Gặp lại nhau
← Ch.161 | Ch.163 → |
Quý phủ Phong Việt Thần, một nữ tử xinh đẹp đang đứng cạnh cửa sổ căn phòng lớn, nàng tỏa ra khí thế áp đảo mà lạnh lùng băng lãnh, một con người đầy uy lực, khiến người khác chỉ có thế đứng xa nhìn mà không dám khinh nhờn.
Nàng chính là Lam Điệp Nhi.
Nửa năm rồi, Lam Điệp Nhi đã trưởng thành rất nhiều, học được vô số thứ khi sống cạnh Phong Việt Thần.
Đám nữ tử của Phong Việt Thần lục đục đấu đá ra sao, thế nào, Lam Điệp Nhi toàn bộ ghi khắc trong lòng, nàng nhất định phải ra sức học hỏi kinh nghiệm từ đám nữ tử đó, ngày sau nàng mới có thể cùng Bạch Nguyệt Diệu tranh đấu hậu cung!
Cũng tại Phong Minh quốc nàng trui rèn được không ít bản lĩnh trên quan trường, chuẩn bị mọi sự thuận lợi cho mọi chiến thuật chiêu trò ngươi lừa ta gạt.
Lam Điệp Nhi ở lại nơi này được nửa năm chuyên tâm học đông học tây vô số thứ, đã vô tình vượt xa tới 20 năm kiến thức đông tây, ngẫm lại nàng đi tới cổ đại đã hai năm rồi, lúc đó mười chín tuổi, bây giờ đã hai mươi mốt tuổi, ha ha, có thể coi như một thiếu nữ thành thục rồi chứ?
Hơn nữa, nửa năm này tâm hồn Lam Điệp Nhi cũng tàn tạ đi không ít, nhưng duy nhất đáng để kiêu hãnh là, thân thể nàng vẫn còn giữ được trong sạch. Hơn nữa nàng cũng chiếm được tin tưởng của Phong Việt Thần.
Chỉ tiếc là nàng vẫn chán ghét vô cùng tên Phong Việt Thần này, vì hắn quá mức tàn nhẫn, đối xử với binh sĩ Vân Long quốc mà hắn coi như đồ chơi tùy ý muốn sao cũng phải theo. Lam Điệp Nhi cũng là con dân Vân Long quốc, chứng kiến hắn đối đãi với đồng bào mình như vậy, nàng không cầm được nước mắt nhưng đành nuốt trở lại, nàng kiên quyết không cho phép mình rơi nước mắt!
Duy nhất nàng có thể làm chính là tiêu diệt Phong Minh quốc, giúp Bạch Nguyệt Diệu thống nhất thiên hạ, như vậy mới không còn chiến tranh vô tận.
"Điệp nhi muội muội." Phong Việt Thần vừa đến nơi, không nghi ngờ gì hắn đang mang tin tức gần đây về Vân Long quốc truyền lại cho Lam Điệp Nhi.
"Dị huynh chuyện gì?"
"Hoàng đế Vân Long quốc băng hà rồi, Bạch Nguyệt Diệu lên ngôi xưng đế. Vân Long quốc có quân chủ mới đăng cơ, căn cơ còn chưa vững chắc, nếu giờ mà chúng ta tiến quân vào Vân Long quốc là thời điểm tốt nhất!" Phụ hoàng băng hà rồi, Bạch Nguyệt Diệu có phải rất thương tâm không? Vì ông ta dù sao cũng là phụ thân của hắn. Không biết, hắn bây giờ có còn đau lòng nhiều lắm không? Giờ hắn đã là hoàng thượng, dân chúng Vân Long quốc ngày sau sẽ càng hưởng phúc nhiều hơn nữa, có lẽ hoàng hậu bây giờ chắc là Hồng Uyển Nghi rồi chứ? Thảo nào U có nói qua, hoàng hậu của Bạch Nguyệt Diệu không phải là ta. Ha ha, bất kể như thế nào, chỉ cần Vân Long quốc ngày càng mạnh lên là tốt rồi. Dù cho Lam Điệp Nhi ở bên ngoài có thay đổi nhiều ra sao, nàng vẫn chưa bao giờ hết thiện tâm với dân chúng, kể cả tình yêu của nàng với Bạch Nguyệt Diệu cũng chưa từng thay đổi. Trong khi đó Phong Việt Thần lại đánh giá Bạch Nguyệt Diệu là tân đế mới lên nên sẽ trở tay không kịp với những tình huống khẩn cấp? Sai lầm rồi! Hắn quả thật mười phần đều sai! Không biết là hắn quá tự tin vào chính mình, hay là hắn coi thường Bạch Nguyệt Diệu! Nhưng sự thật không thể chối cãi là Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng có thực lực thống nhất thiên hạ một cách dễ dàng!!!
