Truyện:Hoa Hồng Giấy - Chương 05

Hoa Hồng Giấy
Trọn bộ 35 chương
Chương 05
Sóng ở đáy sông (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-35)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Người cô có thể lấy làm chồng, tấm lòng rộng mở, tính cách khoáng đạt, bao dung, chín chắn, chung thủy, hiểu cái tốt của cô, chấp nhận được người mẹ có cuộc sống như tuồng chèo của cô. Người đó tựa như ngọn núi, che chắn cô trước những lời đàm tiếu, cho cô một mái nhà không nhất thiết phải giàu có nhưng lại ấm cúng, an toàn.

Vì anh, cô giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, chịu đựng cô đơn, sống cô độc, mặc cho tuổi xuân vụt trôi.

- Em nghe lời anh, tự trọng, tự tôn, từng bước từng bước tiến về phía trước, em rất cố gắng, nhưng tại sao kết quả không giống như anh nói? Tại sao? Tại sao?

Cô nhìn bông hồng giấy, khóc không thành tiếng.

Bông hồng giấy nằm lặng trong lòng bàn tay cô, âm thầm không nói.

- Cháu Bạch, người cháu đợi đã đến chưa?

Đúng lúc này, bác gái phục vụ đẩy cửa phòng.

- À, có lẽ cô ấy không đến. Bác cho cháu một đĩa cơm rang tôm, thêm một bát canh.

Bạch Nhạn luống cuống quay lưng lại, bác phục vụ thấy giọng cô hơi nghẹn ngào, hơi sững người, khép cửa lại.

Bạch Nhạn lau nước mắt, cẩn thận gói bông hồng giấy lại, cất vào ngăn nhỏ trong túi xách.

Mấy năm nay, mỗi khi gặp chuyện gì buồn tủi, không chống đỡ được, cô mới cho phép mình nhìn bông hồng giấy này, một bông hồng mãi mãi không bao giờ tàn úa, một bông hồng không gì có thể thay thế được trong trái tim cô. Chất giấy không tốt lắm, thời gian trôi qua, màu sắc đã phai đi nhiều, cô không dám sờ nhiều, luôn giữ gìn cẩn thận.

Cô không thể yếu đuối, không thể trốn tránh, cô phải sống thật tốt, bởi vì có một người, cho dù là ở nơi nào, dù cách xa cô bao nhiêu, vẫn luôn dõi theo cô.

Nếu cô sống không tốt, người đó sẽ còn đau lòng hơn cô.

Đóng túi xách lại, Bạch Nhạn bình tâm hơn một chút, lau sạch nước mắt. Lúc bác phục vụ bê cơm đến, trên mặt cô đã không còn dấu vết gì.

Anh nói, Tiểu Nhạn, cho dù xảy ra chuyện lớn tới đâu, em cũng phải cố ăn cho no, ngủ cho ngon, như vậy mới có sức để đối mặt.

Bạch Nhạn ăn từng miếng cơm lớn, uống canh như một cái máy.

Một số chuyện, trước đây đã từng xảy ra, bây giờ đang xảy ra, tương lai có lẽ sẽ xảy ra, khả năng của cô có hạn, không thể ngăn cản, không thể dự đoán. Vậy thì, trước tiên đừng vội kết luận, cứ từ từ xem sếp Khang diễn vở tuồng nào, xem cho rõ rồi cô sẽ viết đoạn kết.

Bây giờ, cứ coi như hồi còn nhỏ, cô và anh đang chơi trò "vợ chồng", có điều, nhân vật nam chính đổi thành sếp Khang.

Ăn cơm xong ra tính tiền, bác phục vụ nhìn hai lúm đồng tiền trên mặt Bạch Nhạn, nghĩ vừa rồi chắc chắn là mình đã hiểu lầm điều gì đó.

Mười giờ hơn Khang Kiếm về nhà, không phải là quá muộn. Bạch Nhạn đã đi ngủ, trên bàn ăn không có đĩa hoa quả đã rửa sạch, bát chè đậu xanh mát lạnh hay bát canh bách hợp như mọi khi, đến nước sôi để nguội cũng không có.

Khang Kiếm bực bội mở một chai nước khoáng, uống qua quýt cho đỡ khát rồi lên lầu, trước khi vào phòng làm việc, anh như bị ma xui quỷ khiến, đẩy cửa phòng ngủ, đoán không sai, lại quen tay khóa trái rồi.

Về phòng làm việc nằm, chẳng hiểu sao anh cảm thấy không khí trong nhà hôm nay có chút gì không giống mọi khi. Lúc trưa gọi điện cho Bạch Nhạn, hình như cô vẫn còn rất ổn!

Hôm sau tỉnh dậy, Bạch Nhạn đang phơi quần áo ngoài ban công. Nhìn áo lót, quần lót, áo ngủ cực nhiều màu sắc sặc sỡ trên dây phơi, Khang Kiếm ý thức được thật sự đã có một người phụ nữ bước vào cuộc sống của mình.

- Chào sếp!

Phơi quần áo xong, Bạch Nhạn nhanh nhẹn bê bữa sáng lên, đồng thời cũng thay luôn quần áo đi làm, còn mở túi ra kiểm tra ví tiền và chìa khóa cần mang.

Khang Kiếm nhíu mày, bữa sáng hình như đơn giản hơn nhiều so với mọi ngày, chỉ có một bát cháo và một lát bánh mì.

- Bạch Nhạn, đây là thẻ lương của anh, em cần tiền thì cứ rút trong này, password là sáu số cuối trong chứng minh thư của anh.

Khang Kiếm đặt một tấm thẻ ngân hàng lên trên bàn.

- Vâng, anh cứ để trong ngăn kéo phòng làm việc, cần dùng em sẽ lấy. Nhưng sếp ơi, bổng lộc của anh có ở hết trong đây không? - Bạch Nhạn cười - Nếu anh lập quỹ đen, làm chuyện xấu sau lưng em, em sẽ khóc đó.

Nói tới khóc, mặt cô liền xị xuống, môi trề ra hết sức tội nghiệp, ghé sát vào mặt anh để anh nhìn cho rõ.

Khang Kiếm đưa tay cốc lên trán cô:

- Em nghĩ quẩn gì vậy, anh có cần phải làm những chuyện như vậy không?

- Khó nói lắm. - Bạch Nhạn chớp hàng mi dài. - Nếu hôm nào anh muốn mua quà gì đó để tạo cho em điều bất ngờ, tiền lại ở trong này hết, vậy anh phải ghi sổ nợ ở cửa hàng ư?

- Tức là em khuyến khích anh lập quỹ đen?

- Em mong chờ những niềm vui bất ngờ, chứ không phải là điều bất ngờ đáng sợ. - Bạch Nhạn húp hết bát cháo, không thèm lau miệng, nghịch ngợm cắn tay Khang Kiếm. - Anh mà dọa em, em sẽ cắn chết anh.

Khang Kiếm nhìn vết răng trên tay, phản ứng bản năng lại trỗi dậy, anh thấy may mắn vì mình đang ngồi, nếu không không biết phải giải thích thế nào đây.

Bạch Nhạn mỉm cười đứng dậy, đến bên cửa chính thay giầy:

- Sếp có xe riêng đưa đón, em thì không, thôi em đi trước đây, để dành bát cho anh rửa đó.

- Để anh đưa em đi. - Khang Kiếm buột miệng.

- Thôi, không cần đâu, em thích đi xe buýt. Đi xe buýt có thể gặp được giai đẹp, còn có thể đóng giả con gái nhà lành liếc mắt đưa tình với giai đẹp... Bye!

Một cái vẫy tay, một nụ hôn gió, người bèn đi mất.

- Bạch Nhạn...

Khang Kiếm bật dậy, chạy ra ngoài cửa, chỉ nghe thấy tiếng cười lanh lảnh từ phía dưới vọng lên.

Anh sập cửa đánh "rầm" một tiếng.

Rõ ràng là biết cô đang nói đùa, nhưng anh vẫn vô cùng, vô cùng không thoải mái, chẳng biết làm thế nào.

Tâm trạng không thoải mái ấy đeo đẳng đến khi anh bước vào văn phòng cũng vẫn không hết, thật không hiểu cô vợ này của anh có ý thức được mình đã là vợ người ta rồi hay không, không được, anh phải dạy dỗ cô mới được.

Khang Kiếm cầm điện thoại lên, bấm số phòng phẫu thuật.

- Anh Khang ạ, đúng là vợ chồng son dính như sam, một phút không gặp tựa ba thu rồi. - Y tá khác nghe điện thoại, nói đùa. - Đợi một lát, tôi gọi Bạch Nhạn. Bạch Nhạn...

- Tới đây, tới đây, ai mà ghét thế, em đang chuẩn bị vào phòng mổ mà.

Trong điện thoại vọng đến tiếng lẩm bẩm của Bạch Nhạn. Khang Kiếm tức giận hừ một tiếng, cô... cô lại dám chê anh?

- Sếp ạ? Anh kiểm tra đấy à? - Nhận ra giọng anh, Bạch Nhạn cười, Khang Kiếm hắng giọng:

- Hôm nay xe buýt có đến muộn không?

- Không, em còn đến sớm mười phút đó!

- Vậy... trên xe có gặp đồng nghiệp hay người quen không?

Bạch Nhạn ngẩn người, bỗng bịt miệng cười:

- Sếp ơi, tội gì phải vòng vo vậy, cứ hỏi thẳng em có gặp được giai đẹp không là được rồi.

- Hừm!

- Hôm nay số em đỏ, trái phải sau trước đều là giai đẹp. Nhưng mà giai đẹp ngồi đằng trước không cao bằng sếp nhà em, giai đẹp ngồi đằng sau lông mày không đậm bằng sếp nhà em, bên trái mũi không thẳng bằng sếp nhà em, bên phải... úi chà, anh giai này đẹp trai hơn sếp nhà em nhiều.

Khang Kiếm cố nén cơn giận phút chốc muốn bùng nổ.

- Chậc, nhưng mà đẹp thì đẹp, anh ta cũng đâu có đưa thẻ lương cho em tiêu, suy đi nghĩ lại thì sếp nhà em cũng không đến nỗi tệ. Em đành nhịn vậy, không phóng điện với giai đẹp nữa.

Khang Kiếm sắp tức nổ mũi rồi, những lời dạy bảo vừa mới lên đến miệng, chỉ nghe thấy Bạch Nhạn ở đầu dây bên kia bỗng hít mạnh một hơi:

- Bác sĩ... Lãnh!

Điện thoại vội vàng cúp cái rụp.

- Sếp Khang, bí thư Tùng kêu anh.

Khang Kiếm đang suy nghĩ không hiểu bác sĩ Lãnh là người ra làm sao mà vợ anh sợ đến như vậy thì Giản Đơn cầm một xấp văn kiện từ ngoài bước vào.

Khang Kiếm gác điện thoại, vội vã đi tới văn phòng của ông Tùng Trọng Sơn. Văn phòng của ông Tùng Trọng Sơn chỉ cách văn phòng của Khang Kiếm một tầng lầu, nhưng mấy bậc thang này có những người cả đời này không leo nổi.

Ông Tùng Trọng Sơn rất thân thiết, bảo thư ký rót trà cho Khang Kiếm, ân cần cùng anh ngồi xuông sofa, hỏi thăm sức khỏe của ông Khang Vân Lâm, lại than vãn về việc môi trường hiện nay tồi tệ ra làm sao. Tiếp đó, ông nói tới việc cải tạo thành phố mà Khang Kiếm phụ trách.

- Tiểu Kiếm à, dự án này rất lớn, quy mô lại rộng, cậu sẽ vất vả đó. Dự án lớn dễ lập thành tích, nhưng cũng dễ xảy ra sự cố. Có một số chủ đầu tư làm ăn mờ ám, việc gì cũng nhét phong bao, quà cáp, cậu phải đề phòng chuyện này, bây giờ chính là thời điểm quan trọng trong sự nghiệp của cậu, đừng để chuyện nhỏ ảnh hưởng đến việc lớn.

Khang Kiếm nhìn ông Tùng Trọng Sơn. Ánh mắt ông Tùng Trọng Sơn rất lạ, tựa như dò xét, lại tựa như tán dương, tựa như quan tâm, lại tựa như trách móc.

Thời gian Khang Kiếm ở trên quan trường tuy không dài, nhưng cũng vẫn hiểu đôi chút về con cáo già đã nhiều năm lăn lộn trên quan trường Tùng Trọng Sơn này. Ông ta rõ ràng là đang nhắc nhở, thực ra chắc chắn là có người đã xì xào kể tội anh với ông ta, ông ta gióng một hồi chuông cảnh báo, giọng kẻ cả của người bề trên, cũng là nể mặt ông Khang Vân Lâm.

Trong lòng Khang Kiếm bỗng chốc cảnh giác, nhưng trên mặt không để lộ điều gì:

- Cảm ơn bí thư Tùng, tôi sẽ chú ý.

- Ừ, tôi thích sự điềm đạm và năng lực của cậu. Tiểu Kiếm này, tôi già rồi, sau này Tân Giang phải dựa vào những người trẻ như các cậu, cố gắng nỗ lực, tôi đánh giá cao cậu.

Ông Tùng Trọng Sơn cười đầy ẩn ý, đứng dậy đi về bàn làm việc, như thế có nghĩa là tiễn khách.

Khang Kiếm cười cười, anh còn lâu mới xúc động trước câu nói này. Anh có thể đoán được, ông Tùng Trọng Sơn không chỉ nói câu này với một mình anh. Nghệ thuật lãnh đạo là ở chỗ đó, đối với ai cũng không quá tốt hoặc quá xấu, tay vung vẩy cành ô liu nhưng không vứt ra, xoay cho mọi người quay mòng mòng mới là thú vui của họ.

Quả nhiên, vừa ra khỏi phòng của ông Tùng Trọng Sơn, Khang Kiếm đã thấy Lục Địch Phi đi ra từ phòng thư ký bên cạnh.

Hai người gật đầu, cùng đi xuống cầu thang.

Văn phòng của Lục Địch Phi nằm ở khu đô thị mới, rõ ràng là anh ta được triệu đến.

- Sếp tìm cậu nói chuyện à? - Lục Địch Phi lên tiếng trước.

Khang Kiếm bình thản nhếch mép:

- Cũng tìm anh nói chuyện?

Không trả lời mà hỏi ngược lại.

Lục Địch Phi nhún vai:

- Tôi ghét nhất cái kiểu học chính trị ba hoa khoác lác, tôi đã từ chối rồi nhưng sếp vẫn không đồng ý. Nói tôi phải tập trung sức lực cho việc cải tạo thành phố, trong đám thanh niên chẳng được ai, chỉ có mỗi tôi. Chẳng phải ra nước ngoài, đi lên tỉnh thì có nghĩa lý gì.

Lòng Khang Kiếm thoáng chùng xuống, trước đó anh đã nghe nói có một suất đi học ở trường Đảng trên tỉnh, không ngờ lại là Lục Địch Phi. Trên quan trường có một định luật, trước khi đề bạt ai, thông thường đều cho đi học để lấy tiếng.

Chẳng lẽ chức thị trưởng xây dựng thành phố đã quyết định rồi?

- Tiện thể anh có thể về thăm bố mẹ luôn, chuyện này cũng tốt mà.

- Chỉ sợ họ chẳng muốn gặp tôi. Khang Kiếm, cuối tuần này đi bơi ở đảo Giang Tâm, đưa cô nhóc nhà cậu đi, tôi cũng dẫn người theo, chỉ bốn người thôi, chơi cho thoải mái. Nghĩ tới phải sống hai tuần ở trường Đảng chán chết ấy là tôi muốn phát điên. Cậu thấy sao?

Khang Kiếm lưỡng lự một lát:

- Được, đến lúc đó đừng để thư ký lái xe, chúng ta tự hành động.

- Vậy thì cứ thế nhé. Lần này không ăn hải sản, tránh cho cô nhóc nhà cậu nửa đêm phải mò dậy gọi điện xin thuốc.

Lục Địch Phi vỗ vai Khang Kiếm, ung dung đi xuống lầu.

Khang Kiếm đứng ngây người ở ngoài cửa. Lần trước đi đảo Giang Tâm, Bạch Nhạn bị ốm sao?

Lúc này Bạch Nhạn đang ở trong phòng phẫu thuật, mặt thoắt tái thoắt đỏ.

Không ngờ ngày đầu tiên đi làm sau nghỉ phép lại đụng ngay Hàn lưu Siberia.

- Y tá Bạch, rốt cuộc cô có chút đạo đức nghề nghiệp nào hay không? Cô coi phòng phẫu thuật là nơi nào chứ, hộp đêm? Quán rượu? Liếc mắt đưa tình, làm duyên làm dáng. Cô nhìn xem, bệnh nhân đã lên bàn mổ, thuốc tê đã tiêm rồi, còn cô đang làm gì? Đừng cho rằng đây là ca phẫu thuật nhỏ, nhưng vẫn liên quan đến hạnh phúc sau này của bệnh nhân đấy. Cô đã coi trọng chưa?

Ánh mắt Lãnh Phong lạnh lẽo, không cho Bạch Nhạn cơ hội mở miệng mà bắn về phía cô như súng liên thanh. Gương mặt trắng bệch giống hệt như ông bố bác sĩ của đám ma cà rồng trong phim Chạng vạng.

- Một số sự cố trong điều trị hoàn toàn có thể tránh được, tại sao lại vẫn xảy ra? Chính là bởi vì những người không tôn trọng bệnh nhân, không có tinh thần trách nhiệm như các cô. Nếu cô không thích công việc này thì từ chức đi, đừng có đứng ở đây, chắc chắn sẽ có người đảm nhiệm thay. Muốn nói chuyện yêu đương thì ra ngoài, đừng cản trở người khác làm việc.

Bạch Nhạn thực sự bị anh ta mắng cho muối mặt, người này sao lại có thể chụp mũ bừa bãi như thế, cô đâu có chỗ nào không làm tròn trách nhiệm, chỉ nghe một cú điện thoại của sếp Khang nhà cô thôi mà.

- Bác sĩ Lãnh, tôi nghĩ có lẽ anh hiểu lầm rồi, việc chuẩn bị trước khi phẫu thuật tôi đã làm xong hết, bây giờ chẳng qua đang đợi thuốc tê phát huy tác dụng, trong lúc này, tôi nghe điện thoại của người nhà không phải là sai!

- Cái gì gọi là sai? Gây hậu quả xấu, không thể cứu vãn mới là sai lầm đúng không? Điện thoại trong phòng phẫu thuật là để cô buôn chuyện gia đình à?

Lãnh Phong lạnh lùng cau mày, ánh mắt sắc lạnh đủ khiến đông cứng ba tầng trời đất.

Bạch Nhạn chớp mắt:

- Điện thoại trong phòng phẫu thuật dùng để liên hệ tình hình ca mổ, nhưng mà...

Lãnh Phong xua tay:

- Không nhưng nhị gì cả, y tá trưởng đâu, đổi người cho tôi.

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Nhạn nghiêm lại:

- Bác sĩ Lãnh, anh bảo bây giờ tâm trạng tôi không ổn định, không thích hợp vào phòng phẫu thuật, vậy sau khi anh gào rú một trận, tâm trạng của anh sẽ rất ổn định hay sao?

- Cô so với tôi? - Lãnh Phong cười mỉa.

- Có gì mà không so được? Anh là bác sĩ, tôi là y tá, đây là hai nghề nghiệp khác nhau, việc anh biết làm tôi không làm được việc tôi biết, cũng chưa chắc anh đã làm được.

- Vậy sao? - Lãnh Phong trừng mắt nhìn Bạch Nhạn, chậm rãi nói. - Thưa bà thị trưởng, cô muốn so với tôi, vẫn còn non lắm! Hôm nay, tôi vào phòng mổ thì phải đổi người. Cô vào phòng mổ thì tôi sẽ đi.

Bạch Nhạn thiếu chút nữa là ngừng thở.

Hai người cứ thế anh lườm tôi, tôi lườm anh, không ai nhường ai.

Kết quả đương nhiên là Lãnh Phong thắng thế.

Y tá trưởng từ bên trong đi ra, xoa dịu tình hình, để Bạch Nhạn vào phòng nghỉ ngơi, y tá trưởng đích thân vào phòng mổ phụ giúp bác sĩ Lãnh tiến hành ca mổ.

Bạch Nhạn coi như được lĩnh giáo sự ngang ngược của bác sĩ Lãnh, một mình ngồi trong phòng phẫu thuật, càng nghĩ càng tức.

Lúc mổ xong, Lãnh Phong hất hàm, đi ngang qua phòng phẫu thuật như chốn không người. Nói như Cổ Long[5], nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Bạch Nhạn đã sớm bị anh ta băm vằm thành trăm mảnh.

[5] Cổ Long: tác giả chuyên viết truyện kiếm hiệp nổi tiếng Trung Quốc.

Một lát sau, chuyện này đồn khắp bệnh viện. Liễu Tinh chạy đến an ủi Bạch Nhạn đầu tiên:

- Rỗi hơi mà bực, cứ coi như là bị chó cắn đi.

Bạch Nhạn trợn mắt:

- Chó cắn thì tiêm phòng là xong, nhưng cơn giận này của mình khó tiêu lắm.

- Khó tiêu cũng phải tiêu, nếu không thì làm sao? Chúng ta đại nhân đại lượng, không thèm chấp với hắn. Dù sao tên đó cũng là quái thai, cậu không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người cuối cùng.

- Đúng là đồ điên đáng sợ, vênh vênh váo váo, ngang ngược vô lý, viện trưởng cứ để mặc hắn làm bậy sao? - Bạch Nhạn nghiến răng.

- Làm thế nào được, hắn là chuyên gia, đem lại lợi ích đáng kể cho bệnh viện. Trong tháng này, mỗi ngày khoa Tiết niệu đều có mấy ca mổ.

- Chuyên gia thì có gì là ghê gớm?

- Thôi được rồi, tối nay đến nhà mình ăn sủi cảo cho nguôi giận.

Liễu Tinh hùa với Bạch Nhạn chửi Lãnh Phong vài câu, vuốt ngực Bạch Nhạn với vẻ thông cảm.

- Cậu biết làm sủi cảo?

Bạch Nhạn nhìn Liễu Tinh như nhìn người ngoài hành tinh.

Liễu Tinh cười khúc khích:

- Ông xã mình biết! Chẳng phải dọn đến nhà mới sao, đồng nghiệp ở trường anh ấy nói muốn đến tham quan, cậu cũng đi nhé, đề phòng bọn họ xúm lại bắt nạt mình, đến lúc ấy cậu bảo vệ mình.

Bạch Nhạn bật cười:

- Trên đời này người dám bắt nạt cậu còn chưa ra đời đâu! Nhưng mà, mình cũng muốn đến thăm nhà mới của cậu.

- Thăm nhà mới của mình xong, lần sau đến thăm cung điện nhà cậu.

Bạch Nhạn rũ rũ tóc:

- Được thôi!

Hết giờ làm việc, Liễu Tinh liền đến đợi Bạch Nhạn. Bạch Nhạn gọi điện cho Khang Kiếm, nói đến nhà đồng nghiệp ăn cơm, Khang Kiếm bảo anh đang ở ngoài, không nói thêm gì khác.

Trên đường đi, Liễu Tinh lại mua thêm một ít hoa quả và đồ ăn chín.

- Tối nay có bao nhiêu người đến ăn? - Bạch Nhạn hỏi.

- Chỉ có mấy tên độc thân và mấy nàng ế chồng, không quá mười người, nếu không cái tổ của bọn mình cũng không chứa nổi.

Nhà mới của Liễu Tinh nằm giữa trường Nhất Trung và bệnh viện, cũng không xa. Một tòa nhà chung cư có vẻ hơi cũ, Liễu Tinh ở tầng ba, căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách.

Hai người vừa vào cửa, Lý Trạch Hạo - ông xã của Liễu Tinh đã đang bận rộn ở trong bếp, hình như cũng không phải lành nghề, gian bếp hỗn loạn như một bãi chiến trường, chỗ nào cũng toàn là đồ. Anh quấn một cái tạp dề quanh cổ, rạp người trên bàn cán bột, cả người trông như được đắp bằng bột, đang cố gắng tác chiến, hiệu quả không rõ rệt lắm.

- Ông xã.

Liễu Tinh ngọt ngào như thiếu nữ, vượt bao gian nan nhào tới, hôn một cái thật kêu.

Lý Trạch Hạo ngẩng đầu, lau mồ hôi, nhìn thấy Bạch Nhạn, cười hiền lành:

- Bạch Nhạn đến rồi à! Em vào phòng khách ngồi đi, anh... anh xong ngay đây.

Bạch Nhạn mím môi cười, trêu chọc nhìn anh:

- Anh chắc chứ?

Bột mì còn đang vón cục, lúc nào mới cán thành vỏ, rau và thịt chất đống ở đấy lúc nào mới thành nhân, nhân và vỏ bánh lúc nào mới thành được sủi cảo là một ẩn số. Nhưng Bạch Nhạn rất khâm phục dũng khí của hai vợ chồng Liễu Tinh.

- Mình tin ông xã mình nhất định sẽ làm được. Ăn sủi cảo chỉ là cái cớ, nhiệm vụ chính là tham quan nhà mới của bọn mình, vui vẻ là được rồi. - Liễu Tinh triệt để tâng bốc ông xã.

- Đúng thế, đúng thế. - Lý Trạch Hạo gật đầu lia lịa.

- Thôi nào, để em! - Bạch Nhạn hăng hái xắn tay áo lên làm việc nghĩa. - Anh đưa tạp dề cho em, Liễu Tinh dọn bếp, thầy Lý thái rau, em cán bột.

Không giúp một tay, chỉ sợ sớm muộn gì cũng chết đói.

- Tốt quá, tốt quá! - Lý Trạch Hạo như được giải cứu, cảm động rơi nước mắt tháo tạp dề ra.

Liễu Tinh nịnh nọt buộc tạp dề cho Bạch Nhạn, Bạch Nhạn lườm cô:

- Bây giờ mình đã hiểu cái cậu gọi là bảo vệ có nghĩa là gì rồi.

Liễu Tinh ranh mãnh ôm lấy Bạch Nhạn:

- Mình biết Nhạn thương mình, Nhạn là tốt nhất!

- Đừng có nịnh, làm việc đi. - Bạch Nhạn gầm lên.

Liễu Tinh và Lý Trạch Hạo ngoan ngoãn nghe lời. Người đông sức mạnh lớn, chỉ một lát, vỏ bánh xếp từng chồng, nhân nằm trong bát, ba người bê ra phòng khách, vừa nặn sủi cảo vừa xem tivi.

Có người gõ cửa.

Lý Trạch Hạo bật dậy ra mở cửa. Liễu Tinh và Bạch Nhạn cũng đứng dậy đón khách.

Một đám nam nữ ào ào tiến vào chật nhà, hai phòng ngủ một phòng khách ngay tức khắc cảm thấy không kham nổi. Lý Trạch Hạo dẫn đồng nghiệp nam ra ban công ăn hoa quả, gặm dưa chuột, hút thuốc, mấy đồng nghiệp nữ xung phong ở lại giúp nặn sủi cảo.

Cửa vẫn hơi hé, Liễu Tinh đi tới đóng cửa, Lý Trạch Hạo ngăn cô lại:

- Đừng vội, Y Đồng Đồng còn chưa lên đâu.

- Đến đây đến đây!

Giọng nói ngọt ngào, một người đẹp tóc dài từ ngoài bước vào.

Nắng rọi nhà tranh, Liễu Tinh nhìn người đẹp, than thầm trong bụng.

Oan gia ngõ hẹp, Bạch Nhạn nhìn người đẹp, nực cười nhắm mắt lại.

- Đây là cô giáo mỹ thuật ở trường bọn anh, Y Đồng Đồng, cũng là hoa khôi trường anh đấy.

Lý Trạch Hạo tươi cười giới thiệu.

Y Đồng Đồng mỉm cười duyên dáng, ngẩng đầu lên bắt gặp Bạch Nhạn, ngây người ra, nụ cười biến thành vẻ mỉa mai:

- Chào mọi người!

Giọng điệu và thần thái đều giống như một nàng công chúa ở ngôi cao, biểu hiện rất thân thiết với dân chúng đang ngắm nhìn nàng.

Người đông rồi, phải nhường phòng khách cho mọi người dánh bài, chiến trường sủi cảo lại di dời về phòng bếp.

- Ông xã, thế nào là hoa khôi? - Liễu Tinh đóng cửa phòng bếp, đột nhiên quay người lại, hung hăng nhìn Lý Trạch Hạo. - Anh xem lúc anh vừa giới thiệu, cười ngọt như mật ấy.

Lý Trạch Hạo giơ tay lên:

- Bà xã minh xét, ông xã em đối với em trung thành tuyệt đối, một dạ sắt son. Không phải anh cười giả lả, mà là mỉm cười lịch sự.

- Anh cam đoan anh chưa từng tơ tưởng tới cô hoa khôi đó chứ?

- Đâu có, đâu có! Anh có vợ có nhà, rất hạnh phúc, rất biết thỏa mãn, rất trân trọng, anh chưa từng làm chuyện được con voi còn đòi tiên. Nhưng bà xã à, em đừng có lo bò trắng răng, cô giáo Y là hoa đã có chủ rồi.

Đang vừa nặn sủi cảo vừa nén cười xem kịch, Bạch Nhạn ngẩng đầu lên.

- Cô giáo Y có một anh người yêu rất xuất sắc, rất yêu cô ấy, nếu không tặng quần áo thì tặng hoa, tặng đồ trang sức, mấy hôm trước còn mua cho cô ấy một căn hộ ngay cạnh khách sạn Hoa Hưng, là căn hộ kiểu u cực kỳ đắt tiền.

- Anh ghen à? - Liễu Tinh dữ dằn hỏi.

- Anh đâu có...

Tai Bạch Nhạn bỗng ù đi, đột nhiên cô thấy rất chán chường, không kìm được hét lớn:

- Hai người có thôi đi không, có muốn làm sủi cảo nữa không hả?

Liễu Tinh và Lý Trạch Hạo ngơ ngác nhìn nhau, dè dặt nhìn cô, thì thào:

- Xin lỗi, bọn mình sai rồi.

Lô sủi cảo số phận long đong cuối cùng cũng được đưa ra sân khấu trước những cặp mắt chờ đợi.

Tay nghề của Bạch Nhạn thật không hổ danh, vỏ mỏng, nhân nhiều, hương vị thơm ngon. Từng chiếc sủi cảo như những chú lợn con nằm trên chiếc đĩa in hoa, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến người ta ứa nước miếng. Một đám trai thừa gái ế ăn ngán thức ăn căng tin, như bão táp đánh sạch bách một đĩa sủi cảo to, mấy đĩa đồ ăn sẵn Liễu Tinh mua về cũng chẳng còn lại mấy.

Liễu Tinh và Bạch Nhạn bận rộn suốt buổi tối từ phòng bếp đi ra ngoài xả hơi, nhìn tấy cảnh tượng hoành tráng này, sững sờ á khẩu.

Đây là đám đại hiệp từ núi nào xuống vậy?

Ăn xong, đám đàn ông ở lại tiếp tục chơi bài, chuyện gẫu, đám phụ nữ vây quanh cái tivi, vừa xem vừa bàn luận bộ phim Gái xấu vô địch.

- Mọi người cứ chơi vui vẻ nhé, tôi về trước, ông xã nhà tôi đã quy định nếu trước mười giờ chưa về đến nhà, ông ấy sẽ truy sát. - Bạch Nhạn cười cười chào mọi người.

- Chị Bạch không chỉ là vợ hiền, mà còn là con ngoan nữa! - Mọi người trên chọc.

- Qúa khen, quá khen! - Bạch Nhạn bước ra cửa, Liễu Tinh đi theo định tiễn, cô liền quay sang chỉ vào đống bát chồng chất trong bếp. - Tiểu thư à, chúng ta thân ai nấy lo!

Liễu Tinh bật cười:

- Đi đường cẩn thận nhé.

Bạch Nhạn vẫy tay, vừa mới bước xuống cầu thang, chưa đi được máy bước đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân gấp gáp.

Bạch Nhạn nhướn mày với vẻ tinh nghịch.

Sống cùng bà Bạch Mộ Mai hơn hai mươi năm, chẳng có chuyện lạ gì cô chưa từng thấy, chẳng có người giỏi giang nào cô chưa từng gặp, cô đã luyện được bí quyết gặp nguy không chờn từ lâu.

Y Đồng Đồng chỉ là chuyện vặt.

- Bạch Nhạn.

Y Đồng Đồng thở dốc đuổi theo. Tối hôm nay, cô ta luôn liếc trộm Bạch Nhạn, chỉ tiếc phần lớn thời gian Bạch Nhạn đều ở trong bếp.

Bạch Nhạn ngoảnh lại vờ ngạc nhiên:

- Ô, cô giáo Y, chị cũng về đấy à?

- Ờ, không muốn chơi nữa, chẳng có gì thú vị.

Y Đồng Đồng ngắm nghía đánh giá Bạch Nhạn, nhìn thẳng là bình tĩnh, nhìn nghiêng là điềm tĩnh, trong lòng cô ta không khỏi ngờ vực: Người phụ nữ này hoặc là lòng dạ khó lường, hoặc là kẻ ngớ ngẩn.

Bạch Nhạn lại quay người, hai người cùng đi về phía nhà chờ xe ở đối diện tiểu khu.

Chín giờ hơn một chút, không sớm cũng không muộn, nhưng dù là xe buýt hay taxi cũng chẳng còn nhiều.

- Bạch Nhạn, không ngờ chúng ta lại trùng phùng nhanh như vậy. - Y Đồng Đồng hắng giọng, vào thẳng vấn đề, đương nhiên, đây cũng là một kiểu tự tin không coi đối phương ra gì. - Cô vẫn ổn chứ?

- Chị muốn tôi ổn hay không ổn?

Bạch Nhạn luôn cảm thấy mình là cầu thủ thiên tài, kỹ thuật chuyền bóng khá cao, cô thản nhiên quay lại.

Y Đồng Đồng vẫn nén được giận, cười nhã nhặn, rất biết kiềm chế:

- Thực ra cô không nói, tôi cũng có thể tưởng tượng được. - Cô ta ra vẻ thương cảm vô ngần - Bây giờ chắc cô hối hận rồi chứ?

- Hối hận cái gì?

Ánh đèn đường hắt bóng lên khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ.

- Người Khang Kiếm yêu không phải là cô, mà là tôi. Cùng lắm cô chỉ là công cụ để anh ấy lợi dụng thôi, chẳng mấy chốc sẽ mất đi giá trị. Cảm giác bị ruồng bỏ có dễ chịu không?

- Chị Y, chị đố kỵ với người ta cũng đừng chua ngoa như thế. Thực ra việc tôi lấy Khang Kiếm đã khiến cho rất nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng mọi người thường ý nhị che giấu cảm xúc, kẻ bộc lộ ra bên ngoài như chị quả thực không có. Tôi rất tận hưởng cuộc sống hôn nhân hiện tại, ha ha, nói một cách hư vinh thì cảm giác làm quan bà thật tuyệt!

Y Đồng Đồng dễ dàng bị lời nói chậm rãi của Bạch Nhạn chọc cho tức điên:

- Đó chỉ là tạm thời thôi, huống chi cô cũng chỉ được hưởng vinh quang bề ngoài, trái tim Khang Kiếm không hề đặt vào cô, cô là loài sâu bọ đáng thương chính hiệu.

Bạch Nhạn cười tươi:

- Chị Y, nếu tôi đáng thương, vậy cái người đang chằm chằm nhìn vào cái thân phận Khang phu nhân của tôi chẳng phải càng đáng thương hơn sao? Nếu chị nói hôn nhân của người khác là tạm thời, tôi có thể thử đi tìm hiểu. Nhưng cuộc hôn nhân của tôi và Khang Kiếm, chắc chắn sẽ thiên trường địa cửu. Khang Kiếm là người thế nào? Bây giờ là trợ lý thị trưởng Tân Giang, sắp tranh chức thị trưởng xây dựng thành phố, sau đó tới nhậm chức ở ban ngành nào đó của tỉnh, tiền đồ thênh thang. Nhưng chỉ cần anh ấy có vụ scandal, hay là nhà cửa lục đục thì tiền đồ của anh ấy sẽ trở nên tăm tối, nói không chừng lại đứt gánh giữa đường. Nếu chị thật sự là người bạn tốt gì gì đó của Khang Kiếm, thì nên biết Khang Kiếm là người thông minh, quả quyết lý trí, trầm tĩnh, anh ấy sẽ không chơi trò vợ chồng ấu trĩ, thỉnh thoảng chơi bời thì còn có thể. Giả dụ người anh ấy yêu là chị, nhưng vợ anh ấy vẫn mãi mãi là tôi. Trong trái tim người đàn ông, từ trước đến nay sự nghiệp luôn lớn hơn tình cảm.

Nói xong, Bạch Nhạn bao dung độ lượng hất cằm lên, hai lúm đồng tiền lấp ló.

Vẻ kiêu căng tự mãn của Y Đồng Đồng như gặp một cơn mưa lạnh, tan sạch trong nháy mắt, gương mặt xinh đẹp thoắt tái thoắt đỏ. Không thể không thừa nhận, lời Bạch Nhạn như một con dao thọc vào cái mạng sườn cô ta, đau điếng.

Rất lâu rất lâu trước đây, Khang Kiếm đã từng nói, ngoài hôn nhân, những thứ khác đều có thể cho cô.

Nhưng, cô không cần cái gì khác, cô chỉ cần hôn nhân.

Bọn họ yêu nhau chia tay, rồi gặp lại, lửa tình bùng cháy, kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi.

- Bất luận tại sao Khang Kiếm lại cưới tôi, cưới thì cũng đã cưới rồi, đó là sự thật. Có thể chị và anh ấy thật sự đã từng có chuyện xưa gì đó, tiếc là người có tình thường không thể trở thành người một nhà.

Bạch Nhạn xòe hai tay, cười với vẻ bất lực, trong lòng chua xót, bản thân cô chẳng phải cũng thế sao?

Tình yêu là một chuyến tàu tốc hành, nhưng lại có hai điểm đến, một là hôn nhân, hai là chia tay. Ở trạm hôn nhân kia, người xuống tàu rất ít, còn ở trạm chia tay lại chật kín những bộ mặt thương tâm.

- Cô có muốn biết Khang Kiếm yêu tôi đến mức nào không?

Y Đồng Đồng đau tới mức đầu óc trống rỗng, phản kích theo bản năng.

Bạch Nhạn phối hợp gật đầu:

- Muốn chứ!

- Không nói gì xa xôi, chỉ nói hiện tại. Hai người kết hôn chưa được một tuần thì hai đêm anh ấy ở bên tôi còn có một buổi chiều, chúng tôi ở trong phòng uống cà phê, nghe nhạc, nói về những chuyện mình yêu thích. Việc này cô giải thích thế nào?

Haizz, Bạch Nhạn thở dài:

- Cô giáo Y, thảo nào chị phải học Mỹ thuật, môn Toán của chị chắc chắn không giỏi! Một tuần có bảy ngày, nói như chị, thì vẫn là ở bên tôi nhiều hơn.

Y Đồng Đồng nhìn Bạch Nhạn, lại một lần nữa cứng lưỡi trước câu nói kinh người của cô:

- Dù là như vậy, tôi vẫn muốn yêu Khang Kiếm, cho dù có kết quả hay không.

Y Đồng Đồng quả quyết nói.

Bạch Nhạn gật đầu, nhìn thấy một chiếc taxi đi tới, cô giơ tay lên vẫy:

- Ừ! Yêu không có lỗi, yêu đi. Tôi đồng ý. A, xe đến rồi, tôi đi trước, Khang Kiếm ở nhà chắc sốt ruột lắm rồi.

Y Đồng Đồng trơ mắt nhìn Bạch Nhạn bỏ đi, cô... cô còn rất nhiều điều chưa nói xong mà, người phụ nữ kia sao có thể bỏ đi! Rõ ràng Khang Kiếm không hề yêu cô ta, nhưng lại sống cùng một mái nhà với cô ta, thật đáng căm hận!

Cô bưng mặt ngồi thụp xuống, khóc nấc lên.

Bạch Nhạn lên xe, mệt mỏi nhìn về phía sau, gió đêm man mát thổi lòa xòa mái tóc, thổi rối loạn tâm tư. Y Đồng Đồng khóc rồi, cô bất giác giơ tay lau mặt, mặt cô vẫn khô.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, còn khóc được, tính ra cũng không phải là quá đau khổ. Đau khổ thực sự là không có nước mắt, chỉ nghe thấy tiếng tim nứt thành từng mảnh, bi thương như thủy triều dâng từ gót chân lên đỉnh đầu, muốn kêu cứu nhưng không thể cất tiếng.

Đợi bao nhiêu năm nay, chính là muốn đợi một cuộc hôn nhân chung sống tới đầu bạc răng long, nào ngờ ông trời trêu ngươi.

Thực ra, cô đối với Khang Kiếm cũng không phải là quá yêu, chỉ là cảm thấy rất thất vọng, rất thất vọng...

Đứng dưới tòa nhà của chính mình, Bạch Nhạn phút chốc muốn nhảy lên xe, đi đâu cũng được.

Đi đâu đây? Cô vẫn lê đôi chân nặng trĩu bước lên cầu thang.

Bạch Nhạn, từ trước đến giờ chính là một con gián đánh mãi không chết.

Lạ thật, sao cửa lại mở? Bạch Nhạn ngây người.

- Bạch Nhạn, không nhận ra nhà mình sao?

Khang Kiếm mở rộng cửa, anh mặc một chiếc quần soóc kiểu bãi biển và áo T-shirt, trông rất trẻ trung.

Bộ đồ này là cô mua cho anh, Bạch Nhạn ngước mắt, nhìn vẻ mặt Khang Kiếm đang muốn dấy binh hỏi tội, đột nhiên muốn cười.

Người đàn ông yêu thương Y Đồng Đồng tha thiết như lời cô ta nói, lại đang đợi cửa cô, tình yêu này đúng là quá mỉa mai, hay là nói tình cảm của sếp Khang bao la rộng lớn, ở ngoài ôm bồ nhí, về nhà vẫn ôm vợ như thường.

Người giỏi thì trên lĩnh vực nào cũng đều xuất chúng.

Thật muốn quan tâm hỏi han một câu: Sếp ơi, anh có mệt không?

- Sếp đang đợi em à? - Bạch Nhạn tháo đôi giầy cao gót, thả người lên sofa, nũng nịu nói: - Em mệt quá à!

Khang Kiếm đứng trước mặt cô như thần hộ mệnh, lông mày xoăn tít:

- Chơi gì mà giờ này mới về, đã mười giờ rồi!

- Haizz, biết làm sao được, bị một người đẹp kéo lại nói vài câu. Sếp à, em muốn uống cái đó. - Bạch Nhạn ánh mắt sắc lẻm, đã nhìn thấy trên bàn có nước trái cây pha sẵn.

Tối nay bão to rồi, sếp Khang nhà ta lại vào bếp nấu canh, cảm động quá.

Khang Kiếm cau mày rót cho cô một cốc:

- Có gì mà nói chứ, chẳng chịu xem đồng hồ. Em... từ từ thôi, có ai uống tranh của em đâu.

Anh lấy ngón tay quệt một giọt nước đọng bên khóe miệng cô.

- Em... khát quá! - Bạch Nhạn uống một hơi cạn sạch cốc nước trái cây, - Sếp à, có phải anh đang lo cho em không?

Cơ mặt Khang Kiếm giật giật, cau có lườm cô:

- Bác sĩ Lãnh là ai?

Bạch Nhạn khoát tay:

- Một cơn hàn lưu Siberia, tên khùng biến thái, đừng nhắc tới hắn ta, nhắc tới là em tức. Sếp à, nếu em đánh nhau với người ta, anh có giúp em không?

Khang Kiếm đỡ cái cốc trong tay cô:

- Em biết đánh nhau à?

- Biết chứ, hồi nhỏ em toàn đánh cho bọn con trai khóc tùm lum đấy.

- Em lợi hại vậy, cần gì anh phải giúp?

Bạch Nhạn toét miệng:

- Vậy... nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước? Nói cho anh biết, em không biết bơi đâu đấy.

Đây là câu hỏi trắc nghiệm tâm lý từ xưa tới nay của các bà vợ với các ông chồng.

Không ngờ Khang Kiếm bỗng đứng phắt dậy, sầm mặt xuống, mỉa mai nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng, toàn thân như được bọc trong một lớp màng bảo vệ.

Câu này không khó, cứu ai trước cũng được, tốt xấu gì cũng trả lời đi chứ! Bạch Nhạn chớp mắt thắc mắc.

- Không biết bơi, cuối tuần này đi đảo Giang Tâm, anh dạy em.

Khang Kiếm ném lại một câu, quay người đi lên lầu. Cửa phòng làm việc đóng sập lại, mạnh tới mức Bạch Nhạn ở dưới nhà rùng cả mình.

Dạy cô bơi, ý là nếu rơi xuống nước, cô phải tự bảo trọng, tự lực cánh sinh, anh sẽ cứu mẹ anh? Bạch Nhạn cười ranh mãnh, đã nói rồi, đây là chuyện thường tình, trong lòng ai, mẹ vẫn là quan trọng nhất.

À, cô thì không.

Nếu bà Bạch Mộ Mai rơi xuống nước, nếu cô biết bơi, cô sẽ chỉ cố gắng bơi vào bờ, không lo lắng chút nào cho bà, bởi vì sẽ có một lũ đàn ông tranh nhau nhảy xuống cứu bà ấy.

Vị trí của cô trong lòng bà Bạch Mộ Mai, tuyệt đối chẳng nặng hơn bao nhiêu so với một cái áo khoác thời trang đắt tiền.

Lúc nhỏ, bà Bạch Mộ Mai đưa cô về nhà bà ngoại ở quê ăn Tết. Nhà bà ngoại vẫn còn đun bếp củi kiểu cũ, Bạch Mộ Mai ngồi trước bếp, bà ngoại đang hấp bánh bao trên bếp, còn cô chơi ngoài sân thóc.

- Nếu không quá tháng, phá thai ảnh hưởng đến tính mạng, con sẽ chẳng sinh nó ra. Lại còn là một con nhóc nữa, cho cũng chẳng ai thèm. Đúng là nặng nợ, không biết bao giờ mới vứt đi được.

Ánh lửa trên bếp lò hắt lên khuôn mặt kiều diễm của bà Bạch Mộ Mai, lúc trắng lúc đỏ, tựa hoa đào tháng Ba.

Bà ngoại nói gì, cô không nghe thấy. Cô nhìn đồng ruộng mênh mông phía xa xa, cười khanh khách một mình.

Một giọt nước không an phận lăn xuống gò má, Bạch Nhạn gạt đi, đứng dậy. Đừng nghĩ lung tung, đi tắm rồi đi ngủ thôi, ngày mai là một ngày hoàn toàn mới.

Cuối tuần trời rất đẹp, đất nước và nhân dân đều rất ổn, trên báo chí và trên mạng đều không xuất hiện hai chữ "thiên tai" hay "chiến tranh", thiên hạ thái bình, tâm trạng của Bạch Nhạn cũng rất tốt. Sáng sớm tỉnh dậy sắp xếp hành lý, lần này đi đảo Giang Tâm không giống lần trước. Lần trước là mùa đông, có thể cố ở một đêm, nhưng giờ đã vào hè, Khang Kiếm nói sẽ ở đó hai đêm, những thứ cần mang theo không thể thiếu.

Bạch Nhạn kiểm lại từng thứ một: Quần áo để thay, đồ vệ sinh cá nhân, áo ngủ, dép lê... sau đó bắt đầu đóng gói. Dưới đáy túi đã nhét trước một bộ áo tắm hai mảnh: Mảnh trên màu vàng da báo buộc dây, mảnh dưới là quần áo màu xanh da trời bên ngoài có váy cùng màu.

Bộ đồ tắm này mua ở cửa hàng đồ thể thao với Liễu Tinh trong buổi tan tầm hôm qua. Lúc Liễu Tinh nhìn thấy cô đi về phía quầy áo tắm, mắt trợn to như quả trứng gà:

- Nhạn, mình không dám cười to, cậu chắc chắn là muốn mua thứ này sao?

Bạch Nhạn không thèm để ý đến cô nàng, chọn vài bộ áo tắm ra đứng trước gương ướm thử từng bộ một.

- Nhạn, hồi trước bọn mình đến hồ bơi hay sân trượt băng, cậu toàn quyết chí làm con rùa rụt đầu. Cậu từng này tuổi rồi mới bắt đầu học bơi, đúng là dũng cảm đáng khâm phục, cho mình biết động lực ở đâu ra?

Bạch Nhạn nguýt cô nàng, chỉ cười không nói.

- Hay là cậu đã linh cảm được mối nguy hiểm gì, nghĩ cách khóa chặt ông sếp nhà cậu, có tình địch à? - Liễu Tinh trước giờ luôn nhạy cảm với chuyện tình cảm, vừa nói ra miệng đã cảm thấy rất có khả năng. -Trời ạ, trừ thầy Lý nhà mình ra, đàn ông chẳng có tên nào tốt đẹp.

Bạch Nhạn đang trả tiền liền thong thả quay đầu lại:

- Vậy phụ nữ thì tốt đẹp hết hay sao?

- Chí ít là có mình với cậu!

Bạch Nhạn khẽ cười:

- Đàn ông vụng trộm, chẳng phải vụng trộm với phụ nữ sao? Đàn ông ở ngoài nuôi vợ bé, chẳng lẽ vợ bé là đàn ông? Người thứ ba hay nhân tình này nọ, có ai mà không phải là phụ nữ? Trai gái yêu đương đều là đôi bên tình nguyện. Nếu phụ nữ trong sạch, tránh đi một bước, đàng hoàng nghiêm chỉnh, đàn ông muốn hư cũng chẳng được. Vì thế đừng có đụng chuyện gì cũng đổ hết trách nhiệm lên đầu đàn ông, một bàn tay vỗ chẳng thể kêu đâu.

- Nhạn, cậu đừng nói mấy chuyện này với tớ. Rốt cuộc sếp nhà cậu có vấn đề không?

- Cậu thấy sao? - Bạch Nhạn kéo Liễu Tinh ra khỏi cửa hàng.

Liễu Tinh trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy không giống. Hai người đi một lúc thì thấy khát nước, bèn mua hai ly trà lạnh ở bên đường, vừa đưa lên miệng, Liễu Tinh bỗng huých khuỷu tay vào

Bạch Nhạn:

- Ê, nhìn bên kia kìa!

- Bên nào? - Bạch Nhạn nhìn theo ánh mắt cô.

- Cô nàng lông công trong tiệm cắt tóc Ba ngàn sợi lần trước kìa.

Liễu Tinh hất cằm về phía đôi nam nữ đang đứng trước một cửa hàng đồ trang điểm. Người con gái tóc tai lòe loẹt, gầy như que củi; người đàn ông đầu hói, bụng phưỡn ra như đang mang bầu sáu tháng. Bề ngoài của hai người đã đủ bắt mắt rồi, lại còn ôm nhau như đang ở chốn không người, cùng ăn một cái kem, khiến mọi người đi qua đều ngoái lại nhìn.

Hơi thở của Bạch Nhạn nghẽn lại trong bụng, mặt đỏ phừng phừng."Minh Tinh!". Cô bước tới.

Minh Tinh liếc cô, hừ một tiếng rồi tiếp tục dồn toàn bộ sự chú ý lên người đàn ông. Nhưng người dàn ông lại tỏ ra rất hứng thú trước sự xuất hiện của Bạch Nhạn, "Tiểu Thương, bạn em à?". Đôi mắt hắn như hột đậu xanh đảo quanh dán lên người cô.

- Không. - Thương Minh Tinh không thèm nhìn cô.

- Minh Tinh, chị qua đây. - Bạch Nhạn vội tiến lên kéo tay Minh Tinh.

- Đừng đụng vào tôi. - Minh Tinh tức giận hất Bạch Nhạn ra như sợ dịch bệnh. - Cô muốn làm gì? Nói cho cô biết, đừng mơ hỏi thăm chuyện anh trai tôi từ tôi.

- Em không có. Minh Tinh, chị như thế này, Minh Thiên mà thấy sẽ buồn đấy.

- Xí. - Minh Tinh buông người đàn ông ra, tay chống nạnh mắng nhiếc Bạch Nhạn. - Cô còn dám nói những lời này, không cầm gương mà tự soi mình đi. Cô tưởng cô cụp đuôi lại là biến thành người à? Dù cô có nhảy xuống sông Trường Giang ngâm cho trắng bệch ra thì cáo vẫn hoàn cáo, con hoang vẫn là con hoang...

- Ê, chị này sao lại ăn nói như thế? - Liễu Tinh nghe không lọt tai, từ đằng sau xông lên. - Chị nhìn người đàn ông này xem, gần đủ tuổi làm bố chị rồi, đừng ra vẻ yêu thương trước mặt tôi, nhìn là biết chị chẳng phải đồ tốt đẹp gì, Bạch Nhạn... cậu kéo mình làm gì?

- Đi thôi Liễu Tinh. - Bạch Nhạn bất lực nhìn Minh Tinh - Đừng nói nữa. Xin lỗi, Minh Tinh.

- Mình đã nói xong đâu? - Liễu Tinh tức điên. Hằn học nhìn Minh Tinh.

Thương Minh Tinh mặt mày nhăn nhúm, lỗ mũi xì khói, người đàn ông cũng không an ủi cô, đôi mắt ti hí nhìn dán theo Bạch Nhạn.

- Tại mình không ra gì, Minh Tinh hơn mình những ba tuổi, chị ấy biết mình đang làm gì. Mình lại nói chị ấy trước mặt bạn chị ấy như thế, chắc chắn chị ấy sẽ khó chịu.

- Nhưng mà chị ta xúc phạm cậu!

- Thế có đáng là gì, mình coi như không nghe thấy là xong. - Bạch Nhạn thở dài, cay đắng nhếch miệng. - Phen này, Minh Tinh lại càng hận mình rồi.

- Nhạn, nhà cậu với nhà chị ta có mối thù truyền kiếp à? Chị ta chửi cậu cay nghiệt quá.

Bạch Nhạn cười cười như không có chuyện gì, uống hết ly trà lạnh, tạm biệt Liễu Tinh.

Thực ra những lời Thương Minh Tinh nói so với những gì mẹ của Thương Minh Tinh chửi, chỉ là con muỗi so với con voi. Mẹ của Thương Minh Tinh chính là một thiên tài ngôn ngữ, bà ấy chửi người ta ngữ điệu dạt dào, lên bổng xuống trầm, có câu lấy từ bên ngoài, cũng có câu tự mình nghĩ ra, khoảng cách thời gian, trên là mười tám đời tổ tông, dưới là con con cháu cháu, thật sự không ai sánh bằng.

Nhưng người mẹ vĩ đại như vậy lại sinh ra một cậu con trai nho nhã lịch thiệp, cả huyện Vân đều hoài nghi không biết Thương Minh Thiên có phải bị bà ấy ôm nhầm về không.

Lần trước Minh Tinh nói tháng Năm Minh Thiên sẽ quay về để kết hôn, bây giờ đã là tháng Sáu, không biết anh đã về chưa?

Nếu về, nhất định anh sẽ tới thăm cô, cô phải chào hỏi anh như thế nào đây?

- Hi, Minh Thiên, lâu rồi không gặp, anh khỏe chứ?

- Minh Thiên, anh xem giờ em rất hạnh phúc, lấy chồng cũng tốt. Anh yên tâm rồi chứ.

- Minh Thiên...

- Bạch Nhạn!

Cửa phòng ngủ bật mở, Khang Kiếm bước vào, nét cười mơ màng trên môi cô còn chưa tan hết.

- Dạ?

- Em sắp đồ xong chưa? - Khang Kiếm đeo một cái balô màu đen trên lưng.

Bạch Nhạn kéo khóa chiếc túi, đội chiếc mũ rộng vành màu kem, cúi đầu nhìn chiếc váy liền bằng vải đũi trắng tinh trên người:

- Sếp ơi, có xinh không?

Yết hầu Khang Kiếm nhấp nhô, anh xách túi của cô lên:

- Đi thôi, còn phải đi mua thêm cho em mấy thứ nữa.

- Sếp nhỏ mọn thế, không chịu khen em lấy một câu. - Bạch Nhạn nghịch ngợm le lưỡi, kéo góc áo anh, cùng đi xuống lầu.

- Ừ. - Khang Kiếm đi đằng trước buông ra một chữ, lí nhí không nghe thấy gì.

Bạch Nhạn từ đằng sau nhao lên:

- Tiếng "ừ" này, là ừ em xinh, hay là "ừ" anh nhỏ mọn?

Từ buổi tối hôm đó, vì câu hỏi sẽ cứu ai trước kia mà tự dưng Khang Kiếm bực bội, sau đó không khí trong nhà trở nên rất lạ, phần lớn thời gian anh đều xị mặt, dù cô trêu chọc thế nào, anh cũng không cười đáp. Nhưng có vài lần, cô phát hiện ra, lúc hai người cùng ở trong phòng khách hay trong phòng ăn, cô vừa nhìn ra chỗ khác là anh sẽ lén nhìn trộm cô, ánh mắt đầy vẻ mâu thuẫn, ngơ ngác, tựa như một đứa trẻ lạc đường, khiến cô vô cùng nghi hoặc.

Còn lâu Khang Kiếm mới mắc lừa, anh nghiêm mặt nhắc nhở:

- Khóa cửa cẩn thận.

- Sếp à, giọng điệu này của anh sao giống ra lệnh cho thư ký thế, em là bà xã yêu dấu của anh mà. Cưới vợ về là để yêu thương, không phải là để dạy bảo. - Bạch Nhạn chen lên xông ra cửa trước anh, hùng hồn nói. - Ai ra sau khóa cửa, đổ rác.

Cô nhét ngay túi rác đang xách vào tay anh, vung vẩy hai tay chạy xuống lầu.

Lưng Khang Kiếm đeo ba lô, tay trái xách túi, tay phải xách túi rác, lại còn phải thò tay vào trong túi lấy chìa khóa cửa, đây... công lý ở đâu chứ? Lẽ ra anh phải tức giận gầm lên, gọi cô lên trên, dạy bảo một trận ra trò, nhưng khóe miệng anh lại phảng phất nụ cười.

Mười giờ, hai người rời tiểu khu, Khang Kiếm tự mình lái xe. Xe dừng ở một khách sạn ven bờ sông, ông chủ nhận ra Khang Kiếm, hai người chào hỏi, ông chủ kêu nhân viên lấy một tấm bạt che mưa che kín chiếc xe.

Sau khi thông cây cầu lớn bắc ngang sông, thành phố Tân Giang cho xây một khu công viên nước bên bờ sông, giờ đã vào hè, lại là thứ Bảy, trên bờ sông đầy những người, vô cùng huyên náo. Mấy cô gái thời thượng mặc áo tắm cười nói đi qua, tự hào khoe với thiên hạ cơ thể ma quỷ của mình.

Khang Kiếm dắt Bạch Nhạn đi mua mũ bơi, kính bơi và phao bơi. Lúc chọn mũ bơi, Bạch Nhạn muốn chọn một chiếc mũ màu ghi nhạt, Khang Kiếm nói không đẹp, giúp cô chọn một chiếc màu hoa hồng.

- Lòe loẹt quá. - Bạch Nhạn nói.

- Thì cần lòe loẹt mà, như thế anh mới có thể nhận ngay ra em. - Khang Kiếm kiên quyết trả tiền, hai người đi về phía bến tàu.

Gió sông rất mạnh, thổi rối tóc của cả hai, nói chuyện cũng phải cất cao giọng.

- Thực ra sếp cũng rất quan tâm đến em nhỉ! - Bạch Nhạn cầm chiếc mũ bơi, cười ranh mãnh. - Chỉ có điều anh là người hướng nội, không giỏi thể hiện bằng lời.

Khuôn mặt tuấn tú của Khang Kiếm cứng lại, câu này là khen hay là chê?

- Em nghĩ rồi, sau này chỉ cần không đứng với mẹ anh ở bờ sông, nếu gặp phải chuyện gì, sếp sẽ đặt em lên hàng đầu.

Miệng Khang Kiếm méo xệch.

- Sếp à, em có thể phát biểu ý kiến không?

Khang Kiếm bất lực quay đầu lại.

Hai tay Bạch Nhạn đặt lên vai anh, dịu dàng thủ thỉ:

- Nếu anh yêu em, nhớ em, thương em, xin hãy dùng tiếng Trung để nói. Em rất thông minh, có thể đoán được tâm tư của sếp. Nhưng được đích thân nghe thấy giọng nói quyến rũ trầm ấm của sếp, hiệu quả khác hẳn. Em không để ý chuyện ngày nào anh cũng nói đâu? Có được không?

Khang Kiếm ngẩng đầu lên, trời xanh, mây trắng, nắng vàng rực rỡ, thời tiết này hình như ra ngoài không phải là một lựa chọn tốt. Bởi vì giây phút này, anh rất kích động, muốn giống như trước đây, dùng nụ hôn hung hãn bịt chặt cái miệng nhỏ đang tía lia không ngừng của cô.

- Lục Địch Phi đến rồi. - Rất lâu sau, anh mới trấn tĩnh lại nói.

- Thôi, không nói chuyện với anh nữa. - Bạch Nhạn giằng chiếc túi trong tay anh, cố tình tỏ ra tổn thương. Một cánh tay to lớn từ đằng sau vươn tới, nắm chặt tay cô.

Cô ngoảnh lại, cảm nhận được trên gương mặt thản nhiên như không của Khang Kiếm thoáng run rẩy, lòng thoáng chùng xuống. Cô nũng nịu dựa vào anh, hôn lên má anh:

- Được rồi, anh đừng căng thẳng, em không đòi hỏi nữa.

Bàn tay Khang Kiếm đang nắm tay cô lật lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

- Làm gì thế, liếc mắt đưa tình à? - Lục Địch Phi đứng trên cano, nhìn hai người đang nhìn nhau, không chịu bước xuống, cau mày lại. Cạnh anh ta là một cô gái cao ráo, vai mảnh, tay dài, eo thon, hông rộng, chân thẳng, hệt như người mẫu.

Khang Kiếm đỏ mặt, dắt Bạch Nhạn bước xuống.

- Hi, Khang Kiếm. - Cô gái tươi cười chào hỏi, khóe môi khẽ nhếch, không kìm được liếc Bạch Nhạn từ đầu đến chân.

- Ờ, Tiểu Tây! - Khang Kiếm bình thản gật đầu.

- Vị này chắc là cô nhóc nhà cậu? - Cô gái ngoái lại, nhìn Lục Địch Phi.

Bạch Nhạn cảm thấy người phụ nữ này khí chất mạnh mẽ, cao quý, thầm nghĩ Lục Địch Phi này thật diễm phúc, lấy được cô vợ đẹp như vậy.

Lúc cano nổ máy, cô không nhịn được khẽ cảm thán bên tai Khang Kiếm.

- Đây không phải vợ anh ấy. - Khang Kiếm cười.

-...

Bạch Nhạn há hốc mồm, giữa ban ngày ban mặt, bí thư Lục lại dám ngang nhiên đưa bồ ra ngoài lượn lờ? To gan quá!

- Tiểu Tây và bọn anh lớn lên cùng một khu phố, bố cô ấy cũng công tác trên Tỉnh ủy. Lục Địch Phi ly hôn mấy hôm trước rồi. -Khang Kiếm nhìn thấu tâm tư cô, ý cười càng rõ nét hơn. - Chà nhìn thấy răng sâu rồi.

Bạch Nhạn đang hít gió sông, vội ngậm miệng lại.

- Em không có răng sâu. Sếp à, thực ra ban đầu chắc chắn anh có rất nhiều lựa chọn, cuối cùng anh lại chọn em, có phải vì em bình thường, như vậy sẽ gần gũi dân chúng, tạo cảm giác thân thiết không?

Nụ cười trên môi Khang Kiếm như bị gió sông thổi bay, anh quay mặt đi, nhìn cano chầm chậm dừng ở bến tàu đảo Giang Tâm.

- Xuống thuyền thôi! - Anh đưa tay về phía Bạch Nhạn.

Bạch Nhạn nắm tay anh, dưới ánh mặt trời gay gắt tháng Sáu, ngón tay sếp Khang lạnh như băng.

So với công viên nước huyên náo, khu nghỉ dưỡng đảo Giang Tâm có vẻ yên tĩnh hơn, lại thêm Lục đại công tử dặn dò từ trước, nói hai ngày này tu sửa toàn bộ, không tiếp đãi quan chức cấp sở trở xuống. Ngoài năm sáu người phục vụ, hòn đảo hiện nay coi như là sở hữu riêng của bọn họ. Nói như lời Lục Địch Phi, dù anh ta có cởi truồng đi dạo cũng không ảnh hưởng đến thuần phong mĩ tục.

Bọn họ không ở dãy phòng nghỉ lần trước. Ở hậu viên của khu nghỉ dưỡng có một căn biệt thự nhỏ ba tầng màu trắng, đó là nơi Thành ủy Tân Giang dùng để tiếp đãi quan khách, bình thường luôn khóa. Hôm nay cửa rộng mở đón bốn vị khách quý giá lâm.

Bên cạnh biệt thự là phòng tập thể hình của khu nghỉ dưỡng, bên ngoài phòng tập thể hình là hồ bơi, làn nước trong xanh vỗ nhẹ vào thành bể, lấp lánh như dát vàng dưới ánh mặt trời.

- Bản vẽ thi công hồ bơi này là chiếu theo Cung bơi lội Quốc gia, bơi rất thú. - Lục Địch Phi hào hứng giới thiệu với Bạch Nhạn, giọng toát lên vẻ niềm nở của chủ nhà.

Bạch Nhạn nuốt nước bọt, thật may vừa nãy cô không nói ra là lúc đầu cô tưởng sẽ ra sông Trường Giang bơi!

Lại quay người cúi nhìn sông nước cuồn cuộn không ngừng phía dưới, từng con sóng vỗ vào ghềnh đá trên đảo, sau mỗi lần sóng vỗ, xung quanh ghềnh đá đều có những tầng thác nhỏ chảy xuống như tà váy trắng xóa. Tiếng nước chảy cũng có quy luật, từ mạnh tới yếu, từ nặng tới nhẹ, sau đó, con sóng phía sau ập tới, rồi lại một con sóng nữa.

Trường Giang, chỉ mới nhìn thôi đã thấy cuồn cuộn khí thế, nếu ở trong lòng nó, e rằng sẽ giống như một phiến lá rơi, không biết trôi dạt về nơi đâu. Chà, mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.

Khang Kiếm và Bạch Nhạn ở phòng phía Đông, Lục Địch Phi và Tiểu Tây ở phía Tây. Bạch Nhạn bước qua phòng khách, đi vào phòng ngủ phía trong, đập vào mắt cô là một chiếc giường đôi rộng rãi. Cô ngoái nhìn bên phòng phía Tây, hình như bố trí cũng tương tự bên này, không khỏi cười thầm, Lục Địch Phi đúng là một tên đại lưu manh chính hiệu.

Trời nóng, bốn người ở trong phòng tới tận lúc chiều tà mới xuống bơi. Bạch Nhạn thay đồ tắm trong phòng vệ sinh, lúc đi ra, Khang Kiếm đã thay đồ xong, cô cảm thấy ánh mắt anh như cây cọ mềm mại nhẹ lướt trên người cô. Nhẹ thì nhẹ, lướt thì lướt, nhưng cây cọ này cũng thật dài, nó bám theo từng tấc da thịt cô, như muốn xuyên thấu từng lỗ chân lông của cô.

- Anh... mà còn nhìn nữa, em sẽ...

Bạch Nhạn xấu hổ xông đến, hai tay bịt mắt anh.

Khang Kiếm chầm chậm đưa tay ra, ôm chặt eo cô, chỉ riêng phần eo đó là để trần. Ngón tay ấm nóng dán trên những đường cong tròn trịa căng tràn của cô, bản năng Khang Kiếm sôi sục, người ngả về phía trước, hai người dính chặt vào nhau."Thì sao?" Anh hà hơi nóng vào lỗ tai nhỏ nhắn của cô.

Còn nhớ trong phim Loạn thế giai nhân, Bạch Thụy Đức và Hách Tư Giai đi thuyền trên biển, thuyền bị sóng đánh lật, hai người dạt đến một hòn đảo vắng, khi tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt họ không có chuyện cũ, không có ân oán, chỉ có niềm vui sống sót và tình yêu sâu sắc dành cho nhau đã che giấu từ rất lâu.

Đây cũng là một hòn đảo vắng, anh không phải Khang Kiếm, cô không phải Bạch Nhạn. Anh là một người chồng, cô là vợ anh. Mọi tạp niệm trong đầu đều tan biến, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ: ôm chặt lấy cô, không buông tay, không bao giờ buông tay...

Anh không muốn khống chế mình nữa, cơ thể và trái tim đều buông lỏng, để mặc cho cơn nóng hừng hực đang lên từ gót chân, tập trung ở một điểm nào đó trên cơ thể, điểm này xông thẳng đến nơi mềm mại của cô, khát khao cô giải tỏa sự cương cứng của anh.

- Thôi, mặc kệ anh đấy. - Bạch Nhạn cười thành tiếng, đẩy anh ra, ôm phao chạy như bay xuống lầu, như một cánh bướm tránh gió rét. Ở khu nước nông, cô cẩn thận nằm ngập xuống, không chịu đứng lên nữa.

Nước hồ ấm áp vỗ nhẹ lên người cô, như một bàn tay cực lớn đang hiền hòa xoa bóp cho cô, mặt cô đỏ rực như ráng chiều, tim đập thình thịch không ngừng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-35)