Vay nóng Tima

Truyện:Hoạn Phi Thiên Hạ - Chương 064

Hoạn Phi Thiên Hạ
Hiện có 309 chương (chưa hoàn)
Chương 064
Chân tướng xấu xa (trung)
0.00
(0 votes)


Chương (1-309 )

Siêu sale Lazada


Tây Lương Mạt híp mắt, nhìn chằm chằm cửa ngầm kia, họ nghìn phòng vạn phòng cũng không ngờ bọn chúng trực tiếp ra tay ngay trong phòng.

Cũng đúng, Tây Lương thế gia truyền thừa trăm năm, nhà tổ cũng không ngừng mở rộng, đương nhiên có các loại mật đạo không ai biết, cũng là nàng quá sơ sót.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, bốn năm gã đàn ông lục tục đi ra, gã đi đầu cầm một chiếc đèn lồng đã tắt ngúm trong tay, gã vừa ra liền không nhịn được hắt xì một cái, oán giận: "Tứ thúc, mật đạo này của các người không ít rắn rết nhện độc, ngay cả bụi cũng đủ khiến người ta sặc chết."

Gã đàn ông thứ hai có giọng nói hơi chút âm trầm ướt át: "Mật đạo này đã mười năm chưa dùng, đương nhiên có chút bụi."

Gã thứ ba thì thấp giọng nói: "Không biết bên ngoài xử lý đám người nha đầu kia mang đến thế nào rồi?"

Gã đầu tiên bình tĩnh thản nhiên đốt đèn, lơ đễnh nói: "Chỉ có lão chủ chứa họ Bạch kia võ công rất cao, nhưng cứ bị dẫn vào mê cung, không có người của chúng ta dẫn đường thì đừng hòng ra được, về phần bốn gia đinh kia đã sai người xử lý."

"Nhưng lần này khác trước, nha đầu kia không phải tiểu nha đầu không được yêu chiều trong phủ chúng ta, mà là Quận chúa có phong hào hoàng gia, làm thế này có thể rước lấy phiền phức hay không, đặc biệt là chỗ Nhị thúc thúc." Gã đàn ông đi ra cuối cùng có chút do dự.

Gã thứ hai nhiều tuổi nhất, đã hơn bốn mươi, thì ra chính là con trai thứ ba do Dư lão thái quân sinh ra, người Tây Lương Mạt phải gọi một tiếng Tứ thúc, Tây Lương Khánh, vì nhà tổ có nhiều thân thích, Dư lão thái quân sinh đến năm con trai ba con gái, vì vậy Tây Lương Mạt chưa từng quá để ý.

Tây Lương Khánh vuốt chòm râu cười nói: "Tiểu tử, sợ cái gì, ngươi cho là nàng ta được Tây Lương Vô Ngôn yêu thương đến mức nào? Nếu thật sự được sủng ái sao lại bị đưa đi hòa thân? Chuyện này... Hắc hắc... Các ngươi không hiểu được đâu."

Gã đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu kia có chút bực bội: "Tứ thúc, nếu chúng ta đã theo ngài đến đây, ngài không cảm thấy nên thẳng toẹt ra sao?"

"Đình tiểu tử, các ngươi chỉ cần biết việc hôm nay không chỉ là nhà tổ chúng ta, mà ngay cả Hàn Thượng thư cùng quý nhân trong cung cũng có phần, ngươi có gì phải sợ, Tứ thúc biết Đình tiểu tử ngươi muốn báo thù cho Vũ nhi muội muội của ngươi mới không ngăn cản ngươi đi theo, lát nữa sẽ cho ngươi là người đầu tiên nếm thử mùi vị của cành vàng lá ngọc là được." Trong mắt Tây Lương Khánh hiện lên ý dâm tà, vỗ vai Tây Lương Đình cười nói.

Tây Lương Đình hừ lạnh một tiếng: "Vũ nhi mới là cành vàng là ngọc, là chính nữ nhánh chính của nhà tổ, thân phận quý trọng, vậy mà bị tiện nhân Tây Lương Mạt kia làm nhục trước mặt mọi người, đã nhiều ngày Vũ nhi vô cùng đau lòng, không màng cơm nước, mẫu thân cũng không biết vì sao lại e ngại tiện nhân kia như vậy, thật nực cười."

Ở trên sà nhà Tây Lương Mạt nghe vậy không khỏi cười lạnh, Tây Lương Vũ của ngươi như châu như ngọc, con gái nhà người thì có thể tùy ý lặng nhục chà đạp hay sao, Tây Lương Đình, ngươi quả là kẻ đọc sách thánh hiền.

Đồng thời trong lòng nàng cũng cực kỳ kinh hãi, thật không hiểu then chốt trong này, rốt cuộc vì sao tất cả những cô gái Tây Lương thị đưa đi đều không phải tấm thân hoàn bích, vì sao nhưng tên cầm thú này muốn hủy hoại những cô gái đã hy sinh thân mình vì vinh quang toàn gia tộc Tây Lương?

Gã đàn ông đi cuối cùng cười lạnh một tiếng có vẻ rất khinh miệt: "Tây Lương Đình, ngươi không cần làm ra vẻ như thế, chẳng phải ngươi nghĩ nếu Trinh Mẫn Quận chúa bị làm nhục cũng tiện thể mất luôn tư cách tranh vị trí Trắc phi của Thái tử sao? Bớt đi một đối thủ có sức cạnh tranh như vậy, đường phong phi của Tây Lương Vũ chẳng phải đã nắm chắc chín phần hay sao?"

"Hừ, Tây Lương Khắc, còn ngươi thì tốt chắc, hôm nay vội vàng trở về từ thanh lâu không phải vì muốn nếm thử dung mạo của Trinh Mẫn Quận chúa à?" Tây Lương Đình lạnh lẽo khinh miệt liếc nhìn thiếu niên sức khỏe suy yếu đi cuối cùng kia.

Hai người phía dưới còn mải xỉa xói lẫn nhau, trên xà nhà Tây Lương Mạt lại nhíu mày, Trắc phi của Thái tử?

Nàng chưa kịp suy nghĩ xâu xa, đám người bên dưới đã xoa tay bước tới gần giường, nàng quýnh lên, Bạch Nhụy còn đang ở bên dưới!

Nhưng nào không kêu được ra tiếng, cuối cùng đành cọ cọ phía sau, yên lặng cầu xin.

Bách Lý Thanh quỷ quyệt cúi đầu nói bên tai nàng: "Muốn cứu tiểu nha đầu của ngươi?"

Tây Lương Mạt vội vàng gật đầu.

Lần này Bách Lý Thanh rất sảng khoái nở nụ cười: "Được." Sau đó dùng một tay ném Tây Lương Mạt đang ngồi trong lòng mình xuống dưới.

Một tiếng này hắn không hạ giọng, vì vậy người bên dưới đều nghe thấy, đám đàn ông Tây Lương gia giật mình hoảng sợ, nhanh chóng ngửa đầu nhìn, liền thấy một bóng trắng đang hạ xuống, kỳ lạ dừng giữa không trung.

Nửa đêm nửa hôm, một bóng trắng tóc tai bù xù như quỷ treo cổ xuất hiện, hơn nữa trong nháy mắt toàn bộ nến tắt ngúm, khiến đám đàn ông Tây Lương gia sợ đến mức không khỏi lùi lại vài bước, nhát gan như Tây Lương Khắc đã đặt mông ngã ngồi dưới đất.

"Ngươi... Ngươi là cái gì..." Tây Lương Khánh không nhịn được cất tiếng gào lên.

Người, bà đây là người! Là người bị lão yêu ngàn năm phía trên kia ném ra!

Tây Lương Mạt không ngừng oán thầm hành động của Bách Lý Thanh, lại vẫn không thể không làm theo ý hắn, nàng âm u nói: "Ta... Tứ ca, ngươi không nhận ra ta sao..."

Tây Lương Mạt vốn đã giận, nghiến răng nghiến lợi nói như vậy càng có vẻ chói tai giữa đêm khuya vắng vẻ.

"Ngươi... Ngươi là... Ninh nhi.... Tây Lương Ninh!" Tây Lương Khánh bị một tiếng Tứ ca của nàng dọa cho đặt mông xuống đất, sắc mặt trắng bệch run giọng nói: "Ninh nhi, không phải ngươi đã chết ở Hách Hách sao... Ngươi... Ngươi... Đừng tới tìm ta... Tứ ca không cố ý chạm vào ngươi, ngày đó Tứ ca uống say..."

Tây Lương Mạt vốn chỉ nói bừa, không ngờ lại nghe được tin tức xấu xa như vậy, em gái cùng cha khác mẹ mà tên súc sinh này cũng ra tay được!

Trong mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia tàn nhẫn, lập tức lại làm ra vẻ oán hận: "Tứ ca... Vì sao các người đối xử với Ninh nhi như thế... Vì sao... Ninh nhi mới mười tuổi, mới mười tuổi!"

"Không liên quan đến ta, là tại Thái Tổ Hoàng Đế luôn lấy huyết mạch nhà chúng ta để hòa thân với Hách Hách, tập tục của Hách Hách cũng khác gì cầm thú? Tây Lương thị chúng ta từ triều trước đến nay là thế gia đã ba trăm năm, trước giờ luôn khí khái trong sạch, đứng trên mọi người, sao có thể chịu ngoại tộc vũ nhục, vì vậy... vì vậy... chi bằng người một nhà chúng ta phá thân nữ tử hòa thân, nhục nhã người Hách Hách, miễn cho tôn nghiêm, thuần khiết của nữ nhi Tây Lương gia bị mọi rợ chiếm mất!" Tây Lương Khánh nói lời giải vây cho mình cực kỳ trôi chảy.

Sự phẫn nộ trong lòng Tây Lương Mạt quả thực không còn có thể diễn tả bằng lời, đây là loại thế gia mục ruỗng và biến chất, lại có thể nghĩ đến chiêu số ác độc như vậy, những cô gái họ Tây Lương đã hòa thân không sống lâu rõ ràng không riêng vì gió tuyết xứ khác mà hơn hết còn vì loại người thân không bằng cầm thú này làm cho dũng khí rạn nứt, không còn tâm hồn!

"Tứ thúc, ả là người, không phải quỷ!" Lúc này, Tây Lương Đình bỗng lạnh lùng nói, hắn nhìn thoáng qua cái bóng dưới ánh trắng của Tây Lương Mạt, nếu là quỷ sao lại có bóng?

"A!" Đám đàn ông Tây Lương gia kinh hãi, không tự chủ được mà trợn mắt nhìn.

Quả nhiên, trên mặt đất có một cái bóng mảnh khảnh, mà người áo trắng lửng lơ như quỷ treo cổ cũng chậm rãi hạ xuống, nàng nhã nhặn đẩy ra sợi tóc trước mặt, lộ ra gương mặt dị thường trắng nõn xinh đẹp dưới ánh trăng, giống một đóa mây trắng duyên dáng bồng bềnh trôi giữa ánh trăng.

"Tây Lương Mạt!"

"Trinh Mẫn Quận chúa!"

Đám đàn ông kia không khỏi giật mình hô lên.

Ánh mắt Tây Lương Mạt nhìn thoáng qua Bạch Nhụy đã bất tỉnh bên giường, nàng thầm an tâm rồi mới nở một nụ cười trào phúng lạnh như băng: "Là ta, thế nào? Không phải các ngươi tới tìm ta sao, Tứ thúc?"

"Ta... Chúng ta..." Dưới ánh mắt bén lạnh như băng của nàng Tây Lương Khánh không khỏi lắp bắp không biết nói gì.

"Tây Lương Mạt, nếu ngươi đã biết nên làm tròn nghĩa vụ của nữ nhi Tây Lương gia, ngoan ngoãn nằm lên giường miễn cho mọi người đều mất mặt." Tây Lương Đình nhìn nàng ngạo nghễ nói, ánh mắt dừng trên gương mặt mỹ lệ cùng dáng vẻ yểu điệu của nàng, hiện lên nét tham lam.

Tây Lương Mạt bỗng vuốt tóc mai lắc đầu, tựa như đang cười bọn họ ngu xuẩn: "Các ngươi đã không sợ thân phận Quận chúa của ta mà muốn làm loại chuyện vi phạm luân lí này, chứng tỏ không chỉ đơn giản muốn gả bản Quận chúa đến Hách Hách mà vốn đã không định để ta sống ra khỏi Tây Lương gia, không phải sao?"

Trên mặt Tây Lương Đình thoáng chốc hiện lên chút khó coi cùng dữ tợn, đang muốn nói gì bỗng trước mắt chớp sáng, đôi mắt lập tức truyền đến đau đớn kịch liệt, máu tươi văng khắp nơi, hắn kêu thảm một tiếng, bưng kín hai mắt không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

"Thứ ánh mắt thấp hèn cũng dám nhìn ngó lung tung trên người ái con yêu của bản Thiên Tuế." Một âm thanh êm tai như tiếng đàn cổ vang lên, đồng thời cũng giống từng đợt gió lạnh mang theo âm khí thổi qua ma vực sâu thẳm, theo đó là một bóng người cực kỳ hoa lệ từ trên xà nhà ưu nhã hạ xuống.

Giống như yêu ma cường đại xé rách không gian, khiến mọi người có cảm giác hít thở không thông.

Ngay cả Tây Lương Mạt cũng vô thức hơi lùi một bước, người đàn ông này đi tới đâu là một thân khí tức hoa lệ máu tanh hắc ám kia khiến người ta có cảm giác tràn ngập đè nén, quái dị vặn vẹo đến đấy.

Bách Lý Thanh thanh nhã vung lên chiếc áo màu tím thêu viền vàng hoa lệ, một chiếc quạt màu trắng tinh mỹ không biết dùng loại gỗ gì để chế thành xuất hiện kèm theo đó là tròng mắt máu chảy đầm địa của Tây Lương Đình bị hắn ném xuống đất, hắn hoàn toàn không để ý mà đạp qua tròng mắt của Tây Lương Đình.

Thậm chí còn ghét bỏ nói: "Giẫm lên cảm giác còn không tốt bằng tròng mắt của lão già Lý Thượng thư lần trước."

"Ác đồ, sao ngươi dám lớn mật hành hung ngay trên địa bàn của Tây Lương thế gia."

Đám đàn ông Tây Lương gia giận dữ, đang muốn hô kêu người thì Tây Lương Khánh bỗng hét lên thất thanh, trong tiếng hô còn có sợ hãi vô tận, thậm chí lão còn quỳ xuống phịch một tiếng: "Cửu... Cửu Thiên Tuế... Đốc Công... Thái phó đại nhân..."

Danh hiệu của Bách Lý Thanh đúng là nhiều lắm, Tây Lương Mạt nghĩ vậy, cũng thật sự không biết đánh giá thế nào về sở thích giẫm lên tròng mắt người ta để tiêu khiểu vừa ngược đời vừa buồn nôn kia.

Về phần... con yêu, nàng trực tiếp chọn cách không nghe thấy.

Trong kinh không có ai chưa từng nghe đại danh của Bách Lý Thanh, đám đàn ông Tây Lương gia nhất thời mặt không còn chút máu, sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.

"Thiên Tuế gia, nghe nói thủ hạ của ngài có người rất giỏi bóc da người chế thành quạt?" Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt căm hận lại sợ hãi của đám người trước mặt, bỗng thản nhiên dịu dàng mở miệng nói.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-309 )