Mập mờ trên lưng ngựa
← Ch.010 | Ch.012 → |
Dọc theo đường ở ruộng hoang, ta ngồi trên lưng ngựa nhìn cảnh đẹp hai bên đường, nói thật Vân Long quốc cảnh sắc cũng mê người chút thôi, trừ cảnh sắc ra ta hoàn toàn có thể cho quốc gia này toàn điểm xấu. Quốc gia này chính là một quốc gia đồi bại, hai bên đường đồng ruộng khô vàng, trên hẻm nhỏ đều là người dáng vẻ thống khổ, hành khất nhiều không kể xiết, dân sinh buồn bã.
Hắc, hôn quân, hoàng đế Vân Long quốc quả thật là hôn quân! Ta không hiểu cai quản cổ đại sẽ như thế nào, nhưng ít nhất ta cũng biết một hoàng đế cần phải làm cho dân chúng hạnh phúc, người ta nói giữa thiên địa có cán cân, quả cân kia chính là dân chúng, nếu không có quả cân, cái cân kia cũng sẽ sụp đổ
Không nghĩ nữa, nghĩ mà xem, ta quả thực bất lực, có thể làm gì đây? Ta là gì chứ? Vốn định cứu nàng kia, giờ thì sao? Ngay cả bản thân ta cũng khó bảo vệ...
Lần đầu tiên cưỡi ngựa, hơn nữa cũng là lần đầu tiên cùng nam tử cưỡi trên lưng ngựa, nhìn phim cổ trang một nam một nữ cưỡi trên lưng ngựa, vốn không khí rất lãng mạn, nhưng thật đáng tiếc! nam tử sau lưng ta, ta vô cùng chán ghét!
"Ngươi bỏ tay ra!" Ta hầm hừ tức giận, vì dọc trên đường đi tay Bạch Nguyệt Diệu vẫn luôn ôm eo ta.
"Nói chuyện khi cưỡi ngựa cẩn thận cắn vào đầu lưỡi" Lời Bạch Nguyệt Diệu nói ra luôn là có vẻ phóng đãng không kềm chế được, nếu Bạch Tinh Ngân nói với ta những lời này ta sẽ cho rằng Bạch Tinh Ngân quan tâm ta, nhưng từ trong miệng Bạch Nguyệt Diệu nói ra những lời này ta đều cảm thấy hoàn toàn giống như là trêu đùa với ta.
"Ngươi cũng không được nói chuyện..." Ta còn chưa nói xong, Bạch Nguyệt Diệu đã đem hai ngón tay hắn đút vào miệng ta: "uhm... uhm... uhm... uhm." Ta phát ra tiếng ấp úng bày tỏ thái độ vô cùng chán ghét của ta với hành động của hắn, nhưng nhìn kĩ tay của hắn đẹp giống như tay con gái vậy, mảnh mà trắng nõn.
"Thật là nhanh mồm nhanh miệng, chẳng trách... Ha ha, thú vị." Lời của Bạch Nguyệt Diệu chưa nói xong, chẳng trách gì? Hắn vẫn không muốn đem ngón tay từ trong miệng ta lấy ra, ngược lại động tác của hắn to gan hơn, ngón tay của hắn ở trong miệng ta nhẹ nhàng trêu đùa đầu lưỡi của ta, dùng lời hiện đại mà nói, Bạch Nguyệt Diệu chính là đang quấy rối tình dục ta, ta dùng sức cắn hai ngón tay hắn đang ở trong miệng ta.
Ta vốn cho là hắn vì đau mà duỗi ngón tay ra, nhưng không, ngay cả một tiếng kêu đau đớn cũng không có phát ra, ngược lại hắn tựa đầu nhích tới gần bên cạnh tai ta: "Thật là không ngoan!" Hắn nói xong lập tức khẽ cắn vào vành tai ta.
Ta đột nhiên cảm giác một dòng điện chạy qua cơ thể, đồng thời, gương mặt càng thêm nóng rực.
Trời ạ... Cái này chính xác là tán tỉnh! Hơn nữa còn là ở trên lưng ngựa, Bạch Nguyệt Diệu này rốt cuộc phong lưu thế nào? Ta cảm giác như ta bây giờ dù giả trang thành nam tử cũng khó giữ thân trong sạch được.
Ta nhìn Bạch Tinh Ngân hắn dường như không chú ý tới chuyện của ta và Bạch Nguyệt Diệu bên này, nếu miệng không bị hắn bịt lại, ta thật muốn kêu Bạch Tinh Ngân xem ca ca của hắn hoang dâm đến mức nào, ta nghĩ không cần ta nói hoặc giả Bạch Tinh Ngân cũng biết không chừng? Nhưng Bạch Tinh Ngân có biết ca ca hắn ngay cả nam tử cũng không buông tha không?
← Ch. 010 | Ch. 012 → |