Không phải phu thê, nhưng có thể làm bạn, là thân nhân, là huynh đệ
← Ch.56 | Ch.58 → |
Edit: Rika
Thanh Đại, Sướng Hiên các.
Ta an bài cho Thiên Lai thượng thần từ Phương Trượng sơn cùng Cừ Cử ở một chỗ thỏa đáng. Từ lúc gõ cửa đại môn, A Âm nhìn thấy là ta, gật đầu một đường dẫn ta tới Sướng Hiên các.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua những ô vuông trên nóc nhà chiếu vào trong phòng, rơi vào trên người Lô Dĩ Ngôn, ánh sáng lấp lánh. A Âm tới góc tường cầm một cái vò xanh, múc một ít ô mai chua, sau đó đặt vào cái mâm, một mặt cười nói: "Nhị gia, hôm kia ta ra ngoài gặp phải một thần y, ngài nói là có biện pháp chữa được mắt của người, hôm nay ta mang thần y tới nhìn Nhị gia một cái!"
Lô Dĩ Ngôn tay vuốt sáo ngọc, ôn hòa cười nói: "A Âm, tội gì phải làm phiền bọn họ. Ta chính là một thần y, có thể cứu được hay không chẳng lẽ ta còn không biết? Trên đời này... ngoại trừ nàng... sẽ không có ai có thể chữa được"
Tay A Âm hơi chậm lại. Tiện đà nhếch miệng cười đem ô mai bỏ vào trong tay Lô Dĩ Ngôn.
"Nhị gia, nếu như nhớ nàng, ta nhờ ba vị công tử hỗ trợ mang nàng đến cho gia nhìn một cái."
Lô Dĩ Ngôn nhẹ giọng cười, cầm sao ngọc giơ tay lên gõ vào đầu A Âm, sau đó cầm một trái mơ trong tay.
"Không cần, hôm qua đại ca nói đoàn người bọn họ đã rời khỏi Lôi Khả. Nàng an toàn và vui vẻ là được rồi. Ta hiện tại hình dạng như thế này làm sao để nàng thấy được? Chỉ thêm thương cảm mà thôi."
A Âm giương mắt nhìn ta một cái, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Lô Dĩ Ngôn.
"Nếu Nhị gia muốn gặp lại, vậy cần phải phối hợp trị liệu cho tốt. Các vị công tử, đều là người một nhà, không nên phụ tấm lòng của họ."
Lô Dĩ Ngôn hé miệng không nói, cầm quả mơ trong tay lột ra, nhét vào miệng tinh tế nhai một lát mới mở miệng nói: "Vậy để thần y vào đi"
A Âm cười đáp ứng, chạy đến cửa kéo ta vào. Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa hành lễ nói: "Dân nữ Hồng Lăng bái kiến Nhị gia"
Thân thể Lô Dĩ Ngôn bỗng dưng cứng đờ, quả mơ trong tay rơi xuống đất, bắn ra xa. Trên mặt A Âm hiện lên vẻ kinh hoảng, nhẹ giọng hỏi: "Nhị gia làm sao thế?"
Lúc này Lô Dĩ Ngôn mới lấy lại tinh thần, lúng túng xua tay cười nói: "Để cô nương chê cười. Chẳng qua là cảm thấy âm thanh của cô nương nghe giống một người bằng hữu của ta, A Âm, ngươi nói có giống không?"
A Âm thở phào nhẹ nhõm, châm một ly trà đặt vào trong tay Lô Dĩ Ngôn. Trêu ghẹo nói: "Từ khi nha đầu kia đi, Nhị gia vẫn nghi thần nghi quỷ như vậy. Thế nhưng... nói thật, lần đầu tiên ta nghe Hồng Lăng cô nương nói chuyện cũng rất ngạc nhiên. Bất quá, hiện tại nha đầu kia đã về Linh Dẫn cốc, nghĩ đến nàng làm chúng ta hốt hoảng, còn nàng thì thực sự cho rằng Nhị gia người đi Đế Đô làm nhiệm vụ."
Lô Dĩ Ngôn gật đầu, lặng in không nói, một đôi mắt không có tiêu cự cứ nhìn ở góc tường, trống rỗng đến đáng sợ.
A Âm nói vài câu rồi liền lui ra ngoài. Ta một mặt nói Lô Dĩ Ngôn ta chuẩn bị bắt mạch, một mặt làm bộ mạn bất kinh tâm* hỏi: "Nhị gia nói giọng nói ta giống một vị bằng hữu của người, vị bằng hữu này..."
(*Mạn bất kinh tâm: thờ ơ, không để ý)
Lô Dĩ Ngôn dịu dàng cười, tay kia nắm chặt cây sáo.
"Ừ, nàng là người rất tốt, rất đáng làm bạn. Nàng đã từng cứu mạng ta. Chúng ta, thiếu chút nữa đã là phu thê, thế nhưng... có duyên mà không có phận, ta không phải là người trong lòng của nàng, thủy chung không thể chạm tới trái tim nàng. A, cô nương, ngươi làm sao vậy?"
Ta giật mình, lúc này mới chú ý ta không tự chủ nắm chặt mạc môn của hắn. Nếu là trước đây, thì hẳn không có gì, thế nhưng hôm nay hắn bị phế võ vông, thân thể không giống như trước kia, so với người bình thường cũng chẳng bằng.
"A, thực xin lỗi, chỉ là nghe Nhị gia nói ra câu này, làm ta nhớ đến một chuyện xưa". Ta thu tay, lấy từ trong hòm thuốc ra một bộ ngân châm "Nhị gia có hứng thú nghe không?"
Lô Dĩ Ngôn vén ống tay áo lên, gật đầu.
Ta châm một kim lên đỉnh đầu hắn rồi ôn nhu nói: "Lúc ta còn trẻ, từng thích một người, nhưng khi ta lấy hết dũng khí thổ lộ tình cảm của mình, lại phát hiện người hắn vẫn luôn thích là chị em tốt của ta. Khi đó ta không cam lòng, ta cảm thấy mình so với nàng ấy cũng không kém, thế nhưng kết quả lại làn cho người tổn thương. Sau đó, ta nghe người khác nói, kỳ thực lúc hai người ấy còn nhỏ, hai người đã biết nhau, là thanh mai trúc mã, hai nhà đã định hôn sự sau này cho hai người. Khi đó, ta mới cảm thấy bình thường trở lại, ta hiểu rõ..."
"Thời gian". Lô Dĩ Ngôn tiếp lời ta, cười nói: "Là thời gian, đúng thời điểm gặp đúng người"
Ta mỉm cười, hai tay đặt lên huyệt thái dương của hắn nhẹ nhàng xoa."Là thời gian, người đến trước là chủ. Ta khi đó thua vì mình là người đến sau. Thế nhưng sau đó ta hiểu ra rằng, kỳ thực chuyện lại không phải như thế".
Lô Dĩ Ngôn từ từ nhắm hai mắt lại, ngửi mùi long diên hương từ từ tỏa ra trong phòng, dần dần yên ổn: "Vậy, thật ra là chuyện gì đã xảy ra?"
Ta nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cong lên.
"Trước tiên, ta có một vấn đề xin hỏi Nhị gia. Người Nhị gia yêu nhất là ai? Huynh đệ thân nhất là ai? Người thân không có khả năng vứt bỏ nhất là ai? Người bạn không thể bỏ được là ai?"
Lô Dĩ Ngôn cau mày trầm tư một lát, sau đó môi mỏng khẽ nói: "Yêu nhất chính là nàng. Huynh đệ thân nhất là ba huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử. Người thân không có khả năng vứt bỏ nhất chính là nghĩa phụ nuôi ta hơn hai mươi mấy nắm, người bạn không bỏ được, là... A Âm"
Ta mím môi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên, vẻ mặt A Âm như đang có điều suy nghĩ nhìn chúng ta. Tay ta thêm chút lực đạo, rồi hỏi tiếp: "Vậy, nếu như trong số những người này, bất đắc dĩ phải chọn giết đi một người, Nhị gia sẽ chọn ai?"
Lô Dĩ Ngôn sửng sốt, hai mắt không có tiêu cự đột nhiên toát ra sự ưu thương. Mênh mang một mảnh, biểu hiện kinh khủng cùng vô lực.
Ta đạm đạm cười, hướng A Âm gật đầu bảo hắn an tâm, giơ tay lên nhẹ nhàng phất qua hai má hắn, bảo hắn nhắm mắt lại.
"Nhị gia, ta chỉ là nói ví dụ. Người cũng có thể không trả lời"
Lô Dĩ Ngôn nắm sáo ngọc trong tay càng thêm chặt, lộ rõ các khớp xương trắng bệch. Đôi mày cũng nhíu chặt lại, một lúc sau, hắn rốt cục buông tha, bất đắc dĩ cười cười lắc đầu: "Không dối gạt cô nương, không thể chọn lựa được"
Ta gật đầu. Bỏ thêm một vị thuốc vào chén đã chuẩn bị sẵn, vừa vặn ngồi vào trước mặt hắn.
"Ta đương nhiên cũng giống như Nhị gia, khó có thể chọn lựa, về sau hắn nói cho ta biết, kỳ thực, chuyện này cũng không thể lựa chọn". Nhìn biểu tình dần buông lỏng của hắn, ta cười nói: "Hắn nói, trong lòng của mỗi người to lớn, cũng chia ra những khu vực khác nhau, tình cảm cũng khác nhau. Sau đó đem họ hảo hảo ghi tạc vào trong lòng. Không phải là phu thê, nhưng có thể là bạn, là người thân, là huynh đệ. Những người này, mặc dù không thể ai cũng yêu thương như nhau, nhưng mất một người, trái tim như mất đi một khối vậy..."
Sắc mặt Lô Dĩ Ngôn khó phân biệt vui buồn. Ta đại khái cũng không dám chọc tới vị tiểu bá vương này, hồi lâu thấy hắn đột nhiên thoải mái nở nụ cười.
"Thâm ý trong lời nói của cô nương, tại hạ hiểu, đa tạ..."
Ta cười, quay đầu nhìn về phía A Âm, lại nhìn thấy trong mắt hắn đã có tầng nước trong suốt.
Ta đối với Lô Dĩ Ngôn, không phải là vợ, thế nhưng hắn cũng là bằng hữu tốt nhất của ta, giữ ở trong lòng, không thể dứt bỏ. Mà A Âm rốt cục cũng hiểu, ở trong lòng của Lô Dĩ Ngôn, cũng có vị trí của hắn, nếu như hắn bị tổn thương, Lô Dĩ Ngôn cũng đau lòng cho hắn...
Thuốc trong chén dần dần kết lại, ta đem chúng điểu chế thành thuốc mỡ, vẽ loạn trên vải trắng, cẩn thận bọc lại đôi mắt của Lô Dĩ Ngôn. Ta tin tưởng, không bao lâu, hắn nhất định có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Như ta nói, Lô Dĩ Ngôn không tuy không phải là người rất quan trọng, nhưng hắn cũng là một miếng thịt trong lòng ta, ta thiếu hắn, sẽ cố gắng hết sức mình, hoàn trả lại đôi mắt cho hắn.
Lúc ta rời đi đã là chạng vạng, tâm tình của hắn tuy vẫn cón ít áp lực, nhưng trong lời nói đã có chút hỉ nộ. A Âm một đường đưa ta ra hẻm nhỏ, cũng không nói gì, chỉ là đưa cho ta một túi ô mai.
Hắn nói cho ta biết, Lô Dĩ Ngôn vẫn nhớ ta thích ăn quả mở, thỉnh thoảng lại bảo hắn mua về một ít, mỗi ngày lấy ra chế biến, còn lại đều cất trong vò gốm xanh.
Ta nhìn túi mơ trong tay, trong lòng không khỏi chua xót. Hướng phía A Âm phất tay một cái, sau đó đạp ánh nắng chiều đi, được hơn mười bước, đột nhiên nghe tiếng A Âm gọi ta. Quay đầu nhìn lại, hắn một thân bạch y, nửa mặt che một tấm lụa mỏng, đẹp đến kinh thiên động địa.
Hắn mở miệng vừa cười vừa nói: "Cảm tạ!"
Ta xoay nửa người, nhìn A Âm, đột nhiên cảm thấy ánh trời chiều của thành Tần Tương đặc biệt đẹp.
← Ch. 56 | Ch. 58 → |