Một tiếng cạch
← Ch.2388 | Ch.2390 → |
Một lát sau, điện thoại truyền đến âm thanh tút tút tút.
Trương Sùng Quang nghe mà hoảng hốt, điện thoại trượt xuống theo bàn tay thon dài, anh ngã xuống giường, thở hổn hển. Trong đêm tối, đôi mắt đen láy trống rỗng hơn lúc trước.
Một tiếng cạch, đèn sáng.
Anh giơ tay lấy chiếc túi da bò trong tủ đầu giường rồi đổ xuống giường, đ'ô ở trong túi vương vãi khắp giường... Tất cả đều là ảnh chụp Hoắc Tây trong nửa năm ở nước ngoài.
Vancouver, Chicago, Seoul, Tokyo.
Nhưng không có ở Geneva và Melbourne!
Hoắc Tây trong ảnh chụp đẹp hơn trước kia, sắc mặt hồng hào, ngũ quan xinh đẹp và đầy sức sống.
Còn anh, chầm chậm sa đọa trong ngôi nhà này.
Lúc Hoắc Tây rời khỏi thành phố B là thời điểm anh đau đớn nhất, lúc ấy anh ngồi trong bệnh viện, mỗi ngày đều nhìn ra cửa sổ, anh chờ đợi thư do Hoắc Tây gửi tới. Có một khoảng thời gian, thư ký Tần rất sợ mỗi khi gặp anh, bởi vì anh đều hỏi: "Hoắc Tây đã gửi thư chưa?"
Anh vẫn không thể chờ được bức thư của Hoắc Tây, anh chỉ có thể phái người đi chụp ảnh.
Anh muốn nhìn cô một chút, nhìn Tiểu Hoắc Tinh... Cô con gái của anh.
Anh nhìn bức ảnh, từ Tiếu Hoắc Tinh với cái đầu có vài cọng tóc, giờ đã thành mái tóc dày mang màu trà đậm.
Anh nhớ kỹ cảm giác mềm mại khi ôm cô bé ở bãi đổ xe của sân bay.
Ngón tay của Trương Sùng Quang run rẩy.
Anh ôm bức ảnh vào ngực, không nói gì cả, chỉ tắt đèn đi... Anh lại đắm chìm cùng nỗi đau đớn tột cùng trong màn đêm vô tận.
Như bao đêm trong nửa năm qua.
Sáng sớm, có tiếng chim hót ngoài cửa số, tiếng xe hơi vang lên trong sân, Trương Sùng Quang nhận ra đó chính là chiếc Rolls-Royce của Hoắc Doãn Tư. Anh nằm không nhúc nhích, một lát sau, khi nghe thấy tiếng bước chân ở dưới lầu, anh mới đứng dậy mặc thêm áo choàng, đi đến phòng khách.
Lúc Hoắc Doãn Tư đi vào, Trương Sùng
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z. _z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được). Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
← Ch. 2388 | Ch. 2390 → |