← Ch.01 | Ch.03 → |
"Wow, là ai đem bức tranh của ta vẽ đẹp như thế?" Nàng hét lớn. Nếu không phải nhìn mặt thật sự rất giống nàng, nàng sẽ cho là đây là tranh vẽ cung nữ chứ không phải là bức hoạ nàng. (Sao mà ngu thế cơ chứ)
"Ngươi nói —— người trên bức họa thật sự là ngươi?" Ba người nhất tề quay đầu, bất khả tư nghị (không tin được) nhìn người "thẳng thắn" kia. (nói thẳng ra là ngu đi cho rồi, còn "thẳng thắn" cái nỗi gì)
"Đúng a." Hách Thiên Hương rất chân thành gật gật đầu, nhưng ngay sau đó nhìn chữ dưới bố cáo —— phàm có thể tìm được người này, thưởng một ngàn lượng hoàng kim.
"Một ngàn lượng hoàng kim, ta đáng giá như vậy sao?" Nàng sờ sờ đầu, hồn nhiên không chú ý tới ba người bên cạnh giờ phút này cơ hồ đã hóa đá. (Trời ạ, mau cấp cho Hương tỷ cái sing gum để đẩy nhanh oxi lên não a)
Một ngàn lượng, hơn nữa còn là hoàng kim. Bọn họ... Bọn họ chính là nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới a!
Ba người giờ phút này chỉ có một tâm tư duy nhất chính là thần tài cuối cùng cũng chịu chiếu cố bọn họ.
"Các ngươi... sao vậy?" Ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt, cho dù là người thần kinh thô như Hách Thiên Hương cũng phát giác ra.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi trị giá một ngàn lượng hoàng kim a!" Ba người run giọng nói, sáu bàn tay đen sì đồng thời vuốt vuốt miệng."A!" Cho dù chậm nửa nhịp, lúc này cũng phục hồi tinh thần. Một tiếng thét chói tai vang lên trong núi rừng. Mấy con quạ bị cả kinh rối rít bay khỏi đầu cành, thuận tiện phát ra mấy tiếng kêu khàn khàn.
"Một ngàn lượng hoàng kim, một ngàn lượng hoàng kim a!" Tiếng la xúc động cùng với tiếng bạc rơi, vang thành một mảnh.
Không kịp lấy lại bạc vụn rơi trên đất, Hách Thiên Hương túm váy, nhanh chân bỏ chạy. Giang hồ hiểm ác, giang hồ hiểm ác, bây giờ nàng càng có thể hiểu ý tứ của những lời này. Sớm biết nàng nên liều chết không thừa nhận người trong bức họa là nàng (chỉ có tỷ mới máu chậm lên não thế thôi). Bất quá là ai hạ một ngàn lượng hoàng kim tìm nàng đâu? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Hách gia. Không biết nàng bây giờ chạy về nhà, một ngàn lượng hoàng kim này có phải có thể thuộc về mình hay không? (đánh chết không chừa cái thói ham tiền. HaizzAdmin (thảo luận)) Kết quả là, một chạy, ba đuổi theo, cánh rừng yên lặng, thoáng chốc thay đổi.
"Hô! Hô!" Mồ hôi đầm đìa, Hách Thiên Hương vô lực tựa vào một cái cây khô, mãnh liệt thở hào hển. Khinh công luyện tốt, cũng có chỗ tốt, ít nhất có thể làm cho nàng né được nguy hiểm vừa rồi. Bất quá —— tình huống trước mắt cũng không tốt hơn là bao, quần áo không có, bạc không có, xui xẻo hơn chính là, nàng bây giờ, ngay cả Đông Nam Tây Bắc cũng không phân biệt được. Nói cách khác —— nàng, lạc đường!
"A! A! A!" Mấy con quạ bay qua đỉnh đầu, báo trước nàng bây giờ không gặp may mắn."Trời ạ!" Nàng hai tay chống nạnh, nổi giận gầm lên một tiếng.
"Địa a!" Nàng hai chân mãnh liệt đập mạnh, phát tiết nội tâm bất mãn. Trước khi nàng muốn đem "Tam tự kinh" toàn bộ nói một lần, một trận âm thanh đao kiếm đánh nhau truyền vào lỗ tai nàng? Hay là luận võ? Hai lỗ tai thoáng chốc giơ lên, Hách Thiên Hương men theo tiếng vang tìm đến. Ba mươi mấy người áo đen che, bao vây một cái kiệu màu tím, phía ngoài kiệu, từ trang phục năm thị vệ mà nhìn thì giống như muốn thề sống thề chết bảo vệ người trong nhuyễn kiệu.
"Đừng kháng cự nữa, nếu chúng ta hôm nay đã ngăn cản các ngươi thì sẽ không có ý định để cho một người nào chạy thoát." Cầm đầu bọn áo đen lớn tiếng nói, đối với cục diện tất thắng trước mắt, hiển nhiên có chút đắc ý.
"Phi! Bằng các ngươi mà cũng xứng nói lời này!" Một trong những thị vệ thối miệng nói.
"Ha ha ha, xứng hay không đợi lát nữa sẽ biết, bất quá các ngươi không có ý định để cho chủ tử các ngươi ở chỗ này lộ mặt sao? Hay là hắn bây giờ đã sợ đến tè ra quần rồi?" Người áo đen đùa cợt nói, lập tức chung quanh vang lên một trận cười. (Phi, phi, phủi phui cái mồm cẩu nhà ngươi, dám nói soái ca của ta như vậy. Hừ! Sát!!!)
"Các ngươi không có tư cách nhìn mặt chủ nhân." Trong mắt năm thị vệ đồng thời giương lên một tia lành lạnh
Kia là một loại ánh mắt hàm chứa sát khí, hiển nhiên, năm thị vệ này tư thế như vậy, đã có ý niệm muốn giết người trong đầu. Xem ra đợi lát nữa sẽ có một cuộc ác chiến đi. Hách Thiên Hương đứng phía sau đại thụ âm thầm nghĩ. Phụ thân từng cảnh báo nàng, nếu có người đối với nàng lộ ra ánh mắt như vậy, thì liền trốn thật xa, bỏ chạy thật xa. (Công phu thỏ đế nhà chị thì đúng là không ai bằng rùi. Hắc hắc)
"Lý Tư." Âm thanh trong trẻo như dòng suốt nhỏ giọt từ trong nhuyễn kiệu truyền ra, khiến cho chung quanh thoáng chốc yên tĩnh lại, cũng khiến cho Hách Thiên Hương cả người chấn động. Thanh âm rất êm tai, mặc dù trong trẻo, nhưng nghe ra được người đang nói chuyện là nam tử, "Ta không muốn nghe mấy lời vô dụng này nữa."
Một câu nói đơn giản, lại giống như kết thúc một màn, "Dạ!" Một trong năm người đáp. Sau một khắc, không gian núi rừng yên lặng đã trở thành Tu La Địa Ngục. Chém giết kèm theo binh khí va chạm, vang dội cả một sơn cốc, năm thị vệ võ công rất cao nhưng đám người áo đen kia võ công cũng không yếu, hơn nữa số lượng người áo đen rõ ràng nhiều hơn đối phương, cho nên thế cục xem như rất không trong sáng.
"Ngô... Người nào ngồi bên trong kiệu đâu? Hẳn là rất có tiền đi." Hách Thiên Hương vừa nghiên cứu tình hình đánh nhau, vừa tự nhủ. Bây giờ sầu não duy nhất của nàng là lộ phí hành tẩu giang hồ về sau biết tính thế nào. Mà đại não như hạt dưa của nàng (Việt Nam như thế này gọi là đầu to óc bằng hạt nho a. Hắc hắc), nghĩ đến phương pháp giải quyết chính là —— cứu người! Bình thường, anh hùng cứu người, người được cứu nặng thì lấy thân báo đáp, nhẹ thì, ít nhất sẽ đưa ra một nửa tài sản của mình để báo đáp anh hùng, ách, dĩ nhiên, lấy thân báo đáp thì không cần, nàng cũng không yêu cầu một nửa tài sản của đối phương, chỉ cần vài chục lượng bạc là đủ rồi. Trong nàng từ nhỏ dưỡng thành quan niệm, lấy nhiều đánh ít, nhân số nhiều bình thường đại diện cho "Ác", mà bên nhân số ít, còn lại là "Thiện". Hành tẩu giang hồ, tự nhiên là phải cứu người "thiện". (cái quan niệm này quái à nha)
"Đúng, cứ như vậy! Cứu người trong kiệu trước rồi hãy nói!" Chủ ý trước, Hách Thiên Hương thi triển khinh công, len lén bò đến bên nhuyễn kiệu. Năm thị vệ đang toàn lực đối phó ba mấy người áo đen, không để cho bọn họ nhích tới gần kiệu nửa phân, như vậy tạo thành kết quả, đối ngược một bên ầm ỹ, mà bên kia thì thật an tĩnh. Thật gần, cách cửa kiệu thật gần, chỉ còn ba bước... hai bước... một bước... (Cứu người mà như đi ăn trộm)
"Này!" Hách Thiên Hương cẩn thận kéo màn kiệu ra, "Ngươi không phải sợ, ta tới cứu ngươi..." Vừa mới mở miệng muốn trấn an người hoảng loạn bên trong, lại phát hiện tình huống hoàn toàn không giống như nàng nghĩ. Một thân cẩm y màu xanh, thiếu niên trong kiệu đang cúi đầu xem sách, tựa hồ đối với tiếng đánh nhau phía ngoài mắt điếc tai ngơ. Không có lầm đi! Hách Thiên Hương chớp mắt mấy cái, rồi sau đó dùng sức xoa mắt, lần nữa hướng trong kiệu nhìn lại... Không nhìn lầm, nàng thật không nhìn lầm! "Ngươi..." Đôi môi khẽ nâng, nàng lúng ta lúng túng chỉ nói một chữ.
"Ngươi là ai?" Nhẹ giơ cằm lên, thiếu niên hỏi. Đó là một gương mặt hơi mang theo một tia ngây thơ thanh tú, tóc đen mềm mượt ôm trọn cái trán, hai hàng lông mày đen tỉ mỉ cong cong như Nguyệt Nha, đôi môi vòng cung duyên dáng, trong khí chất toả ra một loại khó có thể chạm đến. Thật xinh đẹp! Hách Thiên Hương trong lòng kìm không được tán thán. Từ nhỏ đến lớn, nàng nhìn nam tử đã quen mắt, mà hai ca ca kia của nàng, bảy đường huynh đường đệ, lại càng là mỹ nam tử hiếm thấy. Vốn tưởng rằng hai đường đệ đã là trong nam tử xinh đẹp tuyệt trần hiếm thấy, không nghĩ tới thiếu niên trước mắt lại càng hơn mấy phần (đây gọi là ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác cao hơn đó tỷ). Hai đường đệ tú trung mang theo vài phần phác hoa khí, nhìn qua bình dị gần gũi; mà hắn lại mang theo vài phần cao ngạo, làm cho người ta không dám dễ dàng đem tầm mắt dừng lại trên người hắn.
"Ta là... người tới cứu ngươi!" Nuốt một ngụm nước bọt, Hách Thiên Hương tạm thời từ "Sắc đẹp" trước mắt phục hồi tinh thần.
"Cứu?" Đôi môi mỏng manh của thiếu niên dâng thành một độ cung, trong con mắt lại mang theo vài phần đùa cợt cùng khinh thường, "Ngươi tính làm sao cứu ta?"
Đây còn phải nói, đương nhiên là —— "Trốn!" Vừa nói, trực giác của nàng đưa tay, kéo tay phải xanh như ngọc của thiếu niên, muốn đem thiếu niên kéo ra khỏi nhuyễn kiệu. Điện quang hỏa thạch, thiếu niên cả người chấn động, tựa như không nghĩ tới đối phương sẽ cầm tay hắn. Tròng mắt đen khẽ nheo lại, thân thể hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm nơi hai tay giao nhau,
"Ngươi đụng tay của ta." Không phải hỏi, chỉ là đơn giản trần thuật.
"Đúng vậy a, ta là đụng tay của ngươi." Hách Thiên Hương gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nói, "Dĩ nhiên, mặc dù nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng là thời khắc nguy hiểm, cũng không nghĩ được nhiều như vậy." Nàng cho là thiếu niên để ý chuyện này, liền vội vàng giải thích. Cho xin đi! Nàng là khuê nữ còn chưa xuất giá cũng không để ý, hắn để ý cái gì a! Lông mi thật dài nhẹ nhàng lay động, thiếu niên rũ đôi mắt xuống, như đang ngẫm nghĩ cái gì?
"Này, ngươi nhanh nhanh một chút a!" Chờ không được, Hách Thiên Hương không nhịn được thúc giục. Tuy nói thiếu niên này là kim chủ tương lai của nàng, nhưng nếu bị đám người áo đen kia phát hiện động tĩnh bên này, chỉ sợ không riêng cái mạng nhỏ của hắn khó bảo toàn, ngay cả nàng cũng đi đời nhà ma, chết tại đỉnh núi không biết tên này.
"Tên?" Thật lâu, thiếu niên rốt cục mở miệng nói.
"Hách Thiên Hương!" Bây giờ nàng chỉ cầu hắn có thể xê dịch cái mông như pho tượng, dời bước ra khỏi nhuyễn kiệu."Quốc sắc thiên hương sao?" Hắn đánh giá nàng nói.
Ai, cơ hồ mỗi người nghe được tên nàng cũng sẽ nói như thế, "Tên không nhất thiết phải cùng sự thật tương xứng, người đặt tên cho ta hiển nhiên không lường trước được ta không thể trở thành Mỹ Cơ một đời." Nàng nhún nhún vai không để ý lắm nói.
"Ngươi không thèm để ý? Ta còn tưởng rằng cô gái nào cũng để ý dung mạo đâu!" Thiếu niên có chút kinh ngạc nhướng lông mày.
"Nghĩ vậy?! Tiểu quỷ, đừng bảo là ngươi rất hiểu nữ nhân!" Thiếu niên dung mạo ngây thơ, trực tiếp làm cho nàng đem hắn đánh vào cùng với tiểu quỷ một hàng. (Há há, truyện của Thiên Thảo, soái ca nào cũng bị xếp vào hàng tiểu quỷ a. Thiếu niên!!! Hắc hắc. Không biết dạo này ta có phải bị cuồng thiếu niên rùi không?
Xưng hô như thế, thiếu niên không giận ngược lại cười, "Ngươi biết không? Lời ngươi vừa nói nếu để người khác nghe thấy, chết một ngàn lần cũng không đủ."
"Là sao?" Nàng lật mắt trợn trắng, có loại cảm xúc muốn lấy đầu.
Tại sao người khác anh hùng cứu mỹ nhân dễ dàng như vậy, mà nàng lại cứ dưới loại tình huống nguy hiểm này, cùng hắn ở trong tám nhảm một đống lời nói vô nghĩa đâu! "Ngươi rốt cuộc có đi hay không a!" Nàng trừng mắt chỉ kém chút không hung hăng bắn thủng hắn. (Đừng tỷ ơi, soái ca có lỗ thì không đẹp đâu a)
Thiếu niên giơ lên đôi mắt đen bóng, yên lặng ngó chừng Hách Thiên Hương, cánh môi màu hoa hồng chậm rãi bật ra một chữ: "Được."
← Ch. 01 | Ch. 03 → |