← Ch.096 | Ch.098 → |
Ed: Jang Bò
Tống Hiểu Hoa chỉ có thể ở lại tầm mười ngày, bên kia còn có rất nhiều việc, cũng may là chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp cô có thể về nước phát triển, hai nguời cũng đã nếm đủ cảm giác xa cách chờ đợi.
Mỗi tuần Thẩm Cảnh cũng phải tới phòng khám một lần, hôm nay là ngày ấy Tống Hiểu Hoa cũng đi theo.
Tống Hiểu Hoa không biết sau khi cô rời đi, cuộc sống của Thẩm Cảnh như thế nào, nhưng nhìn thấy tình huống hiện tại, cô cũng hiểu một chút, Thẩm Cảnh đi về phía trước, nhìn phòng khám đầy ắp cả người, mấy thực tập sinh đang bận rộn.
Cao Nhất Suất mặc áo blue trắng đang bận bịu, lúc nhìn thấy Thẩm Cảnh, cũng không phát hiện ra Tống Hiểu Hoa đang đứng bên cạnh, nói: "Ai nha, tổ tông của tôi, cậu cuối cùng cũng tới, mau tới đây giúp một chuyện, có một ca bệnh khó, nhổ răng khôn, cậu qua xem đi."
Thẩm Cảnh gật đầu, sau đó cầm áo blue trắng treo bên cạnh mặc vào, đeo khẩu trang và xỏ găng tay y tế, bệnh nhân là một người đàn ông trung niên, sau khi kiểm tra, Thẩm Cảnh nhẹ giọng nói: "Hàm răng đã bị sâu toàn bộ, nhiễm trùng dẫn đến sưng lợi, tại sao chú không tới sớm hơn?"
Người đàn ông trung niên bực bội trả lời: "Trước đó tôi không để ý, không phải vẫn nói răng khôn thì không nên nhổ đi sao? Đợi đến lúc ăn cơm bị ảnh hưởng, mới chú ý tới hàm răng đã bị nhiễm trùng thành ra như vậy."
Thẩm Cảnh nhìn hàm răng lộ ra cao răng ngả màu, rũ mắt xuống, nói: "Còn nữa chú đánh răng không đúng phương pháp, hiện tại phần lớn hàm răng của chú đều bị cao răng đóng mảng."
Người đàn ông trung niên sợ hết hồn.
Từ bên cạnh Thẩm Cảnh lấy ra thuốc mê, rút thuốc vào ống tiêm, nói: "Trước sẽ nhổ răng mọc sai, về phần đánh răng chú sửa lại một chút, chú đặt bàn chải nghiêng một góc bốn năm độ, di chuyển bàn chải qua lại theo chiều kim đồng hồ, đánh mặt răng sau đó phải làm sạch cả bề mặt trong của răng bằng các chuyển động lên xuống nhẹ nhàng."
Người đàn ông trung niên gật đầu, ánh mắt mãnh liệt nhìn vào Thẩm Cảnh, nhìn người thiếu niên anh tuấn trẻ tuổi, trong tay cầm ống tiêm, khử trùng, rồi đâm vào lợi mình, lúc bắt đầu thấy nhói đau, nhưng khi thuốc tê từ từ bơm vào, đợi đến lúc rút kim tiêm ra, người đàn ông cảm thấy miệng mình khô khốc.
Thẩm Cảnh cầm công cụ nhổ răng kẹp lấy hàm răng của người đàn ông trung niên, xoay xoay một chút.
Có thể nghe thấy âm thanh vang lên trong miệng, nhưng lại không có một chút cảm giác đau đớn nào, người đàn ông trung niên cảm thấy trong miệng đầy mùi máu tanh, lúc này đã kéo ra được một nửa chiếc răng, nhổ xong chỗ răng cũ là một lỗ răng máu thịt lẫn lộn, đặt cái răng đã nhổ vào khay.
Thẩm Cảnh rửa sạch vết thương, nhỏ giọng nói: "Chú nhổ nước ra."
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên nhổ ra một ngụm đầy màu loãng, sau đó Thẩm Cảnh đặt một viên thuốc tiêu viên giảm đau vào lỗ răng đã nhổ..
Anh nói: "Chiều chú quay lại, vừa làm xong nói chuyện sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng không có vấn gì, lát nữa chú lại uống một viên thuốc tiêu viêm, không được cắn vào chỗ vết thương."
Người đàn ông trung niên gật đầu một cái, nói: "Được, được, tôi nhớ kỹ rồi." Ông ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ mới phát hiện mất có hơn mười phút mà thôi.
Tống Hiểu Hoa đứng ở đó nhìn thấy hết toàn bộ quá trình Thẩm Cảnh làm việc, nói thật anh khoác áo blue trắng đeo khẩu trang lại cả găng tay y tế, chỉ lộ ra một đôi mắt, kiểu vừa che đậy vừa hở lộ thế này làm cho người ta có một loại cảm giác muốn đè anh xuống lột ra nhìn một chút.
Khó trách những năm Thẩm Cảnh ở trường học mọi người đều nói áo blue trắng anh mặc lên chính là "Dùng để dụ người".
Bên cạnh vài nữ sinh khoảng mười mấy tuổi len len quan sát Thẩm Cảnh, sau đó cúi đầu nói gì đó, đại khái nội dung là khen anh đẹp trai a.
Cao Nhất Suất ngẩng đầu lên, nói: "Tôi nói cậu cũng quá rảnh rỗi đi, thỉnh thoảng mới đến một chuyến, nếu không phải là tớ luôn ở đây chống đỡ, phòng khám này của cậu liền có thể đóng cửa rồi."
Thẩm Cảnh vươn tay tháo khẩu trang xuống, giắt vào một bên lỗ tai trả lời: "Nói giống như phòng khám này không có một nửa là của cậu."
Cao Nhất Suất bận rộn xong, đi tới, nói: "Tớ đây chính là chiêu bài của phòng khám, nếu tớ đi những thực tập sinh này làm sao có thể làm?"
Thẩm Cảnh vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: "May mắn, của chúng ta đã bàn tớ lo việc đối ngoại, cậu lo đồi nội, cậu đừng có quên."
Đối nội chính là quản lý chung cho phòng khám, quản lý nhân viên, bác sĩ, thực tập sinh, mà đối ngoài chính là phát triển mở rộng danh tiếng cho phòng khám, vì mục đích sau này mở bệnh viện Nha khoa mà chuẩn bị.
Cao Nhất Suất đẩy Thẩm Cảnh ra, ánh mắt nhắm thẳng đến Tống Hiểu Hoa đang đứng bên đó, ánh mắt đột nhiên sáng lên, cô bé đối diện vóc người thon thả, bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn, đặc biệt là một đôi mắt lớn rất có hồn, khiến cho anh cảm thấy hình như mùa xuân lại tới, anh liền đi tới hỏi: "Tiểu thư, đến khám răng sao?"
Đúng rồi, anh gần đây đúng lúc độc thân, không thể không nói phòng khám răng cũng có một chỗ tốt, đó là có thể quen biết rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi, Cao Nhất Suất chính là thích điểm này nha.
Nói thật hiện tại muốn để cho anh nghỉ ngơi, anh cũng sẽ không đồng ý đấy.
Tống Hiểu Hoa nhìn người thanh niên có vóc dáng cao hơn Thẩm Cảnh một chút, mặc dù diện mạo không đẹp trai như Thẩm Cảnh, nhưng cũng có thể coi là trai đẹp, chỉ là điệu cười hơi lỗ mãng.
Đại khái đây có lẽ chính là người trước kia Thẩm Cảnh đã từng nhắc tới Cao Nhất Suất.
Không đợi Tống Hiểu Hoa mở miệng, Thẩm Cảnh đứng bên cạnh đã khoác tay lên vai Cao Nhất Suất, nói: "Cô ấy không phải đến khám, cậu đừng có ý nghĩ gì với cô ấy, cô ấy đã có người trong lòng."
Cao Nhất Suất ngẩn người, quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh, nói: "Cô ấy là bạn gái của cậu?"
Thẩm Cảnh gật đầu.
Cao Nhất Suất bắt lấy cánh tay của Thẩm Cảnh, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói: "Trời ạ, cậu điên rồi sao? Hiểu Hoa làm thế nào? Tống Hiểu Hoa đang ở nước ngoài cậu định làm thế nào đây! Cậu không phải là thích người ta đã lâu rồi sao? Rốt cuộc là đầu cậu bị cái gì đụng trúng vậy? Uổng cho tớ vẫn còn cảm thấy cậu là người rất thâm tình, tớ nhổ vào! Cậu......"
Anh còn chưa nói hết, Thẩm Cảnh đã nghe không vào, vươn tay bịt miệng Cao Nhất Suất, nhíu mày, nói: "Được rồi, không phải như cậu nghĩ."
Tống Hiểu Hoa đã sớm nghe Cao Nhất Suất nói, nhẹ giọng cười lên, vươn tay hướng về phía Cao Nhất Suất nói: "Xin chào, em tên là Tống Hiểu Hoa, lần đầu tiên gặp mặt, em đã nghe anh Thẩm Cảnh nói qua rất nhiều về chuyện của anh."
Cao Nhất Suất trợn tròn mắt.
Cái này không thể trách anh, ấn tượng của anh đối với Tống Hiểu Hoa vẫn luôn là xem trộm ảnh ở trong điện thoại của Thẩm Cảnh, một nữ sinh có chút mập, gương mặt tròn trịa, vóc người cũng có chút tròn, nhưng tướng mạo nhìn lại cực kỳ vui vẻ, hấp dẫn nhất chính là đôi mắt......
Ah......
Cao Nhất Suất cẩn thận liếc mắt nhìn Tống Hiểu Hoa, hình như là giống nhau như đúc a.
Mẹ nó! vẻ mặt của Cao Nhất Suất bây giờ chính là hai chữ này, Tống Hiểu Hoa ra nước ngoài một chuyến liền biến thành nữ thần sao? Từ một cô gái mập mạp giờ lại trở thành một đại mỹ nhân!
Anh nuốt một ngụm nước bọt, bắt tay Tống Hiểu Hoa nói: "Hai người sao không nói sớm, hại tôi còn cho là Thẩm Cảnh cho em đội nón xanh, em bây giờ thay đổi rất nhiều."
Tống Hiểu Hoa nhẹ nhàng cười.
Cao Nhất Suất ước ao ghen tị quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh, nói: "Dựa vào cái gì mà cậu lại có được mỹ nhân ân ân ái ái, mà tớ bây giờ vẫn là kẻ cô đơn, cậu, cậu nói cho tớ biết?"
Thẩm Cảnh trầm mặc mấy giây, cuối cùng trả lời: "Đại khái chính là do sức quyến rũ từ nhân cách thôi."
Cao Nhất Suất cắn răng nghiến lợi nói: "Đừng ép tớ động thủ."
Thẩm Cảnh nhún vai, nói: "Tốt lắm, tớ đi đây, còn có chuyện gì cần đến tớ nữa không."
Chỉ là, sau khi nghe xong lời của Thẩm Cảnh một thực tập sinh ở bên cạnh thận trọng đi tới gần Cao Nhất Suất, nói: "Cao Nhất Suất, người với người có chênh lệch, anh phải hiểu được."
Cao Nhất Suất: "...... Nhanh đi làm việc."
Tống Hiểu Hoa cười lên, nói với Thẩm Cảnh: "Anh nói như vậy không sợ anh ấy sau này sẽ mang theo phòng khám của anh chạy ư."
Thẩm Cảnh lắc đầu một cái, nói: "Chơi với nhau nhiều năm như vậy, anh hiểu rất rõ cách làm người của cậu ấy."
Sau đó, Thẩm Cảnh dẫn Tống Hiểu đi gặp một vài người bằng hữu.
Buổi tối Tống Hiểu Hoa trêu ghẹo nói: "Anh làm thế này là tính toán để cho em hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của sao?"
Thẩm Cảnh lắc đầu một cái, nhẹ giọng trả lời: "Không, anh chỉ là muốn nói cho bọn họ biết, anh là hoa đã có chủ mà thôi."
Tống Hiểu Hoa sững sờ, bật cười một tiếng.
Nghiêm túc đùa giỡn Thẩm Cảnh có chút hơi ngượng ngùng, đến thời gian Tống Hiểu Hoa phải sang bên kia, trước khi đi cô đưa cho Thẩm Cảnh một tấm vé sau đó rời đi.
Cầm tấm vé Thẩm Cảnh cúi đầu xem xét, nâng môi, xem ra hôm nay không còn là Hiểu Hoa đuổi theo mình, mà là mình phải đuổi theo cô.... .
← Ch. 096 | Ch. 098 → |