← Ch.08 | Ch.10 → |
Anh xoay người đi vài bước sau đó dừng lại, chần chờ một lúc, quay đầu lại nhìn cánh cửa đã khóa kia.
Đứng ở bên ngoài, anh bắt đầu nhớ lại những tốt đẹp của cô, nhớ đến mỗi ngày của hơn một tháng qua, anh trải qua giống như ở trên thiên đường.
Đàn ông và phụ nữ những lúc đó, có lẽ chỉ có hai con đường—
Một là thu hút lẫn nhau, lên giường sưởi ấm, có lẽ chỉ có một cơ hội hiểu rõ nhau, mới có may mắn nắm tay nhau cả đời.
Hai là sau khi lên giường, cảm giác mới mẻ dần dần mất đi, không duy trì được lâu, đã tráng sỹ đoạn oản (tráng sỹ chặt tay ý là cắt đứt nhanh chóng) nói chia tay.
Từ đáy lòng Lương Duy Nặc không hy vọng, bọn họ là loại người sau.
Cảm giác của anh đối với Tưởng Vĩ Nhân rất mãnh liệt, qua mấy ngày nay bọn họ quen biết, cô chưa từng nhắc tới hoàn cảnh của gia đình cô, tất cả về cô, đều là anh tìm hiểu sau lưng.
Cô không nhề nhắc đến "tình trạng thê thảm" của mình, nhưng anh biết cuộc sống của cô áp lực rất lớn, cuộc sống của cô cũng không tốt, nhưng ở trước mặt anh, nhìn cô rất vui vẻ, giống như không có điều gì buồn phiền cả.
Anh thật sự rất thích một Tưởng Vĩ Nhân kiên cường như vậy, đáng tiếc cô không hiểu.
Nghĩ đến tương lai của bọn họ, Lương Duy Nặc biết, anh không cần một phút đồng hồ, thực ra đêm nào anh cũng ngẫm nghĩ rất kỹ.
Một đêm này, anh đứng ngoài cánh cửa đã khóa lại, cho đến khi trời sáng......
Tưởng Vĩ Nhân rất vất vả mới khóa cửa lại được. Lời nói của Lương Duy Nặc..... anh biết, thực ra cô cũng có khát vọng giống anh.
Điện thoại chợt vang lên, cô chạy về phía bàn trà nhấc điện thoại, nghĩ rằng Lương Duy Nặc gọi điện tới nói hối hận, anh muốn đi vào.
"Hello!" Tưởng Vĩ Nhân mở miệng nói chuyện trước
"Nhân Nhân, bố đây."
"Bố!Bố còn chưa ngủ sao?" Đã mười một giờ 50 rồi.
"Ừ..... Nhân Nhân, con có thể cho vay một lần nữa được không? Gì hai của con....."
"Bố..... để có thể cho vay con đều đã làm, thẻ tín dụng, sec tiền mặt, tiền thưởng, con không còn cách nào có thể làm nữa. Hơn nữa những khoản con phải trả hàng tháng, đã gần hết tiền lương của con, con phải nhận thêm công việc phiên dịch mới có thể kiếm được tiền sinh hoạt. Bố, con xin lỗi......"
Tưởng Vĩ Nhân thở mạnh, ngồi xuống sô pha nhỏ, cảm giác bản thân rất vô dụng.
"Là bố có lỗi với con. Nếu không phải là gì hai của con......"
"Bố, gì hai không khổ cực như vậy đâu, mấy ngày trước con mới nhìn thấy gì ấy ở cửa hàng bách hóa đi dạo quầy chuyên bán LV đó."
"Nhưng mà dượng của con....."
"Bố, bố nghe con nói, bây giờ đừng để ý đến bọn họ. Chuyện có nặng có nhẹ, hai năm qua, con trả nợ từng chút một, ngay bây giờ sẽ vay tiền lần nữa, đưa tiền cho bọn họ. Ngày mai con sẽ gọi cho gì hai, có được không?"
