Chúng ta đều ích kỷ
← Ch.08 | Ch.10 → |
" Mộ Dung Vân, ngươi nhìn đi " Lạc Tâm Di kéo lên tay áo, để lộ mảnh băng trắng đang quấn lấy cổ tay mình " Ngươi hiểu đây là gì không?"
Mộ Dung Vân không dám tin nhìn mảnh băng trắng đã nhiễm một phần đỏ "Nàng..."
" Phải, Mộ Dung Vân, ta yêu ngươi, yêu tới mức tự làm tổn thương bản thân mình "
Lạc Tâm Di hai mắt ngấn lệ " Những ngày qua, ngày nào ta cũng nhớ tới ngươi, ta ăn cũng không ăn được, ngủ cũng không ngủ được, trong đầu ta toàn là hình bóng của ngươi, bây giờ ta đã muốn quên ngươi rồi, tại sao ngươi lại xuất hiện nói những lời ta không còn muốn nghe, ngươi muốn làm cái gì đây?"
Mộ Dung Vân hai mắt đỏ ửng nhìn Lạc Tâm Di trong lòng vô cùng khó chịu " Ta không phải cố ý, ta không nghĩ sẽ làm đau nàng như vậy "
" Ngươi không cố ý, ngươi hiểu lầm, ngươi không sai, người sai là ta, ta yêu ngươi chính là ta đã sai. Ngươi vì bảo vệ bản thân mình, đẩy mọi đau khổ lên ta. Mộ Dung Vân tình yêu của ngươi ta không nhận nổi cũng không dám nhận, ngươi đi đi"
Lạc Tâm Di không ngừng gào thét, tại sao nàng lại ngốc như vậy, tại sao lại yêu hắn như vậy.
Mộ Dung Vânđứng lặng im, hắn không biết phải nói gì lúc này, hắn không dám nghĩ nếu như nàng thật sự... thì hắn sẽ như thế nào.
" Mộ Dung Vân ngươi đi đi, cả đời ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa " Lạc Tâm Di giọng nói nghẹn ngào.
" Tâm Di, đừng khóc nữa được không, ta thật sự sai rồi, ta phải làm thế nào để nàng có thể tha thứ cho ta" Mộ Dung Vân đau lòng, là hắn ngu dốt, là hắn khiến nàng thành như vậy.
" Ta muốn ngươi đi đi, ta không muốn gặp ngươi, không muốn nhớ tới ngươi nữa "
" Không nàng đừng như vậy, ta xin nàng, đừng quên ta, ta..." Mộ Dung Vân không ngừng cầu xin, hắn không muốn mất Lạc Tâm Di như vậy, hắn biết rõ, hắn rất yêu thương nàng.
Lạc Tâm Di bịt chặt hai tai, nước mắt không ngừng tuông rơi " Mộ Dung Vân ngươi muốn bức điên ta phải không? Ta muốn ngươi đi ngươi có hiểu không? ta muốn ngươi đi ".
Mộ Dung Vân kéo hai tay của Lạc Tâm Di ra, muốn nàng nghe hắn giải thích không cẩn thận làm động vết thương trên tay Lạc Tâm Di " Tâm Di, tay nàng chảy máu, đừng động, để ta băng lại cho nàng ".
Lạc Tâm Di không ngừng giẫy giụa làm vết thương càng chảy nhiều máu." Mộ Dung Vân, ta nói ngươi cút đi "
Mộ Dung vân không dám chạm vào Lạc Tâm Di, nhìn máu thấm đỏ hết vải băng trắng lan cả ra ngoài, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, từ trong áo lấy ra một bình sứ màu trắng " Được, ta đi, ta đi, để ta bôi thuốc này cho nàng ta sẽ đi ngay "
Mộ Dung Vân ánh mắt tha thiết như muốn khẳng định điều mình vừa nói, khiến Lạc Tâm Di phút chốc im lặng.
Nâng nhẹ bàn tay đang chảy máu của Lạc Tâm Di, Mộ Dung Vân cẩn thận tháo từng lớp vải ra, khi nhìn thấy vết thương tố giác sự ngu ngốc của hắn, tâm hắn cảm thấy đau đớn, nhẹ nhàng rắc bột thuốc cầm máu lên đó.
Lạc Tâm Di cuối đầu nhìn vết thương trên tay mình, ánh mắt ảm đạm quan sát vẻ mặt đang tự trách mình của Mộ Dung Vân " Đây không phải là lỗi của ngươi, là ta tự làm tự chịu "
Mộ Dung Vân vẫn không buông tay Lạc Tâm Di ra " Không, đây là lỗi của ta, ta thật sự rất hối hận, Tâm Di tha lỗi cho ta được không?"
" Ngươi biết tại sao lúc đó ta lại làm như vậy không?" Lạc Tâm Di rút tay lại, không dám nhìn Mộ Dung Vân.
" Lúc đó, tim của ta rất đau, rất khó chịu, ta nghĩ chỉ cần nhắm mắt lại, buông xuôi hết tất cả thì sẽ không còn đau khổ nữa nhưng ta lại sai. Ta chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân và mẫu thân khóc nhiều như vậy, chưa bao giờ thấy ca ca lo sợ như vậy nhưng hôm đó khi tỉnh dậy ta đã nhìn thấy được... Ta cảm thấy mình rất tệ, ta vì trốn tránh nổi đau ngươi gây ra cho ta, vô tình lại gây nên nổi đau cho những người yêu thương ta, ta có khác gì ngươi đây?"
Mộ Dung Vân cuối đầu nhìn mặt đất dưới chân mình " Ta xin lỗi, ta..."
" Mộ Dung Vân, yêu ngươi ta cảm thấy rất mệt mõi, ta không muốn yêu ngươi nữa, ta không muốn nhớ đến những chuyện đã xảy ra. Ta có thể chấp nhận ngươi không yêu ta, từ hôn với ta vì bất cứ ai cũng được nhưng ta không thể chấp nhận ngươi yêu thương ta... lại vì bản thân mình làm đau ta như vậy. Xem như ta và ngươi đều giống nhau, đều yêu thương bản thân mình hơn đối phương, hãy chấm dứt ở đây đi được không?"
Lạc Tâm Di ngẩng đầu mỉm người nhìn Mộ Dung Vân " Thật ra, cũng đã đủ 100 lần, chúng ta nên thực hiện đúng hiệp định rồi ".
Mộ Dung Vân nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Lạc Tâm Di, trí nhớ của hắn nụ cười của nàng dành cho hắn không như vậy, nàng đều cười rất tươi khi quấn lấy hắn, khi thành công làm hắn tức giận, không như lúc này rất nhẹ nhàng, rất đẹp nhưng lại vô cùng xa cách.
" Ta sẽ không bao giờ quên nàng " Mộ Dung Vân xoay người rời đi, con đường này là do hắn chọn, làm đau nàng là do hắn chọn, hắn không thể trách bất cứ ai.
Là do hắn ngu ngốc, là do hắn chưa bao giờ cho nàng biết hắn yêu nàng như thế nào? Là do hắn chưa bao giờ để lại cho nàng ký ức nào về tình yêu của hắn, ký ức của nàng về hắn đều là đau, hắn lấy gì để giữ nàng đây.
Khi Lạc Thiên quay lai, chỉ thấy Lạc Tâm Di ngồi dưới đất, hai tay ôm gối, đầu cuối thấp, hắn biết muội muội hắn lại đau rồi " Hắn đã đi rồi sao? "
Lạc Tâm Di không ngẩng đầu giọng nói nghẹn ngào " Là muội đã đuổi hắn đi, ca, muội rất đau, tim muội rất đau..."
" Ca, muội thật sự yêu hắn, rất yêu hắn nhưng hắn lại đối xử với muội như vậy, muội vì một người như hắn làm rất nhiều người đau lòng, muội thật sự sai rồi."
" Ca, muội không muốn ở lại nơi này nữa, nơi này mọi thứ đều khiến muội nhớ đến hắn "
Lạc Thiên đau lòng nhìn muội muội mình, không biết phải an ủi thế nào.
" Ca có phải muội rất hư không? Nên ông trời bắt muội phải đau như vậy?"
Lạc Thiên nhẹ nhàng ôm Lạc Tâm Di vào lòng " Không, Tâm Di rất ngoan, đừng khóc nữa, nếu muội nhớ hắn chúng ta có thể quay lại tìm hắn "
" Không, hắn không xứng, thật sự không xứng " Lạc Tâm Di vùi vào lòng ca ca khóc rất nhiều rất lâu....
Từ nay nàng sẽ quên hắn, sẽ không đau vì hắn, sẽ không yêu hắn nữa.
Nếu yêu làm người ta đau như vậy, nàng nguyện không bao giờ lại yêu một lần nữa.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |