← Ch.02 | Ch.04 → |
Thủy Vũ Nương cảm động, sống mũi cay cay, hai đầu gối trượt xuống, kích động rưng rưng nước mắt:
“Cám ơn công tử cứu mạng, đại ân đại đức của ngươi, tiện thiếp cả đời cũng không quên. ”
Thượng Quan Ngự Phong vội vàng nâng nàng đứng dậy, thấy nàng phấn má tuôn hai hàng lệ, đau lòng đưa tay quệt đi giọt nước mắt của nàng, ôn nhu ngóng nhìn nàng, không do dự đáp:
“Đừng khóc, đừng khóc! Ta đời này trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ nữ nhân khóc, thấy nàng khóc ta liền bối rối, ta đâu cố ý làm nàng khóc, aizzz! Ta nhấc tay đầu hàng, nàng nhanh ngừng khóc nha. Kỳ thật ta còn phải mừng rỡ khi có thể thành thân với mĩ nữ xinh đẹp! Nàng lại cảm ơn ta sẽ làm ta tổn thọ mất, biết không?”
“Công tử thật tốt. ” Thủy Vũ Nương vui mừng gật cái đầu nhỏ, hai gò má nổi lên màu đỏ ửng ngượng ngùng, càng nhìn càng có vẻ kiều mỵ động lòng người.
Thượng Quan Ngự Phong yêu thương ngắm nàng, “Như vậy tốt lắm, mọi chuyện sau này đã có ta thay nàng gánh vác, nàng buồn, lòng ta đau, nàng vui vẻ, ta tự nhiên cũng vui mừng theo. ”
“Nhưng……” Thủy Vũ Nương chần chờ, không muốn tăng thêm gánh nặng cho hắn.
“Nhưng sao?”
“Ta là nữ tử thanh lâu, sao có thể làm chính thất của ngươi, trừ phi ngươi muốn ta làm lẽ, nạp ta làm thiếp, ngày sau ngươi nếu gặp nữ tử ngươi yêu, hãy thú nàng làm thê! Mà ta tất nhiên sẽ cố gắng làm một tức phụ ngoan, báo đáp mẫu thân của ngươi đã vất vả mang thai mười tháng, sinh ra một nam nhân tình thâm nghĩa trọng với ta. ” Thủy Vũ Nương bởi vì cảm thấy có chút tự ti mà không dám trèo cao.
Huống chi hắn bỏ tiền cứu vớt cuộc đời nàng đã là chuyện vô cùng tốt, nàng sao có thể để hắn không ngóc đầu dậy nổi với người ngoài đây?
“Không! Ta không thể để nàng ủy khuất như vậy. ”
Thượng Quan Ngự Phong hành sự luôn quang minh lỗi lạc, hắn không muốn Thủy Vũ Nương phải khổ sở, nếu không hắn cần gì bỏ ngân lượng ra chuộc thân cho nàng?
“Ngươi nếu thú ta, tất phải chấp nhận hết mọi người chỉ trỏ, ân tình của ngươi ta còn chưa báo đáp, chẳng lẽ còn định tăng thêm gánh nặng cho ngươi sao? Nương nhi nếu có thể làm thiếp, có thể nấu nướng quét dọn cho công tử, Nương nhi liền cảm thấy thỏa mãn lắm rồi!” Thủy Vũ Nương thái độ kiên quyết.
“Nấu nướng quét dọn? Không! Trong phủ có nha hoàn, việc này không cần nàng phải nhọc thân. ”
“Ngươi nếu không chịu đáp ứng yêu cầu của ta, ta tình nguyện chết già ở chỗ này, chứ không nguyện cho ngươi chuộc đi. ”
“Nàng –”
“Chỉ làm thiếp, không làm thê. ”
Nhìn nàng chằm chằm, Thượng Quan Ngự Phong con ngươi đen chớp động ẩn chứa tia phức tạp.
“Hảo!” Thượng Quan Ngự Phong thấy nàng cứ khăng khăng cố chấp, đành phải đáp ứng, “Tất nhiên nàng cam tâm ủy khuất làm thiếp cho ta, ta Thượng Quan Ngự Phong nếu còn thú thêm nương tử sẽ không bằng trư cẩu. ”
“Ngươi sao lại nói vậy!” Thủy Vũ Nương đau lòng trách móc.
“Lòng ta đã quyết. ” Thượng Quan Ngự Phong ngăn cản nàng nói thêm, “Nàng có nhớ người thân của mình không?”
“Ta……” Thủy Vũ Nương mơ ước nhìn hắn, “Ta rất nhớ người trong Tuấn vương phủ! Cầu thần khấn phật rất mong có một ngày được gặp lại bọn họ, nhất là Hoa Điệp Nhi……”
“Hoa Điệp Nhi?” Thượng Quan Ngự Phong nhếch mày rậm.
“Nàng là hảo bằng hữu của ta, khuyết điểm duy nhất của nàng chính là nhu nhược, luôn ngoan ngoãn phục tùng, nhẫn nhục chịu đựng, ta bây giờ đang lo lắng Điệp Nhi sẽ bị người trong phủ khi dễ. ”
Trước kia Điệp Nhi luôn có nàng che chở, chiếu cố, nay nàng không còn bên cạnh, Điệp Nhi không rõ ra sao rồi? Không biết đã có dũng khí thổ lộ tình cảm với vương gia chưa?
“Nàng an tâm, ta có thể đặc biệt cho nàng đến Tuấn vương phủ một chuyến. ” Thượng Quan Ngự Phong thầm nghĩ giải quyết xong tâm sự từ tận đáy lòng cho Thủy Vũ Nương, đem hết khả năng trợ giúp nàng, bảo hộ nàng không bị người khác khi dễ.
~ ~ ~
Tiểu Nhạn Tử bưng quần áo bẩn đi ra khỏi Thủy Yên các, xui xẻo đụng phải Mẫu Đơn. Hô một tiếng kêu đau, Tiểu Nhạn Tử vội vàng muốn rời đi, bởi vì Mẫu Đơn rất lắm mồm lắm miệng, Tiểu Nhạn Tử cực sợ cái chanh chua của nàng ta.
“Nha đầu chết tiệt kia, va vào ta cũng không thèm nói một tiếng xin lỗi! Ngươi là vội vàng muốn đi xuống hoàng tuyền sao?” Mẫu Đơn bị nha đầu hấp tấp kia chọc cho tức giận đến tím mặt.
“Mẫu Đơn cô nương, xin lỗi. ” Tiểu Nhạn Tử chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội.
“Ấy, nửa đêm canh ba, không đi hầu hạ chủ tử tài giỏi của ngươi, còn bưng quần áo đi giặt là sao?” Mẫu Đơn đầy bụng nghi ngờ nhìn Tiểu Nhạn Tử, khẩu khí tràn ngập vị mỉa móc, nàng không tin Tiểu Nhạn Tử lại chăm chỉ như vậy.
“Bởi vì quần áo quá bẩn, ta sợ……” Tiểu Nhạn Tử suy nghĩ lý do.
“A, ta nghĩ là do chủ tử ngươi làm chuyện mờ ám ở trong phòng không muốn để người khác biết đi? Cho nên mới cho ngươi có cơ hội nhàn rỗi, cùng ta đi nhìn xem thế nào mau. ” Mẫu Đơn tà nghễ liếc Tiểu Nhạn Tử, cười lạnh nói, rồi nhấc chân bước về phía “Vũ Nương lâu”.
“Mẫu Đơn cô nương! Tiểu thư nhà ta đã đi ngủ, ngươi đừng đi quấy rầy nàng a!” Tiểu Nhạn Tử lo nàng ta phát hiện Thượng Quan Ngự Phong ở trong đó sẽ đi mách tội, để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết, Tiểu Nhạn Tử đơn giản đem quần áo đặt xuống, xông lên phía trước ngăn cản đường đi của Mẫu Đơn.