"Nhân Nhân, bố thực sự vô dụng, là bố có lỗi với con và mẹ con, khiến hai người chịu khổ theo bố......" Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của bố cô rất nghẹn ngào.
Đầu bên này viền mắt Tưởng Vĩ Nhân cũng đã hồng hồng. Thật ra thì, bố của cô là người rất có trách nhiệm.
Một người đàn ông bị ngã từ chỗ cao xuống, quá nặng nề không thể gượng dậy nổi, mượn rượu giải sầu. Nhưng sau khi bố cô tuyên bố phá sản, lập tức xin làm bảo vệ của một tòa cao ốc, tiền lương không tới ba vạn. Một người đàn ông từng tùy tiện vung tay làm ăn đã mấy ngàn, mấy trăm vạn, bây giờ chấp nhận chịu hạ mình như vậy, cô cảm thấy được bố của mình giỏi vô cùng!
"Bố, con không cảm thấy con và mẹ phải chịu khổ cực, vả lại bố đã từng cho bọn con cuộc sống rất giàu có! Bố không cần nghĩ ngợi quá nhiều, chăm sóc bản thân cho tốt. Tương lai sau này khi con trả hết nợ nần, còn phải mua một căn phòng thật lớn hiếu thuận bố và mẹ!" Tưởng Vĩ Nhân ở đầu điện thoại tươi cười chảy nước mắt.
"Nhân Nhân, con đúng là một đứa trẻ ngoan, bố hại con như vậy..... không những không hận bố, còn—"
"Bố! Sao con có thể hận bố được? Con yêu thương bố còn không hết nữa là, bố nuôi con lớn như vậy nha! Ông bố tốt của con, bố đừng nghĩ nhiều. Đúng rồi, con nói cho bố biết, gần đây con quen một người đàn ông rất tốt, anh ấy....."
Để dời đi sự chú ý của bố mình, Tưởng Vĩ Nhân bắt đầu nói đến việc cô quen biết Lương Duy Nặc.
Đêm nay, cô và bố nói chuyện rất nhiều rất lâu lâu, đến tận hơn nửa đêm.
Tối hôm qua, hầu như Tưởng Vĩ Nhân không chợp mắt, nói chuyện điện thoại với bố mình xong, cô khóc rất lâu.
Nằm ở trên giường, làm thế nào cô cũng không ngủ được, liền rời giường thức đêm dịch bản thảo, cho đến khi tờ mờ sáng, cô mệt không trụ được nữa, mới gục xuống bàn ngủ một lát.
Đồng hồ báo thức buổi sáng, cô lười biếng mở mắt ra, vào nhà tắm rửa mặt chải tóc, không hề kinh ngạc khi thấy người phụ nữ trong gương như chú hề, cặp mắt giống như đặt hai cái bánh bao hấp úp vào, sắc mặt tái nhợt trắng bệch.
A, hôm nay không phải đánh kem lót rồi! Cô đánh trống lảng làm mặt quỷ với cái gương.
Nhưng mà, hai cái bánh bao hấp dưới mắt, đúng là rất đau đầu! Phải nghĩ cách che bớt mới được.
Thay đồ công sở, bỏ những thứ cần thiết vào túi, cô chuẩn bị ra khỏi nhà.
Cô vừa mở cửa, mới bước ra được một bước, ngay lập tức bị người đàn ông đứng tựa bên cạnh cửa dọa cho giật mình.
"Duy Nặc?!" Cô lớn tiếng kêu lên.
Lương Duy Nặc cười như không cười nhìn cô, chú ý tới cặp mắt sưng đỏ không bình thường của cô, mặc dù cô cố gắng dùng đồ trang điểm che giấu, nhưng nhìn qua vẫn thấy rất rõ ràng.
"Em sao vậy? Tối hôm qua không theo anh, nên khóc suốt đêm sao?" Anh trêu ghẹo hỏi.
"Anh..... tại sao mới sáng sớm đã ở đây?" Cô không trả lời anh, tự nói ra nghi ngờ trong lòng.
"Cả đêm anh không về." Anh cười nhẹ nhàng.
"Anh...." Cô không biết nên nói gì.
"Đi thôi, anh mời em ăn sáng." Anh lôi cô ra ngoài, lấy chìa khóa trên tay cô, thay cô khóa cửa.
"Anh....." Cô cảm thấy mình nên nói gì đó, vì dù sao cũng có một người đàn ông đứng ngoài cửa nhà mình cả đêm, cô nên nói vài câu. Nhưng mà nên nói cái gì đây? Lòng cô rất loạn, không nghĩ ra được.
"Em nha, có người đàn ông đứng trước cửa nhà em suốt đêm, em cũng nên nói gì đó khác đi chứ? Ví dụ như em rất cảm động chẳng hạn!"
"Anh cũng không phải là người đàn ông đầu tiên đứng ở cửa nhà em suốt đêm." Đây là sự thật.
"Em đây là nói cho anh biết, giá thị trường của em rất cao sao?" Lương Duy Nặc nhíu mày, cố ý bày ra vẻ mặt "anh không tin em có giá thế".
"Tất nhiên rồi! Em chính là băng sơn mỹ nữ khó trị nổi danh ở Yale đó!" Cô cười rất hả hê. Năm đó những người muốn tiến đến với cô không được cô để đứng ngoài cửa, sau đó họ tặng cho cô cái danh đó.
"Băng sơn mỹ nữ khó trị? Khó trị thì anh tin, băng sơn anh cũng tin, nhưng mà mỹ nữ là sao......Anh cảm thấy em còn kém vài phần!"
"Đáng ghét!" Cô đấm nhẹ vào lồng ngực anh."Sáng sớm tinh mơ đã muốn ăn đòn!"
Bọn họ đi tới trước cửa thang máy, Lương Duy Nặc đưa tay cầm lấy nắm đấm của cô, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay của cô ra, ấn về phía lồng ngực của mình, để cô cảm nhận trái tim đập cuồng loạn của anh sau khi thấy cô, một lúc lâu mới mở miệng nói chuyện.
"Em có cảm nhận được sự căng thẳng tăng nhanh của anh không? Trái tim anh, thực sự đập rất mạnh, bởi vì rất căng thẳng. Có đôi khi, căng thẳng là một loại thành tâm, hiện tại tim anh đập rất nhanh, chính là thành tâm anh dành cho em."
Thang máy tới, cửa mở ra rồi đóng lại, hai người họ vẫn ở bên ngoài, không một ai di chuyển.
Lương Duy Nặc buông tay cô ra, xoa gương mặt cô, nói tiếp: "Vĩ Nhân, bây giờ anh không có cách nào nói cho em rằng, anh yêu em, nhưng anh biết cảm giác của anh đối với em, đã vượt xa "thích". Tuy nhiên chúng ta mới biết nhau hơn một tháng, nhưng được ở cùng em nhiều hơn một ngày, anh liền phát hiện đã thích em nhiều hơn một chút. Nhiều thích như vậy, anh cảm thấy đã rất gần với "yêu" mà mọi người nói rồi. Anh đối với em rất khát vọng, mặc kệ là vấn đề tình cảm hay sinh lý, anh đều khát vọng em. Cả đời người có thể gặp được bao nhiêu đối tượng có thể cùng lúc sinh ra khát vọng tình cảm và sinh lý đây? Anh nghĩ không nhiều đâu. Anh hi vọng chúng ta đều nghiêm túc đối với đoạn tình cảm này, em có bằng lòng lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để qua lại với anh hay không?"
Anh nhìn cô, ánh mắt kia giống như đối với anh cô chính là thứ quan trọng duy nhất trên đời.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |