Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Thượng! Thái Tử Đang Ghen - Chương 04

Hoàng Thượng! Thái Tử Đang Ghen
Hiện có 43 chương (chưa hoàn)
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-43 )

Siêu sale Shopee


" Ta không ra, ta muốn yên tĩnh ở đây, ngươi đi đi "Mộ Dung Vân hai tay bịch tai lại không muốn nghe Lạc Tâm Di nói.

" Yên tĩnh cái rắm ấy, ngươi rõ ràng ghen tỵ với đệ đệ ngươi, trốn ở đây làm gì, muốn mọi người chú ý tới ngươi, tìm ngươi sao?

" Mặc kệ ta, ngươi đi ngay đi "

" Ngươi không ra phải không "

" Không ra "

" Thật không ra "

" Thật "

" Được ta đi, mặc kệ ngươi "

Im lặng, tất cả lại im lặng như cũ, ngay cả người ghét hắn nhất bây giờ cũng không thèm ghét hắn nữa.

Mộ Dung Vân cầm lấy chiếc khăn khi nãy vừa ném đi, lau những giọt mồ hôi trên trán, trong lòng bất tri bất giác nhớ lại bộ dáng chọc người ta thích của nữ nhân kia, thẫn thờ một lúc.

" Ngươi vẫn chưa chịu ra thật sao? "

Mộ Dung Vân cất vội chiếc khăn vào ngực, nữ nhân kia sao lại quay lại, chọc tức hắn chưa đủ sao? " Ngươi quay lại làm gì chứ "

" Đem nước cho thái tử ngài a " Lạc Tâm Di đun đưa ly trà qua lại, nàng biết chắc chắn hắn khát rồi.

" Nhưng thật tiếc, ngài không chịu ra, ta lại không muốn chui vào, hay ta ném vào nhé, trà tuy nóng nhưng không sao đâu, cùng lắm là phỏng một tí không bị thương nặng được...... Đó là ta nói nước trà, còn nếu chum trà mà trúng thì.. cùng lắm thái tử rơi tí huyết thôi mà "

" Ngươi.... Ngươi dám uy hiếp ta sao? "

" Thái tử thật kỳ, đây đâu phải lần đầu bị ta uy hiếp, ngài không cần tỏ vẻ nghi vấn như thế chứ "

Lạc Tâm Di giơ tay định ném chung trà vào " Bây giờ ngươi tự ra hay muốn ngất xỉu được người khiêng ra? "

"Ta chỉ muốn yên tĩnh cũng không được sao? "

" Muốn yên tĩnh thì ra đây, ta dẫn người đi chỗ này vừa không có ai lại vừa mát mẻ, chui ở trong đó làm cái gì "

" Ngươi nói thật "

" Gạt ngươi ta được gì chứ "

Mộ Dung Vân bước ra khỏi núi giả, tay cầm lấy chum trà " Lạc Tâm Di, ngươi lại gạt ta, như vậy mà là nóng sao? "

" Nếu nóng thì ta làm sao có thể ngu tới mức cầm tay không chứ, là ngươi ngốc ". Hừ, là nàng muốn hắn uống đỡ khát mới đứng thổi nãy giờ a, bộ tưởng trong hoàng cung tìm trà nguội dễ lắm sao chứ.

" Theo ta, ta dẫn ngươi đi chỗ yên tĩnh "

" Thật sự yên tĩnh? " Mộ Dung Vân tỏ vẻ không tin, nữ nhân này giỏi nhất chính là gạt hắn.

Lạc Tâm Di làm mặt gian xảo quay lại nhìn Mộ Dung Vân " Thật rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ta có hạ sát ngươi xong vứt ở đó cũng không ai hay biết! "

" Ta là thái tử "

" Không phải thái tử ngài không được ai để ý sao, chết đương nhiên là không ai hay biết rồi "

"Lạc Tâm Di " Mộ Dung Vân mặt đỏ bừng, chọc tức hắn nàng rất vui hay sao?