"Điệp nhi cầu xin dị huynh cho Điệp nhi mang quân xuất chinh!" Lam Điệp Nhi đề nghị lần này, không nghi ngờ gì là do cảm nhận thời cơ chính muồi đã đến, nếu muốn tiêu giảm quân lực Phong Minh quốc chỉ có đi theo Phong Việt Thần lừa gạt quân quyền của hắn để rồi quy thuận Bạch Nguyệt Diệu, nhưng nào có dễ dàng đến thế? Cứ coi như Phong Việt Thần có trao binh cho nàng thật, nhưng đời nào có chuyện quân lính sẽ ngoan ngoãn nghe lời nàng đầu nhập vào phe Bạch Nguyệt Diệu? Cho nên bây giờ có một diệu kế tốt hơn.
Phong Việt Thần do dự một chút, hiện Phong Minh quốc có một trăm vạn đại quân, lần xuất chinh này ít nhất phải mang 80 vạn đại quân đi, nếu toàn bộ đều giao cho Lam Điệp Nhi thì hắn thật sự không yên tâm: "Có thể!" Tuy nhiên, hắn cũng muốn lợi dụng Lam Điệp Nhi, cũng chính vì hắn biết rõ Lam Điệp Nhi từng là sủng phi của Bạch Nguyệt Diệu nên đã mường tượng đến cảnh Lam Điệp Nhi sẽ chung tay với Bạch Nguyệt Diệu.
Cho nên lần này, hắn chỉ cho Lam Điệp Nhi mười vạn binh mã, nếu Lam Điệp Nhi có chết trận sa trường thì cũng là người do Bạch Nguyệt Diệu giết, nhỡ có người bận tâm đến Lam Điệp Nhi trước đây là hoàng phi, nói không chừng Lam Điệp Nhi còn có thể giúp hắn đánh tan điểm này.
Trong khi Phong Việt Thần dẫn theo 70 vạn đại quân, thì hai người bọn họ lại phân ra trước sau dàn quân, nói cách khác, Phong Việt Thần hoàn toàn khiến Lam Điệp Nhi trở thành bàn đạp cho hắn.
Lam Điệp Nhi âm thầm tính toán trong lòng, Phong Việt Thần coi mình như quân tiên phong, nhưng nàng đã có một diệu kế lớn hơn đang chờ Phong Việt Thần nhảy vào rồi!!
Thay quần áo tướng quân, Lam Điệp Nhi cầm Kiếm Thiên nữ trong tay mang theo mười vạn binh tướng Phong Minh quốc lên đường, dọc theo đường đi Lam Điệp Nhi đều ăn chơi vô cùng phóng túng, xa xỉ, đến mức để cho người người khinh bỉ!!!
Cuối cùng, Lam Điệp Nhi hạ trại trước biên giới Phong Minh quốc, cách ngàn mét bên ngoài là trận doanh với Vân Long quốc.
Ta và Bạch Nguyệt Diệu chỉ là ngàn mét chia cách thôi sao? Tại sao lần này Bạch Nguyệt Diệu lại ngự giá thân chinh, hơn nữa thám tử còn hồi báo, hắn chỉ dẫn theo có hai mươi vạn binh mã, chẳng lẽ lần này hắn lại muốn chơi chiến thuật đập nồi dìm thuyền? Trong khi hắn căn bản không biết gì về việc Phong Việt Thần với ta là hai đạo quân cùng ập tới?
Đập nồi dìm thuyền. Nguyên ý của thành ngữ này là đập vỡ nồi và đục thủng thuyền.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ 'Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ'. Vào những năm cuối triều nhà Tần, nước Tần xuất binh tấn công nước Triệu. Nước Triệu bị đánh bại bèn lui về cố thủ ở Cự Lộc (Tức phía tây nam Bình Hương tỉnh Hà Bắc ngày nay) thì bị quân Tần bao vây chặt. Bấy giờ, Sở Hoài Vương của nước Sở bèn phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứu viện nước Triệu.
Nhưng khi Tống Nghĩa đưa quân đến An Dương thì dừng lại không đi nữa và nán lại ở đó những 46 ngày. Hạng Vũ thấy vậy vô cùng sốt ruột, nhiều lần ông yêu cầu Tống Nghĩa đưa quân bắc tiến cùng quân Triệu hợp sức, trong đánh ra, ngoài đánh vào thì quân Tần tất sẽ thất bại. Nhưng Tống Nghĩa lại muốn chờ cho tới khi hai bên Tần Triệu đánh nhau mệt rồi mới tiến đánh để ngư ông được lợi, nên ra lệnh nghiêm cấm quân sĩ không ai được tùy tiện hành động. Sau đó, Tống Nghĩa mở tiệc mời khách ăn uống no say, mặc cho đám quân lính chịu đói khát.
Hạng Vũ không thể nhịn được nữa, bèn bày mưu hạ sát Tống Nghĩa, các tướng sĩ lập tức bầu Hạng Vũ lên làm chủ tướng. Sau đó, Hạng Vũ lệnh cho hai vị tướng dẫn hai vạn quân vượt sông sang giải cứu Cự Lộc trước. Sau khi đánh thắng vài trận nhỏ, Hạng Vũ mới ra lệnh cho toàn quân vượt sông sang cứu viện nước Triệu.
Sau khi quân đội đã qua sông, Hạng Vũ đã áp dụng một loạt hành động quả quyết, đục thủng hết chiến thuyền, đập vỡ hết nồi nấu cơm, đốt hết doanh trại, chỉ đem theo ba ngày lương khô, nhằm tỏ lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, ngoài ra không còn lối thoát nào khác. Cho nên toàn quân sau khi đến ngoại vi Cự Lộc, đã nhanh chóng vây chặt quân Tần, qua 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về lòng quyết tâm chiến đếu đến cùng, anh dũng tiến lên, quyết một trận tử chiến.
"Phong Việt Thần!!! Tên khốn kiếp này!" Lam Điệp Nhi nhất thời hiểu ra quỷ kế của Phong Việt Thần, hắn không chỉ cho Lam Điệp Nhi biến thành quân bàn đạp mà còn muốn ngồi không làm ngư ông đắc lợi! Hắn cố ý thả ra tin tức Lam Điệp Nhi là chủ soái mang mười vạn đại quân tập kích Vân Long quốc chỉ để dẫn Bạch Nguyệt Diệu ngự giá thân chinh, cuối cùng đối chọi với Lam Điệp Nhi, hai bên giao tranh sứt mẻ tàn tạ, đến lúc đó, hắn mới bắt đầu tiến hành tiêu diệt mình cùng với Bạch Nguyệt Diệu!
Xem ra Lam Điệp Nhi cố ý lừa ở cạnh Phong Việt Thần tới nửa năm nhưng hắn vẫn không hề tin nàng; biết thế, Lam Điệp Nhi chỉ lộ ra một nụ cười mỉm quỷ dị, nàng từng nói, nàng càng có chiêu thức âm hiểm hơn chờ đợi Phong Việt Thần nhảy vào, hắn có quỷ kế Trương Lương, thì Lam Điệp Nhi cũng có thang trèo tường của Lam Điệp Nhi!
Nàng nhanh chóng phân phó binh lính lấy ra bản đồ lân cận, tỉ mỉ tìm ra một địa hình có lợi nhất cuộc chiến lần này cho Bạch Nguyệt Diệu.
Sau đó nàng ra lệnh cho tất cả binh tướng chuyển doanh địa lên núi.
"Lam tướng quân, ngài có biết trận doanh ở giữa núi rừng là đại kỵ của nhà binh không!!!" Tên tướng quân kia trách móc Lam Điệp Nhi.
Nhưng làm sao Lam Điệp Nhi lại không biết tác chiến trên vùng núi là đại kỵ của nhà binh???
Nàng mỉm cười quyến rũ với tướng quân kia, sau đó lười biếng nói: "Ta bây giờ là tướng quân, mà ta lại thích phát triển trận địa ngay tại núi non hiểm trở, các ngươi đều phải nghe ta." Lam Điệp Nhi cất giọng vô cùng thỏ thẻ, ngọt ngào, khiến cho các quan viên quan trọng trong mặt trận tiền phong vô cùng bất mãn, Lam Điệp Nhi càng nũng nịu, những binh lính kia lại càng nôn nóng, càng ghét Lam Điệp Nhi hơn. Đoán chừng không cần phải chờ đến khi Lam Điệp Nhi chiêu hàng, những binh lính kia đã buông tay xin hàng rồi!!
Vì vậy, những binh lính kia bất đắc dĩ phải theo Lam Điệp Nhi lên núi.
"Nàng ta có khả năng thật không?"
"Không biết."
"Vậy tại sao Tam vương gia lại cho nữ tử này làm tướng quân của chúng ta?"
"Chắc là nàng ta chưa từng làm qua tướng quân nên muốn nếm thử một chút, nếu không Vương gia sao chỉ cho nàng ta có mười vạn đại quân?"
"Hả?? Vậy chúng ta đều là thành phần không được coi trọng sao?"
Bọn lính bàn luận xôn xao nhưng toàn bộ đều truyền vào tai Lam Điệp Nhi, Lam Điệp Nhi nghe xong khẽ mỉm cười, vì Lam Điệp Nhi không thèm phòng hờ gì mà để mặc tình hình của 70 vạn đại quân Phong việt Thần lan truyền cho bọn lính biết, giờ phút này tất cả binh lính đều hoảng sợ.
Đại khái hạ trại cũng được ba ngày rồi, Lam Điệp Nhi trừ đi chơi đùa thưởng ngoạn, chưa bao giờ có một ngày duyệt binh, mà nàng lại nhận được tin tức quân Bạch Nguyệt Diệu đang tiến đến rất gần bọn họ.
"Tướng quân, quân đội Vân Long quốc đã hạ trại bên ngoài cách chúng ta 1000m bên dưới, nếu ngài không tập họp binh lực, chỉ sợ Vân Long quốc mượn cơ hội này đánh lén chúng ta."
"Đáng ghét! Chúng ta chỉ có mười mấy vạn người, đánh trận thế nào cơ chứ? Không có nghĩa lí gì cả! Tướng quân không dễ chơi chút nào! Ta không làm nữa, ta muốn trở về bên cạnh Tam vương gia!!!" Lam Điệp Nhi càng ra sức làm nũng, ăn vạ, lôi kéo đến cả Tam vương gia, những binh lính kia sẽ càng mất lòng tin với chiến dịch này, càng mất cả lòng tin với Phong Việt Thần.
"Đồ yêu phi ba ngày sủng!!!" Tên tướng tiền phong nói xong thì rút kiếm ra chĩa vào Lam Điệp Nhi. Toàn bộ Phong Minh quốc đều biết điển cố này, trên dưới đều coi nàng như yêu phi, nếu không phải do uy nghiêm của Phong Việt Thần mà những binh lính kia không cách nào kháng cự được, thì đã sớm phản đối Lam Điệp Nhi mang binh lần này rồi.
"Ngươi đang nói gì? Làm gì cầm kiếm chĩa vào người của ta?" Lam Điệp Nhi giả vờ không hiểu hỏi tên tướng kia.
"Thảo nào hoàng đế Vân Long quốc vứt bỏ Yêu Phi ngươi, giờ ngươi lại tới gieo họa cho Tam vương gia, ta muốn thay Tam vương gia hoàn toàn chém chết ngươi!!!" Tên tướng tiền phong nói xong cũng lia kiếm bổ về phía Lam Điệp Nhi, Lam Điệp Nhi giờ phút này gần như vui sướng đến không ngậm miệng lại được, nhưng còn phải làm bộ kinh hoảng.
Đúng lúc này, tiếng trống xuất chinh vang lên, tên lính tiền phong ngưng bổ kiếm về phía Lam Điệp Nhi, tiếng trống kia vang lên báo hiệu Vân Long quốc đã đột kích.
"Chiến cuộc đã tàn rồi sao?" Tên tướng tiền phong kia tràn đầy mất mát, nói xong thì thu hồi tay kiếm đi ra khỏi doanh trướng.
Lam Điệp Nhi cảm thấy thời cơ đã đến, lập tức sửa sang lại áo tướng quân, tay cầm Kiếm Thiên nữ hô hào mười vạn binh lính chuẩn bị nghênh chiến quân của Vân Long quốc, nhưng tất cả binh lính đều ủ rũ cúi đầu.
Lam Điệp Nhi nhảy lên ngựa, dẫn đầu xuất chiến, mà những binh lính khác chỉ lò dò đi theo phía sau nàng.
Bạch Nguyệt Diệu nhìn quân đội đang đến nghênh chiến, quan sát kỹ thấy người đi đầu chính là Lam Điệp Nhi, thì hai mắt nhất thời kích động chảy nước mắt. Hạnh phúc vui sướng biết bao!!
Mong ngóng nửa năm, hắn rốt cuộc cũng trông được nàng, bao nhiêu lần chia lìa đổi lấy đều là hắn yêu nàng càng nhiều hơn, dù cho giờ phút này hắn là phe đối lập, nhưng chỉ cần biết nàng mạnh khỏe là tốt lắm rồi.
Bạch Nguyệt Diệu, ta rốt cuộc có thể nhìn thấy chàng rồi, chàng đã chính chắn bản lĩnh hơn nhiều rồi, hơn nữa khí thế uy nghiêm kia lại càng thêm kinh người, hãy nhìn xem binh sĩ Phong Minh quốc đi! Bọn họ nhìn thấy chàng, toàn bộ đều run rẩy!
Chàng chính là quân vương! Chàng chính là quân vương thống nhất thiên hạ.
Nhưng...
Đuổi theo thiếp đi! Nếu không đuổi theo thiếp, thiếp vô cùng sợ hãi chàng sẽ không cách nào trở về Vân Long quốc được!
"Đối phương thật là nhiều người quá đi, thật là đáng sợ quá à, ôi thôi, ta đừng đánh nữa!" Lam Điệp Nhi nói xong xoay người kéo dây cương hướng về phía trong núi chạy đi mất.
Nhất thời binh sĩ Phong Minh quốc không có chủ soái, lòng người bàng hoàng, bọn họ không biết làm thế nào cho phải, tiếp tục đánh hay là bỏ chạy?
Tên tướng tiền phong kia đối mặt với hai mươi vạn quân của Bạch Nguyệt Diệu ném kiếm trong tay xuống, cởi khôi giáp ra hiệu đầu hàng, những binh lính khác thấy chủ soái chạy, tiền phong đầu hàng, cũng rối rít buông xuống kiếm trong tay.
Lam Điệp Nhi ngồi trên lưng ngựa nghe được rõ ràng tiếng kích động hoan hô của binh sĩ Vân Long quốc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hài lòng.
Bạch Nguyệt Diệu thật sự không hiểu nổi Lam Điệp Nhi thế này là đang làm cái gì? Chẳng lẽ nàng lại không hận mình sao? Nếu theo tính tình của nàng, Lam Điệp Nhi tuyệt đối không thể nào đào binh được!
"Mạc Dực, chuyện còn lại giao cho ngươi "Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng vung roi da quất ngựa, đuổi theo Lam Điệp Nhi.
"Điệp nhi!! Điệp nhi!!!" Bạch Nguyệt Diệu kích động gọi tên Lam Điệp Nhi, hắn khát vọng lần này có thể bắt được con hồ Điệp đang bay đi trước mặt.
Lam Điệp Nhi phi đến hẻm núi thì dừng lại, giây phút này, vẻ mặt nàng nặng nề xoay người rơi xuống, cởi bỏ khôi giáp, trong khi đó, Bạch Nguyệt Diệu cũng xuống ngựa, tiến về phía Lam Điệp Nhi.
Lam Điệp Nhi cầm kiếm Thiên nữ lên đâm về phía Bạch Nguyệt Diệu, nhưng...
Bạch Nguyệt Diệu nhìn Lam Điệp Nhi khẽ mỉm cười, sau đó cởi bỏ khôi giáp, chờ đợi lời hứa của mình được thực hiện.
Tại sao? Tại sao? Bạch Nguyệt Diệu sao có thể như đang đợi ta giết hắn chứ? Chẳng lẽ hắn còn nhớ tới lời hứa đó sao?
"Không thú vị chút nào!" Lam Điệp Nhi khinh thường nói xong cũng thu tay kiếm về, lời nói của nàng lạnh băng nhưng trong lòng nàng là tha thiết khát vọng, khát vọng Bạch Nguyệt Diệu sẽ ôm lấy mình, nhưng, nàng không thể biểu hiện ra được, vì nàng đã bị Bạch Nguyệt Diệu đuổi đi nên phải chờ Bạch Nguyệt Diệu cất tiếng xin nàng trở về, có như thế nàng mới có thể đường đường chính chính theo Bạch Nguyệt Diệu trở về Vân Long quốc.
"Điệp nhi." Bạch Nguyệt Diệu cất lời nghẹn ngào, hắn lại có thể ở rất gần nữ tử yêu dấu của hắn, nàng đẹp nhưng rất đỗi lạnh lùng, hắn biết tất cả những điều này đều là do mình tạo thành!
"Thế nào? Ngay cả một đào binh mà hoàng thượng Vân Long quốc cũng không muốn tha cho sao?"
"Điệp nhi, ta không cầu nàng tha thứ cho ta, ta quả thực đã phụ nàng, nếu nàng hận ta thì cứ dùng Kiếm Thiên nữ giết chết ta đi! Nếu nàng còn yêu ta, xin nàng hãy cùng ta trở về..." Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại xòe bàn tay về phía Lam Điệp Nhi.
Ta vẫn còn yêu hắn, không một khắc nào ngừng yêu hắn, mà dường như ta thấy Bạch Nguyệt Diệu cũng còn yêu ta, nhưng tại sao hắn lại muốn cưới Liễu Nhi? Tại sao phải cho ta hưu thư??? Tại sao!!!
"Hoàng thượng đã bỏ ta rồi, bây giờ lại bảo ta trở về há chẳng phải là chuyện cười sao!" Ta muốn biết lí do tại sao chàng lại hưu ta, nói cho ta biết đi, tại sao muốn bỏ ta?
Lam Điệp Nhi vừa nói xong, Bạch Nguyệt Diệu đã biết, tất cả chuyện này đều do Hồng Uyển Nghi giở trò, nhưng giây phút này hắn lại không muốn giải thích gì thêm: "Nửa năm chia xa, không một lúc nào ta không yêu nàng nhớ nàng, không hề có một khắc nào ta dừng tưởng niệm nàng." Bạch Nguyệt Diệu nói cho Lam Điệp Nhi nghe, hắn yêu nàng và hắn sẽ dùng tình yêu chứng minh tất cả.
Lam Điệp Nhi nhìn sâu vào ánh mắt Bạch Nguyệt Diệu đã thấu hiểu tất cả, nàng không còn để ý đến gì gì nữa, nửa năm này, nàng cũng tha thiết không ngừng nhớ hắn.
Nước mắt từ khóe mắt Lam Điệp Nhi trào ra, hai người bọn họ không cần phải giải thích gì thêm nữa những hiểu lầm đã qua rồi.
Nàng không cần nói cho hắn biết, con của nàng không phải do nàng giết.
Hắn không cần nói cho nàng biết, mỗi đêm hắn đều đến chỗ Hồng Uyển Nghi là để cứu nàng, hắn không cần nói cho nàng biết, hắn lấy Liễu Nhi là vì ban đêm say rượu mà lầm tưởng Liễu Nhi là nàng.
Bọn họ ở nơi sơn cốc non xanh nước biếc ôm nhau thật chặt, trải qua đủ loại hiểu lầm, bọn họ càng thêm yêu thương nhau sâu sắc, sau này sẽ không sợ hiểu lầm nào thêm nữa, vì bọn họ chia lìa đã quá nhiều lần, quá nhiều rồi, nên càng thêm quý trọng nhau hơn!
← Ch. 161 | Ch. 163 → |