Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn - Chương 006

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn
Trọn bộ 440 chương
Chương 006
Hoa bách hợp
0.00
(0 votes)


Chương (1-440)

Siêu sale Lazada


Tiểu Tiểu trở về cung liền ngã xuống giường ngủ say như chết.

Tiểu Tiểu ngủ một mạch đến sáng ngày thứ hai mới tỉnh lại, nàng đi tắm rửa trang điểm một hồi, nhìn vào gương đồng thấy da dẻ mình ngày càng mịn màng, trắng trẻo. Tiểu Tiểu vô cùng thỏa mãn.

Nữ nhân dù có tức giận thế nào, khó chịu ra sao cũng tuyệt không được làm ảnh hưởng đến nhan sắc. Nhan sắc là thứ quý giá nhất của nữ nhân. Tiểu Tiểu đã phải tổn hao biết bao tâm lực mới phục hồi được làn da này. Nàng đưa tay vuốt ve làn da nõn nà như trẻ con, thực yêu thích không muốn buông tay.

Tố Vân Ế Vân hầu hạ bên cạnh, trong lòng âm thầm cười trộm. Các nàng vốn không hề có ý định thoát ly hoàng cung. Thế nhưng hoàng hậu đã hạ lệnh, các nàng bất đắc dĩ phải chấp hành.

Sau việc làm ngông cuồng của hoàng hậu, tưởng chừng như tại họa sắp giáng xuống đầu. Đào thoát cũng chết mà ở lại cũng chết. Chi bằng cứ liều mạng chạy trốn, may ra còn có một tia hy vọng. Các nàng tuy đều là người trong giang hồ...nhưng các nàng cũng rất sợ chết..

Mà cho đến hôm nay hoàng đế bệ hạ vẫn không truy cứu gì, để mặc các nàng sống an nhàn trong cung...thực sự là trăm vạn lần may mắn. Đây quả thực là chuyện tốt đẹp nhất thế gian.

Vì vậy, các nàng nhìn thấy hoàng hậu nương nương sầu khổ, cũng muốn cùng nương nương chia sẻ vài phần, nhưng cuối cùng lại im lặng không nói.

Lão thiên gia, xin tha thứ cho các nàng!

Tiểu Tiểu lúc này không bận tâm đến suy nghĩ của Tố Vân Ế Vân. Nàng đang cân nhắc một vấn đề nghiêm trọng khác.

Đêm qua nàng đào thoát bất thành, bây giờ sống trong thâm cung ngày ngày lo lắng, bất an. Một ngày dài tựa một năm...

Ai, Tiểu Tiểu vô cùng phiền não, nàng tự hỏi không biết phải vượt qua ngày hôm nay như thế nào đây

Cùng hoàng đế tranh cãi ư?

Không, quá nguy hiểm!

Ở gần vua như chơi với cọp.

Hôm đó có lẽ tâm tình hắn đang vô cùng tốt nên mới bỏ qua cho nàng. Ngộ nhỡ lần này nàng đến tìm hắn, đúng lúc tâm tình hắn không tốt, nàng có mười cái mạng cũng không đủ.

Ngày đó nàng biết hoàng thượng không dám giết nàng nên ỷ thế làm càn. Thế nhưng từ giờ về sau không thế đoán trước điều gì Tốt nhất không nên đi tìm hoàng đế chọc ghẹo.

Đi tìm phi tần buôn chuyện, chém gió ư?

Haizz...coi bộ cũng không thể được. Trong hoàng cung, người người tranh đoạt lừa lọc lẫn nhau. Nàng đi tìm phi tần, nói không chừng chưa giải được sầu đã bị tiểu nhân hại chết.

Ai, ai ai...cách này không được, cách kia cũng không được....

Thực là buồn chán quá đi!

Tiểu Tiểu nhấc váy đi đi lại lại trong phòng, nàng vừa ngẫm nghĩ vừa lòng vòng đi lại, nhiều đến nỗi Tố Vân Ế Vân nhìn Tiểu Tiểu cũng thấy hoa mắt chóng mặt.

Hai cung nữ than thở "Hoàng hậu nương nương, người đang làm gì vậy? cứ đi tới đi lui như vậy không thấy mệt sao?"

Tiểu Tiểu chợt ngừng lại, ngoái nhìn Tố Vân Ế Vân, nghi hoặc nói "Các ngươi có vẻ rất cao hứng nha.. Ta không ra khỏi cung được, các ngươi vui mừng lắm phải không?"

Tố Vân Ế Vân nhìn nhau, toát mồ hôi lạnh, sau đó liên tục lắc đầu "Không phải không phải đâu nương nương"

Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn hai nàng "Bản cung đang rất buồn chán đây"

Tố Vân chớp chớp mắt gợi ý "Vậy...nương nương, chúng ta đi bắt bướm được không?"

Tiểu Tiểu mặt đen lại, lập tức cự tuyệt "Nói giỡn chắc, trời nóng nực thế này mà đi bắt bướm, không bị nóng chết mới lạ đó"

Tố Vân bị mắng, không dám nói gì. Nàng thầm oán thán trong lòng, nương nương trước khi mất trí nhớ vào những ngày hè nóng bức thường mặc váy thật dài chui vào bụi hoa bắt bướm mà....

Ế Vân vắt óc suy nghĩ, hồi lâu cũng lên tiếng "Nương nương à, hay chúng ta đi thưởng sen được không? Nóng nực thế này, sen trong cung nhất định đã nở rộ rồi. Lúc này mà đến Hà Hương đình ngắm hoa thì thật tuyệt vời"

Tiểu Tiểu lại lắc đầu từ chối "Không. Bản cung không thích hoa sen"

Mấy chuyện ngắm cảnh thưởng sen đối với Tiểu Tiểu thật là vô nghĩa. Ngồi ngắm sen, không bằng nàng bứt đài sen lên ăn còn thích hơn, hạt sen ngọt ngọt bùi bùi rất hợp khẩu vị Tiểu Tiểu.

Haizz...cũng không trách được, Tiểu Tiểu từ đầu tới đuôi đều là một tục nhân, mấy chuyện thanh nhã này sao hấp dẫn nổi nàng.

Ế Vân thấy gợi ý của mình bị cự tuyệt không chút lưu tình, cũng cúi mặt im lặng. Tố Vân Ế Vân trong lòng thầm oán thán "Nương nương, vậy xin mời nương nương cứ tiếp tục đi lại đi..."

Tiểu Tiểu lúc này cũng chẳng còn hứng đi lại nữa, nàng trầm ngâm "Tố Vân mang tập đông cung đồ lại đây. Nóng nực thế này mà thưởng thức đông cung đồ thì đúng là thi vị thi vị"

Tố Vân suýt ngất, nàng tìm cách lảng sang chuyện khác "Nương nương, hay nô tỳ chạy qua ngự thiện phòng lấy mấy thức ăn giải nhiệt cho nương nương nha"

Ế Vân sợ Tiểu Tiểu bắt nàng đi lấy dông cung đồ, cũng cuống quýt nói "Đúng rồi, đúng rồi. Nghe nói ngự thiện phòng gần đây sáng chế ra một loại đồ ăn rất thanh mát. Ăn vào vừa ngọt ngọt, lại lành lạnh mà không ngấy. Đảm bảo người ăn một chén là muốn làm thêm chén nữa. Để chúng nô tỳ đi lấy cho người nha"

Tiểu Tiểu nghe xong cũng xuôi xuôi, có thực mới vực được đạo. Đông cung đồ hay cái gì thì chút nữa xem cũng được. Dẫu sao nó cũng ở ngay trong tẩm cung, lúc nào cũng có thể lấy ra.

Ăn không phải trả tiền, tội gì không ăn

Tiểu Tiểu khoát tay nói "Đi đi, nhanh một chút, bản cung đang nóng chết đây. À, tiện đường đi qua hầm băng lấy mấy khối băng lớn về đây luôn. Mấy hôm nay oi bức quá, ta muốn đặt mấy khối băng trong Phượng Khôn cung át mẻ"

Tố Vân Ế Vân vội vã vâng mệnh rồi chạy ra khỏi Phượng Khôn cung, hướng ngự thiện phòng mà tới.

Tiểu Tiểu vừa sợ, vừa lạnh. Màn đêm nhanh chóng ụp xuống con đường nàng đi, nhiệt độ không ngừng hạ xuống. Tiểu Tiểu hôm nay chỉ mặc một bộ xiêm y mỏng manh. Nàng vừa đi vừa xoa xoa cánh tay mong tạo ra chút hơi ấm ình.

Sớm biết thế này, nàng đã để ấy cung nữ đi theo. Nếu có họ ở đây thì đã không xảy ra chuyện lạc dường này.

Ài, đúng là chuyện gì cũng có hai mặt.

Có người đi theo, nàng sẽ không thể toàn tâm toàn ý ngắm cảnh

Không có người đi theo, kết quả là bị lạc đường

Tiểu Tiểu hít sâu một hơn, bước nhanh hơn. Không biết đã đi bao lâu, bao tử càng lúc càng biểu tình dữ dội. Bỗng nhiên, nàng trông thấy một căn nhà gỗ nhỏ có ánh đèn phía trước.

Tiểu Tiểu vui mừng khôn xiết, giống như một kẻ lạc trên sa mạc tình cờ bắt gặp một ốc đảo, Tiểu Tiểu co giò chạy nhanh về phía ánh đèn.

Tiểu Tiểu đang chuẩn bị gõ cửa, bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ bên trong. Nàng trợn mắt kinh ngạc.

Trời đất!

Ở nơi rừng sâu heo hút này cũng bắt gặp chuyện xxx sao? Tiểu Tiểu hình dung ra cảnh thị vệ cùng cung nữ đang vụng trộm yêu đương...

"a...ư...biểu tỷ nhanh lên một chút...:"

"a a a a biểu tỷ, nhanh quá rồi...."

"a a ư ư a...ta vẫn chưa lên đỉnh..."

.....

Tiếng rên rỉ vẫn không ngừng phát ra

Tiểu Tiểu đứng như trời trồng phía ngoài cánh cửa. Nếu như nàng không nghe lầm, thì nữ nhân kia vừa gọi người bên cạnh là ...biểu tỷ....

Hơn nữa, âm thanh này có chút quen thuộc...Tiểu Tiểu khẳng định đã từng nghe qua trước đây...

Khoan đã!

Vấn đề không phải thanh âm này, mà là người mà thanh âm này vừa gọi

Biểu tỷ?????

Tiểu Tiểu nhíu mày, nàng nghĩ chắc hẳn mình đã nghe lầm...có thể nữ nhân kia vừa gọi Tiêu Lê hay Bưu Kiệt gì đó..

Tiểu Tiểu quyết tâm tìm cho ra chân tướng việc này, nàng cố nén tiếng rền rĩ của bao tử, dán sát lỗ tai vào cánh cửa gỗ. Từ nãy đến giờ vẫn chỉ nghe tiếng của một người, không hề thấy người còn lại lên tiếng.

"Kêu la ghê quá... Biểu muội, bộ dáng này của m thật làm cho ta cao hứng nha. Chẳng lẽ m ở trước mặt hoàng thượng cũng như vậy sao?"

"Biểu tỷ đừng cười muội. Tỷ ở trước mặt bệ hạ cũng như thế này sao?"

"Không đâu. Ta chỉ thích một mình muội thôi"

"Ta cũng chỉ có biểu tỷ thôi"

"Biểu muội..."

"Biểu tỷ..."

Tiểu Tiểu nghe được rất rõ ràng, nàng cuối cùng cũng biết hai kẻ đồng tính luyến ái đang mây mưa trong kia là ai.....

Thứ nhất, Tiểu Tiểu đương nhiên không có kỳ thị với quan hệ đồng tính hoa bách hợp này (hoa bách hợp tượng trưng cho đồng tính nữ) Nhân gian luyến ái thế nào là chuyện của họ, tự do yêu đương mà.

Thứ hai, nàng đối với cặp đôi đồng tính này có chút thú vị. Chuyện như vậy có thể nói là hiếm khi được gặp.

Cuối cùng, nàng đối với hoàng đế Thượng Quan Mặc thật vô cùng cao hứng. Hóa ra hoàng đế này không thể thỏa mãn được nữ nhân của hắn cho nên bọn họ mới phải tìm một chỗ mà...tự sướng oa ha ha!