“Nàng ta không cần tiếp khách ư? Sớm như vậy đã đi ngủ, ta mới không tin. ” Mẫu Đơn nói xong, không kiên nhẫn đẩy Tiểu Nhạn Tử ra.
Tiểu Nhạn Tử té ngã lại bò dậy, che giấu giúp chủ tử, “Thật sự, thật sự! Mẫu Đơn cô nương nên tin tưởng ta, Tiểu Nhạn Tử không nói dối đâu. ”
“Đừng dài dòng!” Mẫu Đơn vẫn cố chấp bước tiếp, dùng sức đẩy Tiểu Nhạn Tử, một mạch bước về phía Vũ Nương lâu.
Mẫu Đơn chuẩn bị bước lên cầu thang, Tiểu Nhạn Tử lại cấp tốc vọt tới trước mặt nàng, không cẩn thận đụng phải nàng một cái.
“Ai da!” Mẫu Đơn đau kêu ra tiếng.
Tiểu Nhạn Tử sanh lớn hai mắt, vội vàng đem thân mình lui ra sau, ai ngờ hành động này lại khiến nàng ta đụng cầu thang thêm.
Mẫu Đơn ngã xuống đất, đau đến nhất thời tưởng không đứng dậy nổi.
Một lúc sau, Mẫu Đơn lấy tay sờ sờ cái mông đau đớn, ai oán xuýt xoa.
Nàng đứng dậy trừng mắt Tiểu Nhạn Tử, tặng cho Tiểu Nhạn Tử một cái bạt tai.
Tiểu Nhạn Tử sợ tới mức mặt như sáp ong.
“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi là có ý gì? Thật to gan! Xem ra ngươi là ăn gan báo mà, dám động thủ trên đầu thái tuế, đẩy ta ngã cầu thang, hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi phải đi gặp diêm vương!”
Dứt lời, hai tay liền điên cuồng rơi xuống người Tiểu Nhạn Tử, tiếng người trong Thủy Yên các ồn ào, náo nhiệt, cho nên không ai chú ý tới bọn họ…
“A — Mẫu Đơn cô nương, tha mạng a! Tiểu Nhạn Tử không phải cố ý …… Tha mạng a –” Tiểu Nhạn Tử bị đánh cho hôn thiên ám địa, nhưng không dám phản kháng, chính là vừa trốn đông trốn tây, vừa không ngừng hét lên cầu xin tha tội.
“Nha đầu chết tiệt kia, dám chạy à, nếu vậy nhất định thảm gấp mười lần bây giờ! Mẫu Đơn ta từ nhỏ mệnh đã được định là hoa khôi (S: ối zời, hoa khôi cái này thì tự hào không, ít ra cũng phải bán nghệ không bán thân chứ, hứ), chủ tử ngươi nếu dám tranh vị trí hoa khôi của ta (Chị Nương: ta thèm), tốt nhất đừng để cho ta có cơ hội báo thù, nếu không chúng ta cứ chờ xem! Giờ ngươi cút sang một bên cho ta!” Mẫu Đơn ánh mắt toát ra hai luồng hỏa diễm, con ngươi rực cháy không chớp mắt nhìn thẳng Tiểu Nhạn Tử.
“Vâng……” Tiểu Nhạn Tử ủy khuất anh anh khóc nức nở.
“Hừ! Tiện nha đầu!” Mẫu Đơn đá nàng một cái rồi mới tiếp tục đi tới Vũ Nương lâu.
~ ~ ~
“Thượng Quan công tử thật tốt với Nương nhi, ân tình nặng như núi, ta thật không biết nên như thế nào báo đáp mới tốt. ” Thủy Vũ Nương hai đầu gối trượt xuống, quỳ trên nền nhà cảm tạ hắn.
Đối với Thượng Quan Ngự Phong “Hiệp nghĩa tâm địa”, nội tâm Thủy Vũ Nương ngổn ngang trăm mối cảm xúc, từ cảm kích đến kính yêu sùng bái, rồi chuyển sang tư tâm yêu say đắm.
Này ngũ vị tình cảm tạp trần nháy mắt cùng bùng nổ, tựa như dòng nước chảy không thể vãn hồi. Thủy Vũ Nương hạ quyết định, cho dù phải làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp hắn.
Thượng Quan Ngự Phong vội vàng nâng mỹ nhân dậy “Nàng đừng thế này, đối tượng mà ta xuất thủ tương trợ chính là nương tử tương lai, sau này chúng ta cùng chiếu cố lẫn nhau, có gì phải cảm tạ. ”
“Thượng Quan công tử……” Một loại cảm giác chua xót nảy lên trong lòng, Thủy Vũ Nương sống mũi cay cay, giọt lệ trong suốt tràn ra khóe mi.
Thượng Quan Ngự Phong thấy vậy vạn phần đau lòng, không tự chủ được giơ bàn tay to thô ráp, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc rối trên má nàng, ôn nhu dùng ngón tay cái lau đi nước mắt loang lổ trên mặt nàng.
Hắn kìm lòng không đậu vì nàng nổi lên từng trận gợn sóng, cho dù ngày sau nàng có gặp việc nguy hiểm gì, bắt hắn nhảy vào lửa hắn cũng không từ.
“Đừng khóc, nàng như vậy khiến ta đau lòng. ” Hai người tầm mắt giao triền, thoáng chốc đã thăng tiến thành 2 ngọn lửa.
“Thượng Quan công tử……” Thủy Vũ Nương động tâm, đôi mắt đẹp sáng lạn như sao chan chứa nhu tình mật ý.
“Đừng gọi công tử nữa, gọi ta Ngự Phong. ” Thượng Quan Ngự Phong kéo nàng vào lòng, yêu thương mân mê chiếc cằm thon gọn của nàng.
“Ngự…… Ngự Phong……” Thủy Vũ Nương mê loạn nhìn hắn.
“Đúng rồi, nàng kêu công tử nghe thực khách khí. ” Tuấn bàng chậm rãi tiến gần nàng, cùng nàng thân mật dán sát vào nhau.
“Ta sẽ dùng sinh mệnh để hồi báo ân tình của chàng. ” Thủy Vũ Nương tim đập như nổi trống, má phấn đỏ tươi như hoa đào.
“Ta đã nói rồi, ta là tự nguyện, tuyệt không cần nàng báo ân. ” Hắn cuồng si ngóng nhìn đôi mắt đang chạy loạn như nai con của nàng.
“Ngự Phong……” Thân hình nóng bỏng của hắn khiến nàng bối rối.
“Nếu hồi báo, vậy loại tình cảm này chỉ là thương cảm thôi. ” Lần đầu tiếp xúc đến da thịt Thủy Vũ Nương non mềm hoạt nộn, Thượng Quan Ngự Phong như bị sét đánh, từ đáy lòng xuất hiện cảm giác ấm áp tràn đầy.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên mí mắt nàng, chậm rãi nắm đôi tay ngọc, nháy mắt, Thủy Vũ Nương cả người đã dựa vào lòng hắn, hai bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên lồng ngực rắn chắc, còn đôi tay hữu lực của hắn thực tự nhiên vòng quanh cái eo nhỏ của nàng.
Sau đó, hắn cúi đầu, dễ dàng bắt giữ đôi môi anh đào ấm nóng, ôn nhu dùng lưỡi mềm nhẹ tách hai phiến môi chui vào khoang miệng ngọt ngào. (Cái này còn miêu tả là như con xà, nhưng ta lược bớt, vì cảm thấy hơi ghê, mất cả phong cảnh đi….. dị ứng vs cái con này. )
Hắn cẩn thận hôn…… Tựa như lo lắng sẽ làm đau nàng.
Thủy Vũ Nương trái tim điên cuồng nhảy trước cảm giác tê dại, ý loạn tình mê thở hổn hển.
Hai người hoàn toàn chìm đắm trong nhu tình của đối phương, bốn phía cùng nhau giao triền, thăm dò hương mật trong miệng đối phương.
Thẳng đến khi có tiếng động lớn vang lên, Thủy Vũ Nương thế này mới lấy lại tinh thần. Bối rối đẩy hắn ra, dĩ nhiên không còn kịp. Mẫu Đơn vô duyên chưa được sự đồng ý của nàng đã đẩy cửa bước vào, đôi mắt kinh ngạc nhanh chóng dừng trên người bọn họ.
“Khá lắm tiện nữ nhân! Cái gì mà bán nghệ không bán thân?! Tất cả đều là ngưu không thải chuyện ma quỷ, nhìn ngươi xem, vụng trộm tránh ở trong này gặp gỡ tình lang, trách không được nha đầu chết tiệt Tiểu Nhạn Tử kia ngăn cản ta, không cho ta tới đây! Hây a! Thật sự là thời thế thay đổi, vật đổi sao dời a!” Mẫu Đơn giống như bắt được con chuột ăn vụng, tay áo hưng phấn kích động mà khuấy động.
“Mẫu Đơn, chúng ta không có làm gì a……” Thủy Vũ Nương nhất thời tái nhợt.
“Không có làm gì? A! Giả bộ thanh cao. ”
Mẫu Đơn lắc lư cái mông đẹp, lắc đến trước mặt Thượng Quan Ngự Phong, nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó một phen đẩy Thủy Vũ Nương ra, vẻ mặt ái muội nhíu mi liếc hắn, ý đồ muốn dùng đôi mắt đẹp câu dẫn hắn. Tiếp theo đem nửa người trên nghiêng về phía hắn, dựa vào người hắn hỏi:
“Ta nói vị quan nhân tuấn tú a! Sao chưa từng gặp ngươi đâu?”
Thượng Quan Ngự Phong mặt không chút thay đổi một phen nhấc tay Mẫu Đơn dùng sức quăng đi.
“Cô nương, tay ngươi thật đúng là không an phận!”
“Ai nha!” Mẫu Đơn cố ý làm cho thân mình trượt xuống dưới, mục đích là mong Thượng Quan Ngự Phong sẽ đỡ lấy nàng. (S: Ngươi mơ à)
Nhưng Thượng Quan Ngự Phong không những không đỡ, ngược lại còn nghiêng người tránh né.
Mẫu Đơn nhục nhã đứng dậy, tức đến run cả người, nàng cuồng loạn the thé gầm lên:
“Ngươi đây là loại nam nhân gì a! Không hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc sao?”
Thượng Quan Ngự Phong lạnh lùng cười:“Lấy tư thái yếu đuối để tranh thủ đồng tình, muốn dụ dỗ ta, ngươi không có bản lĩnh này đâu!”
“Hai người các ngươi…… Một người tự cho là thanh cao, một người lại cuồng vọng kiêu ngạo, hành vi lại không biết điều độ…” Mẫu Đơn thẹn quá hóa giận rít gào, bắt lấy nhược điểm của Thủy Vũ Nương mà công kích. “Ngươi làm bại hoại nghiêm trọng môn phong Thủy Yên các chúng ta, cái gì mà bán nghệ không bán thân, tất cả đều là chuyện ma quỷ rắm chó, nay vụng trộm tránh ở nơi này gặp tình lang, cho nam nhân này tiện nghi không công vô ích, được! Được! Hay lắm! Ta lập tức báo cho Điền ma ma, ngươi một thân tàn hoa bại liễu, không còn giá trị cao, không thể tiếp khách!”
Tựa như sét đánh ngang tai, Thủy Vũ Nương không còn nghe thấy gì nữa, chỉ có tiếng Mẫu Đơn vang vọng trong đầu — tàn hoa bại liễu, không còn giá trị, không thể tiếp khách ……
“Mẫu Đơn, chúng ta chính là…… Chỉ là hôn một cái, liền bị ngươi trông thấy, ngươi đã nói thế tất ta không thể tránh khỏi……” Thủy Vũ Nương biết rõ Mẫu Đơn oán hận bản thân đoạt đi khách nhân của nàng ta, nhưng là nàng chưa bao giờ từng có ý niệm tranh đấu trong đầu, khách đến thích nghe nàng ngâm xướng, nàng có năng lực cản bọn họ ư?
“Ngươi còn có mặt mũi nói nữa?!” Mẫu Đơn phe phẩy hương phiến, đi ra ngoài cửa“Các ngươi là đôi cẩu nam nữ! Chờ đi, ta sẽ báo cho Điền ma ma đến giải quyết chuyện này. ”
“Ta thích hắn có cái gì không đúng? Chúng ta hấp dẫn lẫn nhau thì sai ở đâu chứ? Ngươi vì cái gì mà mắng chúng ta là đôi cẩu nam nữ?” Thủy Vũ Nương giận dữ, hai phiến má tuyết trắng nhuộm màu đỏ bừng.
Thượng Quan Ngự Phong lấy tay ngăn cản nàng tiếp tục nói, nhìn thân ảnh Mẫu Đơn biến mất, hắn lạnh lùng nói:
“Nàng muốn mách tội cũng tốt, đỡ phải lãng phí thời gian, ta sẽ trực tiếp cùng Điền ma ma thương lượng, thương lượng xong lập tức mang nàng đi, ta sẽ lấy thân phận lang quân của nàng, giải thích hết tất cả mọi chuyện cho Điền ma ma, bình an đem nàng mang về Thượng Quan gia. ”
“Không, chàng không biết Điền ma ma, Mẫu Đơn chắc chắn sẽ đi bịa thêm chuyện, Điền ma ma có công phu sư tử ngoạm, chàng làm sao chuộc được ta?” Thủy Vũ Nương nội tâm bắt đầu nôn nóng, bất an nhìn hắn.
“Cái này nàng không cần quan tâm, nàng tin ta không?” Thượng Quan Ngự Phong con ngươi sắc bén toát ra thần sắc vững chắc.
“Tin tưởng. ” Thủy Vũ Nương cơ hồ lập tức đã bị ánh mắt tràn đầy tự tin của hắn thu phục, không hề do dự, gật đầu như giã tỏi.
“Như vậy, hãy đem tâm nàng giao cho ta, ta sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này thôi. ” Thượng Quan Ngự Phong gặp nguy không loạn an ủi Thủy Vũ Nương.
Rầm rập, ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, thanh âm bén nhọn rống lên như muốn đòi mạng của Điền ma ma truyền vào.
“Nương nhi a Nương nhi, uổng công ta thương ngươi như vậy, ngươi nhưng lại cho ta bãi ô long, phì thủy lạc liễu ngoại nhân điền(nước phù sa rơi xuống ruộng người ngoài)!”
Thủy Vũ Nương thấy Điền ma ma vọt vào cửa như phát điên, nhéo lấy cổ tay nàng lắc mạnh.
“Điền ma ma, nói chuyện cần phải cẩn thận một chút. ” Thượng Quan Ngự Phong không khách khí cầm tay Điền ma ma hất ra.
Điền ma ma lập tức ngã nhào về phía tường, Thủy Vũ Nương vội vàng tiến tới đỡ nàng.
“Điền ma ma ……” Thủy Vũ Nương nắm áo Điền tú bà, hai mắt lưng tròng đẫm lệ nói:“Cầu ngươi trả tự do cho ta, Nương nhi thật sự không muốn ở lại nơi này tiếp khách, chỉ cần ngươi trả ta tự do, Nương nhi kiếp sau dù làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi cũng không từ. ”
“Nương nhi, hết thảy đều có ta, đừng khóc nữa. ” Thượng Quan Ngự Phong ôm Thủy Vũ Nương, nhẹ giọng an ủi.
“Cô nãi nãi à! Con mà đi, bảo Thủy Yên các của ta làm thế nào để tiếp tục sinh tồn đây” Điền ma ma coi bọn họ như đôi uyên ương số khổ bị chia cách, còn thấp giọng kêu:“Còn có đâu! Tên phong lưu này, mau thả Nương nhi, có biết ta lỗ rất nhiều không? Muốn chuộc nàng, mười đĩnh hoàng kim đâu đem ra, ta xem ngươi là không có đủ đâu!”
“Ngươi chẳng phải là cướp giật đấy sao!” Hai đạo mày kiếm nhếch lên, một ngọn liệt hỏa hừng hực cháy trong cơ thể, Thượng Quan Ngự Phong thịnh nộ cố ý đối nghịch càng làm Thủy Vũ Nương lo sợ.
“Ơ! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không làm ăn sao?” Điền ma ma cố không khách khí chỉ vào chóp mũi hắn quát:“Lúc trước xây dựng Thủy Yên các đã tiêu phí của ta không ít tâm tư cùng tiền bạc, Nương nhi cũng không phải là ta nhặt về, nàng là do ta dùng bạc trắng để mua nha!”
“Mua?” Thượng Quan Ngự Phong khẩn cấp nhăn mày, “Ngươi ra giá đi, đem Nương nhi bán cho ta!”
“Các ngươi như thế nào có thể đem ta trở thành hàng hóa mà buôn bán?” Thủy Vũ Nương khổ sở.
“Nương nhi……” Thượng Quan Ngự Phong cảm thấy sâu sắc áy náy vùi đầu ở mái tóc của nàng ôn nhu nỉ non, “Ta cũng không hy vọng nàng tổn thương, nhưng càng không để nàng ở lại nơi này hủy diệt tương lai. ”
Nói tới tiền, Điền ma ma ánh mắt sáng lên“Nương nhi nhà ta vốn là cô nương băng thanh ngọc khiết, nay bị ngươi đụng chạm, cái gì cũng không còn đáng giá nữa, như vậy là lỗ lã bao nhiêu ngân lượng rồi nha, cái này ta có lẽ tính hết lên đầu ngươi đi. Tuy rằng ta luyến tiếc Nương nhi rời khỏi Thủy Yên các, nhưng thôi! Đợi ta kiểm tra một chút, một vạn lượng bạc, chấp nhận hay không thì tùy ngươi. Nếu không có, vị công tử này tốt nhất đừng chiếm tiện nghi của chúng ta, lập tức buông Nương nhi! Nếu không…… Ngươi cũng biết, kỹ nữ bị mở bao (Dạ, là bóc tem ý ạ =”=), một lần cũng là làm, hai lần cũng là làm, ta có khả năng sẽ bắt nàng một ngày tiếp mười vị khách đây. ”
“Ngươi tính toán thực tỉ mỉ!” Nghe nàng khai giá trên trời, Thượng Quan Ngự Phong vẫn không hề chớp mắt một cái.
Điền ma ma cười đến cười run rẩy cả người, “Đâu có, đâu có. ”
Gương mặt hắn lạnh lùng, đáy mắt hiện lên một chút chán ghét, lấy ra mấy tờ ngân phiếu trong ngực áo quẳng đến trước mặt Điền tú bà.
“Điền ma ma, đây là năm ngàn lượng, ngươi kiểm tra đi, thuận tiện giúp Nương nhi chuẩn bị hỉ đồ, ta muốn thú Nương nhi vào cửa, ngày đó ta sẽ đưa nốt phần còn lại, nửa đồng cũng không thiếu cho ngươi. ”
“Thật tốt, ta đã nói rồi, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra công tử rất hào khí!” Tiếp nhận đống ngân phiếu dày dày, thái độ của Điền ma ma nhất thời đại chuyển biến, “Hết thảy chúng tôi sẽ chuẩn bị tốt, chờ công tử thú Nương nhi về, xin công tử cứ yên tâm. ”
← Ch. 02 | Ch. 04 → |