← Ch.04 | Ch.06 → |
Ta tự mình đem bức tranh của Ôn Diễn dán lên trên vách tường ở cạnh giường, trước khi đi ngủ ta nằm nghiêng trên giường, tay chống cằm, với tư thế này ta có thể nhìn thấy bức tranh ở rất gần.
Ta thầm nghĩ nếu bị người không biết chuyện nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho là ta yêu Ôn Diễn đến chết đi sống lại, thậm chí còn không tiếc một khoản tiền để lấy một bức tranh, chỉ vì để cho ngày đêm vừa mở mắt thì liền trông thấy.
Ta thở dài một tiếng, người đời nào biết ta đây là đang lo buồn vì nước vì dân? Vì Đại Vinh, vì Thừa Văn, vì con dân thiên hạ, ta không để ý đến thanh danh cũng phải đánh một trận với Ôn Diễn.
Liễu Dự đích thị là người của Ôn Diễn, còn Ôn Diễn trăm phương ngàn kế đưa Liễu Dự vào phủ công chúa ta không biết là có ý gì? Vả lại Ôn Diễn kia nhìn dọc nhìn ngang thế nào cũng ra dáng vẻ vô dục vô cầu chuẩn bị thăng tiên, căn bản không giống với người mưu cầu danh lợi.
Ta lại nhìn sang bức họa, suy đi nghĩ lại một phen, vẫn không nghĩ ra nên làm gì, thế là quyết định nhắm mắt ngủ. Hôm sau đi tìm Thửa Văn hỏi rõ ràng mới được.
Ta nhắm mắt lại, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, dần dần rơi vào giấc ngủ. Lúc nửa đêm, ta đang ngủ say, chợt có tiếng sấm vang lên, đánh thức ta từ trong giấc ngủ. Thật ra sấm chớp cũng chẳng quan trọng, ta đã không còn nhỏ, chớp có giáng xuống ta cũng không sợ. Nhưng vấn đề là ta vừa mở mắt thì sợ đến chút nữa lục phủ ngũ tàng đều rơi ra.
Trong màn đêm tối đen, có một người đang ngồi xổm trước giường ta, người nọ chỉ mặc một bộ y phục, tóc tai bù xù, đang nhìn ta hết sức chăm chú.
Ta vỗ ngực, tức giận nói: "Liễu Dự, ngươi ngồi xổm trước giường ta làm gì? Ngươi vào đây bằng cách nào!"
Liễu Dự mở to mắt nhìn ta, "Bên ngoài sét đánh, ta lo nương tử sẽ sợ hãi, cho nên nhảy từ cửa sổ vào."
Khóe miệng ta run lên, "Ta không sợ sét đánh."
Liễu Dự nói: "Không, nương tử sợ. Trước đây vì sét đánh bên ngoài mà nương tử sợ đến nỗi không ngủ được, bây giờ đã có ta ở đây, nương tử không cần sợ nữa."
Ta cắn răng nói: "Đó là trước đây!" Bỗng dưng, ta sửng sốt, ta kéo vạt áo Liễu Dự, "Làm sao ngươi biết được những chuyện trước đây của ta?" Những chuyện năm xưa, ngoại trừ bà mẹ tuổi tác đã cao của ta, thế gian này không người thứ hai biết.
Liễu Dự toét miệng cười, "Chuyện của nương tử, ta đều rõ toàn bộ."
Ta lặp lại một lần, "Rốt cuộc làm thế nào ngươi biết được?"
Liễu Dự nghiêng đầu nhìn ta, hắn ra vẻ trầm tư suy nghĩ, ta nhẫn nại đợi hắn một hồi lâu, hắn mới cau mày nói: "Ta cũng không biết vì sao ta biết nữa, giống như lúc ta tỉnh lại thì trong đầu đã biết việc này rồi."
Ngữ khí của Liễu Dự có vẻ thành thật, nghe không giống như là nói dối.
Chẳng lẽ hắn thật sự chính là hạt giống vì ta mà sinh ra sao?
Ta hỏi: "Tỉnh lại? Tỉnh lại cái gì?"
Liễu Dự đáp: "Chẳng nhẽ nương tử bị sấm sét dọa sợ rồi sao? Tỉnh lại chính là mở mắt ra..."
"Ta không có ý này. Ý của ta là trước khi ngươi tỉnh lại đã làm những gì?"
Liễu Dự bắt đầu vắt hết óc nghĩ, hắn nói: "Không làm gì cả, ta chỉ một mực nhớ thương nương tử, bây giờ cuối cùng cũng gặp được nương tử, ta rất vui."
Ta nhìn Liễu Dự, càng nhìn càng cảm thấy Liễu Dự như bị mất trí, hắn chỉ biết tên của mình, ngay cả những việc mình từng làm đều không nhớ được. Nhưng nếu như Liễu Dự đúng là bị mất trí, thì tại sao hắn lại nhớ kỹ toàn bộ chuyện trước kia của ta? Tuy ta đã từng hoang đường, đến trai bao cũng từng nuôi, cũng đã đến tiểu quan lâu, nhưng ta dám thề, ta tuyệt đối không trêu chọc Liễu Dự, lại càng không biết hắn. Chiều hôm nay mới là lần đầu gặp hắn.
Ta rút tay về, nói: "Liễu Dự..."
Liễu Dự nhút nhát nói: "Vì sao nương tử phải xa lạ như thế? Nương tử, tự của ta là Cẩn Minh, nàng gọi ta là Cẩn Minh cũng được."
Ta cười, "Không cần."
Liễu Dự vẻ mặt đau khổ nói: "Vì sao?"
Ta nói, "Không vì gì cả, ngươi thắp đèn lên đi." Tuy ta là một người hiền lành, nhưng lại là người đứng đắn, tên tự chỉ có thể là người cực kỳ thân mật mới có thể gọi. Ta chỉ mới quen biết Liễu Dự có một ngày, cho dù hắn luôn mồm gọi nương tử nương tử nghe thật dễ chịu, nhưng ta không muốn thuận theo ý của hắn.
Liễu Dự mở to hai mắt nhìn ta.
Ta nhẹ nhàng "hừm" một tiếng, tỏ vẻ là kẻ bề trên, hắn lập tức nói: "Tương lai vẫn còn dài, sẽ có ngày nương tử đồng ý gọi tên tự của ta. Nương tử bảo ta đi thắp đèn, ta đi thắp đây."
Liễu Dự nhanh chóng thắp sáng ngọn đèn trên bàn tròn lên, trong phòng tối đen trong nháy mắt liền bừng sáng. Ta ngoắc ngoắc ngón tay, bảo Liễu Dự tới đây. Ta chìa một ngón tay ra, chỉ vào bức họa của Ôn Diễn hỏi: "Ngươi đã gặp qua hắn chưa."
Liễu Dự im lặng một lúc lâu rồi nói: "Nương tử, ta vẫn có chân, ta có thể làm rất nhiều việc hắn không làm được. Nương tử, nàng đừng thích hắn. Hắn thoạt nhìn đúng là rất tuấn tú, nhưng người như hắn, nương tử mà thích thì sẽ rất vất vả."
Ta nhíu mày, "Hả? Tại sao lại nói thế?"
Liễu Dự nói: "Nương tử, nàng nhìn đi, hắn nhìn qua có vẻ không giống người thường. Mặc dù nương tử là công chúa, nếu thích một thần tiên, cuộc đời nương tử chắc chắn sẽ rất mệt mỏi đau khổ. Thần tiên không có cảm xúc không nhớ thương cõi trần. Nương tử dán bức họa của hắn ở đây, chưa chắc hắn ta đã thích nàng." Hắn nặng nề gật đầu, "Vì thế, nương tử nàng nên dán bức họa của ta đi."
Ta dở khóc dở cười, ta vốn muốn để Liễu Dự nhìn bức họa của Ôn Diễn, rồi quan sát thần sắc của hắn xem có gì không ổn không. Không ngờ hắn lại nói ra những lời thế.
Cho dù diện mạo của OD có kinh vi thiên nhân đến đâu, ta cũng không thích hắn được.
Ta với Yến Thanh thành hôn bốn năm, tuy có ngọt nhưng cũng có đắng, hơn nữa thường là mới nếm được tí mật ngọt, thì cái đắng cứ ùn ùn kéo đến. Bốn mùa xuân thu, ta vì Yến Thanh, dường như đã đánh mất tính khí của bản thân, lấy niềm vui của Yến Thanh làm niềm vui của mình, lấy nỗi buồn của Yến Thanh làm nỗi buồn của mình, mỗi lần biết được hắn đang qua đêm chỗ Đỗ Tịch Tịch thì ta như lá rụng trong gió, mất hết sinh lực.
Chuyện yêu đương, quá mức vất vả. Ta đã chịu khổ cực ở chỗ Yến Thanh rồi, cuộc đời này sẽ không bao giờ nếm thử nữa, cũng như ta khi yêu Yến Thanh thì thích nhất là uống nước nho, bây giờ nước nho có đổi vị, ta cũng thề sẽ không chạm đến một giọt.
Hiện giờ trong kinh thành, lấy danh nghĩa công chúa tác oai tác quái, thi thoảng trêu ghẹo một mỹ nam tử, thi thoảng quậy phá lung tung, hay thi thoảng lại chạy đi tìm quốc sư chơi đùa, tự tìm thú vui, cả đời này ta nên như thế.
Không có tổn thương, không bất kỳ gã nam nhân nào có thể làm tổn thương ta, đúng là thật tốt.
Cuối cùng Liễu Dự vẫn bị ta đuổi ra ngoài, bên ngoài mưa rơi vẫn như trước, ta nằm trên giường trở mình vài lần, cuối cùng cũng ngủ được, Hôm sau, ta tỉnh lại từ khi sớm. Vân Vũ bước vào hầu ta rửa mặt thì ta trừng mắt với nàng ta, lạnh giọng nói: "Đừng cho là ta không hiểu tâm tư của em, cho dù ta với Liễu Dự gạo nấu thành cơm, ta cũng sẽ không để hắn làm phò mã của ta đâu."
Vân Vũ đáng thương nói, "Công chúa, đêm qua em thấy phò mã gia cứ nhìn chằm chằm vào phòng của người lâu như thế, bên ngoài trời lại mưa rất to, em nhất thời động lòng trắc ẩn nên mới để phò mã gia vào."
Ta hừ hừ.
Vân Vũ liền nói, "Công chúa, lần tới em không dám nữa."
Thật ra ta đối với nha hoàn từ trước đến nay đều rất khoan dung, bằng không Vân Vũ sao có thể chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi vì thói quen của ta mà nuôi dưỡng tính khí như vậy, ta lại hừ hừ, "Không có lần sau đâu."
Ta để Vân Vũ thay bộ thường phục trong cung cho ta, ta chuẩn bị tiến cung gặp Thừa Văn, nhân tiện dùng bữa sáng với đệ ấy luôn. Hai tỷ đệ bọn ta từ nhỏ đã có cảm tình rất tốt, so với tỷ đệ bình thường khác còn tốt hơn nhiều. A nương của chúng ta ra đi từ sớm, may mà tình cảm của phụ hoàng đối với a nương rất đậm sâu, không để ý đến chúng thần phản đối mà lập Thừa Văn làm thái tử. Mấy năm Thừa Văn làm thái tử, thật là nguy hiểm liên tục, phụ nữ độc ác trông cung rất nhiều, không biết có bao nhiêu người muốn lấy mạng Thừa Văn. Còn ta với Thừa Văn, sau này lại thêm Quán Quán tiến cung, ba người chúng ta tương trợ lẫn nhau, cuối cùng cũng qua khó khăn. Vả lại không thể không nói chính là, phụ hoàng quả có mắt nhìn, Thừa Văn đăng cơ năm mười hai tuổi, đến bây giờ đã là năm năm, dưới sự thống trị của Thừa Văn, Đại Vinh quốc thái dân an, đúng là thời hoàng kim.
Trước khi ra khỏi phủ công chúa, ta tránh mặt Vân Vũ, tự đi tìm Ngô Tung bảo hắn đi điều tra Liễu Dự.
Bất kể như thế nào, ta vẫn còn lo lắng với Liễu Dự.
Vân Vũ đỡ ta bước lên thềm đá thì vẻ mặt có chút kỳ quái, ta cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ là sau khi ta ngồi vào xe ngựa, cuối cùng cũng biết cái kỳ quái của Vân Vũ đó là do đâu.
Ta bất đắc dĩ nói với Liễu Dự: "Ngươi ở đây làm gì?"
Liễu Dự nói: "Ta sợ nương tử sẽ chạy mất..."
Ta xoa trán, "Ta muốn tiến cung, ở trong phủ công chúa của ta, làm sao ta chạy được."
Liễu Dự nhìn ta, "Ta muốn theo nương tử vào cung."
Ta nói thẳng: "Ngươi không thể vào cung, không có sự cho phép của bệ hạ, ngươi không được vào cung."
"Ta ở ngoài cung chờ nàng."
Ta chán nản. Lúc này Vân Vũ cũng đã lên xe ngựa rồi, nàng nhìn ta lại nhìn Liễu Dự, "Ầy, công chúa, phò mã gia mới từ dưới đất chui lên, bây giờ muốn tiếp người rất nhiều, người đồng ý với hắn đi."
Liễu Dự vội vàng nói: "Nương tử, ta tuyệt đối sẽ không gây chuyện cho nàng."
Ta không lên tiếng, chỉ bảo phu xe bên ngoài đánh xe đi.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |