm...?"
"Miêu Miêu ngươi thích cái gì nhất?" Bích Thanh Thần Quân thở dài hỏi.
"Cá" Tôi cao giọng, sau đó suy nghĩ một lát tiếp tục nói:"Tôi còn thích sư phụ! Thích Ngân Tử, Oa Oa, Cẩm Văn, ca ca, con hổ, Tiểu Lâm!"
Thần sắc của Bích Thanh Thần Quân dịu lại, anh ta đứng dậy, đi đến chỗ tôi nói:"Nếu ta ăn cắp cá mà ngươi thích, ngươi có khó chịu không?"
"Có! Tôi nhất định cắn chết anh ta!" Tôi trả lời không suy nghĩ.
"Ngươi cầm đồ người khác thích, người khác cũng cắn chết ngươi như vậy." Bích Thanh Thần Quân khéo léo dẫn dắt.
Tôi giật mình tỉnh ngộ, hóa ra Thái Thượng Lão Quân và Lý Thiên Vương đều thích ăn Tiên đơn, cho nên tôi ăn trộm thì anh ta sẽ tức giận, muốn thiêu chết tôi. Biết sai để sửa là con mèo ngoan, tôi vội vàng đi đến ngồi xổm dưới chân của Bích Thanh Thần Quân:"Sư phụ đừng giận, lần sau Miêu Miêu không ăn cắp nữa."
"Ăn trộm là việc làm sai trái, hiểu chưa?" Bích Thanh Thần Quân ôm lấy tôi, sờ lên đám lông không bị cháy trên đầu nói.
"Hiểu rồi ạ!" Tôi liên tục gật đầu.
"Cho dù như thế nào đi nữa, ta cũng sẽ phạt ngươi bị giam bảy ngày trong động, không cho ăn."Bích Thanh Thần Quân suy nghĩ một lát rồi nói.
"Lại bị nhốt sao?" Đang làm nũng sau khi nghe thấy kết quả này, mặt tôi ngắn tũn lại... Bích Thanh Thần Quân không hiểu tiếng gọi thảm thiết của tôi, anh ta quay đầu tàn nhẫn nói với Cẩm Văn:"Ngươi không phải không biết quy định của Thiên giới."
"Nô tỳ hiểu ạ." Cẩm Văn cúi đầu nhận tội, "Nô tỳ chấp nhận mọi sự trừng phạt của Thần Quân đại nhân."
"Người đâu?" Bích Thanh Thần Quân xoay người, nói vọng ra ngoài, "Kéo cô ta ra ngoài sân đánh một trăm roi!"
Tôi đột ngột ngưỡng mộ sự trừng phạt đối với Cẩm Văn... Bị đánh còn tốt hơn bị nhốt không cho ăn... Đáng tiếc khi tôi nghiến răng yêu cầu thay đổi hình phạt, Bích Thanh Thần Quân tức giận... Anh ta tóm cổ tôi, tức tối ném tôi vào trong sơn động, sau đó kéo cửa sắt ở cổng lại, nhớ lại sự quy thuận của Mạc Lâm nên nói:"Làm phiền."
"Ai ya... Con mèo đáng thương." Mạc Lâm thở dài, hai tay đan vào nhau làm mấy cái ấn pháp thuật, phát ra vô số ánh sáng màu trắng, giống như lớp lưới chụp lấy toàn bộ sơn động, sau khi sợi tơ quấn tròn mấy vòng trong động dần dần bám vào người tôi, dường như hút đi toàn bộ sức lực, làm cho tôi nằm liệt dưới đất, không còn khả năng cào rách lan can, không còn sức để chui ra khỏi sơn động.
Lồng sắt, hàng rào, không có đồ ăn... Tôi tuyệt vọng ngã sấp xuống đất ôm lấy đầu nằm cuộn tròn lại. Bích Thanh Thần Quân ngược lại lòng dạ sắt đá quay người bỏ đi, chỉ ném lại câu nói để tôi từ từ tự kiểm điểm...
Tôi buồn bã cắn cái lan can sắt, bụng đói sôi ùng ục, chỉ có nước uống, thế nào cũng không no được... Toàn thân lại bị thương, khó chịu giống như khi bị lửa đốt. Sao sáng soi rõ lông của tôi, từ xa mùi hoa quế xộc vào mũi tôi, khiến cho tôi hận không thể bổ nhào sang đấy được để cắn mấy miếng vào vỏ cây... Đói quá... Đói quá...
Khi tôi đói đến sắp phát điên, mùi thơm thịt cá thoang thoảng bay đến từ đằng xa, đột nhiên tôi dỏng tai lên lao về phía cửa động điên cuồng gọi"Meo...Meo... Tôi muốn ăn! Tôi muốn ăn!"
Đêm tối, gió thổi rợn người, có bóng người đang lén lút đến gần tôi, trên tay hình như đang cầm cái túi nhỏ, mùi thơm đang bay ra từ trong túi.
"Meo...!" Tôi không ngừng giơ móng vuốt ra từ trog ngục giam, vẫy vẫy người đứng trước mặt:"Oa Oa! Tôi muốn ăn cá! Ăn cá!"
"Suỵt! Nói nhỏ thôi, ngươi muốn chết à!" Oa Oa lau mồ hôi trên trán, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, "Không có cá, tôi lấy trộm được bánh bao hôm nay nhà bếp làm thừa cho Bích Thanh Thần Quân, ngươi ăn một ít nhé, đừng kén chọn!"
Tôi nhanh chóng vồ lấy bánh bao đến trước mặt mình, cắn mạnh một miếng, bên trong đúng là nhân cá cơm, bất giác vui vẻ kêu lên một tiếng:"Ngon quá!"
"Tại sao là bánh bao nhân cá chứ? Tôi cho rằng là nhân..." Oa Oa hiếu kì giơ tay ra muốn cầm để xem một cái, trong miệng ngậm một miếng bánh bao to làm tôi không kịp nói, vội vàng phát ra tiếng kêu trong họng.
Nhanh chóng chén sạch bánh bao, ngay cả vụn bánh cũng ăn sạch sẽ, tôi liếm môi hài lòng và cảm tạ Oa Oa:"Oa Oa ngươi thật tốt, tôi suýt chút nữa chết đói đi rồi."
"Đừng cảm ơn tôi. Muốn cảm ơn thì cảm ơn Tiểu Lâm tổng quản nhé!" Oa Oa ngại ngùng xua xua tay nói, "Là anh ta nói cho tôi có con đường mòn có thể lén lút đến đây, nếu không thì tôi muốn đưa thức ăn cho ngươi cũng không biết đưa như thế nào!"
"Các ngươi đều là người tốt!" Tôi cảm động, lại bồi thêm một câu:"Cẩm Văn vẫn khỏe chứ?"
Oa Oa sau khi thu dọn túi xong, vui vẻ nói với tôi:"Cẩm Văn lần này bị đánh mạnh, nằm bất động trên giường, nhưng Thần Quân tặng một viên Tiên đơn cho cô ấy! Cho nên hàng ngày cô ấy đều ôm chăn, vừa đau đến toét răng, vừa khà khà cười ngốc nghếch, còn nói muốn cảm ơn ta và ngươi."
Sớm biết Thần Quân sẽ cho Tiên đơn... Tôi còn ăn trộm làm gì? Đang sầu muộn, Oa Oa đứng dậy cáo từ tôi, cô ấy nói để tôi ngoan ngoãn dưỡng thương ở trong ngục, còn nói Thần Quân đại nhân thật lòng yêu quý tôi, cho nên phải nghe lời anh ta. Oa Oa đã đi từ rất lâu, trong lòng tôi vẫn suy nghĩ hàm nghĩa của câu nói đó, cuối cùng cảm thấy câu nói đó sai tuyệt đối, nếu anh ta yêu quý tôi, thế không phải anh ta nên nghe lời tôi sao? Mà tôi còn phát hiện, anh ta căn bản không yêu quý tôi chút nào... Nếu không thì đã không giúp Đại Ma Vương Mạc Lâm bắt nạt mèo!
Ngày thứ ba sau khi tôi vào ngục.... Oa Oa mỗi tối đều đưa cho tôi bánh bao nhân cá thơm ngon hoặc cháo cá, Bích Thanh Thần Quân ngược lại mang đến cho tôi nỗi khủng khiếp mang tên Mạc Lâm...
Nhắc đến trải nghiệm máu và nước mắt khi ở cạnh Mạc Lâm, muốn đếm cũng không đếm hết được, tôi chưa từng đi đến nhà ông ta ăn trộm, cũng không làm vỡ đồ đạc nhà ông ta, lí ra không nên thù oán, thế mà không biết làm sao anh ta lại thù hận tôi nhiều như thế. Mỗi lần nhìn thấy ông ta, tôi không bị tiêm thì bị băng bó, nếu không thì cho uống thuốc đắng, trong lòng tôi ông ta từ lâu đã trở thành kẻ đáng ghét nhất.
Cảnh giác đứng lên, tôi co lại trong góc, mở to đôi mắt sợ sệt nhìn động tác của anh ta, không biết bước tiếp theo nhận được điều khủng khiếp như thế nào. Bích Thanh Thần Quân trái lại đi lên phía trước ôm lấy tôi, nhẹ nhàng nói:"Vết thương của ngươi chưa khỏi, đến để cho đại phu xem."
"Meo ... meo đừng đừng! Ông ta là người xấu!" Tôi ra sức vẫy vùng trong sức mạnh bị giam cầm, ngược lại không thoát khỏi cái ôm mạnh mẽ của Bích Thanh Thần Quân, bị ấn mạnh xuống trước mặt Mạc Lâm.
"Đừng sợ đừng sợ, tôi không phải người xấu." Nụ cười trên mặt của Mạc Lâm không phù hợp với lời nói của ông ta, lấy dao bạc ra cắt gạc băng trên người tôi, sau đó tỉ mỉ lật xem vết thương, rồi cau mày, thở dài, "Hơi rắc rối đây."
"Có rắc rối gì?" Bích Thanh Thần Quân lo lắng hỏi.
Mạc Lâm sau khi do dự một lát nói:"Lông cô ta nhiều chỗ bị cháy, bất lợi cho vết thương, tốt nhất là cạo hết toàn bộ lông."
Cạo lông??? Đây là lời nói của ác quỷ độc ác nhất trong địa ngục. Nó giống như tiếng sấm đánh vào đầu tôi, khiến tôi nhìn ông ta không chớp mắt. Mèo chỉ lấy bộ lông đẹp của mình làm niềm tự hào, tên khốn kiếp Mạc Lâm này vô liêm sỉ nói phải cạo trọc đi! Chắc chắn là vì đố kị mình không có lông đấy mà! Cho nên mới bắt nạt tôi! Xưa nay tôi chưa từng bị hoảng loạn và phấn nộ ê chề vây lấy cả người như bây giờ, khiến tôi bất chấp tất cả hất Bích Thanh Thần Quân ra, tiếp đó cắn mạnh một cái lên tay của Mạc Lâm, cắn mạnh khiến ông ta kêu la thảm thiết, tóm lấy tôi vung vẩy trong không trung.
Tôi sống chết cũng không há miệng, mặc dù người tôi bị vung vẩy như đánh đu. Tay của Mạc Lâm bị cắn rách ra, máu tươi chảy ra, Bích Thanh Thần Quân vội vàng bước lên tóm lấy tôi, dùng lực banh mồm ra, giải cứu ông ta, ngại ngùng nói:"Xin lỗi."
Xin lỗi? Anh ta nói xin lỗi với kẻ xấu xa kia sao? Tôi sửng sốt nhìn Bích Thanh Thần Quân, trong lòng cảm thấy thê lương, hoá ra bọn họ là bạn bè, là một đôi... Tôi luôn cho rằng sư phụ là người tốt... Không ngờ lại câu kết với loại người này!
"Vết thương nhỏ không ngại, may mà hiện nay cô ấy bị phong tỏa yêu lực."Mạc Lâm cười cười, ông ta lấy ra một ít thuốc mỡ để trong túi nhỏ bên người bôi lên tay, lập tức vết thương không chảy máu nữa và nhanh chóng liền lại.
Bích Thanh Thần Quân nhìn tôi vùng vẫy ở trên tay, do dự hỏi:"Không có biện pháp điều trị khác sao? Miêu Miêu dường như rất phản đối khi bị cạo lông."
"Không có." Mạc Lâm trả lời chắc như đinh đóng cột, "Bắt buộc phải cạo."
Thế là... Không đợi tôi phản ứng, bất mãn cái gì, Bích Thanh Thần Quân nhanh nhẹn ra tay, tôi dần dần mất đi tri giác...
