Ba trong một (2)
← Ch.31 | Ch.33 → |
đại cô nương rồi, ở chỗ Vương gia sẽ rất bất tiện. ” Nàng ấy cất giọng êm ái, thêm vào việc ngày thường nàng ấy đối xử với Mục Đào Đào rất tốt nên Mục Đào Đào cũng không thấy bất mãn. Suy nghĩ một lát, nàng nói: “Căn phòng này là do cha ta sắp xếp, ta ở đây thì nhất định phải thay đổi mọi thứ. Nhưng nếu ở đây thì ta lại không dám ở một mình…”
Thu Nguyệt nhìn nàng, trong ánh mắt ngập tràn thương tiếc, dịu dàng nói: “Nô tỳ ở bên mà người vẫn sợ sao?”
Mục Đào Đào không nói gì, chỉ im lặng lắc đầu. Thu Nguyệt thấy thế thì không khuyên nữa, đưa nàng về Đông viện.
Cả ngày không sao, lưng không mỏi bụng không đau, còn nhảy nhót nữa, nhưng đến nửa đêm thì bụng nàng bắt đầu đau, lăn qua lăn lại không ngủ được, đau đến nỗi thỉnh thoảng nàng còn rên hừ hừ. Hoắc Nghiễn Trưng bảo Thu Nguyệt đi nấu trà gừng cho nàng uống, rồi xoa bụng dưới cho nàng cả buổi, đến khi tiếng gõ mõ canh ba vang lên trong màn đêm đen nặng nề thì Mục Đào Đào mới yên giấc được một chút. Lúc ấy hắn mới ngủ được.
Ngày hai mươi ba tháng chạp được quyết định là ngày đưa tang Thái hoàng thái hậu. Sau khi đóng nắp quan tài, kinh thành bắt đầu xuất hiện vô số lời đồn nhảm nói Thái hoàng thái hậu lấy thân thể bị bệnh nặng để ép Nhiếp chính vương Hoắc Nghiễn Trưng trả lại quyền triều chính cho Hoàng đế Hoắc Vân Kỳ. Nhưng Hoắc Nghiễn Trưng không chịu, Thái hoàng thái hậu vội vã muốn ép bức nên hắn đã ra tay gi*t ch*t Thái hoàng thái hậu.
Lời đồn vừa xuất hiện đã có rất nhiều người để ý từng động tĩnh. Hoàng đế đã lớn nhưng Nhiếp chính vương vẫn nắm giữ triều chính, rất nhiều quyết sách quan trọng đều là do hắn quyết định, đây là chuyện mà văn võ cả triều đều biết rõ. Những câu chuyện về sự 𝐡⛎_n_ℊ ⓗ_ă𝐧_🌀 ngang ngược của Hoắc Nghiễn Trưng cũng được mùa kéo tới. Thậm chí còn có người liệt kê ra các lời đồn ra giấy về việc Hoắc Nghiễn Trưng tham quyền và tàn bạo thế nào, rải khắp mọi nơi.
Lúc Thái hoàng thái hậu vừa qua đời, Hoắc Nghiễn Trưng đã ra lệnh cho Mô*g úy, nếu thời gian này trong kinh thành xuất hiện ai hay chuyện gì lạ thì cứ quan sát là được, đừng xen vào cũng đừng đụng vào. Nhưng mà tình hình càng ngày càng lạ, càng ngày càng nghiêm trọng, nhất là sau vụ rải giấy kia.
Tấn An ti Mô*g úy cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, đeo trường đao đến gặp Hoắc Nghiễn Trưng.
Lúc hắn ta đến thì Hoắc Nghiễn Trưng đang dạy Mục Đào Đào luyện chữ, tay cầm tay dạy. Lần đầu tiên Mô*g úy thấy một Nhiếp chính vương nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, trên gương mặt mang theo tia ánh sáng 𝐦.ề.〽️ Ⓜ️.ạ.ⓘ.
“Sao lại tới đây?”
Mô*g úy nhìn qua Mục Đào Đào, nói: “Không ngồi yên được nên ra ngoài đi dạo, trong lúc vô thức lại đến Vương phủ nên tới bái kiến Vương gia. ”
Mục Đào Đào nghe Mô*g úy nói thế thì hơi nhíu mày, nghe ác danh của Hoắc Nghiễn Trưng ngoài kia mà còn có triều thần đi dạo đến Vương phủ hay sao? Chuyện này không khả thi lắm. Nghĩ vậy nàng ngẩng đầu lên nhìn kỹ người đang đứng trước mặt, dù sao đây cũng là người đầu tiên đi dạo đến tận Vương phủ của Nhiếp chính vương, nhất định hắn ta có điểm hơn người.
Mô*g úy thấy Mục Đào Đào lén nhìn mình thì nhíu mày. Tất cả người ở kinh thành đều nói là hắn ta lớn lên trông hung ác, dọa khóc trẻ con là chuyện như cơm bữa, chẳng lẽ tiểu Quận chúa không cảm thấy sợ hắn ta hay sao? Hay là thật ra hắn ta cũng có chút đẹp trai nhỉ?
Hoắc Nghiễn Trưng thấy ánh mắt của Mô*g úy thì ho khan một tiếng khiến hắn ta hoàn hồn. Hai mắt Hoắc Nghiễn Trưng tỏa ra sát khí, nhìn chằm chằm hắn ta.
Mô*g úy vội vã thu ánh mắt, lại nghe Mục Đào Đào nói nhỏ: “Hoàng thúc, người đi đi, ta sẽ tự viết. ”
“Viết cho tốt, ta đi một lúc rồi về kiểm tra đó. ” Hoắc Nghiễn Trưng dịu dàng dặn dò, Mục Đào Đào gật đầu lia lịa, lanh lảnh trả lời: “Đã biết ạ. ”
Đi cách thư phòng một đoạn, Mô*g úy mới bật thốt lên: “Vẫn không quan tâm sao ạ? Khắp Kinh thành đều đồn đại, miệng truyền miệng, cuối cùng nếu muốn thay đổi lại hình ảnh Nhiếp chính vương trong lòng mọi người sẽ rất khó. ”
Hoắc Nghiễn Trưng nghe vậy thì cười ha hả, tiếng cười sang sảng vọng vào tai Mô*g úy lại khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi. Hắn ta nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, thấy hắn nở nụ cười rực rỡ nhưng đôi mắt hẹp dài lại sắc bén như lưỡi dao, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa một đường cắt đứt cổ người khác, đưa người đó vào chỗ ch*t.
“Sợ gì chứ? Bổn vương không hề muốn thay đổi!” Hắn vừa dứt lời, Mô*g úy nhíu mày lẩm bẩm: “Không thay đổi?”
Hoắc Nghiễn Trưng liếc hắn ta: “Đúng, không thay đổi. Bổn vương đang muốn xem thử bọn chúng còn con át chủ bài nào nữa? Muốn khiến kẻ nào diệt vong thì trước hết phải để hắn phát cuồng đã! Bổn vương đã đợi ngày này lâu lắm rồi. ”
Mô*g úy nghe vậy thì đã hiểu, không phải là bó tay không thể làm gì, chỉ là đang đợi một thời cơ tốt hơn mà thôi. Hắn ta thở dài, vuốt ng*c nói: “Ngài làm ta sợ hãi mấy hôm nay. ”
“Sợ gì chứ?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Mô*g úy giả vờ mỉm cười: “Không hẳn là sợ, chỉ là cảm thấy lần này khí thế của bọn chúng rất mạnh. ”
Hoắc Nghiễn Trưng đi về phía trước, cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên rồi, bọn chúng vốn có cơ hội tốt hơn, lý do tốt hơn, nhưng lại thất bại rồi, không thể làm gì khác ngoài bất chấp mọi thứ. Chỉ cần là thứ bọn chúng có, chúng đều muốn mang ra ép bổn vương. Ha! Thật ngây thơ. ”
Nhìn Hoắc Nghiễn Trưng trước mặt, Mô*g úy bỗng nhớ về những ngày khi vừa mới quen biết Hoắc Nghiễn Trưng. Hoắc Nghiễn Trưng là một thiếu niên kiêu ngạo, còn hắn ta lại là bá vương một phương. Vương giả vốn không chạm mặt nhau bởi nếu hai vị vương giả tiếp xúc hoặc có mối liên hệ nào đó vậy ắt sẽ phải có một người ngã xuống. Chỉ sau một trận chiến, hắn ta nhanh chóng biến thành bại tướng dưới tay Hoắc Nghiễn Trưng. Lúc ấy hắn ta vẫn chỉ là một vị nhị công tử trẻ tuổi kiêu ngạo, ra tay hết sức tàn nhẫn.
