Khen đàn ông đẹp, có biết xấu hổ hay không?
← Ch.0087 | Ch.0089 → |
Khi Hoắc Minh trở về nhà đã là ba giờ sáng.
Mở cửa ra, trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt khiến không gian lạnh lẽo và xa hoa trở nên ấm áp hơn.
Hoắc Minh bước vào phòng ngủ.
Ôn Noãn ngủ chưa sâu, anh vừa đi vào thì cô liền tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, tựa vào đầu giường, giọng nói mang một chút khàn khàn khi mới tỉnh:
"Anh có muốn ăn khuya không?"
"Muộn rồi, đừng làm nữa! Tôi đi tắm đây."
Ôn Noãn cảm thấy lạ, khi anh đi ra ngoài không phải đã tắm rồi sao?
Chẳng lẽ...
Nhìn ánh mắt cực kỳ trong trẻo của cô, Hoắc Minh cúi xuống, hôn cô một cái: "Em đang nghĩ gì vậy? Em nghĩ tôi còn đủ sức để tìm người khác à? Trái tim của tôi đã bị em cuốn đi mất rồi."
Ôn Noãn đỏ mặt, không muốn hỏi thêm.
Hoắc Minh cởi áo rồi bước vào phòng tắm, lơ đãng ném chiếc áo sơ mi trắng xuống sàn, Ôn Noãn nhặt lên, cho vào giỏ quần áo để hôm sau giặt...
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô đông cứng.
Trên áo sơ mi có vết máu, Ôn Noãn thử ngửi, quả nhiên là mùi máu.
Cô nhìn về phía hướng phòng tắm, nhíu mày.
Hoắc Minh đi ra ngoài muộn như vậy, anh đã đánh nhau với ai đó chăng?
Ôn Noãn không ngốc, cô lập tức liên tưởng đến sự thất thố của Cố Trường Khanh tối nay, cô đoán người đó hẳn là Cố Trường Khanh.
Cô nhẹ nhàng đặt áo sơ mi xuống và trở lại trên giường nằm.
Khi Hoắc Minh ra khỏi phòng tắm, anh mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, cả người ướt đẫm.
Anh ôm Ôn Noãn từ phía sau, chậm rãi vuốt ve cơ thể cô, một tay nâng đầu và hôn lên môi cô. Tư thế này khiến cổ của cô không được thoải mái, nhưng không biết có phải do cảm giác chột dạ hay không, Ôn Noãn đặc biệt dịu dàng và để anh hôn mình...
Cô cảm thấy tâm trạng anh không được tốt!
Khi sắp bùng cháy, Hoắc Minh đè chặt Ôn Noãn dưới thân mình, đôi mắt đen của anh đậm như mực.
Anh không làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào cô.
Ôn Noãn mê mẩn nhìn chăm chú khuôn mặt anh tuấn của anh, vươn nhẹ ngón tay mảnh mai xẹt qua cái mũi cao, còn có chiếc cằm cá tính của anh, cô đỏ mặt.
Cô thì thầm: "Hoắc Minh, anh đẹp quá."
Hoắc Minh sửng sốt.
Anh lập tức bật cười: "Phụ nữ sao có thể khen đàn ông như vậy, có biết xấu hổ không chứ?"
Ôn Noãn hơi cong người, chòm qua hôn lên môi anh, một cái chạm nhẹ nhưng cực kỳ gợi tình.
Đêm nay cô đã trở thành một người phụ nữ thực sự. Những niềm vui này là Hoắc Minh mang đến cho cô.
Trong lòng Hoắc Minh rung động, cúi đầu hôn cô, sự dịu dàng này thật sự...
Sau khi hôn một lúc, anh nằm xuống rồi kéo cô vào lòng, khẽ thở dài: "Ngủ đi."
Ôn Noãn nằm trong hõm vai anh, một tay ôm eo anh, nhắm mắt mơ màng... Hoắc Minh ở trong bóng tối nhìn cô hồi lâu.
Đẹp nhưng không quá diễm lệ, mặt mày như tranh vẽ.
Khó trách Cố Trường Khanh không thể buông tay, nếu là anh... Có lẽ cũng không thể nói từ bỏ một cách dễ dàng.
Sáng sớm, Ôn Noãn thức dậy. Trên giường chỉ có mình cô, bên cạnh chiếc gối có một nhánh hoa hồng trắng, trên cánh hoa vẫn còn vương giọt sương sớm, Ôn Noãn nhìn thấy, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cô nghiêng người, cầm hoa ngửi một hơi, lại ôm lăn qua lại trên giường vài vòng.
Ôn Noãn đỏ mặt vì nhớ lại tình huống tối qua. Mặc dù cô không có kinh nghiệm với đàn ông, nhưng cô có cảm giác Hoắc Minh là người rất mạnh về phương diện đó, nhu cầu của anh cũng nhiều hơn so với người bình thường.
Tối qua, sau khi làm hai lần, thậm chí anh không cần nghỉ ngơi mà muốn tiếp tục...
Ôn Noãn là một người phụ nữ trưởng thành, cô không sẽ giả vờ tỏ vẻ Tàm' với đàn ông là chịu tội.
Ngược lại, cô cũng rất hưởng thụ.
← Ch. 0087 | Ch. 0089 → |