Đế vương si tình
← Ch.48 | Ch.50 → |
Toi rồi toi rồi, cái tên Lâm Kì này chính là yêu nghiệt trong các yêu nghiệt mà! Dung mạo xuất thần như quỷ thì đã đành còn rất xảo trá yêu nghiệt, võ công thì cũng cao cường ngang ngửa chàng. Tên này vô cùng yêu nghiệt! Tốt nhất là đừng có dây vào hắn. Lần này thì hay rồi, nàng còn bị đem đấn tận cửa, cũng may mà dung mạo của nàng đã thay đổi, hắn cũng chẳng nhận ra nàng đi!
Nhớ lại lần đấy nàng bị hắn bắt đi đến cái chỗ gọi là Lâm Môn Yến tận sâu trong hẻm núi, đã vậy còn khiến nàng một phen trốn đi gặp phải hai lão già hại nàng suýt chút nữa thì toi mạng.
-" Ta.. ta. chưa gặp hắn bao giờ, chỉ nghe danh đã lâu, nghe rằng hắn ta có dung mạo vô cùng tuấn tú xuất thần, là thiên hạ đệ nhất mỹ nam không ngờ cũng chính là tân hoàng thượng của Lâm Dạ quốc, thật đáng để ngưỡng mộ "- Bách Ngọc Lan nở nụ cười nhàn nhạt mà toàn thân sởn da gà muốn chết, đệ nhất mỹ nam! Xí, đúng là tên yêu nghiệt, biến thái!
-" Ngươi qua đấy, có lẽ cũng sẽ tốt hơn ở đây, làm cung nữ cũng không tệ, nếu lọt vào mắt hắn mà được sủng ái thì đời này của ngươi không cần phải lo nghĩ gì nhiều "- A Nhiên dù rằng nói với nàng như vậy nhưng không hề xuất hiện một chút gì gọi là thật lòng, trong mắt nàng ta xuất hiện một tia mỉa mai đáng ghét, dù nàng ta không thích nơi này đi chăng nữa nhưng còn hơn là đi đến hoàng cung lạnh lẽo kia.
-" Xí, ngươi coi thường ta rồi đấy, lão nương đây không phải người dễ chơi đâu! "- Nàng nhíu mày bĩu môi nói, cái gì mà cung nữ, đánh chết lão nương đây cũng không làm, còn nữa, ta thèm vào làm nữ nhân của cái tên yêu nghiệt biến thái đó.
Cứ chờ ma coi, sang bên nước đấy rồi nàng sẽ nhanh chóng tìm cách thoát thân, lễ đăng cơ lần này chắc chắn sẽ có các sứ thần của các nước láng giềng bên cạnh đến để chúc mừng tân hoàng đế, xem như duy trì hào hảo, nếu nàng nhớ không lầm, trước kia Mạc Phong Thần cũng đã từng nhắc đến Lâm Dạ quốc với vẻ mặt chán ghét nhưng không hề có ý định gây chiến mà là duy trì cục bộ ngoại giao. Lần này, chắc cũng sẽ có sứ thần Mạc quốc đến đây đi!
Mong rằng là người quen của nàng, kế hoạch quay trở về sẽ thuận tiện hơn nhiều!
-" Ta lo rồi muốn đi ngủ một chút, yên tâm đi, ta sẽ không trốn đi đâu đâu mà lo "- Bách Ngọc Lan vươn vai liếc A Nhiên một cái rồi lười biếng nằm xuống nệm gấm xa hoa đánh một giấc, phải ngủ mới có sức tiếp tục cuộc chiến.
A Nhiên bên cạnh không nói không rằng phất tay kêu người dọn cơm đi, chính nàng ta cũng nằm sang phía nệm bên cạnh nhưng không ngủ, có lẽ nàng ta đang chờ tộc trưởng trở về.
Bách Ngọc Lan ngủ không sâu giấc thi thoảng vẫn mở mắt đã xem tình hình, thấy nư tử ngồi bên cạnh không ngủ mắt còn ẩm ướt như được phủ một lớp sương chỉ cần khẽ động nước mắt sẽ rơi xuống.
Haizzz, lại là hình tượng điển hình của người đau khổ vì tình đây, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Nàng có tình nhưng chàng lại vô tình, thật tội nghiệp!
Mạc Phong Thần, liệu lúc này chàng còn nhớ đến ta, liệu chàng có đi tìm ta hay không? Hay chỉ một mình ta cắm đầu đi tìm chàng, vất vả để chở về bên cạnh chàng.
Nàng không buồn mà nàng sốt ruột. Nếu vậy ta sẽ đi tìm chàng, trở về bên chàng, bằng mọi cách
Chỉ cần, đợi ta!
.......................................... Hoàng cung Mạc quốc.................................
-" Thưa chủ nhân, vương gia đã tỉnh, bất quá cơ thể vì hít phải khá nhiều khí độc nên suy yếu, khí quản bị tổn thương khá nghiêm trọng nhưng thần đã kê thuốc nên đã qua thời kì nguy hiểm nhưng cần một thời gian tĩnh dưỡng mới có thể hoàn toàn hồi phục "- Thái y sau khi khám cẩn thận cho vị vương gia đang bị thương nằm trên giường kia, mồ hôi chảy như thác hai tay chắp lại cung kính bẩm báo với vị hoàng thượng cả người đang tản ra sát khí lạnh lẽo kia.
-" Lui xuống, chuyện ngày hôm nay coi như không thấy "- Mạc Phong Thần lạnh lùng phân phó phất tay áo rồi ra khỏi phòng, chuyện ngày hom nay xảy ra hắn không phải là không biết nhưng cần điều tra rõ hơn.
Tại thư phòng lạnh lẽo đầy sát khí, mười mấy ám vệ quỳ sạp xuống đất, một bộ dạng cung kính sợ hãi , có thể thấy chủ nhân đang rất tức giận, bọn hắn sao dám tùy tiện hành động chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi cái chết chuẩn bị ban xuống
-" Chuyện ngày hôm nay là như thế nào? Tại sao một đám thổ phỉ mà các ngươi không thể tiêu điệt được còn bị hạ độc thành ra như thế, là do thực lực của các ngươi không đủ mạnh hay đối phương quá cao cường?"- Thanh âm lạnh lẽo như đẽo từ dao sắc khiến cho bọn hắn lạnh run, lần này bọn hắn cũng là quá coi thường đối phương không ngờ bọn chúng lại dùng ám khí độc như vậy,
-" Thưa chủ nhân, là lỗi của thuộc hạ quá khinh địch, xin chủ nhân trách tội "- Cả đám ám vệ quỳ trên mặt đất vẻ mặt hối lỗi mà hô lên, là bọn họ có lỗi, chủ nhân muốn chém muốn giết ra sao cũng được?
-" Ồ, khinh địch sao? Ta không trách các ngươi tội này, ta trách các ngươi đã quá vô dụng, kém cỏi, ngay cả một nữ nhân mà cũng không bảo vệ được mà còn để bản thân bị trúng độc, các ngươi thật sự khiến ta thất vọng, mỗi người tự về Phong các lãnh 50 trượng, tự xem lại bản thân thiếu sót cái gì rồi hãy đến gặp ta "- Mạc Phong Thần lạnh lùng chỉ trích đám ám vệ vô dụng, cả một đám người võ công do chính hắn bồi dưỡng cũng không bảo vệ nổi một nữ nhân lại thất thủ trước đám thổ phỉ vớ vẩn.
Nữ nhân kia? Nếu thật đó là nàng thì sao? Nếu đúng là Băng nhi... à không là Lan nhi mà hắn lao tâm khổ tứ tìm kiếm thời gian qua thì sao? Nếu đúng là nàng quay trở về để đến bên hắn lần nữa thì sao? Mạc Phong Thần xoa huyệt thái dương đang đau nhức mấy ngày qua, lại còn nhận được tin báo của thủ hạ về chuyện gặp một nữ nhân tự xưng là nàng, bao nhiêu chuyện khiến hắn không thể an tâm một giây phút nào
-" Chủ nhân, người nên nghỉ ngơi một chút, thuộc hạ đã phái người mau chóng tìm kiếm vị cô nương kia, nhất định sẽ có tin tức chính xác "- Một trong năm ám vệ bên cạnh hắn cung kính hắn, chủ nhân quả thật mấy ngày nay đã quá mệt mỏi, chỉ mong cho vị cô nương kia đúng là hoàng hậu thì đúng là trời xanh có mắt.
-" Ừm, truyền ý chỉ của trẫm, giao toàn bộ trọng trách của triều đình cho tể tướng và vương gia Mạc Diệp Thâm quản lý, ngày mai trẫm đích thân đến Lâm Dạ quốc dự lễ đăng cơ của tân hoàng đế, không cần khoa trương cứ yên tĩnh mà truyền xuống là được "- Mạc Phong Thần phân phó rồi tiếp tục phê duyệt tấu chương đang còn dang dở, lần này hắn đi còn có mục đích khác.
Mạc Diệp Thâm đi đến Vũ phủ cuối cùng không thu thập được cái gì, việc tìm kiếm mảnh ngọc lại rơi vào bế tắc, không ngờ ngày hôm qua lão thuật sĩ tiết lộ cho hắn biết, mảnh ngọc kia bị vỡ làm hai mảnh, một mảnh vố dĩ đã không biết tung tích, mảnh còn lại lão cho hắn biết là đang ở trong tay thái hậu Lâm Dạ quốc.
Chuyện ngày hôm nay xảy ra, hắn nhất định phải biết được có chắc chắn là nàng đã quay về hay không liền một cước nhanh chóng xuống Phong các tìm lão thuật sĩ kia
-" Ai ui, hoàng thượng đã đến rồi đó sao? Chắc là nghe được tin tức kia rồi chứ gì, chớ vội chớ vội không được manh động nha! "- Dần dần ngày này qua ngày khác, lão thuật sĩ này đã chẳng sợ vị cửu ngũ chí tôn này nữa mà còn có thể lên giọng đùa cợt, ông biết chắc Mạc Phong Thần chẳng giết ông đâu, vì ông là người duy nhất có thể giúp hắn tìm nữ nhân trong lòng về
-" Lão đầu, ông biết được những gì mau nói ngàn vạn lần nói nửa chữ giả dối "- Mạc Phong Thần thực ra cũng mắt nhắm mắt mở cho qua lễ nghĩa với lão thuật sĩ này, cứ như hai người đã là sư trò của nhau vậy nhưng đánh chết Mạc Phong Thần hắn cũng không chịu nhân. Thanh âm lạnh lùng nhưng vẫn có phần kính trọng.
-" Ngươi đoán xem, nàng đã trở về hay chưa? "- Lão thuật sĩ không thích nói thẳng à đặt ra câu hỏi tiếp tục nghiên cứu mấy loại thuốc đang bốc hơi trên tay, mắt vẫn chăm chú nhìn nó.
-" Nàng đã quay trở lại có đúng hay không? Trả lời "- Tính tình của hắn tuy lạnh lùng tàn khốc nhưng lại ít khi nổi nóng tức giận, lần này hắn sốt ruột đến mức cả ruột cả gan muốn bốc hỏa
-" Bình tĩnh nào, lão nói cho ngươi biêt, nàng đã quay trở về, ngươi vừa lòng chưa?"- Lão thuật sĩ đã sớm nhận thấy tên hoàng thượng này đang rất nóng ruột cũng sợ hắn nổi giận mà ném ông đi vì giờ ông chẳng còn tác dụng gì. Chi bằng nhân lúc nãy tốt nhất là nên lấy lòng hắn, có thể ở nơi tốt như vậy có người chống lưng là vua thì quãng đời còn lại của ông cũng nhàn hạ đi phần nào.
Nàng đã quay trở về, thật sự? Hắn không dám tin, hắn còn cảm thấy trái tim mình đang run mãnh liệt, các khớp ngón tay nắm lại trắng bệch, hắn cũng có cảm giác này ư? Chờ đợi, sợ hãi, mong mỏi... Bách Ngọc Lan.. Lan nhi của hắn đã trở về tìm hắn...
Mạc Phong Thần, ngươi là tên nam nhân vô dụng, là tên nam nhân ngu xuẩn ngay cả nữ nhân của mình còn không bảo vệ được chẳng những không tìm được nàng còn phải để nàng đi tìm kiếm mình. Đáng chết, Mạc Phong Thần ngàn lần trách mình
-" Nói, hiện tại nàng đang ở đâu "- Đám thuộc hạ thật vô dụng, nếu đưa được nàng về đây không phải là hắn sẽ gặp lại Lan nhi của hắn sao? Hiện tại thì nàng lại bị bắt đi nơi khác, đáng chết
-" Cái này thiên cơ không thể tiết lộ, vậy như này, chỉ cần ngươi lấy được mảnh ngọc về đây, thì phu thê hai người sẽ đoàn tụ, ta chắc chắn "- Lão thuật sĩ vuốt vuốt rau trắng như cước nói, để tên hoàng thượng này ăn không ngồi rồi mà đi rước thê tử về ư? không có chuyện đó đâu?
-" Ngươi dám thương lượng với trẫm "- Hắn gầm lên muốn động thủ với lão thuật sĩ nhưng đã nhanh chóng bị lời nói của lão cản lại
-" Ta đã nói ngươi hãy cứ đi tìm mảnh ngọc kia về cho ta lúc đó ngươi chắc chắn sẽ gặp lại thê tử của mình, duyên hai ngươi vốn dĩ cho trời đất tác thành, se chỉ đỏ từ thời này sang thời kia nên ngươi yên tâm đi còn thiên cơ không thể tiết lộ, ta nói cho ngươi biết nàng ở đâu thì quá không thú vị rồi!"- Lão thuật sĩ cười to không hề sợ hoàng thượng nào đó mặt lạnh như băng đang âm thầm cắn răng rồi lại lạnh lùng phất tay áo bỏ đi..
Lan nhi đợi ta, ta nhất định sẽ tìm được nàng, đợi ta!
Sáng sớm ngày hôm sau khi trời vẫn còn là đang rạng sáng, đoàn người của Mạc Phong Thần đã chuẩn bị xong xuôi, hắn không dùng võng lõng hay kiệu giá xa hoa mà dùng ngựa còn cải trang thành bộ dạng dân thường cùng với một số binh lính cao cường cũng cải trang hộ tống bên cạnh bảo vệ hoàng thượng, hơn nữa bên cạnh hắn còn bố trí rất nhiều ám vệ.
Đi đến Lâm Dạ quốc cũng phải mất ít nhất hai ngày đêm, sáng ngày thứ ba sẽ đến mà sang hôm đó cũng là lúc lễ đăng cơ bắt đầu, hắn đã tính toán đúng thời điểm để đến kịp lúc. Còn phải tìm cớ để gặp thái hậu bên đó, cái tên Lâm Kì đó từng dám bắt cóc hoàng hậu của hắn, Mạc Phong Thần coi hắn như kẻ thù nhưng vì mối quan hệ láng giềng nên không gây chiến cho thiên hạ thái bình.
-" Chủ nhân, ngựa đã chuẩn bị xong, xuất phát được rồi "- Ngoài người và ngựa lần này còn mang theo không ít của cải báu vật để làm quà mừng nên bọn hắn cần phải chuẩn bị kỹ càng không được xảy ra sai sót, bằng không lần này không phải là 50 trượng nhẹ nhàng nữa đâu.
-" Được "- Thân ảnh cao lớn khoác một bộ thường phục nhưng không giấu đi khí chất đấ vương đã tồn tại trong máu, toàn thân vẫn tỏa ra sát khí khiến đối phương cảm thấy lạnh lùng nhưng đằng sâu trong vẻ ngoài đó là một đế vương si tình đang đi tìm kiếm nữ nhân trong lòng, hoàng hậu của hắn, Lan nhi duy nhất của hắn.
Lan nhi à, nàng mau chóng trở về cung đi, hoa mẫu đơn nàng thích đã nở rồi!
← Ch. 48 | Ch. 50 → |