Khi tỉnh lại, tất cả đã thay đổi, Mạc Lâm đã bỏ đi, chỉ còn lại Bích Thanh Thần Quân cười hì hì nhìn tôi, khiến tôi nảy ra nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm, ngẩng đầu lên, cứng rắn và từ từ nhìn khắp nơi, dưới đất đều là lông mèo... Dường như là lông của tôi...
Lại cúi đầu xuống nhìn mình, phát hiện ra toàn thân trọc lốc, cuộn mấy vòng băng dính... Chỉ có đầu, bốn cái móng và đuôi còn lại một ít lông, theo chiều gió đung đưa, thê lương như cái lá cuối cùng ở trên cây.
Không có lông... Tôi không có lông nữa rồi... Trọc lông lốc cho người ta xem...
"Meo!!" Tôi nhục nhã kêu lên, nhanh chóng trốn vào nơi tối nhất của huyệt động co người lại không muốn cho ai nhìn thấy, chỉ lộ ra một cái đầu giận dữ hét lên với anh ta:"Trả lông lại cho tôi!"
Bích Thanh Thần Quân ra sức an ủi tôi:"Mèo không có lông không vấn đề gì, sau này nó sẽ dài ra."
"Nói linh tinh." Tôi gay gắt hét lên, mặt nóng bừng:"Thời gian này tôi làm sao đi ra ngoài nhìn người khác!"
"Ừm..." Bích Thanh Thần Quân như không có vấn đề gì hỏi, "Tại sao bình thường ngươi không mặc quần áo cũng dám gặp người khác? Cạo lông trái lại có đáng sợ như thế không?"
"Nói bừa." Tôi ngay lập tức phản kích, "Lông quan trọng hơn quần áo nhiều! Thà rằng không mặc quần áo chứ không được không có lông."
Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân thay đổi liên tục, đi lên phía trước nói to như đe dọa:"Nếu không mặc quần áo mà dám ra ngoài ta đánh đít ngươi!"
"Meo... Tôi mặc..."Thấy bạo lực trước mắt, tôi vội vàng núp trong bóng tối, đau đớn nhắm mắt lại, không dám tranh luận với anh ta nữa. Bởi vì anh ta vĩnh viễn không hiểu được sự đau khổ và nhục nhã trong lòng của một con mèo khi bị cạo sạch lông... Toàn thân tôi đều bị nhìn xuyên suốt!
Mối hận cạo lông, không đội trời chung! Những ngày ở trong ngục, hàng ngày ngoài ăn cơm và ngủ ra, thì tôi không ngừng suy nghĩ báo thù rửa hận như thế nào, làm thế nào để rút gân lọc da róc thịt tên khốn kiếp Mạc Lâm! Phải đánh cho ông ta quỳ xuống đất gọi tôi là bà nội mèo! Thậm chí làm thế nào để giáo huấn Bích Thanh Thần Quân... Do tôi không phải là đối thủ của anh ta cho nên vẫn chưa nghĩ ra...
Tiếp tục nghĩ... Không bao lâu sau thì đến ngày ra ngục, Bích Thanh Thần Quân đích thân đến đón tôi lẠI bảo nhà bếp làm đầy một bàn cá, nói là an ủi nỗi đau không có lông của tôi, thế là nhiều ngày không có ăn bữa ăn thịnh soạn, tôi nhanh chóng tha thứ cho hành vi đáng xấu hổ nối giáo cho giặc của anh ta. Nhưng trước khi lông vẫn chưa dài ra tôi không dám dùng thân mèo để gặp người khác, chỉ biến thành hình người, dùng quần áo che đi cái đuôi trọc lông lốc, tránh tiếng cười nhạo báng.
Buổi tối chạy đến trèo lên giường của Bích Thanh Thần Quân... Gặp phải sự chống cự quyết liệt của anh ta. Rõ ràng, sư phụ thích tôi biến thành mèo, anh ta rất ghét tôi biến thành người, khi tôi dùng cái thân mèo trèo lên giường ngủ một góc, anh ta đều không phản đối, nhưng bây giờ tôi biến thành người trèo lên giường thì phản ứng của anh ta rất kịch liệt.
Chỉ thấy Bích Thanh Thần Quân tung chăn ra, một tay tóm lấy tôi:"Nếu ngươi không có ý gì khác, thì không được để hình dạng này nửa đêm trèo lên giường của đàn ông!"
"Nhưng... Tôi trèo lên giường của sư phụ mà!" Bị đánh thức giấc ngủ tôi mở to mắt nhìn, chỉ có cảm thấy anh ta tức giận rất kì quặc.
"Sư phụ cũng là đàn ông!" Bích Thanh Thần Quân không biết giải thích thế nào, thái độ của anh ta hơi giữ dằn.
"Tại sao không được trèo lên giường của đàn ông?" Tôi vẫn chưa hiểu được đạo lí này.
"Bởi vì... Bởi vì..." Mặt của Bích Thanh Thần Quân lúc đỏ lúc trắng, sau đó anh ta do dự và suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nắm chặt tai tôi nói từng câu từng chữ rất hung dữ:"Bởi vì ngươi sẽ bị đàn ông ăn thịt mất!"
"Ăn ... Ăn thịt mất?" Tôi hơi sợ hãi, "Là bị ăn thịt sao?"
Bích Thanh Thần Quân gật gật đầu, nhìn tôi không nói.
"Người cũng biết ăn thịt tôi sao?" Tôi cẩn thận ngẩng đầu hỏi anh ta, cho rằng anh ta và người đàn ông xấu xa khác không giống nhau.
Không ngờ Bích Thanh Thần Quân vẫn gật gật đầu, sau đó nói:"Ngươi đừng quá thử thách lòng kiên nhẫn của ta."
Chớp mắt, thịt mèo kho, thịt mèo hấp, lẩu mèo, thịt mèo chiên dầu... Mấy món đó liên tục luẩn quẩn trong đầu tôi, tôi nhanh chóng nhảy xuống giường, kẹp đuôi, không quay đầu lại bỏ chạy ra cửa... Chỉ sợ anh ta đột nhiên không kìm được cho tôi vào nồi để ăn...
Vừa chạy vừa sợ hãi trong lòng, đàn ông là loài động vât quá đáng sợ! Ngay cả mèo con đáng yêu thế cũng muốn ăn thịt! Không được tìm đàn ông nữa! Tôi chạy một đoạn xa, vẫn không hoàn hồn trở lại, ngay cả mấy Đãi Đồng đưa thoi xung quanh nhìn vào mắt tôi, tôi đều cảm thấy sợ hãi, luôn cảm thấy bọn họ đột nhiên vồ lấy tôi ăn thịt. Suy đi tính lại, cuối cùng chạy đến phòng của Cẩm Văn, nhanh chóng bám lên giường của cô ấy, cuộn chăn thành một vòng run lẩy bẩy.
"Ai yo!!" Cẩm Văn kêu thảm thiết, "Con mèo ngốc này!! Đè lên mông của ta rồi!"
"Cẩm Văn!" Tôi nhảy bổ vào lòng cô ấy, cọ cọ, sau đó đau xót tố cáo:"Sư phụ nói muốn ăn thịt tôi!"
"Bình thường, Thần Quân là người tốt của Thiên Giới." Cẩm Văn nằm nhoài trên giường, cô ấy cười tít mắt nói:"Ta vẫn cho rằng ngươi sớm bị ăn thịt rồi."
"Tại sao?" Sau khi nghe cô ấy trả lời xong, tôi càng đau lòng, trườn lên hỏi:"Tại sao muốn ăn thịt tôi?"
"Con mèo chết tiệt! Cất móng vuốt của ngươi đi! Trên người ta đang có vết thương!" Cẩm Văn không hiểu câu hỏi của tôi, ngược lại đau khổ kêu lên:"Ngươi đè lên người ta, ta cũng sẽ ăn thịt ngươi!"
"Nói linh tinh! Ở đâu có đạo lí cá ăn thịt mèo! Chỉ có mèo ăn cá chứ!" Tôi không sợ uy hiếp của cô ấy tí nào.
"Sau này ngươi đừng mong có cá ăn nhé!" Cẩm Văn phẫn nộ.
"Tôi... Tôi không đè... " Đối mặt sự hấp dẫn của thức ăn, cuối cùng tôi phục tùng, chỉ liên tục lảm nhảm, "Sư phụ là đồ xấu xa... Sư phụ là đồ xấu xa..."
Không ngờ Cẩm Văn gõ mạnh lên đầu tôi, to tiếng mắng:"Thần Quân đại nhân là thần tiên tốt nhất toàn Thiên Giới. Ngươi ngốc thế mà được làm đồ đệ của anh ta, quả nhiên là tổ tiên phù hộ! Nếu không nghe lời anh ta, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Tôi buồn bã nhìn, nhắc đến Bích Thanh Thần Quân mặt mày tôi đỏ lừ, không ngừng lẩm bẩm.
"Tiên đơn tốt, Tiên đơn kì diệu." Trong lòng đột nhiên có hứng thú đối với sản phẩm kì diệu đó, thế là muốn tận mắt nhìn thấy Tine đơn. Cẩm Văn chịu không nổi sự quấy nhiễu của tôi, cuối cùng cẩn thận lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong người ra, tiếp theo mở ra sáu bảy lớp vải lụa, lộ ra một viên nhỏ màu đỏ, sau đó thần bí đưa vút qua trước mắt tôi, nhanh chóng thu lại.
Đồ vật Thái Thượng Lão Quân và Lý Thiên Vương thích ăn nhất, tôi làm sao dễ dàng để cô ta cất nhanh như thế, thế là nhanh chóng giơ móng vuốt ra, Cẩm Văn trở tay không kịp, Tiên đơn đã nằm trong tay của tôi, nắm chắc viên màu đỏ này, ngửi ngửi, cảm thấy mùi thuốc bao trùm, rất khó ngửi, căn bản không thơm bằng thịt bò khô lần trước ăn trộm, đột nhiên hỏi:"Cái này rất thơm?"
Cẩm Văn mặt trắng bệch, thảm thiết kêu:"Ngươi không được ăn! Cái này ta dùng để cứu em gái!"
Tôi nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô ta, đột nhiên lòng hiếu kì nổi lên, thè lưỡi liếm nhè nhẹ lên viên thuốc Tine đơn, phát hiện mùi vị đắnh chát, căn bản không thơm ngon như thịt cá...
"Ngươi dám ăn, ta sẽ liều mạng với ngươi!" Cẩm Văn thấy thế càng thê lương, âm thanh xuyên suốt Huyền Thanh Cung, giống như ác quỷ đang đòi mạng, dọa tôi chết khiếp, vội vàng trịnh trọng giao trả Tiên đơn. Cẩm Văn nhanh chóng bọc Tiên đơn cẩn thận, nhét vào trong quần áo dính sát vào người, sau đó hung dữ cảnh cáo tôi:"Cấm đụng vào!"
Tôi rũ tai xuống, ra sức gật đầu, đột nhiên cảm thấy người con gái trước mắt tôi hung dữ không kém La Sát, thế là lấy lòng chui vào trong chăn, quệt quệt vào người cô ta nói:"Cẩm Văn, ngươi biết Mạc Lâm ở đâu không?"
"Đương nhiên biết, Mạc Lâm là thầy thuốc và Tán Tiên nổi tiếng ở Tiên Giới, y thuật và nhân phẩm rất tốt, bệnh của em gái nhà tôi đều do ông ấy khám." Cẩm Văn không ngẩng đầu lên trả lời:"Lần trước trong trường hợp cấp bách, tôi hiểu nhầm đánh ông ta, thật là xấu hổ, lần sau nhất định phải đến nhà xin lỗi."
"Tôi cũng muốn đi!" Biết được nơi ở của kẻ độc ác kia, ý định báo thù lập tức bùng lên, tôi lập tức vui vẻ.
"Ngươi cũng đi?" Cẩm Văn quay đầu nhìn tôi, "Ngươi cũng đi cảm tạ sao? Nên đi, lần này cho ngươi ba vị thuốc chữa bỏng, may mà ông ta dùng máu cóc lạnh vạn năm điều trị cho ngươi đấy."
Máu cóc lạnh vạn năm là thứ gì? Tôi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, nhưng nhìn ý của Cẩm Văn, cô ấy rất thích con người độc ác kia, thế là tôi quyết định không nói mục đích của mình với cô ấy, đợi đến sau khi ra tay xong... Mạc Lâm là tên hèn nhát, tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi!
Suy nghĩ mãi, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |