Bị thương
← Ch.049 | Ch.051 → |
"Bổn hoàng tử có bảo ngươi đi sao?" Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên lên tiếng, nhưng ngữ điệu nói chuyện của hắn đơn giản khiến ta buồn nôn, ta ghét nam tử phóng đãng như vậy. Ta giống như mắt điếc tai ngơ tiếp tục bước chân
Khó khăn đi.
Bạch Nguyệt Diệu bước nhanh về phía trước, kéo tay ta lại, một phen đem ta bế, nhưng cơn giận của ta đã lên tới đỉnh đầu, ta lớn tiếng rống giận với hắn vừa nói: "Ngươi có phải stupid lắm không?" Thật ra thì ta điên người mắng hắn như vậy, vì thứ nhất, hắn ôm ta ta cảm thấy rất ghê tởm, nhưng đây không phải là chủ yếu, chủ yếu là... Hắn ôm như vậy, cả người đong đưa, do cái mông đau thấu tim, ta cảm giác cả tim cũng muốn bể luôn, trong mắt ta ẩn chứa nước mắt, thật, nếu trước mắt không phải là Bạch Nguyệt Diệu, ta sớm đã khóc lớn ra rồi, cái mông ta thực sự đau chết!!!
Nhưng Bạch Nguyệt Diệu vốn dĩ không để ý đến việc ta nhục mạ hắn, thật ra thì cho dù để ý tới hắn cũng không biết ta nói cái gì, dù sao ta cũng dùng Anh văn nói.
"Nhị hoàng tử..." Hai nữ tử đứng ở trong phòng lên tiếng.
Bạch Nguyệt Diệu quay đầu lại: "Các ngươi còn chưa đi sao?" Bạch Nguyệt Diệu nói xong, hai nữ tử nhìn nhau không hiểu, sau đó không hiểu nhìn Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu lập tức lặp lại những lời mới nói: "Ta không phải bảo tất cả các ngươi lui ra sao?" Lời nói của Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng, cùng với người vừa rồi cảm giác như hai người khác nhau.
Lúc này hai nữ tử kia mới không cam lòng thối lui ra khỏi gian phòng. Nhưng, hiện giờ trong phòng chỉ còn ta và Bạch Nguyệt Diệu, hắn là quỷ phong lưu, ta và hắn dưới một hiên? Vậy ta không phải lại xui xẻo sao?
"Ngươi mau thả ta ra!!!" Ta rống giận nói, nhưng thân thể của ta làm thế nào cũng không dám động, vì động một cái đơn giản là có thể lấy luôn cái mạng nhỏ của ta.
"À, ngươi biết đây là đâu không?" Hắn tà mị cười, lại ôm ta hướng bên giường đi tới.
Đây là?... Thanh lâu... chẳng lẽ ta lại bị hắn vũ nhục lần thứ hai? Ta không nên như vậy, lần trước hắn vũ nhục ta khiến lòng ta bị tổn thương nghiêm trọng rồi, nếu như lần này lại dẫm lên vết xe đổ, ta thật sợ ta không xong mất.
Ta giơ tay lên hướng mặt của hắn đánh tới, sau đó đầu của hắn khẽ nghiêng về phía sau, lại lộ ra một nụ cười đắc ý. Hắn tay chân nhanh nhẹn, nhưng ta vẫn không buông tha dùng sức lực toàn thân, muốn lần nữa giơ tay lên đánh hắn, nhưng lúc này tay không thể nâng lên, chỉ vừa dùng sức đã đau toàn thân rồi, e rằng ta lại phải bỏ qua...
Hắn ngừng lại đặt ta lên giường, nhưng... lúc hắn buông tay ta xuống lại hơi nghiêng tay xuống dưới, sau đó ta cả người đều nằm ở trên giường, hắn... Nhìn ra xương của ta bị thương sao? Có điều hắn đừng tưởng rằng đối với ta như vậy, ta sẽ cảm tạ hắn!
"Với thân phận của ngươi, ta không cách nào mời đại phu, cho nên ngươi nhẫn nại nằm xuống trước đi." lần này hắn nói chuyện không lỗ mãng nữa, mà giống như giọng điệu của một nam tử bình thường. Hắn rất tuân thủ lời hứa, hơn nữa hắn suy nghĩ vô cùng chu đáo. Quả thật, biết ta là thân con gái chỉ có hắn và Bạch Tinh Ngân thôi, cho dù hắn nói với đại phu ta bị thương, thấy được nơi ta bị thương, bằng kĩ thuật y học cổ đại, ta nhất định phải cởi quần rồi. Không nói đến chuyện ta là nữ tử bị phơi bày ra trước ánh sáng, nếu nói thật cho đại phu biết ta là nữ tử, ta làm sao cho đại phu xem mông được? Thật là xui xẻo, ta ném cái nhìn tới hắn! Đều là tại Bạch Nguyệt Diệu hắn hại!!
"Ngươi thả ta đi, chính là liều thuốc tốt nhất với ta rồi!!!" Ta không có cảm kích Bạch Nguyệt Diệu, tiếp tục nổi giận đùng đùng nói với hắn.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |