Anh ôm Ôn Noãn đến phòng ngủ
← Ch.0242 | Ch.0244 → |
Rác rưởi... Ở đó thì có thể đào ra được báu vật gì chứ?
Anh có tự tin, chỉ có Hoắc Minh anh mới là báu vật mà Ôn Noãn muốn tìm.
Ngoại trừ anh, ai cũng đừng hòng dính lấy cô, ai dính vào kẻ đó sẽ gặp xui xẻo.
Hoắc Minh biết bản thân quá ngang ngược, nhưng thế thì sao!
Thứ anh muốn chẳng qua chỉ là cô quay về bên cạnh anh mà thôi.
Tuy rằng không làm được, nhưng đã xử lý xong tình địch Cảnh Từ, tâm trạng của Hoắc Minh cũng xem như không tệ.
Anh ôm Ôn Noãn đến phòng ngủ.
Nhìn cô nằm lên chiếc giường m-ề-Ⓜ️ 𝐦ạ-ⓘ, thậm chí anh còn cầm một con thỏ nhét vào trong lồng ⓝ·𝐠·ự·𝐜 cô, nhìn thật đáng yêu, vừa dễ thương lại vừa ngon miệng.
Hoắc Minh 𝐜ở*𝐢 🍳υầ*𝖓 áo, đi vào phòng tắm nho nhỏ của cô tắm rửa.
Ở đây không có áo ngủ của anh, anh cởi trần đi ra, ôm cô vào giấc ngủ.
Đêm, càng thêm yên tĩnh.
Trong không khí, hương tinh dầu vị cam từ từ lan tỏa
Sáng sớm.
Ôn Noãn tỉnh dậy, vừa mở mắt ra cô đã bị dọa sợ.
Tại sao... Hoắc Minh lại ở trên giường của cô?
"Muốn 𝐡ô_n chào buổi sáng sao?" Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên.
Ôn Noãn khế 𝐜-ắ-n 𝖒-ô-ı đỏ.
"Sao anh lại ở nhà tôi? Hoắc Minh... Anh đi xuống! Tên khốn!"
Hoắc Minh ấn cô ♓ô·𝐧 hồi lâu...
Nụ h.ô.𝖓 kết thúc.
Ôn Noãn ngã sang một bên, khe khẽ †●𝒽●ở ◗●ố●c.
Cô còn chưa đánh răng mà anh cũng 𝒽ô*n được.
Chờ khi lý trí trở lại, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua chạy quanh một lần trong đầu, hình như lúc cô uống say thì anh tới, sau đó anh 𝒽ô·n cô trên sô pha, cô khóc lóc và nói rất nhiều...
Sắc mặt Ôn Noãn khó coi, xốc chăn lên nhìn.
Hoäắc Minh cũng đã đứng dậy, thấy dáng vẻ của cô thì cười nhạo.
"Em khóc như đứa trẻ, lại còn kêu đau, anh sao làm được!"
← Ch. 0242 | Ch. 0244 → |