Nhậm chức
← Ch.091 | Ch.093 → |
Không thể không nói, Sở Kiều có ấn tượng vô cùng xấu về Cảnh Hàm. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau ở trường săn, nàng và nam nhân tà ác này đã kết mối thù không thể giải, mấy lần gặp sau đó của hai người đều dẫn tới tình trạng tuốt kiếm giương cung. Tên vương gia quyền thế không nhỏ này dường như cũng không có giao tình tốt với Yến Tuân, cho nên lần nào gặp Sở Kiều cũng đều trợn mắt dựng mày, đối chọi gay gắt.
Vào đêm Thịnh Kinh xảy ra bạo loạn, hắn không có trong cung nên mới tránh được một trận. Sở Kiều luôn có chút nhìn không thấu mối quan hệ giữa Cảnh vương gia và triều đình Đại Hạ cho nên cũng chưa bao giờ thăm dò lai lịch của vị tiểu vương gia này. Ví như hiện tại, nàng cũng thật không rõ vì sao tên này lại ấm đầu chạy lên thuyền của Chiêm phủ, còn không hề tố giác mặc dù biết rõ nàng là ai. Nhưng nàng có thể xác định, người này nhất định không có ý tốt đối với mình.
Sau khi đồ của Cảnh Hàm được chuyển cả vào trong khoang thuyền dành cho hắn, sắp xếp xong thì trời đã sập tối, thuyền cũng đã cập bờ. Trong lòng Sở Kiều có bao nhiêu phiền muộn không cần nghĩ cũng biết, nhưng nàng vẫn phải miễn cưỡng quay đầu lại nhìn Cảnh Hàm đang trưng vẻ mặt muốn ăn đòn, cố nín nhịn hỏi: "Tiểu vương gia, còn cần gì khác nữa không?"
"Có." Trên khuôn mặt tuấn mỹ nhưng gian trá của Cảnh tiểu vương gia nở một nụ cười xảo quyệt, "Mang tất cả đồ đạc vừa bày ra trả về chỗ cũ đi."
Sở Kiều không nhúc nhích, ngay cả cười cũng lười làm mà đứng yên một chỗ, ném món đồ trong tay cái *phịch* xuống đất, lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng nói: "Nói đi, rốt cuộc muốn cái gì?"
Cảnh Hàm cao ngạo hừ mũi, "Có nô tài nào ăn nói với chủ tử như vậy sao?"
"Có chủ tử nào không biết điều như ngươi sao?"
"Chậc, chậc." Cảnh Hàm đứng dậy, vừa đi tới vừa lắc đầu cười nói: "Tiểu Kiều ơi là Tiểu Kiều, ngươi may mắn mới gặp chủ tử không biết điều là ta, nếu đổi lại là mấy người Triệu Triệt hay Gia Cát Hoài thì ngươi đã sớm không còn mạng chứ đừng nói chi đến đứng ở đây thu dọn đồ đạc."
Sở Kiều nhướng mày, "Vì sao không tố giác?"
"Vì sao ta phải tố giác?"
"Ta nghe nói bên ngoài đã treo thưởng lên đến tận năm trăm lượng vàng, chưa kể nếu bắt được kẻ phản quốc là ta đây, không phải là lập công to sao?"
"Không có hứng thú." Cảnh Hàm lắc đầu cười nói: "Ta chỉ kỳ quái, làm sao mà một đứa nô lệ Yến Tuân lượm được từ trong xó xỉnh nào đó sau khi trưởng thành lại biến thành một bảo bối cỡ này."
Hắn nhìn nhìn đánh giá Sở Kiều một lượt từ trên xuống dưới, lại cười nói: "Ngươi mặc nam trang quả đúng là không tệ. Tiểu nha đầu, mấy tháng không gặp, người chẳng những đánh cho Triệu gia một trận thê thảm mà cũng khiến bổn vương tim đập thình thịch đấy."
Cảnh Hàm đột nhiên tiến lên một bước đưa tay ôm eo Sở Kiều, hướng mắt nhìn xuống, "Hơn nữa ta còn rất thưởng thức đôi chân này của ngươi."
Sở Kiều cau mày lui ra tránh né, trầm giọng nói: "Buông ra!"
Cảnh Hàm ngả ngớn cười một tiếng, cánh tay đặt ở eo Sở Kiều lại siết chặt hơn, lắc đầu nói: "Không buông."
"Không buông thì đừng trách ta sao không khách khí."
"Ngươi định làm gì?" Cảnh Hàm cười to, "Đánh ta một trận như đánh Lý Sách?"
Cảnh Hàm khẽ nheo đôi mắt xếch lại, trong mắt thoáng lộ vẻ tàn bạo, cười nói: "Ngươi không thấy rằng xếp ta cùng loại với gã ngựa đực kia là một sự vũ nhục khá nặng đối với ta sao?"
Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhấc chân đá lên. Không ngờ Cảnh Hàm đã sớm lường trước, nhanh như điện đưa tay bắt ngang đùi nàng, sau đó bóp nhẹ một cái, say mê nói: "Cảm xúc thật thích."
"Hừ!" Sở Kiều giận đến cực độ.
Nam nhân này luôn giả vờ vô hại, thường xuyên khích bác châm ngòi gây sóng gió, nhưng không ngờ cũng là một cao thủ. Nàng quả thật đã coi thường hắn rồi.
Sở Kiều nhanh như cắt rút chủy thủ vung lên, không ngờ Cảnh Hàm lại bất chợt lao người tới rút ngắn khoảng cách giữa hai người khiến nàng còn chưa kịp xô ra thì đã bị hắn đẩy lên giường, đè chặt ở dưới.
Cảnh Hàm cúi xuống hé môi thăm dò về phía thùy tai của Sở Kiều, nàng nhanh nhẹn nghiêng về bên trái né tránh khiến hắn chụp vào khoảng không.
Nam nhân vẫn mặt không thay đổi hít vào một hơi, nói: "Thật thơm."
"Muốn chết hả!" Sở Kiều hừ lạnh, cong chân đá thẳng vào háng người phía trên.
Cảnh Hàm đưa tay ngăn lại, kinh ngạc kêu lên: "Tiểu Kiều, ngươi muốn hủy diệt hạnh phúc nửa đời sau của ta sao?"
"Ngươi đi chết đi!"
Cảnh Hàm gặp chiêu tiếp chiêu, không rõ Sở Kiều vì bị thương chưa khỏi, thể lực chưa hồi phục hay là nam nhân này đã quen với việc khống chế nữ nhân ở trên giường mà hai người so qua so lại mấy lượt, hắn vẫn không bị chút tổn hại nào.
"Có câu độc nhất lòng dạ đàn bà, hôm nay ta thật coi như thấm nhuần đạo lý này."
Lúc Sở Kiều và Cảnh Hàm còn đang quần nhau ở trên giường, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Hai người cả kinh, chật vật ló đầu ra khỏi đám chăn gối hỗn loạn nhìn ra bên ngoài, thấy chính là Lục tiểu thư Chiêm Tử Quân và Lương Thiếu Khanh đang trợn trừng mắt, ngây người như phỗng không thể tin nhìn cảnh tượng bên trong.
Cảnh tiểu vương gia dù sao cũng là người địa vị trên, hơn nữa cũng không rõ tiểu cô nương luôn theo sau Chiêm Tử Du này có lai lịch gì, nên có chút bực bội, nhíu mày trầm giọng nói: "Ai bảo các ngươi tiến vào?"
"Các người...? Các người...?" Chiêm Tử Quân run rẩy chỉ tay về phía hai người, vành mắt chợt đỏ ửng, lớn tiếng kêu lên: "Tại sao các người có thể như vậy?"
Lương Thiếu Khanh cũng căm phẫn trào dâng, cả gan chỉ thẳng vào mặt Cảnh Hàm, lớn tiếng mắng: "Ngươi tên cầm thú này!"
Lời vừa ra khỏi miệng liền khiến Sở Kiều cả kinh, quả nhiên thấy Cảnh Hàm lập tức thay đổi sắc mặt, trong mắt tối sầm, lạnh giọng quát: "Thật to gan!"
Cảnh Hàm không giống với Lý Sách, không thể tùy tiện đùa giỡn. Hiện tại mạng của nàng đang ở trong tay hắn, mà nàng cũng không có biện pháp chạy trốn nên thậm chí cũng không dám nặng tay để tránh chọc giận hắn. Bây giờ con mọt sách lại đột nhiên chính nghĩa quăng ra một câu như vậy, không phải là đi tìm chết sao?
"Nàng là Lục tiểu thư của Chiêm phủ, còn hắn là bằng hữu của ta, ngươi không thể làm hại bọn họ!"
Cảnh Hàm từ tốn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Sở Kiều, tà mị cười một tiếng: "Cho ta lý do, vì sao ta không thể thương tổn bọn họ?"
Quả nhiên hắn thành công khiến Sở Kiều nhất thời cứng họng. Bởi vì hiện tại ngay cả nàng cũng là sơn dương đang nằm trong tay người khác chờ bị làm thịt.
Sở Kiều hít sâu một hơi: "Bởi vì bọn họ là bằng hữu của ta."
Thiếu nữ lộ ánh mắt kiên định, bình tĩnh nhìn Cảnh Hàm, từ tốn nói: "Trừ phi bây giờ ngươi giết chết ta, bằng không cho dù ngươi có giao ta cho hoàng tộc Đại Hạ, chỉ cần không chết thì ta sẽ nhất định trở lại tìm ngươi báo thù, ta nói được làm được."
Cảnh Hàm chăm chú nhìn Sở Kiều hồi lâu, đột nhiên cười nói: "Tiểu Kiều, ta thật sự là càng ngày càng thích ngươi."
Ngay lúc đó, Chiêm Tử Quân đột nhiên bụm miệng xoay người bỏ chạy ra ngoài, Sở Kiều nhướng mày, đang cũng định đi ra thì chợt nghe được giọng nói thản nhiên của Cảnh Hàm vang lên ở sau lưng, "Ngươi tốt nhất đừng tìm cách chạy trốn, người của ta đã vây chặt toàn bộ con thuyền này, cho dù ngươi có thể đi thì cũng tuyệt đối không thể mang theo tên thư sinh kia. Hơn nữa, thiếu gia Chiêm gia đối với ngươi không tệ, ngươi cũng không nên liên lụy hắn."
Sở Kiều đứng yên tại chỗ, khẽ nghiêng đầu dùng đuôi mắt liếc nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười đáng ăn đòn của Cảnh Hàm.
"Ngươi chỉ cần đàng hoàng ở bên cạnh ta, cùng ta tới Đường Kinh tham gia náo nhiệt thì ta có thể bảo đảm cho ngươi bình an vô sự."
Sở Kiều vẫn không nói một lời, dứt khoát xoay người rời khỏi khoang thuyền. Hiện tại nàng đã rõ Cảnh Hàm có dụng ý gì.
Yến Bắc giành được độc lập chính là một đả kích mạnh đối với đế quốc Đại Hạ, nhưng đây lại là chuyện may đối với các phiên vương luôn đương đầu với nguy hiểm từ phía hoàng tộc Triệu thị. Cảnh vương gia có thế lực lớn nhiều năm qua luôn là cái đinh trong mắt Triệu thị. Hôm nay có Bắc Yến tiên phong đánh trận đầu, bọn họ chỉ cần ẩn nhẫn, tọa sơn quan hổ đấu* (nghêu cò tranh nhau, làm ngư ông đắc lợi) chờ đợi thời cơ. Mà Sở Kiều vừa vặn chính là nhân vật trọng yếu giữa hai phe, nắm nàng trong tay vừa có thể đúng dịp kiềm chế Yến Tuân lại vừa có thể tranh công lãnh thưởng nếu Đại Hạ thắng thế.
Lợi ích nhiều như thế, cớ gì Cảnh Hàm lại không nắm trong tay? Nhưng Sở Kiều vẫn không rõ vì sao hắn lại muốn mang nàng đi Đường Kinh? Chẳng lẽ không sợ bị người khác phát hiện hắn chứa chấp khâm phạm? Hiện tại cách xử lý tốt nhất không phải nên bí mật áp giải nàng tới đất phong của Cảnh vương gia rồi nhốt lại sao?
Sở Kiều chạy ra tới trên boong thuyền, nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng của Chiêm Tử Quân đâu. Có điều hạ nhân qua lại trên boong đều thi nhau ném ánh mắt kỳ quái về phía Sở Kiều, thấy nàng nhìn lại thì đều vội vã cúi đầu như sợ bị phát hiện.
Sở Kiều bất đắc dĩ cười khổ, xem ra tin nàng trở thành nam sủng của Cảnh Hàm đã truyền ra từ sớm.
"Tiểu Kiều!" Một tiếng kêu thất thanh đột nhiên truyền đến từ phía sau, Lương Thiếu Khanh mang sắc mặt cổ quái ào tới chụp hai vai Sở Kiều, thấp giọng hỏi: "Tên đó làm gì cô rồi?"
Sở Kiều không nhịn được đẩy tay con mọt sách ra, nói: "Đừng phiền ta."
Sở Kiều đang phiền não nên mới nói vậy chứ không có ý gì khác, nhưng lời này của nàng rơi vào tai Lương Thiếu Khanh lại nghe như rất ủy khuất. Mọt sách đột nhiên như bị người cướp tiền, vô cùng bi phẫn quơ lất một cây gậy, xoay người đi về hướng khoang thuyền của Cảnh Hàm, vừa đi vừa nói: "Ta đi liều mạng với hắn!"
"Ngươi điên rồi sao?" Sở Kiều kéo hắn lại, cau mày mắng: "Đầu ngươi có vấn đề à?"
Hốc mắt Lương Thiếu Khanh đỏ bừng như sắp khóc, "Hắn ức hiếp cô!"
"Nhưng hắn đâu có ức hiếp ngươi!" Vừa nói xong Sở Kiều chợt ý thức được mình có hơi quá lời, chỉ đoạt gậy trong tay Lương Thiếu Khanh lại, nói: "Ngươi muốn làm gì? Lấy gì để đánh với người ta? Ngay cả ta ngươi cũng đánh không lại thì làm sao đánh với hắn, huống chi hắn có nhiều thủ hạ như vậy? Hắn còn là vương gia đó!"
"Vương gia thì thế nào? Hắn hẳn phải phân rõ phải trái, hoàng đế phạm pháp thì cũng tội như thứ dân, huống chi là một vương gia như hắn!"
Sở Kiều lắc đầu, quả thật không biết làm sao đả thông đầu con mọt sách này. Nàng rất muốn hỏi hắn xem từ cổ chí kim có thấy hoàng đế nào phạm pháp mà bị bỏ tù hay không, nhưng cảm thấy cố gắng thảo luận vấn đề này với một con mọt sách cũng không có ích gì, chỉ đành lắc đầu nhét gậy trở về trong tay hắn, vô lực phất tay nói: "Ngươi cứ đi liều mạng với hắn đi, đánh chết được tên nào hay tên đó."
Dứt lời nàng liền xoay người đi về khoang thuyền của mình. Nhưng chỉ vừa rẽ qua một khúc quanh, vừa vặn nhìn thấy tiểu nha hoàn tên Tiểu Vân kia tát mạnh lên mặt Cẩm Liêm. Cẩm Liêm đang xách một thùng nước, mất đà ngã phịch xuống trên sàn, nước từ trong thùng đều đổ hết lên người, bộ dạng vô cùng chật vật.
Sở Kiều nghẹn cả buổi, hiện tại đã như núi lửa chực phun trào, lập tức liền không kiềm chế được, tiến lên nắm lấy cổ áo Tiểu Vân, đánh mạnh hai bạt tai khiến cho tiểu nha hoàn ương ngạnh kia mắt nổ đom đóm, mặt mũi sưng phồng.
"Nếu còn dám ức hiếp nàng ấy thêm một lần nữa thì ta liền không tha cho ngươi!"
Sở Kiều nói xong liền đá Tiểu Vân ngã lăn ra trên sàn, sau đó đỡ Cẩm Liêm dậy, kéo nàng về khoang thuyền của mình, mặc cho phía sau vang lên một trận nghị luận ồn ào.
Trở lại gian phòng, Sở Kiều vẫn phừng phừng tức giận, làm ướt khăn lau mặt cho Cẩm Liêm. Tử Tô không có ở đây nên Cẩm Liêm tựa hồ rất e sợ người muội muội đã lâu không gặp và đang bị đồn có quan hệ không bình thường với tiểu vương gia này, cho nên nàng chỉ dám dè dặt quan sát Sở Kiều, một chữ cũng không dám nói.
Phát hỏa một lúc lâu Sở Kiều mới dần dần nguôi đi. Tâm trạng nàng hôm nay rất tệ, đã lâu không mất kiềm chế như vậy, có lẽ bởi vì thời gian gần đây cuộc sống an nhàn, không phải lo lắng tranh đấu nhiều như trước, khiến nàng bất giác buông lỏng cảnh giác với thế gia suy tàn vốn đến từ Biện Đường này. Nàng chưa từng nghĩ tới phải gặp cản trở nào nếu muốn rời đi, cho nên bỗng nhiên bị thất vọng mới có thể làm cho nàng ảo não đến như vậy.
Tình hình hiện giờ tệ đến mức khiến Sở Kiều có chút luống cuống. Nàng giương mắt liếc nhìn Cẩm Liêm ở đối diện, nội tâm đột nhiên dâng lên một suy nghĩ tà ác, có lẽ nàng không cần quản nhiều chuyện như vậy, cứ lặng lẽ chuồn đi rồi lập tức trở về Bắc Yến. Ý nghĩ này giống như một con rắn độc liên tục khuấy động đáy lòng Sở Kiều, không ngừng dụ hoặc khiến nàng bất giác rùng mình. Hiện giờ lên bờ thì trời sẽ lập tức tối, nàng không tin với năng lực của mình lại trốn không thoát khỏi tay Cảnh Hàm trong khi vô cùng quen thuộc địa hình nơi đây. Nhưng nghĩ đến thủ đoạn độc ác của nam nhân kia, nếu như nàng thật sự trốn được, Chiêm Tử Du có lẽ sẽ không sao nhưng Lương Thiếu Khanh tuyệt đối khó có thể thoát thân. Nghĩ tới đây, Sở Kiều hít sâu một hơi, đè nén ý niệm này xuống.
Cho dù muốn đi thì cũng phải nhất định tìm được cơ hội mang theo Lương Thiếu Khanh cùng rời đi.
Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, Sở Kiều sửng sốt, đi ra mở cửa phòng thì lại chợt nhìn thấy khuôn mặt mang vẻ tươi cười đáng sợ của Chiêm gia Đại tiểu thư.
Chiêm Tử Phương tươi cười đứng ở trước mặt Sở Kiều, trong tay cầm một cái khay thật to, hòa nhã nói: "Lương tiểu huynh đệ, ta đã sớm nhìn ra cậu là nhân tài. Thanh thúc qua đời đã một thời gian mà đến nay quý phủ vẫn chưa tìm được quản gia. Ta có thương lượng qua với mọi người, ai cũng nhất trí cho rằng vị trí này nên dành cho cậu."
Dứt lời nàng ta liền kéo tấm vải đỏ phủ trên khay xuống, một chùm chìa khóa nặng trịch cùng sổ sách nhất thời hiện ra ở trước mắt.
Sở Kiều sửng sốt, quay đầu lại liếc nhìn Cẩm Liêm cũng đang trợn mắt há mồm, sau đó xoay lại chỉ vào mũi mình, hỏi: "Ta?"
"Đúng vậy." Chiêm Tử Phương mang theo một đám hạ nhân, thậm chí xa xa phía sau còn có thể nhìn thấy bóng dáng của đám người Cố Công Ân, "Trừ cậu ra thì còn ai có thể đảm nhiệm vị trí này? Cậu cũng không nên từ chối."
Nói xong nàng ta liền nhét cái khay vào trong tay Sở Kiều, cười nói: "Sau này ta có thể yên tâm rồi."
Hàng năm đều có chuyện lạ, nhưng năm nay dường như đặc biệt nhiều hơn thì phải!
Chiêm Tử Phương vẫn cười vô cùng rực rỡ, ánh đèn sau lưng nàng ta chiếu tới, có chút mơ hồ không thực.
Từ xa đột nhiên vang lên tiếng kèn hiệu, Chiêm Tử Phương xoay người lại cười nói: "Là Ngũ muội trở lại. Lương quản gia, chúng ta đi đón Ngũ tiểu thư thôi."
Sở Kiều cầm cái khay trên tay, đang muốn từ chối thì lại nghe có tiếng gào lớn vang lên ở xa xa, "Thiếu chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!"
← Ch. 091 | Ch. 093 → |