Ác giả ác báo
← Ch.164 | Ch.166 (c) → |
Lam Điệp Nhi mang theo Hồng Uyển Nghi sa sút tinh thần ra khỏi lãnh cung, dường như Hồng Uyển Nghi đã lâu không thấy mặt trời, đôi mắt cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Hai người các nàng đang chuẩn bị đi tới tẩm cung mới của Hồng Uyển Nghi, haiz, tẩm cung mới ư? Đơn giản chỉ là được hoạt động tự do hơn cung nữ thái giám một chút mà thôi, căn bản cũng không khác lãnh cung là mấy, vì chung quy nơi đó không có dương khí của nam tử, nhưng mà, như vậy Hồng Uyển Nghi cũng thấy đủ rồi, vì nàng đã nhìn thấu được toàn bộ.
Lúc này, Liễu Nhi trùng hợp chạm mặt với các nàng, Liễu Nhi quả thật không thể tin nổi vào mắt chính mình, Hồng Uyển Nghi thế mà lại ở cùng một chỗ với Lam Điệp Nhi?
Nàng ta cau mày, nắm lấy quả đấm, lập tức mỉm cười đi tới trước mặt các nàng: "Liễu Nhi tham kiến Hoàng hậu nương nương, Nghi phi nương nương."
Nhìn thấy Liễu Nhi, Hồng Uyển Nghi không kìm nén được mà tức giận: "Đồ tiện nhân ngươi!!!" Nàng buột miệng đã mắng to, Lam Điệp Nhi hơi kéo Hồng Uyển Nghi lại, nhưng Hồng Uyển Nghi kích động muốn xông tới đánh Liễu Nhi.
Nhưng vào lúc này, Liễu Nhi đã xông lên trực tiếp cho Hồng Uyển Nghi một bạt tai: "Nghi phi tỷ tỷ, xin người chú ý thân mình..."
Lời Liễu Nhi còn chưa nói xong, Lam Điệp Nhi đã giơ cao tay mạnh mẽ giáng một bạt tai lên mặt Liễu Nhi, Liễu Nhi khẽ cau mày trừng mắt nhìn Lam Điệp Nhi, mà hai mắt Lam Điệp Nhi lại tràn đầy oan uổng: "Liễu Nhi, cũng không phải tỷ muốn đánh muội, nhưng, nói thế nào Nghi phi cũng là thê tử đầu tiên của Hoàng thượng, cho nên..." Nói xong Lam Điệp Nhi lại nhẹ nhàng vuốt ve gò mà Liễu Nhi.
Đây chỉ là lần đầu ta ra đòn phủ đầu! Để ngươi nếm thử trước một chút nỗi đau da thịt! Sau này ta sẽ không ngừng hành hạ ngươi! Lam Điệp Nhi nghĩ xong, lại kéo Hồng Uyển Nghi rời đi, mà lúc rời đi, Liễu Nhi rõ ràng thấy trên khóe miệng Lam Điệp Nhi thoáng hiện lên một nét mỉm cười tà ác.
"Ha ha, từ lúc nàng ra khỏi lãnh cung ta phát hiện nàng đã thay đổi, so với trước kia nàng thật thông minh lên rất nhiều." Hồng Uyển Nghi bội phục nói, ở lần cuối nàng ở lãnh cung cùng Lam Điệp Nhi, nàng đã cảm thấy Lam Điệp Nhi phi thường kinh khủng, mà bây giờ, thấy Lam Điệp Nhi đánh người, còn há mồm nói tốt, quả nhiên so với trước kia thông minh hơn rất nhiều.
"Nàng cũng đã thay đổi." Lam Điệp Nhi nói xong cũng nhìn về phía Hồng Uyển Nghi, sau đó thật lòng lộ ra một nụ cười mỉm...
Nhìn bóng lưng Lam Điệp Nhi đắc ý, trong lòng Liễu Nhi hận thù đã tới mức cực điểm: "Thực hiện theo lời ta nói!!!"
"Dạ!" Liễu Nhi nói xong, cung nữ bên người nàng ta lập tức rời đi.
Đưa Hồng Uyển Nghi về tẩm cung, Lam Điệp Nhi phân phó cung nữ chuẩn bị cho Hồng Uyển Nghi một bộ đồ ăn bằng bạc, thật ra thì sau khi Lam Điệp Nhi hồi cung, đồ ăn của mình cũng đã đổi thành bằng bạc rồi, nàng biết, nếu có người muốn hạ độc nàng thì dụng cụ bằng bạc kia sẽ hiện ra tất cả.
"Kỳ thật nàng chỉ cần nói với Hoàng thượng một câu, Hoàng thượng sẽ chém Liễu Nhi thôi?" lời này của Hồng Uyển Nghi sai rồi, Lam Điệp Nhi biết, Bạch Nguyệt Diệu không thích Liễu Nhi, Lam Điệp Nhi cũng biết, Bạch Nguyệt Diệu tuyệt đối sẽ không vì câu nói của mình mà chém Liễu Nhi, vì Bạch Nguyệt Diệu là minh quân! Cho nên tuyệt không thể nào nghe nữ tử bày theo, trừ phi có bằng chứng cụ thể.
"Cái gì cũng cần phải có bằng chứng." Lam Điệp Nhi nói xong thì đứng dậy hồi cung.
Bạch Nguyệt Diệu ở trong tẩm cung của nàng chờ đợi đã lâu, vừa thấy Lam Điệp Nhi trở về, lập tức kéo Lam Điệp Nhi vào trong ngực: "Thả nàng ấy rồi?" Bạch Nguyệt Diệu hỏi Lam Điệp Nhi.
Lam Điệp Nhi hơi gật một cái: "Vâng, nàng ấy thay đổi rồi." Lam Điệp Nhi vui mừng nói xong, Bạch Nguyệt Diệu cũng không để ý tới mà có chút thở dài.
Kỳ thật Bạch Nguyệt Diệu cũng biết Hồng Uyển Nghi đáng thương, nếu tâm địa Hồng Uyển Nghi tốt một chút, hắn chắc chắn sẽ đối xử tử tế với nàng ấy, không thể nghi ngờ trong hôn nhân chính trị của hoàng cung, đúng là tạo nên từng tràng bi kịch, mà Bạch Tinh Ngân theo lý nên cưới con gái thứ của Hồng gia mới phải, nhưng Bạch Nguyệt Diệu không tuân theo nguyện vọng thành hôn dưới thánh chỉ của phụ thân cho hắn ta, mà là hi vọng hắn ta có thể tìm một nữ tử hắn ta yêu mến để thành hôn, đây là việc duy nhất Bạch Nguyệt Diệu có thể làm vì phụ thân.