" Đi theo ta, đứng ở đây là muốn bị người tìm ra đúng không? "

Lạc Tâm Di dẫn theo Mộ Dung Vân vừa trốn vừa núp đi qua tầng tầng lớp lớp thái giám đang tìm hắn, thật là hai tổ tông chỉ biết ăn hiếp bọn thái giám tội nghiệp.

Mộ Dung Vân cảm thấy sống lưng lạnh toát, đứng trước cảnh vật thế này ai không lạnh toát kia chứ, ánh mắt khẽ quan sát một lượt xung quanh, tường một màu xám xịt, cửa thì đóng đầy bụi, cây cối thì trụi lá, quan trọng nhất là cái cây trụi lá kia có một cọng dây trắng trắng buộc một cái vòng tròn tròn trên đó, không phải là thòng lọng chứ.

" Lạc Tâm Di, ngươi đưa ta đi đâu vậy "

" Một nơi yên tĩnh và mát mẻ a " Lạc Tâm Di giương khoé môi thành vòng cung " Ta nói đúng không ở đây giết người giấu xác là lý tưởng nhất, ai mà tìm ra chứ "

" Ngài thấy xác con chim kia không?"

" Có gì lạ sao? "

" Không a, mấy lần ta tới cũng thấy xác chim nhưng một thời gian lại tự nhiên biến mất a "

Mộ Dung Vân tự trấn an mình " Có thể mèo đã tha nó đi ". Nữ nhân chết tiệt này khi không nói chuyện này làm gì " Ngươi nói chuyện này với ta làm gì!"

" Tâm Di chỉ muốn kể tí chuyện vui cho thái tử nghe thôi "

Khóe môi Mộ Dung Vân giựt giựt. Chuyện này vui sao? Tiên sư vui chỗ nào chứ

" Tâm Di cũng thật thắc mắc, không biết xác người có tự mất đi không? "

".... ."

" A, thái tử, người nóng sao, lại đổ mồ hôi nữa rồi kìa "

"Lạc Tâm Di, ngươi đưa ta tới đây là muốn gì "

" Thái tử muốn nơi vừa yên tĩnh vừa mát mẽ mà "

" Vậy còn cọng dây màu trắng trên cây kia là ý gì"

" Chắc ai đó treo lên cây cho chim chơi xích đu a "

Mộ Dung Vân trợn mắt, lời nói dối như vậy cũng có thể nói sao? Trong lòng không ngừng gào rú, biết thế này hắn cho dù có chảy hết mỡ cũng không đi theo nữ nhân này a.

" Xì, thái tử, ngài sợ sao? "

" Ta.... không.... sợ "

" Hết bực rồi sao? "

" Ta...... ta..." Đúng là Mộ Dung Vân hắn không còn bực nữa, nữ nhân này, là đang an ủi hắn sao, dẫn hắn tới nơi khỉ ho cò gáy này an ủi sao?

Mộ Dung Vân ngồi xuống một tản đá " Ta không bực, chỉ là muốn yên tĩnh thôi "

" A, là muốn yên tĩnh sao, vậy Tâm Di đi khỏi đây cho thái tử yên tĩnh a ". Nói xong ánh mắt nhìn cọng dây màu trắng rồi ra vẻ bỏ đi.

" Không, không cần, ngươi ở lại đây " Mộ Dung Vân vội vàng giữ bàn tay Lạc Tâm Di không cho nàng đi, tay của nàng thật nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, một cảm giác rất kỳ lạ, không giống với khi nắm tay mẫu hậu.

Lạc Tâm Di rút tay lại " Được, nhưng ngươi cứ như vậy ta sẽ cho ngươi ở đây một mình...."

Không còn cảm nhận được bàn tay mềm mại nhỏ bé khiến Mộ Dung Vân cảm thấy mất mát.

" Ta không bực, chỉ là có chút không quen mọi người đối với ta lạnh nhạt như vậy. Từ trước tới giờ, phụ hoàng không thương ta, hoàng tỷ thì suốt ngày bám theo ca ca ngươi, chỉ có mẫu hậu quan tâm ta, bây giờ cả người cũng bỏ mặc ta. Ta.... . ta.."

Lạc Tâm Di hai tay chống cằm, chớp chớp mắt " rõ ràng ngươi ghen tỵ với đệ đệ ngươi "

Mộ Dung Vân im lặng, hắn không muốn thừa nhận, hắn thật sự ghen với đệ đệ.

Lạc Tâm Di nghĩ hắn sẽ giận dữ, phản bác lại nàng, nhìn hắn im lặng như vậy, nàng cảm thấy rất khó chịu.

" Mộ Dung Vân, mỗi khi ta buồn, ca ca đều ôm ta vào lòng, khóc xong sẽ không buồn nữa, ta cho ngươi dựa vào lòng ta đấy "

Nam nhân nào đó vẫn không phản ứng.

" Hay là ngươi muốn dựa vào lòng ca ca ta? "

Nữ nhân chết tiệt này, muốn an ủi nhưng cũng không quên chọc tức hắn là sao? " Lạc Tâm Di, ta là nam nhân, không dựa vào lòng nữ nhân, càng không khóc...."

Còn chưa nói hết câu đã có một cỗ hương thơm nhẹ nhàng chạm tới mũi hắn tiếp đến là một vòng tay từ sau lưng ôm hắn vào lòng, cằm của nàng chạm lên tóc hắn, bàn tay khẽ vuốt lên mi tâm đang nhăn lại của hắn.

Cảm giác này, hắn không bài xích, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy rất bình yên, rất dễ chịu.

" Hoàng thượng thúc thúc và hoàng hậu rất thương ngươi, nếu không sao lại cho nhiều người tìm ngươi như vậy đây. Còn Phi Tuyết tỷ tỷ...... thật xin lỗi, là do ca ca ta quá hấp dẫn nữ nhân..." Ai bảo bộ dáng ca ca nàng yêu nghiệt như vậy a.

" Ngươi mong muốn hoàng tỷ ngươi quan tâm ngươi thì đệ đệ ngươi cũng vậy, hắn cũng mong hoàng huynh hắn yêu thương hắn, sau này hắn sẽ một hoàng huynh, hai hoàng huynh với ngươi " Lạc Tâm Di im lặng, phải lấy hơi a " Ngươi không bị ai bỏ rơi mà còn có thêm một đệ đệ yêu thương ngươi, hiểu không? "

" Ta... ta...." Mộ Dung Vân lắp bắp, tâm của hắn đang rất loạn a.

Lạc Tâm Di buông tay đang ôm Mộ Dung Vân ra, quay lưng bỏ đi " Bây giờ thì trở về a, ta rất đói, ngươi không về thì ở đây chơi xích đu với chim nha "

Dưới ánh nắng, hai bóng dáng một trước một sau im lặng quay về yến tiệc. Nam nhân đi sau thỉnh thoảng nhìn nữ tử đi đằng trước khoé môi khẽ cười, hắn không hề hay biết, nữ tử đằng trước mặt đỏ từ nãy tới giờ vẫn chưa bình thường lại......

--- ------ ------ -----

1 năm sau...

" Lạc Tâm Di, ngày nào không khiến bản Thái tử tức giận, ngày đó ngươi không vui có phải hay không?"

" Thái tử.... . Ngài.... . Hoá ra cũng biết điều đó sao?"

--- ------ --------

" Lạc Tâm Di, ngươi đi ngay cho ta "

" Thì ta đang đi đây, ngươi không nhìn thấy sao? "

Bọn thái giám cung nữ ngày nào cũng nhìn mãi thành quen, nghe mãi thành nhàm, suốt ngày đấu đá như chó với mèo.

Nhưng bọn họ không biết, thỉnh thoảng con chó nhỏ lại đưa bộ mặt buồn bã u sầu nói với con mèo nhỏ " Lạc Tâm Di, ta rất buồn, có thể ôm ta vào lòng của ngươi không? " Con mèo nhỏ sẽ lập tức thu lại móng vuốt ôm con chó nhỏ vào lòng.

Chúng cứ như thế, giơ nanh múa vuốt với nhau, sức chiến đấu vô cùng mãnh liệt nhưng cũng chỉ là giơ với múa, chưa bao giờ làm nhau đau.

--- ------ ------ -------

Cho tới một ngày, con chó nhỏ lẻn vào phủ định quốc công nhìn lén con mèo nhỏ.......

" Tiểu thư, tứ vương gia lại cho người đem quà tới, người xem, rất đẹp nha " Nha hoàn Hạ Nhi đem một chồng hộp gấm đi tới.

Lạc Tâm Di lười biếng vuốt ve bộ lông trắng của tiểu bạch, khẽ cười " Tiểu bạch, chủ nhân của ngươi thật tốt a nhưng hắn lai quên mất ngươi rồi, bao nhiêu năm cũng chưa nghĩ tìm cho ngươi một con sói cái đâu "Tiểu bạch hai tai giựt giựt, mắt lim dim, hưởng thụ sự vuốt ve của Lạc Tâm Di.

" Tiểu thư, tứ vương gia thật tốt với người mỗi tháng đều đem quà tới, nếu không phải tiểu thư có hôn ước với thái tử, chắc chắn tứ vương gia sẽ cầu thân với người nha "

Hạ Nhi không hề hay biết vị Thái tử mà nàng vừa nói hai bàn tay đang xiết lại thật chặt...

Trong lòng Mộ Dung Vân tràn đầy nghi hoặc, nàng và tứ vương gia này là thế nào? Tại sao hắn mỗi tháng đều tặng quà cho nàng? Tiểu bạch là do hắn để lại cho nàng, nên nàng mới yêu thương nó như vậy đúng không?

Nàng luôn muốn làm hắn tức giận là vì nàng chán ghét hôn sự của hắn với nàng, nàng hận hắn chia rẽ nàng và tên tứ vương gia kia sao?

Lạc Tâm Di vẫn im lặng vuốt ve tiểu bạch, nàng biết tứ vương gia Mạc Thiên Khuynh có tình ý với nàng, khi nàng bảy tuổi đã gặp hắn, lúc đó hắn đã mười một tuổi nhưng lại yếu ớt, luôn luôn đi theo sau ca ca nàng, lúc đó nàng còn nghĩ hắn giống những cô nương khác, yêu thích ca ca nàng. Hắn che chở nàng không thua kém ca ca, nàng khen tiểu bạch dễ thương, hắn không suy nghĩ đem tiểu bạch tặng cho nàng, nàng muốn thứ gì, hắn cũng chưa bao giờ từ chối nàng.

Nàng vẫn xem hắn như ca ca cho tới hơn một năm trước hắn hỏi nàng " Tâm Di, muội có muốn làm thê tử của ta không? "

Nàng chỉ đặt tay lên ngực, nhìn hắn khẽ nói " Khuynh ca ca, nơi này của muội có hình bóng một người, nhưng không phải là huynh! "

Từ đó hắn không quay lại nữa nhưng mỗi tháng đều gửi cho nàng rất nhiều thứ kèm một phong thư hỏi nàng.

" Ở nơi đó của muội có hình bóng của ta chưa? "

.......... .

" Ta thấy Hạ Nhi nói đúng, Tâm Di, Mộ Dung Vân xét về võ công hay năng lực đều không thể so với Thiên Khuynh " Lạc Thiên phong thái ung dung đi tới, ánh mắt khẽ liếc về phía Mộ Dung Vân đang đứng, hừ nhẹ, võ công thấp kém. Tên tiểu tử luôn làm muội muội của hắn buồn, giờ còn nghe lén, thật không ra gì.

" Tâm Di nếu muội muốn từ hôn, ca ca sẽ tìm mọi cách giúp muội "

Lạc Tâm Di khẽ nhíu mi "Ca ca, huynh không cần lo a, Hoàng thượng thúc thúc đã nói, chỉ cần muội muốn, có thể từ hôn bất cứ lúc nào."

Lạc Tâm Di không biết rơi vào tai của Mộ Dung Vân lại hoàn toàn khác. Nàng đã thỉnh cầu phụ Hoàng trước rồi sao? Nàng tốt với hắn một chút là vì muốn hắn té thật đau sao?

Nàng, thật đủ tàn nhẫn. Mộ Dung Vân quay lưng bỏ đi, hắn nghĩ mình thật ngu ngốc. (Ờh, ngu thiệt =>>)


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-43 )