Thắt chặt dây an toàn, nhất định phải mang bao
← Ch.37 | Ch.39 → |
Editor: Dì Annie
Tần Mặc liên tục nói: "Còn sống còn sống, sống rất tốt, mẹ đi nhanh đi, con muốn đi ngủ."
Tiết nữ sĩ nghi ngờ quan sát anh một lượt, nói: "Bình thường con là cú đêm, nhìn dáng vẻ lúc này cũng không giống muốn đi ngủ ngay, có chuyện gì vậy? Sao lại không cho mẹ vào cửa?"
"Không phải! Mẹ không thể tới thăm con sớm hơn sao, giờ này đã mấy giờ rồi? Con muốn đi ngủ, mẹ cũng mau về nhà ngủ đi, phụ nữ thức khuya sẽ dễ già lắm đó." Tần Mặc vẫn khăng khăng muốn đuổi người, nói xong thì định đóng cửa.
Nhưng động tác của Tiết nữ sĩ nhanh hơn anh, chân mang giày cao gót nhanh chóng chèn vào cửa, kịp thời ngăn cánh cửa đang đóng lại, thâm trầm nói: "Tần đại bảo, mẹ thấy con có gì đó không đúng nha!"
Tần Mặc nghe biệt danh này liền biết mẹ anh muốn gây sự, trong lòng có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua, quả thật là muốn chửi thề, được rồi, mẹ anh đang ở trước mặt.
Mặt khác Tiết nữ sĩ ngày thường bận rộn đến mức rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi*, cả tháng không đến chung cư của anh lấy một lần, cũng không biết hôm nay trúng gió gì mà hơn nửa đêm lại tới cửa.
*thần long kiến thủ bất kiến vĩ – 神龙见首不见尾 – câu này trong phim cổ trang hay nói này, anh hùng hào kiệt bận rộn, nay đây mai kia, khi chỗ này mai chỗ khác, ko ai nắm rõ đang làm gì ở đâu.
Anh đang tạo nghiệt gì đây!
Anh đang hạ quyết tâm không để người vào cửa, ai ngờ đang định đẩy người ra, cửa phòng tắm lại kẽo kẹt mở ra, Diệp Mân mặc áo ngủ đi tới, vừa đi vừa lau tóc nói: "Tần Mặc, cậu có máy sấy không?"
Trong lòng Tần Mặc hồi hộp, trả lời: "Ở trong ngăn kéo dưới bồn rửa mặt đó."
"Ừ."
Thân hình cao lớn của anh chắn ngay cửa, Diệp Mân không nhìn thấy người bên ngoài, cũng không chú ý anh đang làm gì, cô quay người đi vào, rất nhanh trong phòng tắm có tiếng máy sấy ồ ồ.
Tiết nữ sĩ mở to mắt trừng con trai, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khó trách bên khách sạn nói lâu rồi con không đến, hóa ra là đang ở cùng với con gái người ta. Rốt cuộc con đây là đang lãng tử quay đầu nghiêm túc quen bạn gái hay vẫn tiếp tục lêu lỏng trong chung cư vậy?"
"Mẹ --" Tần Mặc chắp tay trước ngực, biểu cảm lo sợ, "Con dù gì cũng là con ruột của mẹ, mẹ đừng nghĩ con xấu xa vậy có được không! Đây là bạn học làm cùng dự án với con, đêm nay ký túc xá cô ấy cúp nước nên con mới mang tới chung cư tá túc một đêm."
"Bạn học?" Tiết nữ sĩ càng nghi ngờ, "Bạn học của con? Là cô bé học trò cưng của lão Vương năm nào cũng đứng nhất đó hả?"
"Vâng vâng vâng." Tần Mặc nhanh chóng gật đầu, "Mẹ đi nhanh đi, hơn nửa đêm rồi mẹ đừng dọa cô ấy!"
Tiết nữ sĩ yên lặng nhìn dáng vẻ nôn nóng của con trai, dường như bà hiểu ra, cong môi cười khẽ, nói: "Vậy thì đúng là tốt thật, mẹ đã sớm muốn gặp mặt cô bé ưu tú này, để mẹ vào chào hỏi con bé."
Tần Mặc tất nhiên là không đồng ý, trấn giữ cửa chính không buông: "Có gì tốt mà chào hỏi đâu mẹ? Người ta không biết mẹ, đã trễ thế này mẹ lại đột nhiên xuất hiện sẽ khiến người ta xấu hổ đó."
Nhưng mà gừng càng già càng cay, Tiết nữ sĩ liếc nhìn anh, nghe tiếng máy sấy tóc trong phòng tắm dừng lại, thừa lúc anh hơi buông lỏng tay thì đẩy anh ra, đi vào cửa.
Diệp Mân vừa ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy chỗ cửa có một người phụ nữ trung niên có lúm đồng tiền đang nhìn mình.
"Chào con, dì là mẹ Tần Mặc, vừa đi ngang đây nên đến xem một chút." Tiết Thanh bước lên trước thân thiện chào hỏi.
"..." Diệp Mân nhất thời không kịp chuẩn bị, nhìn người phụ nữ ưu nhã này cả buổi mới ngượng ngùng gật đầu, đáp, "Chào dì ạ."
Biểu cảm luôn vững vàng như núi Thái Sơn của cô trước kia lúc này có hơi sụp đổ.
Lần đầu tiên trong đời đến chung cư của bạn học nam tắm rửa tá túc, vậy mà đúng lúc mẹ người ta tới cửa kiểm tra.
Đây đúng là đụng phải đại vận mà!
Cô không nghĩ ra còn có tình cảnh nào lúng túng hơn lúc này nữa, đành phải oán niệm liếc Tần Mặc.
Tần thiếu gia mất tự nhiên sờ mũi, tiến lên giữ chặt Tiết nữ sĩ: "Mẹ, giờ nào rồi, tụi con buồn ngủ!
Ai ôi! Nói thật dễ nghe!
Diệp Mân: "???"
Lần này cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch nổi.
Có điều khi Tiết nữ sĩ nhìn cô lần đầu tiên liền biết con trai mình không nói láo.
Cô gái trẻ mặc váy ngủ bông hơi cũ, mái tóc ngắn vừa sấy xong mềm mại xõa tung, khuôn mặt thanh tú sau khi tắm mộc mạc trắng nõn.
Biểu cảm của cô rõ ràng là xấu hổ, nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên bình tĩnh.
Tiết nữ sĩ đẩy Tần Mặc ra, cười nói với Diệp Mân: "Nghe Tần Mặc nói ký túc xá của con bị cúp nước. Trời nóng như vậy cúp nước đúng là phiền phức. Các con là bạn học, đừng khách sáo với nó."
Diệp Mân bối rối.
Ngữ khí này nếu có gì bất thường thì chính là ý chế nhạo, dù sao chuyện cúp nước rồi đến nhà bạn học nam tắm rửa tá túc nhìn thế nào cũng thấy mờ ám. Nhưng ngữ khí của Tiết Thanh bất thường mà lại tự nhiên, nghe như là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Cô yên lặng, nghiêm túc quan sát người phụ nữ cách đó mấy bước.
Bà ấy để tóc ngắn, có lẽ là bận rộn cả ngày nên lớp trang điểm trên mặt hơi nhạt đi, biểu cảm cũng có vẻ mệt mỏi, dù nhan sắc được bảo dưỡng kĩ càng nhưng vẫn nhìn ra chút dấu vết năm tháng, ngũ quan bà sắc sảo xinh đẹp, có thể thấy lúc trẻ nhất định là một đại mỹ nhân.
Dáng dấp Tần Mặc rất giống bà, gần như nhìn vào đã biết là mẹ con, ngoại trừ gương mặt giống nhau thì khí chất càng giống nhau nhiều hơn.
Mặc dù dáng vẻ của bà là một nữ cường nhân lôi lệ phong hàng* nhưng vẻ mặt tươi cười chân thành, ngữ khí ôn hòa, trông mạnh mẽ lại hào phóng, cởi mở.
*雷厲風行: mạnh mẽ vang dội, sấm rền gió cuốn
Cũng không khác Tần Mặc mấy.