Tiểu Tiểu cười xong lại cảm thấy khá khó xử, bởi vì nàng không biết hiện tại phải làm thế nào cho phải. Nàng khó có được cơ hội mục kích cặp "hoa bách hợp" này, thế nhưng lại không thể không xông vào...

Hai tỷ muội đang lúc cao trào, bắt đầu thay nhau rên rỉ.

Tiểu Tiểu quyết định rời đi, không ngờ rằng, vì Tiểu Tiểu lúc mục kích đã duy trì một tư thế khá lâu. Giờ đột nhiên xoay người bước đi, không tránh khỏi lảo đảo va vào cánh cửa gỗ phía sau.

Rầm!

Hóa ra cảnh cửa gỗ này chất lượng không được tốt lắm. Tiểu Tiểu vừa mới va nhẹ vào đã lập tức đổ ầm xuống. Hiện ra trước mắt nàng là hai thân thể nữ nhân lõa lồ đang sửng sốt.

Tiểu Tiểu lồm cồm bò dậy lấy bộ dáng tươi cười vô tội "Ách...ha ha chào buổi tối Vân quý nhân, Vân chiêu nghi"

Không sai. Hai nữ nhân đang mây mưa này chính là phi tử sủng ái của Thượng Quan Mặc: Vân quý nhân và Vân chiêu nghi.

Thực sự là kinh hãi thế tục nha!

Trước đây Tiểu Tiểu đọc tiểu thuyết ngôn tình trên mạng, cũng từng biết qua các tư thế hoa bách hợp. Lúc đó nàng chỉ tưởng tượng hai mỹ nhân ở cùng một chỗ làm chuyện này, nhất định là rất đẹp mắt. Không ngờ, hiện tại chính mắt nhìn thấy hình ảnh kích bạo này thì không khỏi có chút giật mình

Tiểu Tiểu chấn động, đứng nhìn chằm chằm hai thân thể trước mặt. Nhưng cũng không chỉ có một mình Tiểu Tiểu choáng váng. Vân chiêu nghi và Vân quý nhân lộ vẻ kinh hoảng.

Đánh chết các nàng cũng không nghĩ đến ở nơi hẻo lánh như vậy lại có người xuất hiện. Hơn nữa, người này lại chính là hoàng hậu nương nương.

Nếu như giờ khắc này có người tới phỏng vấn tâm trạng hai vị phi tử. Các nàng nhất định sẽ hồn bay phách tán mà kêu lên a a a a a a a a a a a a

Đúng. Chắc chắn là dáng dấp như vậy.

Giữa lúc căng thẳng này, bao tử của Tiểu Tiểu bỗng nhiên phát ra hai tiếng ọc ọc.. Tiểu Tiểu nháy mắt cười cười hỏi các nàng

"à.. hai vị muội muội, ở đấy có cái gì ăn được không?"

Vân quý nhân ngơ ngẩn...trong tình huống khủng hoảng này mà hoàng hậu nương nương có thể điềm nhiên nói ra một câu chẳng liên quan như vậy...

Nàng bật cười trả lời "Có"

Vân chiêu nghi tựa hồ cũng cảm giác được tiếu ý của Vân quý nhân nên cũng cười theo "Hoàng hậu nương nương chắc đi lạc tới đây phải không?"

Tiểu Tiểu dựng cửa gỗ lên, sờ sờ mũi cười hắc hắc "Đúng đó, ta đang sắp chết đói rồi đây. Không ngờ được hoàng cung này lại lớn như vậy. Ta chỉ đi dạo loanh quanh một lúc mà đã thành lạc đường rồi"

Vân chiêu nghi cùng Vân quý nhân liếc mắt nhìn sau rồi nhanh như chớp túm xiêm y dưới đất mặc lên người. Sau đó Vân quý nhân mang tới một rổ bánh điểm tâm. Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy rổ bánh lập tực nhồm nhoàm như hổ đói, một điểm hình tượng cũng không có. Vân quý nhân cùng Vân chiêu nghi ngây ngốc há miệng ngó Tiểu Tiểu.

Gì chứ... đây là hoàng hậu nương nương đoan trang ưu nhã trong truyền thuyết sao?

Tô Tiểu Tiểu sau khi ăn xong, dùng tay áo chùi chùi miệng, sau đó nhướng mày với Vân Chiêu Nghi cùng Vân Quý tươi cười hữu hảo.

"Hắc hắc, hai vị muội muội yên tâm, ta tất nhiên sẽ không đem sự tình chứng kiến ngày hôm nay nói ra. Mọi người cùng tồn tại trong cung, đều là người một nhà. Việc này, kỳ thật...... rất bình thường. Cho nên, hai vị muội muội, không phải để ý."

Tô Tiểu Tiểu vươn tay.

"Chúng ta kết giao làm bằng hữu đi. Sau này ta sẽ chiếu cố các ngươi."

Tô Tiểu Tiểu sau khi ăn uống no đủ, trở nên hào khí ngút trời.

Cái tác phong hào hùng của nhân sĩ giang hồ.

Vân Quý nhân và Vân Chiêu Nghi lại giương mắt đờ đẫn.

Nhưng là nhìn Tô Tiểu Tiểu gương mặt thân thiện, các nàng lại cảm thấy, có lẽ, có thể tin tưởng được hoàng hậu nương nương?

Hai tiểu mỹ nhân do dự thật lâu.

Cuối cùng vẫn là Vân Chiêu Nghi mở miệng trước.

Nàng hở ra một cái cực kỳ xán lạn tươi cười, vươn tay, học theo Tô Tiểu Tiểu, sau đó cùng nàng bắt tay nhau.

"Cám ơn tỷ tỷ."

Vân Quý nhân thấy thế, cũng yểu điệu lên tiếng, "Cám ơn tỷ tỷ."

Nét mặt cười thẹn thùng.

Cũng không biết là vì vừa mới ooxx nên trên mặt ửng hồng hay vì lẽ gì khác.

Tóm lại, Vân Quý Nhân nét mặt đẹp tựa ánh nắng ráng chiều, đỏ au, cực kỳ đáng yêu.

Tô Tiểu Tiểu thấy thế, không khỏi cười cười.

Ba người nắm tay.

Rồi sau đó ngẩng đầu nhìn nhau cười.

Ngay sau trường hợp kỳ quái như vậy, lại kết tình hữu nghị.

Sau khi xác định tình hữu nghị xong, ba người bắt đầu tại gian nhà gỗ đây líu ríu tán ngẫu cho đến lúc trời sáng.

Tình hữu nghị giữa những nữ nhân luôn rất kỳ quái.

Giống việc như đa số đều khởi đầu bằng cách tám chuyện.

Vân Quý Nhân kể chuyện phi tử nào đó oán hận việc có bàn chân hôi thối, vì chiều lòng hoàng đế, mỗi ngày đều phải ngâm chân bằng nước rải hoa một canh giờ. Tuy rằng hiệu quả không được rõ rệt.

Vân Chiêu Nghi cũng cho biết rằng cung điện kế cận từng có một sủng phi ở, sau này bị biếm lãnh cung, phi tử kia liền cả ngày khóc hét oán than, cuối cùng nhịn không được thắt cổ tự sát.

Tô Tiểu Tiểu với hoàng cung còn chưa hiểu rõ. Vì thế, nàng chỉ có thể tám rằng nàng đã từng đi Thục phi cung điện trộm mấy bức đông cung đồ.

Vân Quý nhân và Vân Chiêu Nghi vừa nghe, không nhịn được miệng há hốc ra, cơ hồ có thể nhét vào đó tắc tị một quả trứng gà.

Tô Tiểu Tiểu thấy thế, cũng biết ngượng ngùng đôi chút.

Nàng lén lén nói:"Cái kia, nếu các ngươi thích, ta còn có thể đi trộm mấy bức cho các ngươi."

Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, vừa nói đến đông cung đồ, nàng mặt mày tươi như hoa.

Nàng nói: "Ta nói cho các ngươi nghe. Thục phi điện cất dấu rất nhiều đông cung đồ. Phỏng chừng nàng chính là dựa vào đông cung đồ mà giành được hoàng đế yêu thích. Hơn nữa nha, nàng cất giữ rất nhiều đông cung đồ, các ngươi không thể tưởng tượng đâu. Ngoài bình thường nam nữ giao hoan, còn có nam với nam vu sơn hoan lạc, nữ nữ ooxx, khụ khụ, có vẻ như ta còn thấy với động vật nữa. Tóm lại, cất chứa rộng, nhiều, là chúng ta không thể tưởng tượng."

Tô Tiểu Tiểu mặt mày hớn hở, "Hắc, các ngươi cần không? Ta nhớ rõ Thục phi có vài bức nữ với nữ vu sơn mây mưa triền miên họa đồ, vẽ siêu đẹp siêu cẩn thận siêu rất chân thật, hơn nữa tư thế cũng thập phần mới mẻ."

Vân Quý nhân vừa nghe, lập tức đỏ bừng mặt.

Nàng tránh ở phía sau Vân Chiêu Nghi, bộ dáng lại thập phần hiếu kỳ tò mò.

Tô Tiểu Tiểu xem xem Vân Quý nhân, lại nhìn nhìn Vân Chiêu Nghi.

Nàng bỗng nhiên hắc hắc cười nói:"Vân Quý nhân, ngươi khẳng định là P. Vân Chiêu Nghi, ngươi còn lại là T."

Vân Quý nhân hòa Vân Chiêu Nghi tuy rất bối rối trước lời nói và ý tứ của Tô Tiểu Tiểu, nhưng là hai người dù sao cũng là lạp lạp quan hệ, đối với cách nói này, thường thường rất là mẫn cảm.

Vì thế, hai người cũng thập phần quang minh chính đại thừa nhận.

Ba người lại bàn luận việc nhà.

Tô Tiểu Tiểu nói rất nhiều nói, đến cuối cùng nàng cũng phát hiện mĩ nói cái gì có thể nói, nhưng là nhìn nhìn Vân Chiêu Nghi cùng Vân Quý nhân, các nàng nói được mặt đều đỏ bừng, nghi là thực hưng phấn bộ dáng.

Tô Tiểu Tiểu liền ngậm miệng, chống cằm, nghe các nàng nói.

Bỗng dưng, Vân Quý nhân tựa hồ như chợt nhớ tới cái gì.

Nàng liếc mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, rất là thần bí nói:"Tỷ tỷ, lúc trước ta đi qua Hoàng quý phi cung điện. Người có biết ta phát hiện ra cái gì không?"

Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.

Vân Chiêu Nghi cũng mở to mắt thần bí nói, "Ta cũng đã đi qua, cũng phát hiện ra vài thứ."

Tô Tiểu Tiểu lại sửng sốt.

"Cái gì vậy?"

Vân Quý Nhân nói:"Lúc trước ta không phải đem dương chi bạch ngọc bội kia cho tỷ tỷ sao? Sau đó ta thấy nó ngay tại Hoàng quý phi nương nương điện. Giống hệt như cái bị cái bàn gỗ đàn hương ép lên trên trong cung điện Hoàng quý phi nương nương. Thật sự là lãng phí, bạch ngọc tốt nhất như vậy, thế mà lại bị mang ra làm cái kê bàn."

Vân Chiêu Nghi cũng nói:"Đúng vậy. Lúc trước ta đưa tỷ tỷ cái xuyến đeo tay, nay thấy được ở chỗ Hoàng quý phi nương nương. Lúc đó nương nương không phải từng đem toàn bộ nô tài trong Phượng Khôn cung ra thẩm vấn việc trộm tiền bạc kiếm được do bán Hương Hoa Lộ sao? Ta nghĩ chắc là Hoàng quý phi nương nương trộm."

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, hai cổ lửa giận bùng lên trong mắt.

Tốt nhất.

Đi tìm mòn giày cũng không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công.

Hoàng quý phi, dĩ nhiên là ngươi trộm đồ của ta!!!!!

Ta phải thề không đội trời chung với ngươi!!!!!

Hoàng quý phi, ngươi hãy đợi đấy!

Không giết chết ngươi, ta không phải họ Tô!

Tố Vân cùng Ế Vân tìm kiếm hoàng hậu nương nương suốt một ngày, ngay sau khi biết được hoàng hậu nương nương về tới Phượng Khôn cung, hai người lập tức thi triển khinh công bay trở về. Song cước vừa đạp ở trên Phượng Khôn cung thổ địa, liền thấy một cái nội thị vội vội vàng vàng chạy tới, đầu đầy mồ hôi hột.

Hắn thở hồng hộc mà nói rằng: "Hoàng...... Hoàng hậu nương nương xông đến thiên điện thắp sáng đèn chỗ đó ...... Còn nữa sắc mặt thập phần...... Thập phần bất thiện......"

Tố Vân cùng Ế Vân vừa nghe.

Mặt cũng trắng ra vì sợ hãi.

Không nhiều lời, bước liền đi nhanh, hai bước bằng ba bước thường hướng tới thiên điện.

Mới vừa vào cửa xong, các nàng thấy hoàng hậu nương nhà mình hai mắt bừng bừng lửa giận.

Trong tay nắm chặt một con dao phay sáng loáng.

Sáng loáng đâm vào mắt làm các nàng sợ đến kinh hồn.

Mà lúc này hoàng hậu nương nương cất tiếng nói lại càng làm cho Tố Vân cùng Ế Vân kinh hãi.

"Ta xẻo xẻo này! Cái con đàn bà chết tiệt! Ta không chém chết ngươi, ta không mang họ Tô!"

Tố Vân Ế Vân nuốt rồi lại nuốt nước miếng.

Hai người liếc mắt lẫn nhau một cái.

Ông trời của các nàng ơi.

Hoàng hậu nương nương không phải họ Đoan Mộc sao?

Nếu không còn như thế cũng là họ Thượng Quan chứ......

Khi nào đã thay họ rồi?

Rốt cuộc hoàng hậu nương nương hôm nay đã phát sinh sự tình gì?

Chẳng lẽ lại gặp phải Thục phi nương nương?

Tố Vân hít sâu một hơi, nàng chiến run rẩy nói: "Việc đó...... Hoàng hậu nương nương...... Đừng kích động, có chuyện gì chậm rãi nói. Buông dao phay xuống trước đã...... Đao kiếm vô tình nha......"

Ế Vân cũng khuyên nhủ theo: "Đúng vậy nha, hoàng hậu nương nương. Sự tình có lớn lao cỡ nào, cũng đừng mang sinh mệnh của chính mình ra vui đùa nha. Lại nữa, này nương nương kia có khiêu khích như thế nào, bất quá cũng chỉ là lời nói, các nàng nào có dũng cảm mà gây tổn thương thật nha. Hoàng hậu nương nương là đông cung đứng đầu, lục cung mẫu mực......"

Tô Tiểu Tiểu liếc Ế Vân một cái.

Nàng hừ một tiếng, "Im miệng. Không cần phải nói, những lời vuốt mông ngựa này ta nghe gượng gạo, bẩn lỗ tai quá."

Ế Vân im bặt.

Tố Vân cũng không dám nói thêm cái gì.

Tô Tiểu Tiểu rất khí thế hất mái tóc, vung áo choàng, đi bước đại ra khỏi thiên điện.

Hừ!

Hoàng quý phi!

Ngươi chết chắc rồi!

Ta Tô Tiểu Tiểu xem ngươi có ai làm chỗ dựa!

Dám trộm đồ của ta!

Ta nhất định làm cho ngươi chết không dễ dàng!

Tố Vân cùng Ế Vân vội vã theo sau Tô Tiểu Tiểu...... Các nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Trước tiên, các nàng không biết hoàng hậu nương nương cho đến tột cùng là muốn đi tìm ai tính sổ!

Thứ nhì, nếu như hoàng hậu nương nương áo quần, đầu tóc không chỉnh tề mà tay lại cầm dao phay vô cùng nguy hiểm như vậy, khẳng định làm mất uy nghi hoàng hậu, đến lúc đó thì lại khẳng định tiếp là sẽ bị lục cung khinh bỉ chê cười. Chế nhạo khinh bỉ thì không việc gì, nếu như bị Đoan Mộc gia biết được. Các nàng khẳng định sẽ phải chịu không ít thóa mạ cùng đòn trừng phạt tàn độc. Làm thân cung nữ như này đây thật khó khăn.

Sau cùng, nếu hoàng hậu nương nương của các nàng thật sự chém ai đó bị thương, nếu là chém cung nữ thị vệ bị thương thì tốt rồi, có thể đổ lỗi cho bọn họ hầu hạ không chu đáo, bị trừng phạt cũng ít, nhưng nếu là chém vị nương nương nào đó bị thương...... Đó thật sự bi kịch ......

Tố Vân cùng Ế Vân liếc mắt lẫn nhau một cái.

Trong lòng không khỏi lẩm bẩm mặc niệm: Nương nương, nếu ngài nói là muốn chém ai đó, chém bọn ta đi, chém bọn ta đi......

Thực rõ ràng Tô Tiểu Tiểu là sẽ không ý muốn của các nàng......

Tô Tiểu Tiểu dừng cước bộ.

Nàng dương dương cái dao phay trong tay

Con mắt nàng mị mị, phát ra hàn quang.

"Tố Vân Ế Vân, các ngươi biết ta muốn đi chém ai à?"

Tố Vân cùng Ế Vân nuốt vài đợt nước miếng, rồi mới nói:"...... Là chúng ta?"

Tô Tiểu Tiểu không nói gì.

Nàng lắc lắc đầu thật mạnh, sau đó vẻ mặt thịnh nộ nói:"Ta muốn đi chém Hoàng quý phi! Con mẹ nó, dám trộm đồ của ta! Ta không đem ả xả thành mười tám khúc, ta làm nhân viên của công ty Phú Sĩ Khang!" (địa ngục trần gian của nhân viên = không làm được sẽ xuống địa ngục)

Tố Vân cùng Ế Vân hoàn toàn không có nghe đến câu sau ý nghĩa hiện đại của Tô Tiểu Tiểu, bởi vì thời điểm các nàng nghe được ba chữ Hoàng quý phi, liền đã bị ác mộng!

Ai ôi ai, các nàng lần này chết chắc rồi......

Hoàng quý phi Hoàng quý phi......

Này đến bù nhìn hoàng đế bệ hạ cũng không dám đắc tội nha......

Nương nương thế nhưng như vậy đi đắc tội với người......

Nếu quả đúng là đi chém Hoàng quý phi nương nương...... Các nàng khẳng định sẽ bị chết chung.

Nghĩ đến hai chữ "Chết chung", Tố Vân cùng Ế Vân giật mình một cái, rất quả quyết nhảy tới chặn ngay trước mặt Tô Tiểu Tiểu.

Tố Vân linh quang lóe lên, thực rất xảo diệu mà nói rằng: "Nương nương, vạn vạn lần không thể. Thị vệ bên cạnh Hoàng quý phi võ công đều rất cao cường, nếu nương nương tùy tiện cầm dao như thế chạy đến, khẳng định là ngay đến vạt áo Hoàng quý phi nương nương cũng chưa chém tới được. Việc này cần phải thong thả bàn tính dài lâu."

Ế Vân vừa nghe, lập tức đầu trở nên thông minh ra.

Nàng cũng nói:"Đúng vậy nha, Đúng vậy nha. Còn nữa Hoàng quý phi nương nương muốn làm hoàng hậu đã lâu, nếu nương nương cứ như vậy cầm dao xông tới, thị vệ vừa thấy, khẳng định là sẽ lấy đao chém ngài. Đến lúc đó, Hoàng quý phi nương nương nhất định sẽ nói, trời quá tối, chỉ nhìn thấy dao của hoàng hậu nương nương, không thấy được mặt ngài, sỡ dị tưởng đó là thích khách, vì thế cứ làm theo luật pháp, tiên trảm hậu tấu. Đến lúc đó, nương nương ngài chính là mất cả chì lẫn chài."

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, cũng thấy có lý.

Tố Vân cùng Ế Vân thấy sắc mặt Tô Tiểu Tiểu hình như có buông lỏng, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Lời nói của các nàng tuy rằng có điểm giả dối, nhưng cũng chứa tám phần chân thật.

Hoàng quý phi nương nương đúng là mơ tưởng đến địa vị hoàng hậu, thị vệ bên người đúng là có võ công cao cường, thế nhưng...... Bọn họ khẳng định không dám chém hoàng hậu nương nương......

Ngờ đâu Tô Tiểu Tiểu câu tiếp theo nói: "Không quan hệ. Tố Vân Ế Vân, các ngươi đi trước đánh ngã bọn họ, sau đó bắt con tiện nữ Hoàng quý phi mang đến cho ta, ta trực tiếp chém."

Ngừng lại, Tô Tiểu Tiểu nhãn tình sáng lên.

"Đúng, cứ làm như vậy đi. Các ngươi đi bắt, ta ở lại Phượng Khôn cung chờ các ngươi. Ta sẽ mài dao thật bén trước...... Ta muốn lóc từng mảng từng mảng thịt trên người Hoàng quý phi...... Nàng trộm ta bao nhiêu đồ, ta liền xẻo nàng bấy nhiêu!"

Tố Vân cùng Ế Vân sắc mặt liền trắng.

Cái này được rồi......

Nương nương sẽ không là cầm dao mà xông đi ra.

Nhưng là...... Các nàng bị sai đi bắt người mang tới.

Mẹ ôi, bắt Hoàng quý phi nương nương...... Các nàng dù có chin cái mệnh cũng không đủ mà dùng nha.

Tố Vân cùng Ế Vân khóc không ra nước mắt.

Tô Tiểu Tiểu mắt lạnh đảo qua, "Như thế nào còn không đi? Đây là bản cung mệnh lệnh."

Tố Vân nháy mắt mấy cái, cố ép ra vài giọt nước mắt.

"Nương nương, ta đau bụng."

Ế Vân hai mắt cũngrưng rưng.

"Nương nương, ta cũng đau bụng."

Tô Tiểu Tiểu mặt tối xầm.

Này muốn viện cớ cũng quá kém đi.

"Nói một câu, có đi hay là không?"

Ế Vân cùng Ế Vân lại rưng rưng gật đầu.

"Đi......"

Nương nương nha, đừng bắt Hoàng quý phi nương nha, nói cho cùng việc này không đơn giản như đi mua đồ ăn đâu......

Có người nào lại tự mang đầu kề dưới dao đâu......

Ngay chính lúc này, một cái nội thị đột nhiên vội vội vàng vàng chạy tới.

Hắn đầu tiên là hành lễ, sau đó mới bẩm báo rằng:"Hoàng hậu nương nương, Vân Chiêu Nghi cùng Vân Quý nhân tới thăm."

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, trên mặt vui vẻ.

"Mau truyền."

Ngừng lại, nàng nhìn tỷ muội song sinh hiện giờ đã hoa dung thất sắc.

Nói chính xác rằng:"Quên đi, các ngươi cứ đợi đã. Chào hỏi Vân Quý nhân cùng Vân Chiêu Nghi trước."

Tố Vân cùng Ế Vân trên mặt vui vẻ, gật đầu thật mạnh.

"Vâng, nương nương."

Lời này, nói ra như mang đến mười phần nắng ấm, to và rất rõ ràng. Vừa mới đây còn giông tố mịt mù nay đã trời quang mây tạnh.

*********** ta là bắt người phân cách tuyến ***********

Phượng Khôn cung ở trong chủ điện.

Tô Tiểu Tiểu ngồi ở vị trí chủ nhà.

Hai vị vân mỹ nhân lả lướt đi đến.

Tô Tiểu Tiểu xa xa nhìn thấy, cảm giác rằng hai vị tỷ muội này có thể nói là một phong cảnh mỹ lệ.

Xiêm y nhẹ như mây, dung mạo đẹp tựa hoa

Dùng những từ này để tả Vân Quý nhân cùng Vân Chiêu Nghi thật là cực kỳ thích hợp.

Vân Quý nhân cùng Vân Chiêu Nghi dắt tay hành lễ với Tô Tiểu Tiểu, ngẩng đầu, cười tủm tỉm.

"Tỷ tỷ mạnh khỏe."

Tô Tiểu Tiểu vội vàng nâng hai nàng dậy, "Hai vị muội muội cũng mạnh khỏe. Bất quá mới tạm biệt chừng một canh giờ, như thế nào lại đến?"

Vân Quý nhân cùng Vân Chiêu Nghi liếc mắt lẫn nhau một cái, lại nhìn cung nữ nội thị chung quanh.

Tô Tiểu Tiểu hiểu ý hai nàng.

Quay sang Tố Vân cùng Ế Vân ra hiệu, Ế Vân cùng Tố Vân liền cùng toàn bộ cung nữ nội thị chậm rãi lui đi ra ngoài.

Tô Tiểu Tiểu thế này mới nghi hoặc hỏi:"Hai vị muội muội, nói cho cùng, có chuyện đại sự gì?"

Vân Quý nhân cùng Vân Chiêu Nghi lại liếc mắt lẫn nhau một cái.

Lần này là Vân Quý nhân mở miệng nói: "Là như vầy. Muội muội lo lắng sau khi tỷ tỷ nghe xon chuyện của Hoàng quý phi, nóng nảy chạy đi tìm Hoàng quý phi tính sổ. Cho nên liền cùng biểu tỷ tới, khuyên can tỷ tỷ."

Vân Chiêu Nghi trịnh trọng gật đầu.

"Đúng vậy. Tỷ tỷ nhưng chớ có xúc động. Hoàng quý phi nương nương, lúc này còn không có động tĩnh...... Nếu Hoàng quý phi nương nương có cái gì, tỷ tỷ sẽ không được hay ho."

Tô Tiểu Tiểu nhún nhún vai, "Nàng trộm ta này nọ là sự thật, hai người các ngươi có thể làm chứng."

Vân Quý người ta nói nói:"Chúng ta đương nhiên sẽ làm chứng cho tỷ tỷ. Nhưng đó không phải là trọng điểm. Mà là, Hoàng quý phi nương nương bối cảnh......"

Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, "Cùng là bề tôi hèn mọn, tại sao phải sợ hãi chứ?"

Vân Chiêu Nghi vẻ mặt thâm cao khó lường.

"Lời ấy sai rồi. Ngoại trừ có tướng quân đại nhân làm chỗ dựa, Hoàng quý phi nương nương phía sau lưng còn có đại nhân vật."

Tô Tiểu Tiểu mím môi.

Vân Chiêu Nghi tiếp lời: "Đúng là Thái Hậu nương nương."

Tô Tiểu Tiểu nhíu nhíu mày, "Thái Hậu?"

Vân Quý nhân nháy mắt mấy cái, lại gần, nói:"Đúng vậy. Thái Hậu nương nương đang ở Ngũ Đài Sơn bái phật, Hoàng quý phi nương nương là là cháu gái của Thái Hậu nương nương, cũng là Thái Hậu nương nương tâm phúc. Mà hoàng đế bệ hạ hiếu thảo, toàn bộ Trường Nhạc vương triều đều biết. Thái Hậu nương nương nói một, hoàng đế bệ hạ tuyệt đối không dám nói hai. Cho nên nếu tỷ tỷ ngài động đến Hoàng quý phi, Thái Hậu nương nương tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngài."

Vân Chiêu Nghi tiếp tục vẻ mặt thâm cao khó lường.

"Năm đó, khi hoàng đế bệ hạ sắc phong hoàng hậu, Thái Hậu nương nương vốn là cố ý muốn lập Hoàng quý phi nương nương, nếu không phải một đạo ý chỉ của tiên đế, Hoàng quý phi nương nương hiện tại khẳng định chính là hoàng hậu. Hơn nữa Hoàng quý phi nương nương mơ tưởng đến vị trí hoàng hậu đã lâu, nếu tỷ tỷ lúc này động vào Hoàng quý phi nương nương, Hoàng quý phi nương nương khẳng định sẽ nhân chuyện này, đạp tỷ tỷ xuống đài."

Tô Tiểu Tiểu trừng lớn mắt.

Ông trời của nàng nha.

Như thế nào...... Như thế nào...... Cẩu huyết vậy nha.

Nàng Tô Tiểu Tiểu nhớ lại xấp xỉ mười năm trời, mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè kênh truyền hình Mang Quả Thai nhất định luân phiên chiếu bộ phim [ Hoàn Châu cách cách ]......

Trong phim Càn Long cũng nghìn lời vạn ý đều nghe theo lão Phật gia như vậy nha......

Nếu như nói Tô Tiểu Tiểu nàng là Tiểu Yến Tử, như vậy chẳng phải là việc Thái hậu của Trường Nhạc vương triều từ Ngũ Đài Sơn trở về, mở màn cho vận hạn của nàng hay sao?

Nàng "meo meo" cái đi nha......(dáng con mèo khi rên lên nhè nhẹ, cũng ám chỉ việc nghe có nghe, không thấm bao nhiêu)

Người ta xuyên qua, nàng xuyên qua......

Nàng xuyên qua bị ruồng bỏ cũng đã thực buồn bực rồi......

Còn có mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu trong gia đình nữa!

Tô Tiểu Tiểu trong mắt nhất thời xuất hiện vô số cảnh phim lúc Tử Vi bị Dung Ma Ma dùng kim châm chích vào người.

Nàng không khỏi rùng mình một cái.

Thế nhưng, khi nàng nghĩ tới tiền bạc của mình bị Hoàng quý phi trộm, cơn ớn lạnh lại lập tức biết mất.

Hừ hừ hừ!!!!!!

Thái Hậu thì thế nào!

Hoàng đế thì thế nào!

Hoàng quý phi thì thế nào!

Giặc đến thì đánh thôi! (**)

Không buông tha.

Dám khi dễ nàng, nàng nhất định không buông tha người nọ!

Nàng nhìn Vân Quý nhân hòa Vân Chiêu Nghi.

Rất bình tĩnh rất lạnh lùng nói:"Cám ơn hai vị muội muội khuyên bảo. Bản cung sẽ bàn bạc kỹ càng thỏa đáng sau."

Hoàng quý phi, ta nhất định phải dạy cho ngươi biết đắc tội với một cái hiện đại nhân hậu quả nghiêm trọng ra sao!

************ phân cách tuyến ta là người hiện đại ***

Vân Chiêu Nghi cùng Vân Quý nhân rời đi xong, Tố Vân Ế Vân mới bước vào chủ điện.

Dưới ánh sáng ngọn đèn, Tô Tiểu Tiểu lộ ra khuôn mặt có chút khủng bố......

Tố Vân cùng Ế Vân nuốt lại nuốt nước miếng.

Lúc này, Tô Tiểu Tiểu âm trầm u ám nói:"Tố Vân Ế Vân, các ngươi không cần đi bắt Hoàng quý phi."

Tố Vân cùng Ế Vân vừa nghe, người nhất thời liền nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi âm thầm mừng.

"Vâng, nương nương."

Tô Tiểu Tiểu mị mị mắt, "Bản cung có biện pháp hay có thể cho ả tiện nhân Hoàng quý phi này sống không bằng chết."

Tố Vân thập phần tò mò, hỏi: " biện pháp gì?"

Tô Tiểu Tiểu liếc Tố Vân một cái.

"Chờ một thời gian, các ngươi sẽ biết."

Tố Vân cùng Ế Vân nhất thời rùng mình một cái.

Ôi chao ôi, lúc này hoàng hậu nương nương rất khủng bố nha.

Làm cho các nàng...... sởn tóc gáy lại sởn tóc gáy......

Quả nhiên, nữ nhân là không thể tùy tiện đắc tội.

Ế Vân vội vàng chuyển đề tài.

"Nương nương, Vân Quý nhân cùng Vân Chiêu Nghi là tới tìm ngài mua Hoa Hương Lộ sao?"

Tố Vân cũng nói sang chuyện khác.

"Nương nương Hoa Hương Lộ dùng cực kỳ tốt, hậu cung mọi người dùng qua không có ai chê."

Tô Tiểu Tiểu quăng Tố Vân cùng Ế Vân một cái liếc mắt......

Nàng nói:"Không phải."

Âm thanh rất lạnh, rất lạnh lùng.

Tố Vân cùng Ế Vân cười hắc hắc, lên tiếng "Nga" Sau đó, thực biết điều ngậm miệng không nói nữa.

Giờ này khắc này, việc hoàng hậu nương nương muốn nói chuyện thực rõ ràng......

Các nàng nếu nhìn không ra, thì leo lên mái nhà Phượng Khôn cung điện nhảy xuống đi.

Vì thế, hai người nháy mắt mấy cái, yên lặng không nói.

Yên lặng đứng ở phía sau Tô Tiểu Tiểu, cúi đầu.

Tô Tiểu Tiểu lúc này cũng không rảnh quan tâm Tố Vân cùng Ế Vân, nàng đang vắt hết óc suy nghĩ làm như thế nào để cho Hoàng quý phi thống khổ.

Ngày hôm sau.

Thực bất đắc dĩ

Sauk hi Tố Vân cùng Ế Vân tỉnh lại, chuẩn bị đi hầu hạ hoàng hậu nương nương khi, phát hiện hoàng hậu nương nương sớm đã tỉnh.

Đang lánh mình bên trong một gian phòng ở Thiên điện.

Tố Vân cùng Ế Vân thấy thế, cũng ngoan ngoãn canh giữ ở ngoài phòng, không vào làm phiền.

Bởi vì các nàng biết gian phòng này, là nơi nương nương sử dụng để chế tác Hoa Hương Lộ.

Lúc ấy, nương nương đã nói qua, "Trong lúc ta đang ở trong phòng này đây, ai cũng không thể vào quấy rầy. Bằng không, cứ lấy cung quy xử trí. Giả như nghiêm trọng, một chữ, giết."

Dĩ nhiên là thời điểm nghiêm ngặt.

Đây chính là thương gia cơ mật.

Hơn nữa phải biết rằng người Phượng Khôn cung cũng không phải trăm phần trăm an toàn.

Ai biết Hoàng quý phi, Thục phi, Trân phi, xx phi xếp đặt an bày bao nhiêu kẻ gian ở đây.

Hiện tại, nàng trừ bỏ hiểu rõ Tố Vân cùng Ế Vân là cùng hội cùng thuyền với nàng, những người khác đều không thể tin.

Thà rằng giết sai người, không muốn bỏ qua bất luận một cái gì.

Đây là tôn chỉ Tô Tiểu Tiểu!

Mà lúc này, Tô Tiểu Tiểu đang trong gian phòng thần bí trong Phượng Khôn cung lóc cóc làm việc gì đó.

Nàng phụng phịu.

Hai mắt ánh lên tia nhìn vừa thông minh vừa lạnh lẽo.

Ngày thứ ba.

Sau khi Tố Vân cùng Ế Vân tỉnh lại, chuẩn bị đi hầu hạ hoàng hậu nương nương khi, lại phát hiện hoàng hậu nương nương đã tỉnh rồi.

Cũng như vậy trốn mình trong gian phòng thần bí trong Phượng Khôn cung.

Ngày thứ tư.

Tố Vân cùng Ế Vân tỉnh lại, lần này rõ ràng không đến Tô Tiểu Tiểu tẩm điện, mà là trực tiếp đến bên ngoài cái gian phòng thần bí.

Tố Vân dán lỗ tai vào cánh cửa.

Nghe được bên trong âm thanh vọng lại "đăng đăng".

Nàng quay sang Ế Vân lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.

Ế Vân thở dài.

Nàng lôi kéo Tố Vân đi đến phòng ở cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "Ai, hoàng hậu nương nương nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp. Ngươi xem kìa, hoàng hậu nương nương đã mấy ngày trời không dùng bữa, chỉ ăn chút lương khô linh tinh. Ngay cả cơm cũng không ăn. Ngươi nói, người có thể không ăn cơm sao? Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nương nương ngã bệnh trước khi Hoàng quý phi nương nương rơi đài."

Tố Vân cũng thở dài:"Thế nhưng Ế Vân ngươi cũng biết. Từ sau khi hoàng hậu nương nương mất trí nhớ, liền thay đổi rất nhiều. Biến hóa này, không thể nói là xấu, cũng không thể nói là tốt. Trước kia hoàng hậu nương nương là tuyệt đối sẽ không...... Như vậy......"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-440)