Hoắc Minh khá hiểu phụ nữ
← Ch.0067 | Ch.0069 → |
Hoác Minh từ trên cao nhìn xuống.
Đôi mắt đen sâu thảm của anh nhìn cô một cách nóng bỏng tha thiết
Ôn Noãn bị nhìn đến đỏ mặt, nhưng cô vẫn cố chịu đựng. sự xấu hố, ngồi lên người anh, quàng tay ôm lấy cổ anh, dịu dàng nói: "Hoäc Minh, tôi đã tảm rửa sạch sẽ rồi"
Hoäc Minh không nói gì.
Anh ôm chặt cô vào lòng, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh nồng nàn và mãnh liệt, như muốn làm tan chảy cơ thể cô, chân Ôn Noãn bủn rủn đến mức đứng không vững, nhưng cô vẫn lặng lẽ cố chịu.
Cô nghĩ tối nay họ sẽ phát sinh quan hệ
Nhưng Hoắc Minh hôn cô một lúc lâu, rồi cuối cùng anh tựa vào đầu vai cô, nhẹ nhàng thở dốc.
*Tôi quá mệt rồi! Qua vài ngày nữa rồi tiếp tục, được chứ?"
Cả người Ôn Noãn khế run lên.
Cô chưa bao giờ động tình như vậy, tất cả đều do Hoắc Minh, nhưng vào thời khäc mấu chốt, anh lại nói không tiếp tục nữa!
Vậy cô nên làm thế nào đây?
Dù gì Hoäc Minh cũng là một người đàn ông trưởng thành, anh cười nhẹ, bế cô lên rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Cửa hơi khép lại, sảc xuân vô tận.
Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh dậy.
Hoắc Minh đang thắt cà vạt ở đầu giường, thấy cô đã tính, anh cúi xuống hôn chào buổi sáng.
Ôn Noãn ỡm ờ. Hôn xong, mặt cô hơi đỏ, cô còn chưa đánh răng,
Hoäc Minh dịu dàng nói: "Lát nữa tôi phải đi họp, em hãy. ngủ thêm một chút đi! Đúng rồi, hôm nay thím xin nghỉ phép."
Ôn Noãn muốn dậy làm bữa sáng cho anh.
Hoäc Minh nhẹ nhàng giữ cô năm xuống, ánh mắt sâu thẩm nói: "Tôi nhờ thư ký Trương mang thêm một phần là được rồi"
Ôn Noãn khẽ dạ.
Dù sao đêm qua đã xảy ra chút chuyện, hai người vẫn còn chưa thỏa mãn lại hôn nhau rất lâu.
Sau đó Ôn Noãn mới nhận ra anh đang mặc chiếc áo sơ mï do cô mua.
Áo màu cà phê, anh phối với một chiếc quần dài màu xám sắt.
Và cà vạt mỏng màu đỏ đô.
Nhìn anh trông trẻ hơn, đẹp trai lại quý phái!
Không có người phụ nữ nào lại không thích vẻ ngoài như. vậy! Ôn Noãn vuốt nhẹ áo sơ mị, ít nhiều gì trong lòng vẫn hơi rung động,
Hoäắc Minh giơ tay xem giờ, hôn cô lần nữa rồi rời đi
Ôn Noấn muốn ngủ thêm chút nữa, đêm qua đã giày vò đến rất khuya
Anh không thực sự chiếm hữu cô, nhưng... cũng không khác nhau mấy, Ôn Noãn đỏ mặt, tìm đập thình thịch khi nghĩ đến, nhưng cô lại suy nghĩ, anh đang chờ đợi điều gï?
Vẻ mặt của anh ấy rõ ràng là đã không thể chờ được nữa.
Buổi chiều, Bạch Vì hẹn cô gặp nhau ở quán cà phê.
Ôn Noãn vừa ngồi xuống, Bạch Vĩ đã ném tấm thiệp mời tới: "Tối thứ bảy, sảnh thương mại trên tầng hai khách sạn Vân Cẩm"
Ôn Noãn cầm lên xem kỹ.
Bạch Vi ho nhẹ một tiếng, sáp lại gần hỏi: "Luật sư Hoắc. có đồng ý không?... Tớ nhìn dáng vẻ trong nóng ngoài lạnh của anh ta, chỉ căn cậu chủ động một chút, tớ nghĩ dù là hái trăng hay hái sao luật sư Hoäc cũng sẵn sàng làm"
Ôn Noãn không khỏi nghĩ đến đêm qua.
Mặc dù không làm đến bước cuối nhưng cô vẫn cảm nhận được kỹ thuật của Hoäc Minh rất tốt, rất hiểu phụ nữ.
Cô mặt đỏ tim run, ngượng ngùng nói: 'Chắc không vấn đề gì Bạch Vi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy lại dùng cánh tay chọt vào người Ôn Noãn, ranh mãnh nói: "Tớ đã nói mà, đàn ông mà cảm thấy thoái mái thì rất dễ nói chuyện"
Ôn Noãn uống một ngụm cà phề suýt nữa phun ra ngoài.
Bạch Ví vỗ lưng giúp cô, nói về tin tức bên ngoài mà cô ấy có được: "Nghe nói ban đầu Cố Trường Khanh vốn không muốn đi, nhưng khi nghe tin cậu đi, hắn ta lại đổi ý, còn trả hai trăm ngàn tiền rượu."
Ôn Noãn cụp mắt xuống, cười nhạt: "Hắn ta thật sự không cần như thế"
Bạch Vi nhìn cô cười: "Tốt lắm! Giờ đây khi nhắc đến Cố Trường Khanh, hình như cậu đã bình tĩnh hơn rồi! Cũng đúng, trong lòng cậu hiện giờ chỉ có mỗi luật sư Hoäc."
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: "Chúng tớ chỉ tạm thời bên nhau mà thôi, tớ và anh ấy không thể nào."
← Ch. 0067 | Ch. 0069 → |