Nhận ra điều này, sự căng thẳng trong lòng Diệp Mân thoáng buông lỏng.
Nghĩ đến chuyện mình đoan chính đến nhà Tần Mặc đơn giản chỉ là tắm rửa tá túc, dù cô nam quả nữ có hơi không thích hợp nhưng bây giờ là thế kỷ hai mốt, không phải thời phong kiến, nếu có gì đó mờ ám thì cũng không phải là chuyện lớn, thật ra cô không cần phải bị chuyện này dọa sợ.
Cô cười gật đầu, thoải mái trả lời: "Vâng, làm phiền Tần Mặc rồi ạ!"
"Không phiền không phiền." Tiết Thanh vừa khoát tay vừa đi đến ghế sô pha trong phòng khách, lại sai bảo Tần Mặc sau lưng, "Tần đại bảo, con nấu cho mẹ bát mì đi, mẹ bận rộn cả ngày, cơm tối cũng chưa kịp ăn, đói không chịu được."
Tần Mặc: "???" Mẹ có đúng là mẹ ruột của con không vậy?
Sắc mặt anh cứng đờ nhìn về phía Diệp Mân còn đang đứng ở cửa phòng tắm, khóe môi cô gái nhếch lên một đường cong nhàn nhạt, hiển nhiên là vì biệt danh Tiết nữ sĩ gọi anh.
Thật ra ngày thường Tiết nữ sĩ không gọi anh như vậy, chỉ khi cố ý làm anh buồn nôn mới thế.
Dù sao thì với bà, con trai cũng được dùng để đào hố.
Anh vừa rủa thầm vừa nghiêm mặt nói: "Con không nấu ăn thì làm gì biết nấu mì? Mẹ mau về nhà ăn đi."
Tiết Thanh ngồi xuống sô pha, duỗi tay xoa mặt, mệt mỏi nói: "Lúc này mẹ mà đi phải một tiếng mới tới nhà, hôm nay mẹ còn tự lái xe, mệt cộng thêm đói thì nguy hiểm lắm con biết không? Bình thường không phải con hay thức đêm xem bóng đá ăn mì tôm à? Nhanh đi!"
Tần Mặc nhe răng trợn mắt với không khí một hồi, nhưng ngại Diệp Mân ở đây, không tiện làm đứa con bất hiếu ngỗ nghịch nên đành rầu rĩ đi đến phòng bếp.
Đến cửa phòng bếp, dường như nhớ đến điều gì, anh nói với Diệp Mân còn đứng chỗ cũ: "Cậu tới giúp tôi không?"
Diệp Mân chưa trả lời, Tiết nữ sĩ đã tức giận nói: "Giúp cái gì mà giúp? Người ta là khách." Bà vẫy tay với Diệp Mân, "Tiểu Diệp tới đây ngồi đi con, đừng để ý tới nó."
Diệp Mân nhìn Tần thiếu gia buồn rầu đứng ở cửa phòng bếp, yên lặng đi đến ghế sô pha, ngồi cách Tiết Thanh một khoảng.
Tần Mặc bị ngó lơ, không yên tâm nhìn bóng lưng hai người, miễn cưỡng xuống bếp.
Tiết Thanh nhẹ nhàng cười, nhìn cô gái mộc mạc bên cạnh, nói: "Cô nhớ hình như con họ Diệp có đúng không?"
Diệp Mân gật đầu: "Vâng, là Diệp Mân ạ."
"Đúng đúng đúng, lúc trước gặp thầy Vương có nghe thầy nhắc qua. Con là sinh viên ưu tú nhất khoa điện tử, đang làm cùng dự án với Tần Mặc." Nói rồi bà thở dài, "Từ nhỏ Tần Mặc đã là hỗn thế ma vương, các con cùng làm việc, nó có bắt nạt con không?"
"Tiết nữ sĩ ---" Tần Mặc nhô đầu ra khỏi phòng bếp, tức giận kháng nghị, "Xin mẹ đừng phỉ báng con."
Tiết Thanh không thèm quay đầu lại, nói: "Mẹ ăn ngay nói thật, phỉ báng con lúc nào?"
Tần Mặc cười gượng, u oán nói với Diệp Mân: "Tiểu Diệp học bá, lời của vị Tiết nữ sĩ này cậu nghe rồi cho qua là được, đừng có tin. Tôi bị bà ấy bôi đen từ nhỏ đến lớn."
Diệp Mân quay đầu liếc anh, cười không đáp.
Cuối cùng cô cũng hiểu sự ngay thẳng cởi mở của Tần Mặc là từ đâu, là vì anh lớn lên trong một môi trường giác ngộ và thoải mái như thế này nên tâm tư không có quá nhiều uẩn khúc.
Cô hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Tiết Thanh quay đầu trừng mắt với con trai, nói: "Mau đi trông mì đi."
Tần Mặc xùy một tiếng, nhe răng trợn mắt rụt đầu lại.
Tiết Thanh quay đầu, vẻ mặt ôn hòa hỏi Diệp Mân: "Dự án của các con thế nào rồi?"
Diệp Mân gật đầu, đáp: "Rất thuận lợi ạ, xin ngân sách quốc gia cũng không có vấn đề gì, hẳn là học kỳ sau có thể cho ra đời con chip mẫu ạ."
Tiết Thanh dường như có điều suy nghĩ, gật đầu, đưa tay vuốt mi tâm, nói: "Vậy là tốt rồi. Tần Mặc dù ham chơi từ nhỏ, làm chuyện gì cũng mau chán, nhưng đối với chuyện này nó rất kiên trì quyết tâm. Các con cố gắng lên, dì tin là các con sẽ thành công."
"Vâng ạ." Diệp Mân gật đầu, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của bà, hỏi: "Dì ơi, dì mệt lắm phải không ạ?"
Tiết Thanh cười nói: "Ừ, gần đây công việc bận rộn, dì không có thời gian để nghỉ ngơi. Nếu không phải nhớ ra gần hai tháng rồi chưa gặp Tần Mặc thì cũng không gõ cửa muộn thế này, có làm con giật mình không?"
Diệp Mân còn chưa trả lời, Tần Mặc đã bưng bát mì tôm ra, tức giận nói: "Con thật cảm ơn mẹ hơn nửa đêm chợt nhớ tới con, còn nô dịch con nấu mì cho mẹ." Anh dừng một chút, lại nói, "Mẹ mệt thì nghỉ ngơi cho tốt đi, mẹ không làm việc thì trái đất này cũng không ngừng quay được."
Tiết Thanh cười, liếc anh, nói: "Con tưởng mẹ không muốn à? Từng tuổi này rồi, mẹ nào giống thanh niên các con, muốn làm gì thì làm, bận rộn chỉ là thân bất do kỷ* thôi."
*nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được.
Tần Mặc đặt bát mì trước mặt bà, nói: "Mẹ ăn đi, ăn xong thì về sớm một chút, con gọi người tới đón mẹ. Sau này ra ngoài vẫn nên để tài xế lái xe đi, tuổi mẹ đã cao còn muốn ỷ mạnh."
Tiết Thanh nhìn anh cười nói: "Con không cần quan tâm đến mẹ, chăm sóc tốt cho bản thân là được, đã hơn hai mươi tuổi đầu, nhiều người ở tuổi con đã kết hôn sinh con, nuôi sống gia đình, còn con cả ngày chỉ biết chơi thôi."
"Cả ngày con chỉ biết chơi hồi nào chứ? Ngày nào con cũng ngâm mình ở phòng thí nghiệm làm dự án thì có." Tần Mặc ngồi xuống cạnh bà, lại hất cằm về phía Diệp Mân, "Bạn học con có thể làm chứng, đúng không tiểu Diệp học bá."
Diệp Mân gật đầu: "Vâng, quả thật Tần Mặc rất chú tâm ạ."
Tiết Thanh cười, nhìn con trai một chút rồi cầm đũa bắt đầu ăn mì.
Có lẽ là đói bụng thật, bà không tiếp tục nói, ăn một mạch hết bát mì mới ngẩng đầu, cầm khăn giấy lau miệng, lại nhìn đồng hồ, nói: "Được rồi mẹ đi đây, các con nghỉ ngơi đi." Bà quay đầu nhìn Diệp Mân, "Tiểu Diệp, hơn nửa đêm rồi dì đột ngột chạy tới, có phải dọa con rồi không?"
Diệp Mân nhanh chóng lắc đầu: "Không có đâu ạ."
Tần Mặc không kiên nhẫn phất tay nói: "Mẹ cũng biết là đột ngột thì đi nhanh đi ạ."
Tiết Thanh gật gù đắc ý, thở dài nói: "Đây chính là khuyết điểm của việc nuôi con trai, không khác gì nuôi một tên nhãi con bạch nhãn lang*."
*sói mắt trắng: vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Nhãi con bạch nhãn lang lúc này cười nhạt nói: "Tên nhãi con bạch nhãn lang mà nửa đêm rồi còn có thể nấu mì cho mẹ à?"
Tiết Thanh gượng cười hai tiếng, nói: "Mẹ cảm động quá, nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cũng ăn được một gói mì ăn liền của con, mẹ sẽ về nói với ba con để ông ấy chuẩn bị cho con một phiếu bé ngoan treo đầu giường, con thấy sao?"
Tần Mặc: "..." Nhiều năm như vậy mà anh đấu võ mồm vẫn không thắng Tiết nữ sĩ, rốt cuộc chuyện làm anh luẩn quẩn là vì mất mặt với Diệp Mân.
Tiết Thanh lại thở dài với Diệp Mân, nói: "Tiểu Diệp, tính tình của Tần Mặc ngỗ nghịch như vậy, các con cùng nhau làm việc, con đừng khách sáo với nó, có gì cứ nói thẳng, muốn mắng cứ mắng."
Tần Mặc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Khỏi cần khách sáo luôn có được không?"
Diệp Mân nhìn anh, buồn cười gật đầu.
Tiết Thanh nói xong, thở phào một hơi, đứng lên trừng mắt với con trai, nói: "Biết con chê mẹ phiền, bây giờ mẹ về đây."
Bà cầm túi cách trên bàn, sải bước về phía trước, được vài bước lại nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Tần Mặc, nói: "Đúng rồi, con nhường giường cho Tiểu Diệp ngủ đi, con ngủ sô pha."
Biểu cảm Tần Mặc cạn lời, nói: "Tiết nữ sĩ, hình tượng của con trong mắt mẹ kém như vậy sao? Mẹ có thể tin tưởng con một chút được không!"
Tiết Thanh nhíu mày, bước đến trước mặt anh, dùng khẩu hình căn dặn: "Còn nữa, đừng có mà ép buộc con gái người ta! Nếu náo loạn đến cục cảnh sát, mẹ và ba con không đi bảo lãnh con đâu."
Tần Mặc hít sâu một hơi, nói: "Rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ không vậy?"
Tiết Thanh quan sát anh: "Hẳn là vậy, nếu con nghi ngờ thì có thể đi làm giám định mẹ con." Bà lại nhỏ giọng nói, "Tóm lại là, mẹ mặc kệ con muốn làm gì, đêm nay phải thành thật giữ khuôn phép ngủ ngoài ghế sô pha nghe không."
Tần Mặc hoàn toàn không còn gì để nói, nhận thua, khom người đưa tay cung kính làm động tác mời.
Tiết Thanh gật đầu, quay đầu đi ra cửa.
Ra đến cửa, lúc Tần Mặc sắp đóng cửa, bà lại xoay người lần nữa, vỗ vai anh, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, nói: "Tần đại bảo, con không phải con nít nữa, cuộc sống vẫn phải tự dựa vào chính mình. Những gì muốn nói mẹ đã nói lúc lễ trưởng thành mười tám tuổi của con rồi, mẹ chỉ dặn con hai điều – thắt chặt dây an toàn, nhất định phải mang bao." Nói xong còn nháy mắt với anh mấy cái, giơ nắm tay, "Cố lên con trai! Mẹ coi trọng con."
Tần Mặc: "..."
Ầm một tiếng, anh đóng cửa không chút do dự.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |