Đợi anh về đền bù cho em nhé
← Ch.1745 | Ch.1747 → |
Sau nụ hô·𝖓 sâu, Trương Sùng Quang mới nói nhỏ: "Anh đi năm ngày rồi quay lại ngay! Em chăm sóc tốt cho Miên Miên nhé."
Hoắc Tây tựa trên chiếc gối trắng như tuyết.
Cô vốn xinh đẹp, lúc này còn có thêm một phần yếu đuối, Trương Sùng Quang lại không nhịn được h●ô●п cô, anh thấp giọng nói: "Đúng ra tối hôm qua không nên bỏ qua cho eml"
Hoắc Tây nhỏ giọng khuyên anh nên hạn chế.
Trương Sùng Quang cười 𝒸ắ_n 𝐦ô_i dưới của cô: "Luật sư Hoắc, lúc trước em còn điên hơn anh đấy! Tham ăn như vậy."
Hoắc Tây không nghe gì hết, cô đá chân anh để anh đi nhanh lên.
Anh lại kéo chân cô từ chăn ra,
Hừ nhẹ rồi làm.
Hoắc Tây 𝒸-ắ-ռ 〽️ô-ℹ️ vừa ngại ngùng vừa xấu hổ lại sợ hãi, nhỡ đâu Miên Miên thức dậy thấy trường hợp như thế này, sau này bọn họ còn làm bố mẹ thế nào được nữa?
"Trương Sùng Quang! Anh điên rồi?"
"Khi khác đi... Không phải anh phải đuổi kịp chuyến bay sao?"
Bỗng dưng anh cúi đầu, ghé vào tai cô lẩm bẩm: "Em gọi anh một tiếng chồng ơi đi, anh bỏ qua cho em ngay."
Sao Hoắc Tây có thể đồng ý.
Thật sự cô không gọi được.
Trương Sùng Quang càng làm mạnh hơn, mãi đến khi cô không chịu nổi, quay mặt không chịu nổi gọi một tiếng, dù giọng nói mơ hồ nhưng anh lại nghe được, thế là anh lại càng hưng phấn hơn.
Hoắc Tây tức giận muốn ⓒⓗế.t.
Cô cố hết sức đá anh, không cho anh làm loạn, nhưng Miên Miên ở bên cạnh xoay người.
Cô bị dọa không dám lộn xộn nữa.
Trương Sùng Quang cười thấp một tiếng, sau đó anh đưa tay ôm một cái, dễ dàng ôm cô vào nhà tắm, dùng lực đè cô trên cửa thủy tinh nhà tắm ♓ô.ⓝ 𝖒ô.ℹ️.
Hoắc tây phàn nàn: "Anh có phiền không!"
Sau một tiếng kéo khóa, cô không 🅿️*♓á*𝖙 ⓡ*@ â*ɱ 🌴ⓗ🅰️*ռ*ⓗ gì nữa, chỉ có thể bám vào anh tùy theo anh.
Trương Sùng Quang dỗ dành cô: "Lại gọi một lần đi?"
"Không gọi!"
Anh cười thấp, dùng hết biện pháp т_𝖗_ⓐ 𝐭_ấ_n cô, kỹ xảo của anh quá tốt, hơn nữa anh còn quen thuộc với cơ thể cô nên chỉ một lát sau Hoắc Tây đã bị anh giày vò đến không nói nên lời, chỉ ôm cổ anh ɱ·ề·m mạ·ℹ️ gọi chồng ơi.
Cuối cùng anh cũng thỏa mãn.
Trương Sùng Quang giơ tay nhìn đồng hồ, bảy giờ ba mươi phút, không kịp ăn sáng.
Nhưng anh đã ăn món ngon hơn cả bữa sáng rồi.
Thậm chí thời gian để mặc đồ ngủ cho cô anh cũng không có, ⓗô●ⓝ cô một cái rồi rời đi, Hoắc Tây tức giận ♓υռ·🌀 ⓗăn·ɢ mắng anh mấy câu.
Cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, người đàn ông hung ác phô trương kia lại quay về, ôm mặt cô ♓*ô*ⓝ sâu một cái.
Anh thì thầm nói ba chữ.
Hoắc Tây sửng sốt...
Trương Sùng Quang lẩm bẩm: "Đợi anh về đền bù cho em nhé."
Anh cũng biết vừa rồi gấp gáp nên Hoắc Tây hơi đau.
Nhưng anh không nhịn được.
Mặt Hoắc Tây nóng lên, giục anh mau đi, lần này Trương Sùng Quang đi thật.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất ( facebook/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
← Ch. 1745 | Ch. 1747 → |