Nương nương, cuối cùng đợi được ngài
← Ch.102 | Ch.104 → |
Được rồi.
Tô Tiểu Tiểu quyết định thực mạc danh kỳ diệu.
Ánh mắt như vậy rất quái dị.
Bất quá sau khi Tô Tiểu Tiểu liên tưởng tới những lời lúc nãy vừa nói chuyện, nhất thời cũng liền hiểu được nguyên nhân Vân Thư sẽ có loại ánh mắt này.
Nàng cũng không giải thích.
Lại nói, hắn có thể hiểu lắm như vậy, cũng càng tốt cho nàng hơn.
Điều đó, có cái gì không tốt đâu?
Tô Tiểu Tiểu âm thầm cười cười, lại nhìn nhìn sắc trời bên ngoài.
Nàng nói: "Vân Thư, giờ đã không còn sớm. Ta phải về nhà."
Vân Thư nghe Tô Tiểu Tiểu nói, mới đột nhiên nhớ tới nay sắc trời quả thật có chút muộn.
Hắn cũng nói: "Ân. Chúng ta đi nhanh chút ... Lần sau gặp chứ?"
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.
"Nhất định. Cửa hàng của ta còn tại nơi này. Không phải sao?"
Vân Thư nở nụ cười: "Đúng vậy."
Sau, Tô Tiểu Tiểu cùng Vân Thư cùng nhau đóng cửa hàng, khóa kỹ cửa, cùng Vân Thư nói hẹn gặp lại, mới một mình một người hướng phương hướng hoàng cung đi đến.
Sắc trời bắt đầu tối.
Bất quá Tô Tiểu Tiểu vẫn là nhận được đường.
Lại nói, dấu hiệu hoàng cung rõ ràng như vậy.
Cho dù nàng không biết đường, chỉ cần hướng tới phương hướng đó đi, nàng khẳng định có thể đi đến.
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên nghĩ tới Tố Vân.
Nàng dừng một chút.
Hôm nay, Tố Vân đại khái tìm nàng thật lâu đi.
Hiện tại trời đã tối rồi, nàng nhất định thực lo lắng.
Cước bộ Tô Tiểu Tiểu nhanh hơn.
Nàng cũng không thể làm cho Tố Vân lo lắng. (vịt: Lo rồi còn gì bà chị. Giờ chị mới nghĩ tới người ta ...)
Dù sao cũng là nàng cầu xin người ta mang nàng ra cung.
Kết quả, ra cung còn nháo ra chuyện như vậy.
Nói như thế nào cũng là nàng không đúng.
Tô Tiểu Tiểu nghĩ như vậy, cước bộ lại nhanh hơn.
Ước chừng đi hơn nửa canh giờ, Tô Tiểu Tiểu mới đi đến cách cửa cung một đoạn không xa.
Nàng tránh ở sau một gốc cây đại thụ.
Nàng tìm kiếm thân ảnh Tố Vân.
Tố Vân cũng không ngốc.
Nàng không thấy, nàng khẳng định là sẽ đi tìm nàng.
Nếu tìm không thấy, biện pháp tốt nhất chính là trở lại trước cửa cung ôm cây đợi thỏ.
Vì thế, Tô Tiểu Tiểu cũng không lo lắng không thể hồi cung.
Dù sao cuối cùng cũng có thể đi vào đi.
Quả nhiên, nàng đứng ở sau gốc cây một hồi lâu.
Chợt nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm vội vàng.
"Nương nương, cuối cùng cũng đợi được ngài."
← Ch. 102 | Ch. 104 → |