Ôn Noãn, tôi dạy em nhé?
← Ch.0090 | Ch.0092 → |
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, Ôn Noãn tức khắc bị kỹ năng thành thạo của anh chinh phục, cô ôm lấy cổ anh rồi ngoan ngoãn để anh hôn...
Hôn được một lúc lâu, Hoắc Minh trêu chọc: "Cô giáo Ôn không cho phép thì sao tôi vào được?"
Đây rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng anh lại nói cực kỳ mập mờ.
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng nhưng cô không muốn lộ ra.
Cô ôm anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Hoắc Minh cởi áo khoác ra bước vào nhìn, anh khá ngạc nhiên với thẩm mỹ của Ôn Noấn, đây đúng thật là một thiết kế thuộc trình độ chuyên nghiệp.
"Tự em chọn à?"
"Ừm... Anh thích không?"
Hoắc Minh bế cô lên rồi đi thẳng về phía Morning Dew.
Ôn Noãn được anh đặt xuống.
Phía dưới người cô là nắp đàn dương cầm lạnh lẽo còn phía trên là cơ thể nam tính nóng bỏng. Cô hơi lo lắng vì cô nghe nói vài người rất thích 'chơi' trên đàn dương cầm...
Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
"Thích... Sao lại không thích chứ? Morning Dew bé nhỏ của tôi đàn một bản nhạc cho tôi nghe đi."
Ôn Noãn nhận ra mình đã hiểu lầm, cô hơi xấu hổ tự hỏi, chẳng lẽ trên phương diện tình yêu nam nữ, cô còn nóng vội hơn cả Hoắc Minh sao? Cô không muốn thừa nhận nên vội che giấu suy nghĩ.
Dáng vẻ chơi dương cầm của Ôn Noãn rất đẹp.
Cô mặc chiếc váy dài trắng ôm trọn vòng eo thon, dáng người rất chuẩn, rất thích hợp cho đàn ông ôm.
Hoắc Minh đứng phía sau lặng lẽ quan sát...
Khi Ôn Noãn đàn xong, cô quay đầu lại, đang định nói chuyện với anh thì Hoắc Minh bước về phía cô.
Anh cúi xuống hôn cô.
Ôn Noãn đỏ mặt tiếp nhận. Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, cuối cùng cơ thể cô bị anh nhẹ ấn xuống đàn dương cầm... Morning Dew không chịu được sức nặng phát ra những tiếng trầm choáng ngợp.
Ôn Noãn chợt tỉnh lại.
Cô chống vào vai anh, cắn môi cầu xin: "Đừng ở đây!"
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt chìm trong dục vọng, khàn giọng nói: "Em không thích ở đây à? Hay là em không thích làm chuyện đó với tôi?"
Ôn Noãn không còn mặt mũi nào trả lời.
Cô cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên dây thắt lưng anh... Cô không biết cách sử dụng dây thắt lưng nam, loay hoay hồi lâu vẫn không tháo được.
Hoắc Minh nhìn cô bằng đôi mắt đen kịt, lòng bàn tay to lớn của anh phủ lên mu bàn tay cô.
"Để tôi dạy eml"
Mặt Ôn Noấn nóng bừng, sau đó, cô được anh bế vào. phòng ngủ chính.
Đêm nay, Hoắc Minh dịu dàng lạ thường, tựa như anh đã dạy cô bằng tất cả sự cẩn thận và kiên nhãn, Ôn Noãấn được hưởng thụ niềm hạnh phúc tột cùng của một người phụ nữ...
Xong việc.
Ôn Noãn mệt đến mức không muốn động đậy. Cô tựa vào người anh, mái tóc dài màu trà ẩm ướt quấn lấy cơ thể cường tráng của anh làm tăng thêm phần ám muội.
Hoắc Minh tựa vào đầu giường hút thuốc.
Ôn Noãn cảm thấy dáng vẻ anh hút thuốc cực kỳ gợi cảm.
Hoắc Minh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Tối mai em cùng tôi dự một bữa tiệc! Là tiệc của một người chú, người mà lần trước đã đến nhà anh, nhạc sĩ người Hoa Kiều Cảnh
Niên. Kiều Cảnh Niên? Ôn Noãn ngồi dậy. Cô nhìn Hoắc Minh: "Anh quen Kiều Cảnh Niên?"
Đôi mắt đen của Hoäc Minh tối sầm lại, sau đó anh tỏ ra rất thản nhiên: "Chú Kiều và bố tôi là bạn tốt. Sao vậy? Em hâm mộ chú ấy à?"
Ôn Noãn không dám nói thẳng nhưng ánh mắt lại trong trẻo lạ thường.
Hoắc Minh dập tàn thuốc rồi xoay người đè lên cô... Đêm nay, anh không dễ dàng buông tha cô, anh hệt như cầm thú làm hết lần này tới lần khác, Ôn Noãn cảm thấy có lẽ cơ thể anh đã trống vắng rất lâu, nếu không anh sẽ không sung sức như vậy.
Sáng sớm. Hoắc Minh lại đánh thức Ôn Noãn. Ôn Noãn ngẩng đầu chăm chú nhìn những đường nét anh tuấn cùng chiếc cằm bén như dao của anh, dễ dàng nổi lên ham muốn.
← Ch. 0090 | Ch. 0092 → |