"Hoàng thượng, Liễu Phi nương nương thỉnh ngài qua đó một chút." Cung nữ ngắt cuộc nói chuyện của Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi, Lam Điệp Nhi vừa nghĩ, ha ha, Liễu Nhi rốt cuộc bắt đầu ra chiêu rồi, hiện giờ Lam Điệp Nhi chỉ sợ Liễu Nhi án binh bất động thôi! Vừa vặn, vậy nàng sẽ mượn chiêu giải chiêu!
Bạch Nguyệt Diệu khẽ cau mày, hắn cảm thấy chắc chắn cung nữ kia, trong một thoáng đã nhìn thấy quang cảnh ân ái của hắn cùng với Lam Điệp Nhi.
"Nói với nàng ta, cô..."
"Nguyệt Diệu, đi đi, có lẽ Liễu Nhi muội muội tìm chàng có việc gấp đấy." Lam Điệp Nhi rộng lượng nói xong, Bạch Nguyệt Diệu cực kỳ khó hiểu, tại sao Lam Điệp Nhi không tức giận?
Trước mắt Bạch Nguyệt Diệu cũng nén việc này lại, Lam Điệp Nhi từ trên người hắn đứng lên, hắn cũng đứng dậy, không quay đầu lại mà đi tới chỗ Liễu Nhi.
Sau khi thấy Bạch Nguyệt Diệu đi, vẻ mặt Lam Điệp Nhi nghiêm túc trở lại: "Mau truyền Hoàng Thượng Thư và U tới tẩm cung của ta!"
"Vâng."
Lam Điệp Nhi cầm tách trà trên bàn khẽ nhấp một hớp lộ ra một nụ cười mỉm quỷ dị.
Sắc mặt Bạch Nguyệt Diệu nặng nề bước vào tẩm cung của Liễu Nhi, Liễu Nhi đang hai mắt đẫm lệ ngồi ở trước bàn.
"Ngươi tìm cô có chuyện gì?" Bạch Nguyệt Diệu chán ghét hỏi Liễu Nhi.
"Hoàng thượng, xin ngài hưu Liễu Nhi đi!" Liễu Nhi nói xong còn đem bút lông trên bàn đưa cho Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu nghĩ thầm, giờ Liễu Nhi lại muốn xướng trò gì đây? Có thể biết điều muốn mình hưu nàng ta như vậy? Vừa lúc nữ tử hậu cung càng ít càng tốt, giảm bớt phiền toái cho mình, nghĩ tới đây Bạch Nguyệt Diệu nâng bút lập tức viết hưu thư.
Liễu Nhi thật sự không ngờ, mình một lòng say mê Bạch Nguyệt Diệu, vậy mà Bạch Nguyệt Diệu thậm chí ngay cả một lý do cũng không hỏi đã viết hưu thư, thiếu chút nữa tức chết Liễu Nhi.
"Cô còn có việc, lúc ngươi đi có thể tới phủ Nội Vụ cầm theo chút bạc!" Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng nói xong là xoay người rời đi, Liễu Nhi giận đến suýt nữa thổ huyết.
Ngay lập tức, Liễu Nhi hai mắt lại khóc lớn, Bạch Nguyệt Diệu nghe thấy tiếng khóc của Liễu Nhi, đầu như muốn nổ tung: "Hoàng thượng, Liễu Nhi đối với ngài một lòng si tâm, kể từ khi làm phi tử của hoàng thượng, cũng chưa được cùng hoàng thượng uống qua một ly rượu giao bôi, hiện giờ Liễu Nhi khẩn cầu Hoàng thượng hãy cùng Liễu Nhi uống một ly rượu tuyệt tình, Liễu Nhi bảo đảm sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Hoàng thượng nữa."
Nghe Liễu Nhi thảm thương nói xong, Bạch Nguyệt Diệu nghĩ thầm, mình chưa bao giờ cùng Liễu Nhi có tình mà? Tại sao lại nói đến uống rượu tuyệt tình? Thôi, chỉ cần Liễu Nhi đừng tiếp tục tới phiền mình, uống một chén cũng không sao.
Sau đó cung nữ lập tức mang tới hai ly rượu nhỏ cùng một bầu rượu, Liễu Nhi nhận lấy bầu rượu, liếc nhìn cung nữ kia, cung nữ kia vội rời đi, rồi Liễu Nhi thận trọng đem rượu trong bầu rót đầy hai ly rượu nhỏ.
"Hoàng thượng." Liễu Nhi hai mắt rưng rưng nói xong thì đưa một ly rượu cho Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu nhận lấy ly rượu lập tức uống một hơi cạn sạch, mà khóe miệng Liễu Nhi nhất thời nhếch lên cười khẽ, tuy nàng uống rượu cực kỳ thong thả, nhưng cũng uống sạch toàn bộ.
Thấy Liễu Nhi uống xong, Bạch Nguyệt Diệu đứng dậy hướng bên ngoài tẩm cung rời đi, ngay lúc hắn đi đến bậc cửa, nhất thời cảm thấy toàn thân nóng rực, gương mặt giống như lửa đốt, hắn hiểu bản thân mình làm sao, nhưng Liễu Nhi cũng cùng mình uống chung bầu rượu, tại sao nàng ta lại không có chuyện gì?
"Hoàng thượng. Ngài làm sao vậy?" Liễu Nhi quan tâm nói xong chạy tới bên người Bạch Nguyệt Diệu đỡ lấy.
Bạch Nguyệt Diệu hiện giờ cả người như lửa đốt, lại thêm có nữ tử đụng chạm khiến toàn thân càng thêm nóng rực, hắn còn sót lại duy nhất một chút lý trí nói: "Tiện nhân ngươi, đừng đụng vào ta!" Hắn nói xong lập tức đẩy tay Liễu Nhi ra, tiếp tục tập tễnh đi về phía ngoài tẩm cung.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài đừng hù dọa Liễu Nhi?" Liễu Nhi khẩn trương nói xong, sau đó nhất thời làm bộ bừng tỉnh đại ngộ nói: "Hoàng thượng, chẳng lẽ, có khi nào là tỷ tỷ muốn tác thành cho ngài và thiếp nên..."
Nghe xong lời của Liễu Nhi, Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên ngẩn người, mình mới vừa ở tẩm cung với Lam Điệp Nhi cũng có uống qua một chút, mà đến tẩm cung của Liễu Nhi cũng uống, nhưng Liễu Nhi lại vô sự, chỉ có mình mới có chuyện, hắn không muốn tin, Liễu Nhi đúng là nói bậy, Lam Điệp Nhi làm sao có thể đem mình đẩy cho nữ tử khác chư?
"Ngươi đừng nói bậy!!" Bạch Nguyệt Diệu hầm hừ với Liễu Nhi.
"Hôm nay Liễu Nhi ở hoa viên khóc, Điệp nhi tỷ tỷ thấy Liễu Nhi đáng thương, đã nói sẽ để Hoàng thượng cùng Liễu Nhi cùng phòng một lần, thấy tỷ tỷ rộng lượng như vậy, Liễu Nhi mới muốn bảo hoàng thượng hưu Liễu Nhi." Nói xong Liễu Nhi lại nhào tới trong ngực Bạch Nguyệt Diệu: "Bệ hạ, Liễu Nhi thật thật rất yêu bệ hạ, thậm chí so với tỷ tỷ còn nhiều hơn!!"
Một tia lí trí cuối cùng của Bạch Nguyệt Diệu cũng tan rã, trong đầu một mớ hỗn loạn, hắn không cách nào suy nghĩ vì sao Lam Điệp Nhi lại đẩy mình cho nữ tử khác, hắn cũng không cách nào suy nghĩ Liễu Nhi có phải đang nói dối hay không, vì giờ khắc này bản thân hắn đang gần như chết nóng. Hắn đột nhiên ôm chặt lấy Liễu Nhi, Liễu Nhi hiểu được hiện giờ cơ hội đã tới.
Chỉ là mục đích thực sự của nàng ta, không phải cùng Bạch Nguyệt Diệu chung chăn gối, mà là...
Cung nữ của Liễu Nhi nhanh chóng chạy tới tẩm cung của Lam Điệp Nhi tìm Lam Điệp Nhi, Lam Điệp Nhi khẽ mỉm cười, nghĩ thầm, nếu Liễu Nhi không gọi mình đến, mình cũng nên đi rồi, nếu không chỉ sợ nam tử của mình sẽ bị người khác dính tới.
"Hoàng hậu nương nương." Lúc này Hoàng Thượng Thư và U cũng nhanh chóng chạy tới.
Lam Điệp Nhi nhất thời cảm giác mình như hổ thêm cánh: "Phiền Hoàng Thượng Thư, U Thần Quan cùng Bổn cung tới tẩm cung Liễu phi một chút."
Nàng nói xong, U và Hoàng Thượng Thư vội theo phía sau lên đường tới tẩm cung của Liễu Nhi.
Lúc nàng bước vào, trùng hợp thấy Bạch Nguyệt Diệu và Liễu Nhi đang gắt gao ôm ấp, Liễu Nhi âm thầm cười một tiếng, sau đó cuống quít nói: "Hoàng hậu nương nương."
Thấy Liễu Nhi hô xong, Bạch Nguyệt Diệu vẫn đắm chìm trong dục vọng của mình, căn bản không cách nào tỉnh táo.
"U Thần Quan, đánh hoàng thượng bất tỉnh."
Lam Điệp Nhi nói xong, U cũng tính toán chuẩn bị cho hoàng thượng hôn mê, nhưng Liễu Nhi vội vàng tiến lên cản lại: "Không thể, làm sao có thể vô lễ với hoàng thượng như vậy!?"
"A." Lam Điệp Nhi cười lạnh một tiếng, sau đó đẩy Liễu Nhi ra, Bạch Nguyệt Diệu đã đánh mất toàn bộ lý trí thấy nữ tử là lại gần, lập tức một tay ôm Lam Điệp Nhi vào trong ngực, thấy có cơ hội Lam Điệp Nhi lập tức đánh bất tỉnh Bạch Nguyệt Diệu: "Hoàng Thượng Thư, món nợ này ngài hãy ghi nhớ, hoàng hậu đã vô lễ với hoàng thượng!"
"Vâng."
Giờ phút này trong trong lòng Liễu Nhi cực kỳ khó chịu, tại sao Lam Điệp Nhi nhìn thấy mình cùng Bạch Nguyệt Diệu ôm ấp mà không tức giận? Hơn nữa còn lạnh lùng điềm tĩnh như vậy? Chuyện này quả thực là ngoài dự liệu của Liễu Nhi.
U và Lam Điệp Nhi đỡ Bạch Nguyệt Diệu lên giường Liễu Nhi, sau đó U giúp Bạch Nguyệt Diệu bắt mạch: "Hoàng thượng trúng độc dâm dược thần tốc."
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lam Điệp Nhi, Liễu Nhi quả thực bắt đầu gây khó dễ, vẻ mặt Lam Điệp Nhi âm trầm nhìn về phía Liễu Nhi, sau đó Liễu Nhi đã lập tức quỳ gối trên đất: "Hoàng hậu nương nương, Liễu Nhi cùng hoàng thượng uống chung bầu rượu, không phải Liễu Nhi hạ độc Hoàng thượng!" Liễu Nhi đã sớm chuẩn bị tốt, ngộ nhỡ sự việc bại lộ, đã có cách rồi, vì nàng ta và Bạch Nguyệt Diệu cùng uống rượu, cho nên nàng ta có thể nào bị người hoài nghi, cũng không có chứng cớ xác thực chứng minh là nàng ta làm.
"Ồ?" Lam Điệp Nhi nhếch miệng mỉm cười, nụ cười ấy có chút quỷ dị, nàng đi tới trên bàn cầm bầu rượu kia lên, rót một chén nhỏ, sau đó nhẹ nhàng chạm đáy bầu rượu, lại rót một chén nhỏ nữa. Sắc mặt Liễu Nhi lập tức đại biến. Vì nàng biết Lam Điệp Nhi đã phát hiện bầu tượu kia là bầu rượu âm dương rồi.
Sỡ dĩ Lam Điệp Nhi vạch trần được âm mưu của Liễu Nhi, là phải cám ơn nhóm phi tần của Phong Việt Thần rồi, vô số lần nàng nhìn thấy phi tần sử dụng loại bầu rượu âm dương này để tranh sủng như thế nào. Cho nên nếu Bạch Nguyệt Diệu uống xong rượu có chuyện, mà Liễu Nhi uống lại không sao, thì bầu rượu này nhất định là có bí ẩn.
"Liễu Nhi, uống đi, Bổn cung mời ngươi uống hai ly rượu này!"
Nghe Lam Điệp Nhi nói xong, Liễu Nhi không biến sắc, không nói lời nào, chỉ hơi hơi run rẩy.
Vẻ mặt Lam Điệp Nhi nhất thời âm trầm kinh khủng dùng sức vỗ lên bàn: "Bổn cung bảo ngươi Uống... uố... ng!!!!"
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Liễu Nhi biết sai rồi, Liễu Nhi không nên để cho nha hoàn muốn làm gì thì làm. Nhất định là nha hoàn kia, thấy muội đáng thương nên sắp đặt việc này. Liễu Nhi biết rõ, thế nhưng nha hoàn có ý tốt, lại không nỡ từ chối, cho nên... Cầu xin tỷ tỷ tha thứ..." hai mắt Liễu Nhi tràn đầy nước mắt cầu xin Lam Điệp Nhi.
Liễu Nhi ơi Liễu Nhi, ngươi thật đúng là lộ ra sơ hở, nhưng, đấu trí đấu dũng, Lam Điệp Nhi ta cũng sẽ theo đến cùng: "À, nha hoàn của ngươi? Thật là một nha hoàn lớn mật... Chỉ là, không ngờ bên cạnh muội muội thậm chí lại có một nha hoàn trung thành như thế." Lam Điệp Nhi dịu dàng nói xong thì đỡ Liễu Nhi dậy, sau đó khẽ mỉm cười với Liễu Nhi: "Nếu Liễu Phi là bất đắc dĩ. Vậy bản cung sẽ bỏ qua cho các ngươi, cũng sẽ không nói cho hoàng thượng biết."
"Đa tạ, đa tạ tỷ tỷ, ngày mai, Liễu Nhi nhất định mang nha hoàn tới chịu đòn nhận tội." Liễu Nhi ngoài miệng nói thế. Nhưng đối mặt với Lam Điệp Nhi thiện tâm như vậy, nàng nhất thời cảm thấy có loại cảm giác nhục nhã vô hình trong lòng, bất quá, chỉ cần Lam Điệp Nhi không nói cho Bạch Nguyệt Diệu biết chuyện này là nàng an tâm rồi. Chỉ cần nàng còn có thể ở lại bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, có nhục nhã nhiều hơn nữa cũng coi là gì? Nàng rất tin, cuối cùng người thắng cuộc, nhất định sẽ là mình, Lam Điệp Nhi??? Hừ, kết cục đơn giản cũng sẽ giống như Hồng Uyển Nghi thôi, trở thành hoàng hậu lãnh cung! Chỉ có mình mới xứng cùng Bạch Nguyệt Diệu đầu bạc răng long, cùng hưởng vinh hoa phú quý của Vân Long quốc này!
Sau một lúc, Lam Điệp Nhi lệnh cho U cõng Bạch Nguyệt Diệu trở về tẩm cung của mình, lúc đi Lam Điệp Nhi vẫn không quên mỉm cười nhìn Liễu Nhi một cái. Mà Liễu Nhi lúc này trên mặt vẫn lộ vẻ phách lối mỉm cười nhìn Lam Điệp Nhi.
Lam Điệp Nhi sau khi xoay người, vẻ mặt cực kỳ âm trầm nói với Hoàng Thượng Thư: "Hoàng Thượng Thư, chuyện này Liễu Phi cũng coi như là tội biết mà không báo chứ?"
Hoàng Thượng Thư nghe xong lời Lam Điệp Nhi nói hơi ngẩn người, quả thật Liễu Nhi đúng là phạm vào tội 'biết mà không báo': "Đúng vậy!"
Nghe Hoàng Thượng Thư nói xong, Lam Điệp Nhi thỏa mãn cười, mặc dù lần này nhìn như Lam Điệp Nhi đã thua Liễu Nhi, nhưng Lam Điệp Nhi căn bản sẽ không dùng chuyện ngày hôm nay khiến Liễu Nhi phục trí, vì chuyện này vốn không thể đẩy Liễu Nhi vào chỗ chết, chỉ có thể dựa vào chút chút góp lại, hiện giờ nàng phải để Liễu Nhi phách lối! Tiếp tục kiêu ngạo! Đến lúc phách lối tới đỉnh điểm sẽ vong hình! Khi đó cũng là thời cơ Lam Điệp Nhi xử trí Liễu Nhi!
Liễu Nhi thấy Lam Điệp Nhi rời đi lập tức đem hưu thư trên bàn vo tròn!!
Đám người U sau khi đỡ Bạch Nguyệt Diệu vào tẩm cung của Lam Điệp Nhi, U kê cho Bạch Nguyệt Diệu một đơn thần dược rồi rời đi, còn Lam Điệp Nhi đem đơn thuốc kia phân phó cho cung nữ nấu xong, lại dùng miệng uy Bạch Nguyệt Diệu uống.
Sau một lúc, dược lực dường như có hiệu lực, Bạch Nguyệt Diệu dần dần từ trong hôn mê tỉnh lại, hắn mơ mơ màng màng thấy một nữ tử đang nằm bên cạnh mình ôm lấy mình, lập tức cho rằng đó là Liễu Nhi, nhanh chóng đẩy nữ tử bên cạnh ra.
"Chàng đã tỉnh?" Lam Điệp Nhi mỉm cười nhìn Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu lúc này mới thở phào một cái.
"Sao lại là nàng?"
"Coi lời chàng nói kìa? Chàng nghĩ là ai hả?"
Nghe xong lời của Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu cố gắng nhớ lại chuyện vừa mới phát sinh, hắn nhớ Liễu Nhi gọi mình tới tẩm cung của nàng ta, còn bảo mình hưu nàng ta đi, sau đó uống rượu với mình, chuyện sau này cái gì hắn cũng không nhớ.
"Không... Không có việc gì." Được rồi, mặc kệ mình bị làm sao, chỉ cần nữ tử bên cạnh mình là Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu lập tức thoải mái hơn.
Hắn không biết từ khi nào, trừ bỏ cùng Lam Điệp Nhi nếu tiếp xúc với nữ tử khác trong lòng sẽ có một loại cảm giác tội lỗi khó hiểu, từ khi nào hắn đã trở thành nam tử ngây thơ thanh thuần vậy? hay nữ tử bên cạnh này đã khóa tâm mình lại rồi? Hắn cảm giác cùng Lam Điệp Nhi đơn thuần ở chung một chỗ như vậy cũng không ngán, hắn cứ có cảm giác mình nhìn Lam Điệp Nhi thấy thế nào cũng không phiền, hơn nữa cảm giác mình càng ngày càng hạnh phúc, nghĩ tới đây, Bạch Nguyệt Diệu lại ôm Lam Điệp Nhi thật chặt.
"Thật xin lỗi." Lam Điệp Nhi nhẹ giọng nỉ non, Bạch Nguyệt Diệu có chút không rõ, Lam Điệp Nhi chỉ là mỉm cười, nói một tiếng xin lỗi, vì nàng lợi dụng hắn nên muốn bày tỏ áy náy vô tận, nàng biết hậu cung tranh đấu vốn không nên kéo hắn vào, nhưng có rất nhiều nguyên nhân gây ra đều là do Bạch Nguyệt Diệu. Nhưng đây cũng là lần cuối cùng nàng lợi dụng hắn!
Thoáng một cái hai tháng đã qua, Hắc Mạc Dực mang theo 50 vạn đại quân tới Phong Minh quốc chinh phạt Phong Việt Thần. Mà Liễu Nhi kia từ lần sau chuyện lần trước cũng không có bất kỳ hành động nào. Hưu thư Bạch Nguyệt Diệu cho nàng ta cũng bị nàng ta hủy đi, có điều, Bạch Nguyệt Diệu thấy nàng ta cũng không muốn nhìn, cho nên cũng không truy cứu.
"Càng yên tĩnh, càng bất an." Hiện giờ Lam Điệp Nhi đang cùng Hồng Uyển Nghi ở trong phòng của Hồng Uyển Nghi nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, nàng nỉ non một tiếng, Hồng Uyển Nghi cũng biết, khẳng định Liễu Nhi đang rắp tâm chuẩn bị một âm mưu lớn...
Liễu Nhi giờ phút này đang vui vẻ ở trong tẩm cung ăn bánh ngọt: "Tiểu Mai." Nàng hô xong, lập tức có một cung nữ đi tới bên người Liễu Nhi: "Này, ngươi cũng ăn một miếng đi, rất ngon."
Nói thật, kể từ khi Liễu Nhi lên làm hoàng phi vẫn hà khắc với cung nữ bên người, chưa bao giờ tốt bụng như hiện giờ, cung nữ kia căn bản là sợ không dám ăn.
"Ăn!!! Bổn cung bảo ngươi ăn!" Thấy Liễu Nhi nổi giận cung nữ kia mới run lẩy bẩy ăn bánh ngọt.
Sau khi cung nữ ăn xong, Liễu Nhi vui vẻ nở nụ cười, sắc mặt cung nữ nhất thời sợ tới mức trắng bệch, vì nàng biết, bánh ngọt của Liễu Nhi nhất định có vấn đề.
"Liễu Phi nương nương."Cung nữ kia sợ tới mức đã hai mắt tràn đầy nước mắt, nàng lập tức quỳ gối trên đất dập đầu về phía Liễu Nhi.
Liễu Nhi giơ tay lên, nắm lấy cằm của cung nữ: "Sau một lúc Bản cung ra ngoài, ngươi lập tức xách theo giỏ điểm tâm kia, đưa đến tẩm cung của Lam Điệp Nhi, nhưng, phải nói là Thái hậu ngự ban hiểu chưa?!" Liễu Nhi nói xong còn trừng lớn hai mắt.
Nàng bây giờ đã phát rồ rồi, nàng biết, vì hôm nay hoàng thượng có việc phải xử lý, sẽ rất khuya mới trở về, mà hiện giờ Hồng Uyển Nghi đang ở trong tẩm cung của Lam Điệp Nhi, chuyện lần trước, không thấy Bạch Nguyệt Diệu truy cứu, hơn nữa nàng còn thoát khỏi tội danh hạ độc, nên vô cùng lớn lối! Cho nên, lần này nàng muốn hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng đều độc chết Lam Điệp Nhi và Hồng Uyển Nghi!!!
Vì nàng cho rằng chỉ có mình mới là thông minh nhất, xứng đôi nhất với Bạch Nguyệt Diệu!
Cung nữ kia dĩ nhiên biết mục đích của Liễu Nhi, cho nên nàng sao dám mượn danh nghĩa Thái hậu đưa đồ tẩm độc đến cho Đương Kim hoàng hậu: "Van xin người, Liễu Phi nương nương, người hãy tha cho nô tỳ đi!"
Dáng vẻ cung nữ khiếp đảm khiến Liễu Nhi cực kỳ bất mãn, nàng bước lên lập tức cho cung nữ này một bạt tai: "Ngươi có biết, bánh ngọt ngươi ăn đã tẩm độc nếu trong vòng nửa canh giờ không giải, sẽ thất khiếu chảy máu mà chết không? Hơn nữa thuốc giải chỉ mình Bổn cung có, tự mình suy tính đi, ngươi chết! hay là người khác chết!"
Đối với uy hiếp của Liễu Nhi, cung nữ kia thỏa hiệp. Liễu Nhi hưng phấn đi tới tẩm cung của Lam Điệp Nhi, dọc theo đường đi nàng còn ảo tưởng ra dáng vẻ Lam Điệp Nhi sau khi chết, hơn nữa còn coi như Lam Điệp Nhi chết rồi, tất cả mũi nhọn sẽ nhắm lên Thái hậu, mà không phải mình!
"Liễu Phi nương nương giá lâm -"
Thái giám truyền gọi xong, Lam Điệp Nhi khẽ mỉm cười: "Ha ha, ra chiêu rồi." Lam Điệp Nhi nói xong, Hồng Uyển Nghi cũng hiểu tất cả.
"Liễu Nhi tham kiến hoàng hậu nương nương, Nghi phi nương nương."
"Miễn lễ đi, Liễu Nhi."
Lam Điệp Nhi khách sáo chào hỏi Liễu Nhi, cũng không hỏi mục đích Liễu Nhi đến, vì nàng đã hiểu tất cả, mắt Hồng Uyển Nghi vẫn lộ nét hung dữ nhìn chằm chằm Liễu Nhi, còn Liễu Nhi thì nhất định bảo trì nụ cười cùng Lam Điệp Nhi trò chuyện với nhau. Ước chừng một khắc đồng hồ qua, cung nữ của Liễu Nhi cũng bước vào tẩm cung của Lam Điệp Nhi.
Cung nữ này lạ mặt, cho nên Liễu Nhi mới có thể phái nàng ấy đến.
"Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương, Nghi phi nương nương, Liễu Phi nương nương."
"Ngươi là?"
"Nô tỳ là cung nữ của Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương sai nô tỳ đưa điểm tâm đến cho hoàng hậu nương nương thưởng thức." Nói xong cung nữ kia vội đem bánh ngọt để lên bàn, hơn nữa đôi tay run rẩy bưng khay ra ngoài.
Đừng nói cung nữ kia tay đang run rẩy, cho dù tay không run rẩy, Lam Điệp Nhi cũng biết kể từ khi mình hồi cung lần nữa Thái hậu mình còn chưa gặp qua, huống chi là đưa điểm tâm tới?
Giỏi! Liễu Nhi thật giỏi! Đến lúc đó nếu Lam Điệp Nhi chết, Liễu Nhi kia sẽ có thể đem tội danh đổ lên đầu Thái hậu.
"Ha ha, thay Bổn cung cám ơn mẫu hậu."
Lam Điệp Nhi nói xong, cung nữ kia chậm chạp không chịu rời đi, vì nàng đang đợi thuốc giải của Liễu Nhi, thời gian sắp tới nửa canh giờ rồi, nếu vẫn không ăn thuốc giải, nàng hẳn sẽ phải chết.
Thật ra thì độc dược này vốn dĩ cũng không có thuốc giải, hơn nữa Liễu Nhi chính là muốn để cung nữ này chết! Vì nàng muốn giết người diệt khẩu, Liễu Nhi hung hăng trợn mắt nhìn cung nữ kia, cung nữ kia đành bất đắc dĩ ra ngoài.
"Đến đây đi, cùng nhau nếm thử bánh ngọt này một chút." Lam Điệp Nhi nói xong cũng cầm lên một miếng bánh ngọt, sau đó ngắm nhìn bầu trời đầy sao, nàng liếc mắt đã thấy ánh sang màu tím của sao Thiên nữ tỏa ra bốn phía, cho nên nàng cầu xin nàng có thể bình an vô sự! Nếu không lấy thân thử nghiệm, nàng vĩnh viễn cũng không thể khiến Liễu Nhi âm hiểm này lộ ra nguyên hình.
Ngay sau đó nàng tự nhiên ăn miếng bánh ngọt kia, mà Hồng Uyển Nghi cũng ăn một miếng, khóe miệng Liễu Nhi nhếch lên vẻ âm trầm lại chứa đựng mỉm cười thắng lợi.
"Liễu Nhi muội muội, tại sao không ăn?" Lam Điệp Nhi tò mò hỏi.
"Ha ha, muội muội không thích ăn đồ ngọt."
"Ồ."
"Sắc trời không còn sớm, hoàng thượng sắp trở lại rồi, nếu để cho hoàng thượng nhìn thấy Liễu Nhi nữa, long nhan nhất định sẽ giận dữ, Liễu Nhi nên rời đi trước thôi."
Lam Điệp Nhi sao có thể để Liễu Nhi đi? Nàng cũng biết Bạch Nguyệt Diệu sắp trở lại, cho nên càng không thể thả Liễu Nhi đi, nàng phải để Bạch Nguyệt Diệu chính tai nghe được Liễu Nhi đem toàn bộ chân tướng nói ra!
"Liễu Nhi muội muội đừng nóng vội, Hoàng thượng nói có thể còn phải trễ một chút mới về, cho nên muội muội cứ ngồi ở đây một lát nữa đi, vừa đúng ba người tỷ muội chúng ta đã rất lâu chưa tán gẫu rồi." Lam Điệp Nhi không thả Liễu Nhi đi, trong lòng Liễu Nhi có chút không an tâm, nhưng không sao cả, nàng suy nghĩ, dù là tội gì, cũng sẽ không trách lên đầu nàng!
Thời gian từng chút trôi qua, Bạch Nguyệt Diệu trùng hợp từ bên ngoài trở lại, đang chuẩn bị tới tẩm cung của Lam Điệp Nhi, nhưng cung nữ của Lam Điệp Nhi lại cản Bạch Nguyệt Diệu: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương nói, bảo ngài đứng ở cửa chờ một chút."
Bạch Nguyệt Diệu vừa nghĩ, Lam Điệp Nhi lần này lại muốn gài nút gì đây? Được, vậy hắn sẽ nghe Lam Điệp Nhi, chờ ở cửa, hắn cũng muốn xem Lam Điệp Nhi sẽ chơi trò gì với hắn, hắn từ từ đi đến cửa sổ tẩm cung, liếc mắt đã thấy Lam Điệp Nhi, Hồng Uyển Nghi còn có cả Liễu Nhi, nhất thời cực kỳ tức giận! Hơn nữa vì sao Lam Điệp Nhi còn có thể cùng bọn họ nói chuyện vui vẻ như vậy chứ? Vì thế hắn quyết định yên lặng theo dõi biến hóa, xem ra lần này Lam Điệp Nhi bảo mình chờ ở ngoài cửa là có chuyện quan trọng đây.
Lúc này, sắc mặt Lam Điệp Nhi và Hồng Uyển Nghi hiện rõ xanh xao, hơn nữa còn cảm thấy cực kỳ đau đớn.
"Khó chịu quá." Lam Điệp Nhi nói xong, dùng tay giữ trước ngực.
"Bánh ngọt này?" Hồng Uyển Nghi đã hiểu tất cả, nàng cảm thấy Lam Điệp Nhi đã biết bánh ngọt có độc, sao lại vẫn ăn chứ?
"Ha ha ha ha ha ha." Liễu Nhi cũng nhịn không được, lớn tiếng ngông cuồng bật cười: "Ta thắng! Ta thắng rồi!"
"Liễu Nhi muội muội, muội muốn nói gì?" Lam Điệp Nhi làm bộ không hiểu hỏi, thật ra thì trong lòng đang hi vọng Liễu Nhi tiếp tục đắc ý, vì nàng biết hiện giờ, Bạch Nguyệt Diệu đang ở ngoài cửa sổ, sẽ nghe thấy tất cả bên trong, nàng chỉ cầu xin Bạch Nguyệt Diệu đừng đột nhiên xông tới là tốt rồi, nếu không khổ nhục kế của mình xem như uổng công.
Liễu Nhi một phen túm tóc Lam Điệp Nhi, vẻ mặt âm trầm nói: "Lam Điệp Nhi, tỷ tỷ tốt của ta, tỷ cũng nên cùng con của tỷ gặp nhau đi. Nếu sớm biết, ta đã cho thêm độc dược trong chén thuốc phá thai của ngươi rồi, để các ngươi một xác hai mạng, vậy thì hiện giờ cũng đâu cần phải hao phí tâm cơ giết các ngươi." Liễu Nhi nói xong, lại liếc nhìn Hồng Uyển Nghi."Uyển Nghi tỷ tỷ của ta, Điệp nhi tỷ tỷ, vĩnh biệt, từng đứa con của các ngươi đều đã chết trong tay ta, bây giờ các ngươi cũng chết trong tay ta. Ta không phải là rất thông minh sao? Ha ha ha ha ha."
Liễu Nhi nói xong, khóe miệng Lam Điệp Nhi rốt cuộc nhếch lên nụ cười thắng lợi. Cái này gọi là phách lối vọng hành, thật ra thì nếu lấy dáng vẻ đáng thương của Liễu Nhi trước kia, có lẽ Lam Điệp Nhi sẽ không cách nào bắt được nhược điểm của nàng ta, nhưng Lam Điệp Nhi càng giả bộ ngu ngốc phối hợp với nàng ta, nàng ta sẽ càng cho rằng mình lợi hại! Bởi vậy, nàng ta sẽ lập tức rước lấy xui xẻo.
"Đúng!!! Ngươi là người thông minh nhất!!!!" Bạch Nguyệt Diệu lúc này đã vọt vào bên trong phòng, thấy Bạch Nguyệt Diệu đầy mặt tức giận, Liễu Nhi sợ hãi xụi lơ trên mặt đất.
"Hoàng thượng? Ngài làm sao có thể... ? Mới vừa... Mới vừa rồi, lời Liễu Nhi nói, đều là nói đùa, không phải thật..." Liễu Nhi một đường cầu khẩn bò đến quấn lấy chân Bạch Nguyệt Diệu, đôi tay ôm lấy đùi hắn.
Bạch Nguyệt Diệu một cước đạp Liễu Nhi ra xa vài mét, sau đó lớn tiếng quát: "Người đâu! Đem tiện nhân Liễu Nhi này giải vào tử lao, giờ ngọ ngày mai chém đầu!" Giờ phút này, Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy thống hận, tràn đầy sát ý, hắn và Lam Điệp Nhi lần đầu mất đi đứa nhỏ, là bị Liễu Nhi hại chết, hơn nữa Liễu Nhi lại còn giết đứa con thứ hai của hắn, giờ hắn có giết Liễu Nhi mười lần cũng không cách nào giải trừ được oán hận trong lòng!
Trong lòng Lam Điệp Nhi rốt cuộc lấy được chút an ủi, con ơi, mẹ rốt cuộc đã báo thù cho con rồi...
Liễu Nhi thấy tình thế không thể cứu vãn, dù có hướng về Bạch Nguyệt Diệu cầu xin tha thứ thế nào, cũng vô dụng nên phá lên cười ha ha: "Không sao cả, không sao cả, ta chết, cũng còn có hai tiện nhân kia chết theo ta!!! Ha ha ha!! Còn có họ theo ta!!" Giờ phút này, Liễu Nhi giống như kẻ điên cười to.
Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng chạy tới bên người Lam Điệp Nhi ôm lấy nàng: "Điệp nhi? Điệp nhi? Nàng làm sao vậy?"
"Nguyệt Diệu, thiếp... Không sao." Lúc này, sắc mặt Lam Điệp Nhi càng thêm trắng bệch, hơn nữa khóe miệng và mũi đều chảy máu, nhưng nàng vẫn mỉm cười nhìn về phía Liễu Nhi: "Thông minh quá sẽ bị thông minh hại! Liễu Nhi muội muội, chẳng lẽ muội không biết bản lĩnh của U sao?"
Lam Điệp Nhi bình tĩnh nói xong, Liễu Nhi trợn to hai mắt. Quả đấm nắm chặt. Bản lĩnh của U!! Thua... Nàng hoàn toàn thua rồi! Nàng hung tợn trừng mắt phượng của Lam Điệp Nhi: "Lam Điệp Nhi, là ta xem nhẹ ngươi!" Nói xong, nàng bị thị vệ áp giải đến tử lao, tuyên án chờ đợi nàng. Cũng chỉ là con đường chết!!
Ha ha, thiện ác đến cùng cuối cùng tất báo, nàng khát vọng chiếm được tình yêu của Bạch Nguyệt Diệu, nhưng cuối cùng đã không có được, ngược lại còn đem mạng của mình đền trả, vốn là thiếu nữ hoa quý, nhưng vì danh lợi địa vị cùng tình yêu, mà hoàn toàn thay đổi.
"Người đâu! Mau gọi thần quan tới đây!!!" Bạch Nguyệt Diệu khẩn trương nói xong vội ôm Lam Điệp Nhi nằm trên giường: "Điệp nhi, Điệp nhi, đều là lỗi của ta, là ta không tra rõ, nếu không nàng cũng sẽ không bị đày vào lãnh cung." Lúc này Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy hối hận cùng áy náy.
Lam Điệp Nhi không trách sai lầm của Bạch Nguyệt Diệu, ấy là do tâm kế của Liễu Nhi quá mức khó lường, ngay cả chính nàng cũng đã nhìn lầm người, hơn nữa nếu không trải qua ba tháng sống trong lãnh cung, có lẽ mình bây giờ vẫn là nha đầu ngốc nghếch ngây thơ, tương lai làm sao quản lý hậu cung đây?
"Ha ha, chúng ta không phải đã nói sao, chuyện lúc trước không cần nhắc lại." Lam Điệp Nhi nói xong khẽ vuốt gò má Bạch Nguyệt Diệu, trấn an áy náy của hắn.
Sắc mặt Lam Điệp Nhi càng ngày càng kém, mà U cũng trùng hợp cảm nhận được.
"Điệp nhi!" U đã không còn bận tâm trong cung có bất kỳ quy củ gì, trực tiếp la lên tục danh của Lam Điệp Nhi, hắn bước nhanh vọt tới bên người Lam Điệp Nhi cầm cổ tay nàng lên cẩn thận bắt mạch.
"Ha ha, ta nhất định không có chuyện gì, không phải U đã nói sao, ngôi sao màu tím trên trời là ta, ta vừa mới thấy, ánh sao sáng vô cùng." Tiếng Lam Điệp Nhi êm ái như vậy, giống như nói cho mọi người nghe nàng không sao, nhưng trong mắt U lại rơi đầy nước mắt.
Bạch Nguyệt Diệu nhìn vẻ mặt thương tâm của U, nhất thời hoảng hồn: "U, ngươi khóc cái gì? Điệp nhi nàng rốt cuộc như thế nào?"
Nghe Bạch Nguyệt Diệu nói xong, nhất thời U có chút ngạc nhiên, mới vừa rồi Bạch Nguyệt Diệu nói mình khóc? Hắn nâng ngón tay mảnh khảnh vuốt dưới mắt mình, là ướt thật, tại sao hắn lại khóc? Lam Điệp Nhi trúng độc rõ ràng là có thể giải, vì sao mình còn khóc? Đây là vì cái gì? Hắn không hiểu, hắn không thể hiểu, hắn chỉ biết, thấy Lam Điệp Nhi chịu khổ, tim của hắn cũng giống như tê liệt đau đớn.
"Không quan trọng, độc của Điệp Nhi có thể giải." U nói xong, vội lấy ra từ trong người một vị thuốc đưa cho Lam Điệp Nhi, sau đó hắn lại chạy về phía Hồng Uyển Nghi, nhưng...
"Cám ơn ý tốt của các người, chỉ là, không cần." Hồng Uyển Nghi từ chối để U cứu, Lam Điệp Nhi ngạc nhiên nhìn về phía Hồng Uyển Nghi: "Ha ha... Điệp nhi muội muội, thật xin lỗi... Xin cho Uyển Nghi một lần cuối cùng gọi muội là muội muội. Cám ơn muội đã giúp ta báo thù, giờ đây ta cũng không còn gì vướng bận nữa..." Hồng Uyển Nghi nói xong, trong mắt đã tràn ngập hơi nước, nàng mỉm cười chuyển ánh mắt về phía Bạch Nguyệt Diệu."Hoàng thượng, Uyển Nghi thực xin lỗi người... Uyển Nghi không xứng làm phi tử của người. Hãy để Uyển Nghi rời đi thôi, hi vọng, chuyến đi này của Uyển Nghi, có thể cùng mang đi tất cả những chuyện xấu thiếp đã làm..." Rũ xuống hai mắt, hai giọt nước mắt óng ánh trong suốt nhỏ xuống. Hồng Uyển Nghi mỉm cười... Vẫn mỉm cười... Nghênh đón tử thần của mình...
Nàng ấy xoay người, bước chân tập tễnh bước ra khỏi tẩm cung của Lam Điệp Nhi. Nhìn bóng lưng của nàng ấy, thê lương như vậy, cũng không ai chặn nàng lại, Lam Điệp Nhi biết, Hồng Uyển Nghi bây giờ cái gì cũng không có, không con, không người yêu, không có tất cả, cho dù sống cũng chỉ là một loại thống khổ, có lẽ, cái chết đối với nàng ấy, cũng là một loại giải thoát. Từ khi Lam Điệp Nhi gặp nàng ấy lần đầu tiên, đến sau khi mọi chuyện phát sinh, Lam Điệp Nhi vẫn cảm thấy mình hổ thẹn với Hồng Uyển Nghi quá nhiều, quá nhiều, cho đến khi nàng phát hiện Hồng Uyển Nghi là nữ tử như thế nào, Lam Điệp Nhi mới phát giác nàng còn nợ nàng ấy rất nhiều, không biết vì sao kể từ khi Hồng Uyển Nghi ra khỏi lãnh cung, Lam Điệp Nhi đột nhiên cảm thấy muốn cùng Hồng Uyển Nghi trở thành tỷ muội, nhưng nàng cũng biết, mỗi lần nàng cùng Hồng Uyển Nghi hàn huyên tới Bạch Nguyệt Diệu, trong đôi mắt Hồng Uyển Nghi sẽ lộ ra tình yêu vô hạn, không chiếm được người mình yêu, có biết bao nhiêu thống khổ? Lam Điệp Nhi không biết. Vì nàng luôn được Bạch Nguyệt Diệu yêu. Nàng còn biết, vì yêu, nữ tử có thể trở thành người tốt, cũng có thể trở thành xấu xa!
Nhân chi sơ, tính bản thiện, bản tính Hồng Uyển Nghi không xấu, chỉ là bị quyền lực, dục vọng, tình yêu, làm mê muội. Nàng ấy hoàn toàn bị con đường tình yêu làm cho chính mình lạc mất phương hướng.
"An táng thật tốt đi!" Giờ phút này, lần đầu tiên Bạch Nguyệt Diệu không có chút căm hận nào với Hồng Uyển Nghi nữa, ngẫm lại ngày đầu tiên cùng Hồng Uyển Nghi thành thân, chính mình lại cùng người khác động phòng? Ha ha, hắn không muốn nói mình nợ nàng ấy, muốn trách chỉ có thể trách, Hồng Uyển Nghi và mình đều là thân bất do kỷ đi!
← Ch. 164 | Ch. 166 (c) → |