← Ch.37 | Ch.39 → |
- Lời nói cũng hết rồi. Ta đi đây! Bye! - Hiểu Tuyết đi về phía cửa sổ, cửa trước toàn cao thủ hoàng cung, nàng chả dại ra đó. Dù sao cũng học khinh công, bay nhảy một chút vận động gân cốt cũng tốt!
Trần Ngự Phong đột nhiên bước lên, từ phía sau vòng tay ôm lấy nàng giữ chặt trong ngực. Giọng hắn không còn lạnh lẽo, chỉ có bất an cùng đau khổ:
- Nàng... muốn đi đâu? Nữ nhi một thân một mình lưu lạc giang hồ nàng không sợ sao?
Lòng nàng thắt lại, tự nhủ phải tỏ ra thật tuyệt tình với hắn, bề ngoài lạnh lùng thản nhiên nhưng trong tâm đang chảy máu:
- Ngươi buông ra đi, ta và ngươi giờ chính là kẻ thù! Mẫu hậu ngươi chết đền mạng cho Hi nhi, những chuyện kiếp trước ta không muốn nhắc lại, nhưng ngươi ra tay giết sư huynh ta, ta không thể bỏ qua!
- Vậy... nàng bảo trọng! - Trần Ngự Phong buông nàng ra, thất hồn lạc phách nhìn theo bóng nàng phi thân trên mái nhà chẳng mấy chốc mà khuất dạng.
Hắn hoàn toàn có thể bỏ qua cảm nhận của nàng, giống như trước đây bá đạo ép nàng ở bên hắn nhưng hắn biết giờ phút này, giờ có được nàng ở bên cạnh nhất định cũng sẽ không có trái tim nàng. Trong lòng nàng bây giờ chỉ toàn là thù hận với hắn, là thù hận sâu sắc.
Hắn không cam tâm mất nàng, nhưng lại không dám ép nàng ở bên. một Hoàng đế lãnh khốc vô tình như hắn lại không dám ở cạnh nữ tử mình yêu thương, thật buồn cười! Trần Ngự Phong chua xót cười quay ra ngoài hô:
- Người đâu! Mang rượu tới đây cho ta!
******************~
Vận dụng khinh công vừa luyện thành không lâu, trên bay dưới nhảy không khác khỉ lông vàng quốc bảo suốt bảy tám ngày đường, cuối cùng nàng cũng dừng lại ở một trấn nhỏ, nơi nàng ngây thơ nghĩ Trần Ngự Phong sẽ không tìm ra.
Ai da, nàng bây giờ mới nhớ ra là trong người mình không có chút bạc nào nha! Biết thế trước khi rời cung cuỗm một ít vàng bạc châu báu cũng có ai biết đâu, thật là ngu hết biết mà. Nàng đứng dưới một cây dương liễu tránh nắng, than thở:
- Kiểu này chỉ có nước bán thân kiếm cơm thôi!
Ờ đúng rồi, thanh lâu không phải là chỗ kiếm tiền nhanh nhất sao? Nàng bán nghệ không bán thân, chỉ cần thu thập kha khá bạc rồi chuồn luôn, kẻ nào cản trở thì tặng hắn chút Miêu Cương cổ độc....
Nghĩ là làm, nàng lập tức thi triển khinh công chạy lòng vòng quanh trấn, cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa viện trang nhã xinh đẹp bên ngoài đề: Thiên Hương lâu. không hề do dự, Hiểu Tuyết định bước vào thì bị một nam tử cản lại:
- Cô nương đây không phải là chỗ nên vào! - Ánh mắt hắn bắn ra tia nguy hiểm nhìn nàng, đầu đinh ninh rằng nàng là một phu nhân đến bắt gian.
- Ta tìm mama chỗ này, phiền ngươi vào báo một chút!
Nam tử nhìn nàng từ đầu đến chân đánh giá một chút, nữ nhân đến thanh lâu tìm mama thì chỉ có một lí do duy nhất là bán thân, lúc này mới nét mặt mới dịu lại:
- Cô nương, mời theo ta!
Hiểu Tuyết khẽ gật đầu bước theo, thanh lâu buổi chiều khá vắng vẻ. Nam tử đưa nàng lên lầu, dẫn vào một phòng gặp mama.
- Mama, cô nương này muốn gặp người!
Một lão nương thân hình đầy đặn, tô son trát phấn trang điểm cực cầu kì nhìn nàng chằm chằm sau đó cười hỏi:
- Không biết vị cô nương này tìm ta có chuyện gì?
- Ta muốn ở lại đây biểu diễn, ta chỉ bán nghệ không bán thân. Khi nào muốn rời có thể tự ý đi, không biết ý mama thế nào?
- Đối với người có tài, ta tất nhiên đồng ý. Ta chính là muốn biết cô nương có khả năng gì đặc biệt hơn các cô nương ở chỗ ta? - Mama thận trọng nhìn nàng đánh giá
- Đương nhiên có! Vũ đạo của ta, ta tin rằng không nữ nhân giống! - Nàng tự tin nói
- Hảo! Ta tạm tin tưởng nàng! Người đâu, chuẩn bị phòng cho cô nương... - Mama cố ý kéo dài giọng để nàng đáp lời
- Gọi ta là Tuyết Nhi!
- Là Tuyết Nhi cô nương! Phân phó người hầu hạ chu đáo! - Mama quay lại phân phó người.
Một nha hoàn dẫn nàng vào trong phòng thay y phục xong không khỏi kinh ngạc:
- Cô nương, cô thực sự là một mĩ nhân khó gặp nha! Thực sự rất đẹp!
Nàng gật đầu ngắm nhìn mình trong gương hài lòng, liền đi xuống gặp mama. Chỉ thấy toàn bộ người trong thanh lâu đều cả kinh nhìn nàng đầy si mê.
Nàng giống như một tiên tử hạ xuống phàm trần, không một chút lẳng lơ của nữ nhân chốn thanh lâu, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng manh khiến người ta mơ màng vô hạn, nhưng lại làm cho người ta không có một chút tà niệm, chỉ cảm thấy nàng như một nữ thần không thể xâm phạm...
- Oa, mama vị cô nương mới đến này đẹp quá! Nhất định sẽ khiến cho nam nhân tới Thiên Hương lâu tối nay điên cuồng!
- Tuyết Nhi, tối nay vất vả cho ngươi rồi!
- Không sao, mama! đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta! - Nàng mỉm cười nhìn mama, nụ cười yểu điệu quyến rũ động lòng người khiến mọi người không khỏi chết lặng trong chốc lát. Nhưng muốn tồn tại ở Thiên Hương lâu, sắc đẹp là chưa đủ, quan trọng vẫn phải xem nàng có tài nghệ gì đây?
Màn đêm dần buông xuống.
Tại Ninh Gia Trấn, Trần Ngự Phong từ lúc nàng rời đi chỉ uống rượu không ngừng, mặt bàn toàn bình là bình. Hắn chính là muốn uống cho say chết, để không bị hình ảnh nàng trong đầu dày vò, nhưng là càng uống càng tỉnh, trong đầu không thể xua đi hình bóng nàng. Từng lời, từng lời nàng nói đều khắc sâu trong tim hắn:
- Ta yêu ngươi, Trần Ngự Phong!
- Ta yêu chàng, ta rất yêu chàng!
- Nam nhân bá đạo, ta sao có thể yêu được chứ!
- A! Chàng là đại ma đầu, cái gì mà Phật Tổ Như Lai chứ!
- Nhưng ta lại là một tiểu hồ ly, cam tâm tình nguyện ở trong lòng bàn tay ác ma chàng!
- Ta sợ lắm! Thực sự rất sợ! Chàng đừng để ta một mình, Phong...
- Dù chuyện gì xảy ra, trái tim chàng vẫn đặt ở đây đúng không?
Ban đầu là lơi dụng, là muốn kiểm soát nàng, hắn thừa nhận mình đã sai. Nhưng giờ nhận ra sai lầm có phải là đã muộn, hắn thực sự đã yêu nàng, rất yêu nàng... Càng nghĩ càng đau, Trần Ngự Phong tức giận ném bình rượu xuống đất vỡ nát, rồi lại uống...
Thiên Hương lâu hôm nay nghênh đón một buổi tối náo nhiệt, ồn ào nhất trong ngày, các công tử, thiếu gia, mỗi người ra vào nơi này, đều quần áo đẹp đẽ quý giá, vung tay hào phóng. Nữ tử nơi này đều là những người xinh đẹp trẻ trung, mị hoặc hàng đầu.
- Các vị khách quan! Dung mama ta quấy rầy một chút, hôm nay Thiên Hương lâu nghênh đón một cô nương mới tới tên là Tuyết Nhi, vũ đạo siêu quần. Mời các vị cùng thưởng thức!
Trên lầu liền có một trận mưa cánh hoa phấp phới tung bay trong gió, một nữ nhân xinh đẹp trên tay cầm một dải lụa đỏ từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, voan mỏng trên người theo gió lay động, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện........... Vừa mới xuất trướng, đã khiến cho những nam nhân dưới đài nhìn không chớp mắt
Mũi chân vừa chạm xuống đất, liền hoa lệ xoay người một cái, lụa mỏng trên người theo gió thướt tha, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng duyên dáng, chậm rãi đứng ở trước mặt mọi người, lạnh lùng quét qua dưới đài, thấy nhóm khách làng chơi bên dưới, có kinh ngạc, có hưng phấn, hơn thế nữa trong mắt tràn ngập sắc dục, bao nhiêu ánh mắt dưới đài đều tập trung vào người nàng.
Đủ loại ánh mắt dường như đều phóng về phía Hiểu Tuyết, si mê có, kinh diễm có, hâm mộ có, ghen tị cũng có...
- Bổn thiếu gia ra giá một ngàn lượng, muốn Tuyết Nhi cô nương đêm nay ở cùng ta!
- Bổn đại gia ra giá hai ngàn lượng!
- Năm ngàn!
Dưới đài trở nên hỗn loạn, âm thanh ra giá cứ một tiếng lại cao hơn một tiếng..
- Các vị khách quan, Tuyết Nhi cô nương bán nghệ không bán thân, các người còn chưa xem nàng biểu diễn mà!
- Bớt sàm ngôn đi! Cái gì mà không bán thân, nàng ta là nữ tử thanh lâu kia mà. Mâm nói giá đi!
- Đúng! Đúng! - Phía dưới ồn ào không thôi.
Hiểu Tuyết thở dài nhìn đám nam nhân trước mặt, không có một chút khí khái gì hết a! Nếu là Trần Ngự Phong.... khoan, nàng đang nghĩ gì, sao lại có thể nghĩ tới hắn vào lúc này chứ...
Nàng còn vẩn vơ suy nghĩ thì một bóng dáng màu trắng bay qua, lụa tơ tằm mềm mại theo tay nàng lướt qua, chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên bay lên, đã bị một người ôm vào trong ngực, bay lên nóc nhà, tiếp tục ôm nàng thi triển khinh công bay đi.
- Ngươi là ai? - Hiểu Tuyết kinh ngạc nhìn hắn, ngang nhiên cướp nữ tử thanh lâu tên này thần kinh có vấn đề à?
- Là ta, Phan Nhạc! - Nam nhân tháo bỏ khăn bịt mặt nhìn nàng, gương mặt tuấn mĩ sáng rõ dưới ánh trăng
- Phan Nhạc! Ngươi làm gì ở đây? - Hiểu Tuyết lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhìn hắn hỏi
- Ta chính phải hỏi nương nương mới đúng! - Phan Nhạc gắt gao nhìn nàng - Ta nghe nói nương nương đã dời cung, cùng Hoàng thượng ân đoạn nghĩa tuyệt?
- Phải, ta và hắn hiện giờ không còn can hệ - Hiểu Tuyết thẳn thắn đáp - Sau này đừng gọi ta là nương nương, cứ gọi là Hiểu Tuyết!
- Được, Hiểu Tuyết! Ta mang nàng khỏi chỗ thị phi này! - Phan Nhạc nhịn nàng mỉm cười, hắnkhông biết sao nàng lại ở đây nhưng hắn có một cảm giác nữ nhân trước mắt cần sự che chở của nam nhân. Hắn muốn bảo vệ nàng.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |