Cơn đau hơi thuyên giảm
← Ch.2386 | Ch.2388 → |
Trương Sùng Quang vừa ôm lấy cô bé thì cơ thể lùi ra sau một chút, anh lập tức chổng tay lên thân xe.
Tiếu Hoắc Tinh rất hiếu động.
Trong nháy mắt, cô bé đã hôn mặt anh đầy nước miếng.
Trương Sùng Quang cũng thơm lại cô bé, ngửi thấy mùi sữa riêng trên người cô bé, gương mặt anh tuấn gầy guộc lộ vẻ xúc động. Bế cô bé được một hòi lâu, anh mới nói với Hoắc Tây bằng giọng điệu ôn hòa: "Sao đột nhiên em lại quay trở về?"
Hoắc Tây cười nhạt: "Một số điểm ở Văn phòng Luật thay đối, đột nhiên tôi cũng muốn quay về."
"Không đi nữa à?"
Hoắc Tây ừ một tiếng: "Chắc là vậy!"
Trương Sùng Quang ôm con không nỡ buông tay, lúc này Hoắc Táy phát hiện cơ thể của anh gần như dựa hẳn vào thân xe để chống đỡ trọng lượng cơ thế. Cô lại nhìn chiếc xe lăn, trong lòng có chút thắc mắc: "Chân của anh... Bị làm sao thế?"
Trương Sùng Quang cúi đầu theo tầm mắt của cô, cũng nhìn vài giây.
Sau đó anh im lặng ngắm cô thật kỹ: "Đầu năm ăn hải sản nên bị gút, sau này thì lúc tốt lúc xấu. Những lúc bệnh tái phát thì ngồi xe lăn thoải mái hơn! Không ngờ đã lâu chưa gặp, lúc em quay trở về lại đế em thấy dáng vẻ như thế này, khiến em chê cười ròi."
Tài xế của anh cũng xuống xe, phụ họa cho anh: "Đúng vậy đúng vậy, tôi đã bảo Tổng Giám đổc Trương uống ít rượu thôi, đã đạt đến địa vị này rồi thì đâu cần liều mạng như vậy nữa, nhưng ngài ấy không nghe..."
Trương Sùng Quang cười nhạt một tiếng:
"Cất xe lăn hộ tôi."
Lúc tài xế cất xe lăn, Trương Sùng Quang lại hôn nhẹ cục cưng trong lồng ngực, nói với Hoắc Tây: "Thật không may trưa nay tôi có một buối xã giao, không thể đưa hai mẹ con về. Hôm khác... Hôm khác tôi sẽ đón bọn nhỏ qua đây, nếu em thấy tiện."
Anh nói khéo léo lại đúng mực, không có điều gì bất tiện cả.
Hoắc Tây cũng đáp khéo: "Được."
Trương Sùng Quang đưa con lại cho cô, cũng không quên hôn thêm một cái.
Tuy Tiểu Hoắc Tinh còn nhỏ nhưng lại rất dính người, cô bé cực kỳ mất hứng khi bố thả mình xuống, cô bé nằm trong vòng tay mẹ thì không muốn đế ý tới anh nữa, nằm giận dổi.
Trương Sùng Quang vỗ cặp mông nho nhỏ của cô bé một cái: "Khá nóng tính nhỉ."
Tiểu Hoắc Tinh vùi mặt xuống.
Bố chăm chú nhìn cô bé một hồi lâu rồi mới nói với Hoắc Tây: "Con bé rất đáng yêu, cũng được nuôi dưỡng tốt."
Cặp vợ chồng cũ đã ly hôn, nói đến nhường này cũng đã tính là rất nhiều.
Hoắc Tây thấy anh bận việc, cũng nói lời tạm biệt, cô chỉ vào chiếc xe vừa đến bên cạnh: "Xe của tôi đến rồi! Anh muốn gặp bọn nhỏ thì cứ gọi điện cho tôi."
Ánh mắt của Trương Sùng Quang sâu thẳm.
Anh đánh mắt một cái, tài xế của anh lập tức chạy tới, giúp Hoắc Tây bỏ hành lý vào cốp sau, rồi đích thân đưa người lên xe. Trương Sùng Quang đứng bên thân xe nhìn từ đầu đến cuối, anh nhìn Hoắc Tây lên xe, nhìn xe của Hoắc Tây đi xa dần.
Lúc không thấy đáu nữa, ngón tay thon dài của anh lập tức víu chặt lấy thân xe, trán đổ mồ hôi lạnh.
Tài xe biết tình huống của anh, vội vã đi qua đỡ anh dậy, không kìm được mà lên tiếng oán trách: "Ngài cần gì phải cậy mạnh như vậy, cứ ngồi trên ghế là được rồi."
Trương Sùng Quang vịn vào sức của tài xế để ngồi vào ghế sau.
Sau lưng cũng đố một tầng mồ hôi lạnh.
Ngoại trừ cơ thể đau đớn, thì lòng tự tôn của phái nam còn bị tốn thương. Anh không thế chịu đựng được việc dáng vẻ không hoàn mỹ của mình bị bại lộ trước mặt Hoắc Tây, anh sợ Hoắc Tây để lộ ánh mắt không thể tin nổi.
Một tên tàn phế không thế đi lại bình thường.
Trương Sùng Quang nhắm mắt, hơi ngước đầu lên, quai hàm hơi run rấy.
Tài xế biết anh đau tới nỗi không thể làm gì được, vội vã đưa hai viên thuốc giảm đau cho anh ngậm. Dù tác dụng không lớn lắm nhưng cũng xoa dịu tâm lý: "Vậy chúng ta về nhanh để tôi chườm nóng cho ngài một chút."
Trường Sùng Quang hờ hững bảo không cần.
Tài xế không thế làm gì khác ngoài lái xe về biệt thự, đế anh nghỉ ngơi một chút.
Trong biệt thự lắp thang máy, Trương Sùng Quang thường đi lên đi xuống bằng xe lăn, một phương tiện tiết kiệm sức.
Nhưng hôm nay anh muốn tự đi bộ lên lầu.
Đi được bảy, tám mét bậc thang, cơ thế anh đã toát mồ hôi, đùi cũng đau nhức.
Cơn đau tràn ngập toàn thân anh, bào mòn sự sung sướng và xúc động khi gặp lại Hoắc Tây. Trong cơn đau, anh lại thuyết phục bản thân: Trương Sùng Quang, bây giờ mày có tư cách gì để theo đuổi cô ấy, mang lại hạnh phúc cho cô ấy?
Anh đứng dậy, đi tắm nước nóng.
Cơn đau hơi thuyên giảm.
Bạn đang đọc truyện ở truyen. A_z. z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được). Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
← Ch. 2386 | Ch. 2388 → |