Bây giờ cũng gần hai mươi năm trôi qua, xem như hắn ta đã được chứng kiến bản thân từ Nhị hoàng tử biến thành một người rảnh rỗi bất tài, lại thấy hắn từ một người nhàn tản trở thành đại tướng quân trăm trận trăm thắng, rồi lại thành Vương gia tay nắm trọng binh. Cuối cùng mang danh Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ.
Ha, ngây thơ…
Ba chữ này, ở thời điểm gặp nhau lần đầu tiên, khi bị hắn ta khiêu khích. Hoắc Nghiễn Trưng đã từng nói như thế, sau đó hắn ta, ngược lại, bị đánh cho tơi tả đến suýt chút nữa mất cái mạng nhỏ này!
Đúng vậy, người ngây thơ cuối cùng đều sẽ phải trả cái giá đắt cho sự ngây thơ của chính mình.
Sau khi rời khỏi Vương phủ, khi Trường Tín hầu phủ xảy ra chuyện, có vẻ như lần duy nhất Hoắc Nghiễn Trưng dồn nhiều tâm sức làm một chuyện là ép tiểu hoàng đế thu hồi thánh chỉ, ấy thế mà cho đến giờ vẫn chưa từng ra tay hạ sát bất cứ ai.
Tuy tiểu Hoàng đế cảm thấy khuất nhục nhưng dẫu sao tính mạng con người đều được vẹn toàn, lại không xảy ra bất cứ cuộc ác chiến đẫm máu nào, đây thật ra đã là một điều may mắn.
Như vậy cũng có nghĩa là Hoắc Nghiễn Trưng đã đợi rất lâu rồi, là từ khi nào vậy?
Trước khi Thái hoàng thái hậu ch*t có phải đã ép hắn quay lại phò tá Hoắc Vân Kỳ đang tại vị hay không? Cái ch*t của bà liệu có liên quan gì đến Hoắc Nghiễn Trưng hay không?
Mô*g úy thân ở trong ván cờ nên sớm cũng đã không còn thấy rõ được điều gì nữa rồi.
Hắn ta chỉ là tùy tiện ngẫm nghĩ mà thôi.
Bỏ đi vậy.
Trong Tử Thần Điện.
Thôi hoàng hậu dùng trượng hình để trừng phạt mấy vị tú nữ phiên vân phúc vũ bên người Hoắc Vân Kỳ ngay trong kỳ hạn quốc tang khiến Hoắc Vân Kỳ vô cùng tức giận. Sau khi hai người khắc khẩu thì nàng ta bị phạt quỳ gối ngay trên đại điện, Hoắc Vân Kỳ ngồi ở vị trí trên cùng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Thôi hoàng hậu. Thôi thị vẫn đang mặc quần áo tang màu trắng, trán xuất hiện vết thương do Hoắc Vân Kỳ ném chung trà vào, dòng máu tươi trên trán từ từ chảy xuống.
“Ngươi có tin trẫm phế ngươi ngay bây giờ không?”
Hoắc Vân Kỳ gào rống lên, sống lưng Thôi Nghiên thẳng tắp, ánh mắt lạnh băng nhìn Hoắc Vân Kỳ, khóe môi vẽ nên một nụ cười lạnh: “Vậy xin bệ hạ lập tức hạ chỉ phế truất thần thiếp!”
Lời này của Thôi Nghiên khiến Hoắc Vân Kỳ giận sôi cả ruột gan, hắn ta cất tiếng hô lớn: “Người đâu! Lập thánh chỉ!”
Người hét lên là Hoắc Vân Kỳ, nhưng Phù Liễm lại chậm rãi đi tới, thấp giọng khuyên nhủ: “Phế hậu là một chuyện hết sức trọng đại, hiện tại lại đang trong kỳ quốc tang, xin bệ hạ suy xét lại!”
Hoắc Vân Kỳ quắc mắt nhìn Phù Liễm: “Suy xét lại? Chẳng lẽ ý ngươi muốn nói là ngay cả chuyện trẫm phế hậu cũng phải thông qua sự đồng ý của Nhiếp chính vương? Chỉ cần Nhiếp chính vương đồng ý thì không còn trọng đại nữa rồi có phải không?”
“Tâu bệ hạ, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Nhiếp chính vương, nhưng lại là chuyện vô cùng lớn. Không những vậy còn ảnh hưởng đến tất cả triều thần văn võ. ”
Vừa dứt lời, ống tay áo dài của Hoắc Vân Kỳ dứt khoát quét qua một lượt, sổ con, nghiên mực chất đầy trên bàn rơi lộp độp xuống đất gây ra một mớ lộn xộn hỗn độn.
Trong lòng Thôi Nghiên như nghẹn lại, nhìn chằm chằm Hoắc Vân Kỳ nói: “Bệ hạ nói đúng là đúng, ngài muốn phế hậu thì cứ phế hậu, muốn làm cái gì thì làm cái đó! Không liên quan gì đến Nhiếp chính vương! Cũng không liên quan gì đến triều thần văn võ!”
“Có phải ngài cảm thấy như vậy mới là cao cao tại thượng? Ngài có biết, những hành vi này của ngài không khác gì một đứa nhóc năm tuổi, bệ hạ có biết không? Ngay cả một đứa nhỏ cũng không dám làm càn giống như ngài đâu. ”
Giọng nói Thôi Nghiên mang đậm màu sắc trào phúng mỉa mai. Hoắc Vân Kỳ đứng dậy tiến nhanh đến chỗ nàng ta, ⓗ.⛎.п.𝐠 𝐡.ăn.g giơ chân đá một cú.
Một cú đá vào bụng của Thôi Nghiên, nàng ta quỳ rạp trên mặt đất, ôm bụng, đau đến hồi lâu sau vẫn chưa thể hít thở bình thường trở lại, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Thôi thị chỉ cảm thấy trong bụng như tràn ra một thứ chất lỏng nóng ấm, nàng ta ý thức được có khả năng mình đã mất đi thứ gì đó, khuôn mặt ngay lập tức trắng bệch.
Hoàng hậu và Hoàng đế cãi nhau, Hạ Chi không dám đi tìm Thái hậu bèn hỏi thăm cung nhân thì biết được Nhiếp chính vương ở trong cung, nàng ta chạy như bay đi tìm Hoắc Nghiễn Trưng.
Khi Hoắc Nghiễn Trưng đến Tử Thần Điện, Thôi thị vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, áo tang màu trắng đã nhiễm hồng. Hắn nhíu mày, nhìn Phù Liễm nói: “Còn không mau kêu người đi mời thái y?”
Phù Liễm cúi người lui ra ngoài, Thanh Dương nhanh chân chạy đi mời thái y.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Thôi Nghiên quỳ rạp trên mặt đất hỏi: “Còn đứng lên được không?”
Thôi Nghiên chậm rãi lắc đầu.
Hoắc Nghiễn Trưng hỏi lại: “Hoàng hậu thử cử động một chút, xem thử có phải bị thương đến xương cốt rồi hay không. ”
Thôi Nghiên nói: “Hoàng thúc, xương của ta không sao cả, chỉ là bụng ta đau quá. ”
Câu trả lời yếu ớt không còn chút sức lực khiến sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng hơi đổi, trầm giọng kêu: “Người đâu!”
Dứt lời, cung nhân ở bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, nội thị cung nữ đều cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu nhìn. Hoắc Nghiễn Trưng nhìn các nàng phân phó nói: “Hai người đến đỡ Hoàng hậu đi nằm. ”
Phân phó xong, cung nhân lập tức bắt đầu hành động, Hoắc Vân Kỳ nhìn Hoắc Nghiễn Trưng hoàn toàn làm lơ mình, lạnh lùng nói: “Không có mệnh lệnh của trẫm, ai dám hành động!”
Bước chân cung nhân cứng lại, Hoắc Nghiễn Trưng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta, không hề để ý mà nói: “Nhanh lên. ”
Nhẹ nhàng nói ra hai chữ, cung nhân nhìn Thôi thị nằm sấp dưới đất không nhúc nhích, trong lòng vừa sợ vừa lo, lại nghe Hoắc Vân Kỳ gào rống: “Ai dám động vào trẫm tru di cửu tộc người đó!”
Hoắc Nghiễn Trưng khẽ nhíu mắt: “Mang người đi!”
Cung nhân nghe Hoắc Nghiễn Trưng nói, nhanh chóng đỡ Thôi hoàng hậu về giường, chỉ thấy Hoắc Vân Kỳ nổi trận lôi đình, sắc mặt đỏ lên: “Trẫm phải tru di cửu tộc các ngươi!”
Hoắc Nghiễn Trưng thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, nói: “Tất cả ra ngoài hết đi. ”
Mọi người vâng lệnh nghe theo, nhanh chóng lui ra ngoài.
Đám người mới ra, thái y đã tới, tiến đến bắt mạch Thôi hoàng hậu, nàng ta đã có thai sắp được ba tháng.
Cú đá này của Hoắc Vân Kỳ đã gi*t ch*t đi đứa con của chính mình.
Sau khi nghe thái y nói, đáy mắt hắn ta hiện lên một tia hoảng loạn, giật mình, sự thay đổi rất nhỏ này rơi trọn vào trong tầm mắt Hoắc Nghiễn Trưng.
“Bệ hạ còn muốn phế hậu không?” Hoắc Nghiễn Trưng lạnh giọng hỏi.
Tròng mắt Hoắc Vân Kỳ đỏ ngầu nhìn hắn, cắn chặt răng, xương hàm cũng căng cứng.
“Nhiếp chính vương đây là muốn nhúng tay vào việc hậu cung của trẫm sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn hắn ta, mày nhíu chặt, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường không thể tả hết chỉ trong đôi ba câu.
Hắn quả thật cảm thấy một lời khó nói hết, dù sao Hoắc Trường Phong cũng là người có tính cách ôn hòa. Tuy cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng ít nhất vẫn là một người đầu óc bình thường, sao lại sinh ra một tên đầu óc trì trệ đến như thế này?
“Đứa bé trong bụng Hoàng hậu bị bệ hạ hại ch*t, vẫn còn là chuyện hậu cung sao? Trước giờ nam nhân bỏ thê tử vì bảy điều, có một điều quan trọng là không có đời sau, dựa vào cái gì bệ hạ lại cảm thấy sau khi hại ch*t nhi tử, lại có thể bình an vô sự vậy?”
Lời này Hoắc Vân Kỳ nghe được lập tức thấy thấp thỏm bất an, chuyện này nếu truyền ra ngoài, vậy mấy ngày nay cố gắng che đậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng, hắn ta hoàn toàn không chịu cam tâm cúi đầu trước mặt Hoắc Nghiễn Trưng.
“Nhiếp chính vương không thể giữ kín vì trẫm sao?”
Nhìn hắn ta có vẻ nắm chắc như vậy, Hoắc Nghiễn Trưng chậm rãi nở nụ cười, như thể đang cười hắn ta vô tri, cười hắn ta ngu xuẩn. Sau khi tiến đến gần thì vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt hắn ta, động tác nhẹ nhàng nhưng Hoắc Vân Kỳ lại có cảm giác giờ phút này mình như đang bị Hoắc Nghiễn Trưng chà đạp lên trên mặt đất rồi bị đánh cho tơi tả..
“Bệ hạ, phải làm sao bây giờ? Bệ hạ khờ dại đến mức khiến bổn vương không nỡ ra tay. ”
Hoắc Vân Kỳ gắt gao nhìn hắn chằm chằm, hắn ta chỉ có thể chịu đựng đến mức này thôi.
“Hôm nay tất cả những chuyện phát sinh ở Tử Thần Điện, người trong tông thất đều sẽ biết được!” Hoắc Nghiễn Trưng dừng một chút, lại nói: “Đúng rồi, các ngươi diễn kịch nhiều ngày như vậy, có phải chỉ chờ Vĩnh An quận chúa vào cung sẽ lập tức kết thúc hay không?”
Câu nói bất ngờ này khiến Hoắc Vân Kỳ không kịp phòng bị. Hắn ta chậm rãi dời ánh mắt nhìn về phía Phù Liễm, sắc mặt Phù Liễm bình tĩnh, ông ta chưa hề mật báo cho Hoắc Nghiễn Trưng, nhưng Hoắc Nghiễn Trưng lại biết.
Người khắp cung điện này đôi khi thật sự không nhìn rõ được, rốt cuộc ai là người của Nhiếp chính vương, ai là người trong cung.
Thấy sắc mặt hắn ta đột ngột biến đổi, Hoắc Nghiễn Trưng không hề để tâm mà cười, nói: “Đừng nhìn Tổng quản, ông ta còn chưa kịp báo tin cho bổn vương đâu. ”
Sắc mặt Hoắc Vân Kỳ đỏ lên, cắn chặt hai hàm răng, cổ họng mang cảm giác như có một luồng tanh nồng trào ra, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân mình bắt đầu run run như sắp ngã quỵ.
Phù Liễm nhanh chóng chạy đến đỡ lấy hắn ta, hơi gật đầu với Hoắc Nghiễn Trưng rồi đỡ Hoắc Vân Kỳ sang một bên ngồi xuống ghế.
Hoắc Nghiễn Trưng lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, đi ra ngoài điện.
Ra khỏi đại điện, Hoắc Nghiễn Trưng đứng ở cửa Tử Thần Điện đợi một lát, không lâu sau Phù Liễm đã đi theo ra ngoài.
“Lão nô bái kiến Nhiếp chính vương!”
Hoắc Nghiễn Trưng vẫn không nhìn ông ta mà bình tĩnh nhìn về phương xa, nhàn nhạt nói: “Bổn vương có một việc rất tò mò, muốn hỏi Tổng quản một chút, hy vọng Tổng quản có gì nói đó không hề giấu giếm. ”
“Xin Nhiếp chính vương cứ hỏi. ”
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Mỗi lần Tổng quản đứng ở nơi đây nhìn về phương xa, rốt cuộc sẽ suy nghĩ điều gì?”
Tầm mắt Phù Liễm hơi dừng, dùng âm thanh bình bình mà trả lời: “Lão nô suy nghĩ, ngày mùa hè không gặp hồng thuỷ, không gặp hạn hán, vào đông không có người ch*t rét, bốn mùa người dân đều có thể ăn no mặc ấm, đó chính là thế đạo tốt nhất. ”
Sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng nghiêm túc, quay đầu lại nhìn ông ta một cái: “Bổn vương không ngờ rằng Tổng quản lại mang một tấm lòng Bồ tát. ”
Phù Liễm nói: “Chẳng lẽ Nhiếp chính vương không như vậy sao?”
Vừa dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng lập tức nở nụ cười: “Lời này thật không quen, ai cũng chỉ trích bổn vương kiêu ngạo ương ngạnh, tàn nhẫn độc ác, là ác ma, Tổng quản lại cảm thấy bổn vương mang tâm tốt như Bồ tát. ”
“Nếu Nhiếp chính vương không phải người có tâm đẹp như Bồ Tát, mấy ngày hôm trước khi xảy ra trận tuyết lớn kia, không biết đã có thể có bao nhiêu người ch*t rét rồi!”
Phù Liễm dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng im lặng một lát, trầm giọng hỏi: “Việc của Trường Tín hầu và tiền triều, Tổng quản biết được bao nhiêu?”
Hắn hỏi thẳng thừng như vậy, lồng ng*c Phù Liễm cảm giác như thể bị thứ gì va chạm vào, thân người căng cứng, một lát sau mới trả lời: “Lão nô chỉ biết Trường Tín hầu vốn là Bình Nam tướng quân của tiền triều, sau đó thì đến cậy nhờ Thái tổ hoàng đế, còn những việc về sau Vương gia đã biết rõ. ”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn về phương xa khẽ nhíu mắt, cười nhẹ một tiếng: “Bổn vương còn tưởng rằng Tổng quản sẽ nói hết không giấu giếm nửa lời giống như ban nãy. ”
“Lão nô đã từng lăn lộn ở tầng thấp, chuyện có thể biết được cũng chỉ có một ít như vậy thôi. ”
“Vậy sao? 𝒬𝐮●🅰️●𝐧 𝒽●ệ giữa Cửu công chúa tiền triều và Trường Tín hầu phủ, Tổng quản cũng không biết sao?” Hoắc Nghiễn Trưng nhìn ông ta chằm chằm, ánh mắt sắc bén, không cho phép trốn tránh.
Tiếp theo Phù Liễm lại im lặng, Hoắc Nghiễn Trưng đã hỏi ra được như vậy có lẽ là đã biết chuyện rồi.
Nhưng đã biết được bao nhiêu? Ông ta không xác định được.
“Lão nô chỉ nhớ rõ, Cửu công chúa tiền triều ch*t chìm ở hồ hoa sen, cũng không biết còn có 🍳●𝖚🔼●n 𝒽●ệ gì với Trường Tín hầu phủ hay không. ”
Không thể cạy miệng ông ta, Hoắc Nghiễn Trưng khẽ lắc đầu: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, Tổng quản không cần phòng bị như vậy đâu, bổn vương chỉ tò mò mà thôi, nghi hoặc trong lòng thật sự khó lý giải nên mới hỏi Tổng quản. ”
Phù Liễm hơi gật đầu: “Nhiếp chính vương lo lắng nhiều rồi, lão nô còn chưa bật tuyến phòng bị, chỉ là câu hỏi của Vương gia, lão nô cũng không biết. ”
“Ha…” Hoắc Nghiễn Trưng cười khẽ một tiếng, thở dài nặng nề, vẫn chưa muốn kết thúc đề tài này, tiện đà nói: “Vậy thì không nói Cửu công chúa nữa, nói tới tiểu thư nhỏ của Mục phủ, Mục Vọng Thu đi. ”
Phù Liễm không nói gì, Hoắc Nghiễn Trưng cũng không nhúc nhích, hai người giằng co như vậy một lúc lâu, Hoắc Nghiễn Trưng mới lạnh lùng nói: “Mục Vọng Thu sao lại trở thành muội muội ruột của tướng quân phản quốc vậy? Chuyện này Tổng quản chắc sẽ biết nhỉ?”
Phù Liễm rủ mắt, bất đắc dĩ cong môi: “Nhiếp chính vương đã biết cả rồi, cần gì phải làm khó lão nô?”
“Sao lại là làm khó, bổn vương chỉ biết thân phận, nhưng không biết quá trình. Trong những chuyện này có quá nhiều thứ không hợp lẽ thường, cho nên muốn nhờ Tổng quản giải thích một chút. ” Hoắc Nghiễn Trưng nói như thể không chút để ý, dường như chỉ thuận miệng tán gẫu mà thôi, nhưng ánh mắt sắc bén của hắn lại nói cho Phù Liễm biết, đây là một vấn đề quyết định sinh tử.
“Quá trình nhiều trắc trở này, Vương gia sao có thể hỏi lão nô đây, vấn đề này có lẽ chỉ có bản thân Trường Tín hầu, hoặc là Mục tiểu thư Mục Vọng Thu mới có thể biết được. ”
Phù Liễm vẫn vô cùng cẩn trọng trả lời, xem ra là không thể moi được gì rồi.
Hoắc Nghiễn Trưng có hơi không vui, nhàn nhạt nói: “Có đôi khi bổn vương nghĩ, có lẽ Trường Tín hầu phủ cũng không thực sự oan ức như vậy. Tuy không có chứng cứ cấu kết tiền triều, nhưng có lẽ cũng từng có việc thật tồn tại. ”
Hắn dứt lời, người Tổng quản trên mặt luôn chỉ một biểu cảm này lập tức thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ ra tia cảm xúc đau đớn: “Trên đời này có rất nhiều người, sinh ở tiền triều ch*t vào sáng nay, bọn họ không để tâm đến việc triều đại thay đổi, cũng không nhớ rõ hoàng đế hiện tại là ai, chỉ muốn bình an khỏe mạnh mà sống đến già, không tai không nạn. Xin hỏi Nhiếp chính vương, chẳng lẽ chỉ vì có q⛎·a·𝖓 𝖍·ệ với tiền triều thì đều phải chịu cái ch*t sao?&rdquo
← Ch. 31 | Ch. 33 → |